Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 271

Hồi mới đồng ý để Bạch tiên sinh bao dưỡng, Trịnh Hòa thực tò mò, sao ông ấylại có nhiều nhà thế. Gần như lần nào gặp, họ cũng tới một chỗ khác nhau. Sau nghe các nghệ sĩ khác nói ‘những ngôi nhà đấy dùng để bao dưỡng nhân tình’, cậu còn buồn một hồi. Có lần, Trịnh Hòa để quên USB trong phòng ngủ, mấy hôm sau mới nhớ ra, cậu hỏi dò Bạch Ân rằng có thể cho người đưa trả lại cho cậu không. Hôm sau, Bạch Ân liền bảo thím Lý tới phòng nghỉ của cậu đưa đồ.


Thím Lý chừng hơn 40 tuổi, nấu rất ngon, dọn nhà cũng cẩn thận, nhưng thím lại câm. Vừa thấy Trịnh Hòa, thím Lý tỏ ra vui lắm, cười khiến Trịnh Hòa nổi da gà.


Trịnh Hòa thấy ngoài trời nóng nực, thím Lý thì nhễ nhại mồ hôi, nên bảo thím ở lại nghỉ một lúc. Cậu rót cho thím chén nước, chân thành nói: “Thím ngồi nghỉ chút hẵng đi, cám ơn thím nhiều.”
Thím Lý thôi cười, lấy quyển số trong túi ra, viết: “Không cần cảm ơn, cháu là bé ngoan.”


Trịnh Hòa sắp ba mươi rồi còn bị gọi là ‘bé’, cậu cảm thấy cứ sao sao, cười gượng hai tiếng rồi đi đọc kịch bản tiếp.
Thím Lý viết tiếp: “Thím đi theo Bạch tiên sinh hơn mười năm, cháu là người duy nhất được ngủ lại nhà. Bạch tiên sinh thích cháu lắm.”


“A…” Trịnh Hòa có chút ngượng ngùng, nói thầm: “Thím đừng lừa cháu, trước cháu chẳng phải còn có Vinh thiếu sao.”
Thím Lý cuống lên, miệng cứ a a a, tay múa máy không ngừng. Trịnh Hòa nói: “Thím bình tĩnh, cháu không hiểu ngôn ngữ của người câm.”


Thím Lý chỉ chỉ vào mặt giấy, Trịnh Hòa gật đầu, ý bảo mình vẫn nhìn. Thím viết nhanh: “Cậu Vinh không giống cháu, Bạch tiên sinh chưa từng dắt theo bên người, cũng chưa từng cho ngủ lại qua đêm.”


Trịnh Hòa rộn ràng lắm, cậu hỏi ngay không suy nghĩ: “Thế thím có biết ngoài cháu ra, Bạch tiên sinh còn mấy nhân tình nữa không? Họ ở đâu nha? Sao cháu chưa gặp bao giờ.”


Nói xong, cậu mới nhận ra mình hơi vượt quá giới hạn, đạng định bảo thím Lý coi như chưa từng nghe câu đó thì thím ấy đưa mảnh giấy cho cậu: “Mấy chỗ đó thím thường tới dọn, không ai ở. Cháu đừng nghĩ nhiều, Bạch tiên sinh chỉ có một mình cháu thôi.”
“Bảo bối, đến nơi rồi, xuống xe đi.”


Hồi ức bị đánh gãy, Trịnh Hòa nhìn tòa biệt thự ba tầng trước mắt, cậu đột nhiên muốn xác nhận lại lần nữa: “Bạch tiên sinh, sao tới giờ em vẫn không thấy những nhân tình khác của ông?” Cậu cảm thấy giọng của mình có vẻ khó chịu, liền sửa điệu thoải mái: “Lúc nào rảnh còn hẹn nhau ra, thảo luận phương pháphầu hạ ông, ha ha.”


