Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 254

Lần này, Trịnh Hòa bị cơn ghen đáng sợ của Bạch tiên sinh làm cho nhớ đời.


Lúc lên xe, ông vẫn nắm chặt tay cậu, cố nén tác dụng của thuốc an thần, ánh mắt kiểu ’em dám bỏ tay ra, tôi sẽ đồng quy vu tận với em’. Trịnh Hòa vốn định nhân lúc mọi người không chú ý thì chuồn êm, nhưng thấy ông như thế, đành ngoan ngoãn đi theo.


Mọi người trên xe có lẽ bị cảnh trong phòng tắm khi nãy dọa, không ai dám nói gì, ngay cả Kiệt Tử cũng không dám ho he vìđã làm sai chuyện.
“Không cho em đi.” Bạch Ân nhắm mắt lại, còn nói nốt một câu như để lại tâm nguyện.
“Vâng, vâng, em không đi.” Trịnh Hòa nói.


“Tôi không tin.” Bạch Ân bảo.
“Thế ông bảo vệ sĩ theo dõi em, nếu thấy em định chạy trốn liền ‘pằng pằng’ vào đùi em, được không?” Trịnh Hòa chải lông cho bé mèo lớn cáu kỉnh nhàmình.


“Câm miệng!” Bạch Ân chống người, định đứng lên, sau đó bưng đầu đau đớn, ngã xuống giường: “Đừng nói thế, họ bắn thật đấy.”
“Được rồi, em không nói, không nói gì, khóa kín miệng.”


Bạch Ân ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa, không hiểu sao, bỗng dưng nói ra điều mình chôn trong đáy lòng: “Bảo bối, tôi muốn chết, em chết cùng tôi được không?”


Trịnh Hòa hoảng sợ, da gà lan từ bàn tay đang nắm của hai người, chạy lên lưng, cậu cười gượng: “Ờ, ừm, được….ông đợi em mấy chục năm nữa nhé.”