Ngày 29 Tết, Bắc Kinh đã có nắng từ lâu.
Nắng ấm mùa đông lặng lẽ làm tan chảy tuyết đọng bên đường, làm ửng hồng những mái ngói trên nóc nhà.
Tạ Điệt và Giang Trạch Dư cùng ra ngoài đi siêu thị để mua đồ về trữ Tết, đồ ăn vặt và trái cây với đủ loại màu sắc và hình dạng, cây pháo hoa cho trẻ em, còn có nguyên liệu nấu ăn đủ cho cả tuần, cả hai còn hồn nhiên mua quần áo mới tặng nhau như trẻ con.
Tạ Điệt cầm trong tay bộ quần áo có tính bão hoà cực cao kia, phối hợp với chiếc áo khoác cashmere màu đỏ cũng có tính khiêu chiến rất cao, cực kì ghét bỏ mà bĩu môi: “Cũng đâu phải năm tuổi của em, màu này có phải nổi quá rồi không?”
Màu đỏ chói mắt này đúng là làm khó blogger Tạ mà, cô thầm cằn nhằn trong lòng thẩm mỹ của đàn ông đúng là không thể tin được.
Người đàn ông vẫn đang làm việc trên sofa nâng mắt lên, đẩy mắt kính trên mũi: “Màu đỏ tốt mà, ăn Tết vui vẻ”.
Anh nói xong, đem laptop để qua một bên, vẫy tay với Tạ Điệt: “Điệt Điệt, lại đây, anh giúp em mặc”.
Tạ Điệt cầm quần áo đi qua, ngoan ngoãn mở ra 2 tay mặc anh đùa nghịch.
Bàn tay người đàn ông khô ráo lại ấm áp, anh nhẹ nhàng mặc áo khoác lên cho cô, lại cẩn thận vén mái tóc đen dài của cô ra khỏi cổ áo. Lúc ngón tay chạm phải chiếc cổ thon dài ấm áp, động tác của anh bỗng nhiên chậm lại, vờ như vô tình mà ái muội trêu chọc cô.
Tạ Điệt không đoán trước được nên đỏ cả mặt, liền nghe người đàn ông cười nhạt vui sướng. Đáy lòng cô thầm mắng mình không có tiền đồ, đã lên xe 2 tháng rồi mà vẫn không có sức chống cự với anh.
Giang Trạch Dư kéo cô ra, cẩn thận đánh giá, sau đó bước xuống lầu, đi tới căn phòng chứa quần áo mà Tạ Điệt dùng để cất sản phẩm PR, tìm thấy một chiếc khăn choàng cổ phối lông giả, nhẹ nhàng choàng vào cho cô.
Thậm chí anh còn lấy đâu ra một sợi dây buộc tóc, buộc lại tóc cho Tạ Điệt theo phong cách mới lạ.
Mấy lần Tạ Điệt phát bệnh nghề nghiệp muốn đánh gãy anh, nhưng nhìn sự hứng thú khó có được trong mắt người đàn ông, đành phải cứng đờ cả người mặc anh đùa nghịch.
Cuối cùng Giang Trạch Dư cũng hoàn thành, lùi ra xa một chút, nhìn cô cẩn thận từ trên xuống dưới, gật đầu hài lòng.
Tạ Điệt tổng kết lại những món đồ mà trước sau anh đã lấy, thật sự là tưởng tượng không ra kiểu phối hợp như vậy làm sao mà vừa ý được. Cô trợn mắt châm chọc nói: “A Dư, có phải là hồi nhỏ anh chưa từng chơi búp bê Barbie không?”
Bởi vậy bây giờ mới hứng thú với loại trò chơi mặc quần áo này.
Giang Trạch Dư không trả lời cô, lôi kéo người đi đến trước gương, duỗi tay xoa xoa mái tóc dài của cô: “Đẹp”.
Tạ Điệt rất nể tình mà nhìn thoáng qua gương, vốn định mặc kệ nhìn thấy hình ảnh cay mắt gì cũng sẽ ngốc nghếch khen ngợi thẩm mỹ của anh, không ngờ sau khi soi gương lại sửng sốt.
Vậy mà, không có hiện trường tai nạn xe cộ như trong tưởng tượng – trong gương, mái tóc đen dài của cô gái ngoan ngoãn buộc sau đầu, người buộc tóc tuy không thuần thục tay nghề nhưng ngược lại khiến cho phần đỉnh tóc trở nên bồng bềnh và mang đến cảm giác tuỳ ý. Chiếc áo khoác màu đỏ có chất liệu rất tốt, kiểu dáng ngoan ngoãn, ngay cả hàng cúc áo cũng có hình dạng cúc sừng trâu, đậm chất học sinh, đường viền cổ áo là một màu trắng tinh đơn thuần, không nhìn thấy được một tia tạp chất, đem gương mặt vốn nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay của cô gái nổi bật lên, đôi mắt thì càng thêm to tròn.
