Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 110

Ở nhà họ Bạch, vị trí ‘gia chủ’ thực kỳ lạ.


Đầu tiên, chuyện đấu đá gia tộc, dùng trăm phương nghìn kế để giành lấy chức ấy là không có. Bởi tài sản và lĩnh vực kinh doanh của gia tộc quá lớn. Hơn nữa, nhờ công ơn giáo dục, lứa nào của nhà họ Bạch cũng có tính tự lập, tự phụ cao, không thèm để ý số tài sản cha mẹ, cô dì chú bác để lại cho mình, ai cũng muốn tự mình gây dựng cơ nghiệp, không ai chịu kém cạnh ai. Vậy nên, đám người đầu óc không bình thường này đều không có thời gian suy nghĩ những thứ vô dụng, cũng không thấy ‘gia chủ’ thì có gì tốt đẹp.


Chính vì không ai muốn làm, vậy nên vị trí đó đã để trống 5 năm. Bạch Ân làm đại biểu, ép mọi người tới nước A, nhốt 3 ngày mới cho mở miệng để mọi người cùng chọn một gia chủ – người này sẽ định cư ở nước A, tiếp nhận gia nghiệp.
“Ông làm không?”
“Không.”


“Ông thì sao?”
“Tôi cũng không, mới ra viện.”
“Đúng rồi, bác sĩ tâm lý hiện tại của tôi không tệ, tôi đã bắt đầu làm việc được rồi đấy.”
“Thật sao? Giới thiệu cho tôi được không?”
“Đương nhiên.”


“Không nhiều lời, ” Bạch Ân dùng ngón tay, gõ gõ xuống mặt bàn: “Phải có một người làm gia chủ, hiện tại, ai rảnh.”
Cả căn phòng im phăng phắc.
Bạch Ân lại hỏi: “Công ty nhà ai hợp pháp?”
Vẫn không có người nói chuyện.


Bạch Ân trầm tư một hồi: “Nhất quyết phải tìm ra một người, nếu có người tự nguyện đứng ra thì chút nữa chúng ta không cần khó xử. Nếu mấy người vẫn thế, thì làm theo quy củ: rút thăm đi.” Cái ‘quy củ’ này có từ đời cha của ông. Bạch lão gia tử xui xẻo rút phải lá thăm ghi chữ ‘gia chủ’. Vậy nên, từ đó về sau, ông không được đặt chân vào bất cứ chỗ đánh bạc nào.


Rút thăm hủy cả đời người nha.
Bỗng nhiên có người nhanh trí nói: “Anh họ, hình như thiếu một người.”
Bạch Ân nheo mắt lại, đảo qua, quả thực thiếu một.


Vị quản gia tóc hoa râm, tác phong tao nhã, bưng một ly rượu đỏ, mặc bộ đồ dành cho các quý ông thời Trung cổ, đi tới, gương mặt nở một nụ cười lễ phép kiểu Anh: “Bạch Thần Mộ nhà tứ tiểu thư không tới, đã báo trước.”
Mọi người xôn xao.
“Không tới? Dám làm thế sao?”


“Chúng ta đều bị nhốt 3 ngày, thuốc uống mỗi ngày của tôi còn được đưa đến tận nơi.”
“Chậc chậc, mấy hôm trước nghe cậu ta nói một ít chuyện, thế này chắc không phải chuyện giả rồi.”
“Không biết dì tứ dùng lý do gì.”


“Không liên quan đến dì tứ, bà ấy không nắm quyền từ lâu rồi mà, tôi đoán, tự Bạch Thần Mộ có vấn đề.”
Bạch Ân lại gõ gõ bàn: “Yên lặng.”
Đợi mọi người đều ngậm miệng, ông mới quay đều nhìn về phía quản gia: “Thần Mộ sao thế, ốm nhẹ sao?”


“Có lẽ.” Quản gia lắc lắc chén rượu trên tay, hiển nhiên, tâm trí ông không ở nơi này.
Ngón cái của Bạch Ân xoa xoa ngón giữa, cứ thế chừng 2 – 3 vòng, ông mỉm cười: “Thần Mộ không tới, thì chúng ta cùng bầu đi, ai đồng ý để cậu ấy làm gia chủ thì giơ tay.”
Vụt vụt vụt ——


Mọi người đồng loạt giơ tay, ánh mắt lóe sáng, nhìn Bạch Ân đầy khen ngợi.
Bạch Ân quyết định rất dứt khoát: “Nếu Thần Mộ đã không ở đây, thì chúng ta ngầm thừa nhận cậu ấy là gia chủ đi.”


Vậy nên, ở một bệnh viện xa thật xa, Bạch Thần Mộ đang lâm bệnh nặng, nằm trong phòng giám hộ, không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra, đã —–
Bị chọn làm gia chủ.