Bạch Ân cười không nổi, ông nheo mắt nhìn cậu: “Em muốn thế thật sao?”
Trịnh Hòa chột dạ, nhìn sang hướng khác.


“Nhìn tôi để nói chuyện này, đó là phép lịch sự cơ bản.” Bạch Ân không thèm tắt máy, hai tay ông xoay đầu Trịnh Hòa lại đối diện mình: “Ai nói với em tôi còn những nhân tình khác?”
“Bình….bình thường người ta hay có mà?” Trịnh Hòa chột dạ.


“Nhân tình của đám bạn tôi đều là phụ nữ, em có ngực không? Đẻ được không?” Bạch Ân bình tĩnh nói, Trịnh Hòa sắp chôn mặt vào xe đến nơi.
“Em chỉ hỏi chút thôi mà, ông đừng giận nha.” Trịnh Hòa kéo kéo tay áo ông.


“Chuyện này lôi rahỏi được sao?” Bạch Ân nhéo mặt Trịnh Hòa: “Tối qua lúc lên giường còn nói yêu tôi, giờ lại hỏi tôi có bao nhiêu nhân tình. Mọi lời em nói đều là dối trá sao?”
Trịnh Hòa nghĩ thầm ‘Đâu dám, mà câu đó là lời thoại của mình chứ nhỉ?’ Ví dụ như:


Mình xách túi đi siêu thị mua đồ nấu cho Bạch tiên sinh, mệt thở hồng hộc, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy ông cùng một cậu chàng 0 xinh đẹp, tuấn tú bước xuống xe. Mình đau lòng quá, bỏ túi rau dưa thịt thà xuống, lao tới tát bốp vào mặt thằng cha 0 kia. Sau đó, Bạch tiên sinh lạnh lùng đẩy mình ngã xuống đất, ôm kẻ đang khóc rưng rức đó vào lòng.


Mình gục trên đất, túm lấy ống quần Bạch Ân, bi phẫn hô lên: “Tối qua trên giường ông còn nói yêu em, hôm nay lại khiến em chứng kiến cảnh ông đi bên người khác. Mọi lời ông nói đều là dối trá sao?”


Bạch Ân dìu cậu ta lên xe, nói với mình: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Sau đó liền quẳng lại một cái thẻ tín dụng.
Xe lao vút đi, Trịnh Hòa ngồi sững sờ giữa đống túi nilon, thẫn thờ nhìn gã đàn ông tuyệt tình rời đi….
The end.


Trịnh Hòa nghĩ chắc mình nên đổi nghề làm biên kịch, khéo còn nổi tiếng hơn giờ.
“Em – nói – gì – đi – chứ!” Bạch Ân nghĩ, Trịnh Hòa im lặng tức là thừa nhận, tức đau cả ngực.


Trịnh Hòa không yêu ông?! Sao cậu dám không yêu ông?! Ông có kém gã đàn ông nào đâu chứ? Không, không, Bạch Ân tỉnh táo lại, nhỡ đâu Trịnh Hòa không nhịn nổi tính tình của mình thì sao giờ?
Về sau tuyệt đối không cho Trịnh Hòa ra khỏi cửa. Bạch Ân quyết định giải quyết gã tình địch từ căn bản.


“Hở? Nói gì?” Trịnh Hòa ngơ ngác hỏi, cậu không đuổi kịp suy nghĩ trong đầu Bạch tiên sinh.
“Nói em yêu tôi.” lửa giận phừng phừng.
“Em yêu tôi.” Trịnh Hòa nói.
Bạch Ân buồn bực: “Không phải thế, tôi bảo em nói ‘em’ yêu ‘tôi’.”


Trịnh Hòa ngồi nghiêm chỉnh, đọc rõ từng chữ: “Em – yêu – tôi.”
Bạch Ân: “…”
Bạch Ân xoa đầu Trịnh Hòa điên cuồng, nói: “Xuống xe đi, tôi đợi em ở bãi đỗ xe.”