Tạ Điệt có đôi mắt dài, một cái nhíu mày, một nụ cười đều mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng, nhưng bây giờ cùng một đôi mắt ấy, dưới lớp trang điểm nhẹ cùng bộ váy lễ phục lại có vẻ tròn xoe.
Nếu trẻ đi vài tuổi, sẽ giống như một nàng búp bê trong bức tranh Tết.
Trong gương, người đàn ông cao lớn ôm lấy cô từ sau lưng, hai tay choàng qua eo cô, giọng nói vô cùng quyến rũ và dịu dàng: “Điệt Điệt, năm nay chúng ta sẽ ăn Tết cùng nhau”.
Tạ Điệt nghiêng mặt nhìn đường viền cổ áo len mềm mịn cùng hầu kết gợi cảm đến cực điểm của người đàn ông, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn xuống động mạch của anh.
Cô áp môi mình vào đó, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ và ấm áp, bỗng nhiên há miệng cắn một cái thật mạnh, để lại một vòng vết cắn tinh tế.
Người đàn ông ăn đau “xuýt” một tiếng, sau đó nheo mắt ra vẻ tức giận: “Tại sao cắn anh? Điệt Điệt, em là quỷ hút máu à?”
Tạ Điệt lắc lắc đầu.
Đây là năm đầu tiên cô trở lại Trung Quốc.
Hương vị Tết ở Mỹ rất đạm bạc, người Mỹ mừng lễ Giáng sinh, lễ Phục sinh, ngoại trừ cộng đồng người Hoa, phố lớn ngõ nhỏ hoàn toàn không tuyên truyền Tết Nguyên Đán.
Thế cho nên có mấy năm Tết âm lịch đến rồi, cùng ngày đó cô nhìn thấy tin nhắn ở Weibo mới biết đó là ngày ăn Tết.
Mặc dù vậy, Tạ Điệt đối với hai chữ “Ăn Tết” vẫn có một loại tín ngưỡng khó giải thích, giống như những người theo đạo Thiên Chúa tin vào Giáng Sinh – trong trí nhớ của cô, Lưu Mộng đã nói với cô, mỗi năm vào Tết Nguyên Đán, quái thú Nian ( ) sẽ đến nhân gian dạo một vòng, xoá tan bi kịch và bất hạnh trên thế giới này.
**( ): Nian (có nghĩa là ‘năm’ hoặc ‘năm mới’) là dưới đáy biển sâu thẳm hoặc đỉnh núi cao nhất, chúng được mô tả là những sinh vật to lớn, có thân hình của bò đực, đầu của sư tử, vẻ ngoài hết sức đáng sợ. Mọi người search quái thú Nian để đọc thêm nhiều thông tin nhé.
Tạ Điệt xoay người ôm lấy anh, cười đến có chút xấu hổ: “Em để lại dấu vết cho quái thú Nian, để nó đến doạ anh”.
Sau đó đem tất cả bất hạnh trên người anh, biến thành số không.
—
Giọng của Kỷ Du Chi ở bên kia điện thoại xen lẫn sự khó tin: “Bà mẹ nó cậu thật muốn đi à? Còn mang theo Tạ đại tiểu thư nhà cậu nữa?”
Chuyện Kỷ Du Chi nói đến chính là bữa tiệc mừng năm mới mà Mạnh gia tổ chức vào ngày mùng 1 Tết, họ đã gửi thư mời đến hai nhà sáng lập của Trạch Ưu.
Năm đó lúc Trạch Ưu khởi bước, Mạnh gia với tư cách là tiền bối trong lĩnh vực Internet, đã cho rất nhiều kiến nghị và hướng dẫn, cho nên rất khó để từ chối lời mời của họ.
Trước đây, mỗi khi có những hoạt động xã giao như thế này, Giang Trạch Dư thường đẩy cho Kỷ Du Chi mà không nói một lời, cho nên Kỷ Du Chi chỉ là tuỳ tiện gọi hỏi một chút, chứ không có bất kì mong đợi gì từ anh cả.
Không nghĩ rằng vậy mà Giang Trạch Dư lại muốn đi, còn nói muốn mang theo Tạ Điệt.
Kỷ Du Chi cảm động đến nước mắt lưng tròng.
Đàn ông một khi mà có vợ rồi, hormone cũng được cân bằng, lệ khí trên người cũng giảm bớt, quả nhiên con người cũng trở nên lương thiện hơn nhiều.
“Thế nào, có ý kiến?”
