Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 236

Bạch tiên sinh kén ănđến kinh khủng.


Trịnh Hòa tự nhân tay nghề của mình cũng thuộc lại khá, nhưng vẫn phải chịu thua trước cái lưỡi quá nhạy bén của Bạch tiên sinh. Chỉ là, từ trước tới giờ, nếu gặp phải thứ không thích ăn, Bạch tiên sinh không cằn nhằn gì, cau mày ăn nó vào bụng, sau đó ngừng cơm. Nếu được dỗ ăn thêm, ông nói: “Tôi no rồi, cám ơn, bảo bối, em ăn nhiều chút.”


Khó khăn lắm Trịnh Hòa mới nghiên cứu ra khẩu vị của ông, chưa kịp tận hưởng thành quả thì Bạch tiên sinh phát bệnh, phải vào sơn trang.
Bạch Ân biết mình khó hầu hạ, nên khi Trịnh Hòa muốn dắt ông vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, dù cảm thấy có chút đau đầu nhưng ông vẫn xuống xe đi cùng.


Trịnh Hòa đi bên cạnh Bạch tiên sinh, dắt bàn tay lành lạnh của ông, nhịn không được bật cười.
Tuy Bạch Ân không rõ Trịnh Hòa cười gì, nhưng cũng bị cậu ảnh hưởng, khóe môi ông khẽ nhếch lên, ông chọt chọt mũi Trịnh Hòa: “Nghĩ gì mà vui thế?”


Trịnh Hòa giơ hai bàn tay nắm lấy nhau của họ lên, nói: “Ông không thấy ấm áp sao?”
Bạch Ân không hiểu: “Ấm áp gì?”
Trịnh Hòa cuống lên: “Rõ ràng hồi trước ông bảo, vào ngày thường, dắt tình nhân đi mua đồ là tình thú còn gì!”


“Có sao?” Bạch tiên sinh quả thực không nhớ gì cả.
Trịnh Hòa giận tím mặt: “Không có, không có! Giờ ông vừa lòng chưa? Em không đi với ông nữa, buông tay ra!”


Bạch Ân đáng thương vô tội phải hứng lấy cơn giận vô cớ của Trịnh Hòa. Lòng ông đầu ngạc nhiên. Ông không rối rắm vụ mình có nói ‘mang tình nhân đi mua đồ là tình thú’ thật hay không, bởi ông biết, Trịnh Hòa sẽ không nói dối ông chuyện nhỏ nhặt đó. Người nhớ nhầm chắc chắn là mình. Điều ông để ý là, dường như từ khi rời khỏi sơn trang, cảm xúc của Trịnh Hòa vẫn rất tệ, nhiều lần hai người còn suýt cãi nhau, hơn nữa, đều là những cơn giận đơn phương từ Trịnh Hòa.


Qua những ngày trên sơn trang, Bạch Ân biết, Trịnh Hòa rất kiên nhẫn, ân cần. Ông không ngờ, sau khi cởi bỏ tiền tài, quyền lực, cậu vẫn chăm sóc mình chu đáo đến thế. Đó cũng là nguyên nhân khiến ông muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ ái muội này với cậu.


Bạch Ân hoàn toàn không có sức chống cự dưới sự tiến công dịu dàng của Trịnh Hòa. Ông thích cái cảm giác được người khác trân trọng như thế, tình cảm đó không giả dối mà rất chân thành.


Về phần Trịnh Hòa, từ khi biết Bạch tiên sinh sẽ phải nằm viện, tâm tình của cậu vẫn rất tệ, cố gắng lắm mới gượng cười được. Nhưng không hiểu vì sao, cậu vẫn luôn cảm thấy bồn chồn, nóng nảy, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, cậu sẽ để lộ cảm xúc thật của mình.


Nhìn vẻ mặt bối rối của Bạch tiên sinh, cậu chợt thấy chột dạ, sau khi bình tĩnh lại liền hối hận.


Hai người này có một điểm tương đồng đó là: dù có cãi nhau vì điều gì, trách nhiệm thuộc về ai, trong lúc cãi nhau ai quá đáng hơn, …thì sau khi tỉnh táo lại, cả Bạch Ân và Trịnh Hòa đều nghĩ lỗi sai nằm ở mình, sau đó tìm mọi cách để bù lại, loại trừ mâu thuẫn giữa đôi bên.


“Đùa em thôi, sao tôi quên được chứ?” Bạch Ân quyết định nhượng bộ trước, ông cười cười, lại gần Trịnh Hòa: “Chẳng phải em muốn mua đồ sao, mau lên, em cũng đói rồi phải không?”


Thấy Bạch Ân giải thích, Trịnh Hòa liền tin ngay lý do của ông, cũng chẳng trách được, trước đây, thỉnh thoảng Bạch Ân vẫn trêu cậu đủ trò mà.
“Được rồi, lần này em miễn cưỡng tha lỗi cho ông, ” Trịnh Hòa bĩu môi, kéo ông đi: “Không được trêu em thế nữa, lần sau em giận thật đấy.”


Bạch Ân cúi đầu nhìn Trịnh Hòa, vẻ mặt lúc này của cậu khiến ông thực sự muốn ngược đãi, nhìn mãi, cuối cùng ông nâng đầu cậu lên, cắn phập vào mặt Trịnh Hòa, để lại trên đó một dấu răng rõ nét mới tạm nén được cảm xúc trong lòng.


Khao khát độc chiếm dành cho cậu càng ngày càng mạnh, đôi khi, chính ông cũng không khống chế được.