Kỷ Du Chi vội vàng lắc đầu, “Tôi đương nhiên không ý kiến, giơ 2 tay tán thành. Nếu cậu đi thì tôi được giải thoát rồi, mùng 1 tôi có thể cùng Lan Lan về nhà cô ấy chúc Tết, mẹ vợ tôi chắc chắn sẽ kêu ở lại ăn cơm”.
“Nhưng mà không biết năm nay Mạnh gia theo phong cách gì, địa điểm tổ chức tiệc đặc biệt xa trung tâm thành phố, là chỗ nào đó ở 1 quận phía đông, Mạnh gia có một trang viên rượu đỏ ở đó, lái xe mất khoảng 2 tiếng. Trợ lý của cậu về nhà ăn Tết rồi phải không? Có cần tôi tìm tài xế đưa 2 người đi không?”
“Không cần, mùng 1 không cần bắt người ta về đi làm, tôi tự mình chạy”.
“Vậy được, mắt của cậu lái xe vào ban ngày chắc không vấn đề gì, trên đường nhớ chú ý an toàn”.
—
Hai giờ sau, biệt thự Chu gia, thư phòng.
“Chủ tịch, tôi nói với Mạnh gia là ngài muốn uống rượu nho mà nhà họ tự sản xuất, quả nhiên lần này bọn họ chọn địa điểm tổ chức tiệc là ở trang viên rượu đỏ. Mạnh gia đã công bố danh sách khách mời, Giang Trạch Dư đã xác nhận hắn ta sẽ tham dự buổi tiệc vào trưa ngày mốt, hơn nữa còn mang theo bạn gái”.
Giữa thư phòng là một bàn trà bằng gỗ hoa lê, trên bàn là một bộ ấm trà bằng gốm sứ, là sứ Thanh Hoa chính thống của nhà Thanh, được sản xuất cùng năm với bộ trong Bảo Tàng Thành Phố.
Loại trà được ngâm chính là loại Minh Tiền ( ) Quân Sơn ngân châm ( ) cao cấp, các búp trà dài ngắn đồng đều, hình dáng rất đẹp, thon dài mảnh khảnh như những chiếc kim.
**( ): trà ở các vùng phía nam TQ được chia làm 2 loại: minh tiền và vũ tiền. Trà Minh Tiền thường được hái vào trước Tiết Thanh Minh hay lễ tảo mộ. Trà Minh Tiền được xem là có chất lượng tốt nhất của vụ trà xuân.
**( ): trà Quân Sơn ngân châm là bạch trà Quân Sơn, xuất xứ từ vùng Hoàng Sơn, Vân Nam, TQ. Cánh trà có màu trắng bạc và dài như cây kim châm. Là một trong những loại trà nổi tiếng trong thập đại danh trà Trung Hoa.
Thủ pháp pha trà của Chu Dịch rất tinh xảo, tốc độ rất nhanh, nước trà sánh mịn: “Giới trẻ bây giờ thích pha trà trong cốc thuỷ tinh, nói là có thể quan sát hình dạng lá trà. Nhưng phẩm trà, chưa bao giờ dựa vào thị giác”.
Lão nhấp một ngụm trà, nheo mắt thoải mái, sau đó đặt ly ở trên bàn.
“Mang theo bạn gái cũng tốt, có đôi có cặp, cũng coi như có bạn. Trên đường từ Bích Hải Phương Chu đến bữa tiệc sẽ phải đi qua ngã ba không có máy giám sát, là đoạn đường dễ xảy ra tai nạn. Nghe nói, người ta gọi nó là Bermuda của thành phố Bắc Kinh.”
Trợ lý Lưu nghe vậy, đôi tay đang rũ bên người run lên một chút.
Chu Dịch tự nói với chính mình, sau đó giương mắt giật giật khóe miệng, trầm giọng nói: “Nhớ dặn dò người lái xe, phải có một chút kỹ xảo, tận lực đem ánh sáng đánh vào phạm vi tầm nhìn của Giang Trạch Dư. Thị lực của hắn dưới ánh sáng mạnh gần như là 1 người mù, đừng để có mỗi điểm này mà cũng làm không tốt, giữa trưa ngày mốt, tôi chờ tin tốt của các người”.
Trợ lý Lưu gật gật đầu, trong lòng lại cực kỳ khẩn trương, dù sao Chu gia cũng là đệ nhất hào môn ở Bắc Kinh, có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm. Trên thương trường ngần ấy năm, không phải ông ta chưa từng trải qua những chuyện làm ăn bẩn thỉu nào, nhưng mà mỗi lần đều là bóng sát mép bàn ( ), không giống như bây giờ, chuyện này dính đến mạng người đấy.
**( ): thuật ngữ trong môn bóng bàn, nghĩa rộng là làm việc sát với qui định nhưng không vi phạm qui định
Trợ lý Lưu cúi đầu che dấu thần sắc phức tạp, chỉ lắp bắp hỏi: “Đổng…..Chủ tịch, chuyện này thật sự có thể thành sao? Biến số…..biến số quá lớn. Thứ nhất, tuy rằng trợ lý của Giang Trạch Dư nghỉ phép, nhưng có khả năng hắn sẽ tìm người khác lái xe. Huống chi, cứ cho là máy hướng dẫn đề nghị đi con đường kia, nhưng nếu trên đường có tình huống giao thông nào đó, hắn có thể sẽ chuyển làn đường. Hay là chúng ta vẫn…..”
Trợ lý Lưu còn chưa dứt lời liền bị Chu Dịch cắt ngang: “Lão Lưu, ông theo tôi nhiều năm như vậy, nghiệp vụ năng lực mạnh, công tác cẩn thận, nhưng mà lá gan quá nhỏ, cố kỵ quá nhiều. Ông cứ yên tâm làm đi, cho dù lần này không thành tôi cũng không trách ông. Loại chuyện này, chưa bao giờ bắt buộc một lần là sẽ thành công”.
“Khi pha trà còn phải rửa lá trà, dự trù càng phải hiểu được phóng 3 phần, thu 7 phần, một lần không thành còn có lần sau. Tính kế người khác, kiêng kị nhất chính là nóng vội, nếu quýnh lên thì sự việc dễ dàng làm được vẹn toàn, nhưng sẽ lưu lại quá nhiều manh mối. Ông đã từng vẽ tranh sơn thuỷ chưa? Khoảng trắng trong tranh sơn thuỷ rất quan trọng. Lập kế hoạch không nên quá kín kẽ, từ đầu đến cuối đường may không nên quá kín đáo, ngược lại, phải để một khoảng trắng lớn để ông trời lắp vào”.
Lão nói xong, lại nhấp thêm một ngụm trà, nhẹ nở nụ cười, nụ cười nhân hậu của một người già giống như 1 vị chúa cứu thế nhân từ: “Tôi để lại những khoảng trống này, đã là thủ hạ lưu tình, đến lúc đó nếu như vẫn xảy ra chuyện, cũng không thể đổ lên đầu tôi được, chỉ có thể trách mệnh của hắn không tốt”.
Trợ lý Lưu nghe vậy, lau lau mồ hôi trên trán không còn dấu vết, nhìn Chu Dịch đang tươi cười hiền lành, chỉ cảm thấy một đợt sởn tóc gáy.
“Còn nữa, 2 ngày nay tôi bận chuyện này, không có đi xem Tử Tuấn. 2 ngày nay nó có an phận không?”
Trợ lý Lưu gật gật đầu: “Thiếu gia mỗi ngày đều ở phòng bệnh chơi game, cũng không nhắc lại chuyện muốn xuất viện, hai ngày trước tôi có mang cho thiếu gia danh sách các ngành nghề hiện tại công ty đang kinh doanh, cậu ấy xem rất hứng thú”.
Chu Dịch hài lòng gật đầu, vui mừng nói: “Đứa nhỏ này, trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ có 1 ngày lớn lên. Được rồi, ông ra ngoài đi, chuyện ở công ty 2 ngày này không cần xen vào, làm cho tốt chuyện kia đi”.
“Vâng”
Thư ký Lưu cung kính cáo lui với chiếc cặp trong tay, vừa đi tới cửa liền nhớ ra chuyện gì đó: “Đúng rồi, Chủ tịch, liên quan đến việc ân xá của thiếu gia, tôi cảm thấy tình huống có chút không thích hợp. Mấy ngày qua có vài vị công tố viên đến bệnh viện, muốn giấy báo cáo kiểm tra về ca bệnh của thiếu gia, họ còn yêu cầu viện kiểm sát mang bác sĩ của bệnh viện công lập lại đây hội chẩn, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Chu Dịch nghe đến đó, hai mắt vẩn đục như lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm trợ lý Lưu, giở giọng khiển trách: “Chuyện lớn như vậy tại sao bây giờ mới nói? Bệnh lao phổi luôn có biểu hiện rõ ràng, ca bệnh không dễ lừa người. Nếu không phải Tử Tuấn thật sự chịu không nổi, tôi sẽ không dùng lý do này để đem nó ra một cách vội vàng như vậy”.
Lão suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Lần trước tôi kêu ông đi gặp chuyên gia khoa tâm thần, đã có trả lời chưa?”
Trợ lý Lưu cung kính trả lời: “Có một vị hôm qua đã trả lời lại, là chuyên gia từ nước ngoài trở về, ngài có muốn liên hệ với ông ta không?”
Chu Dịch trầm tư một lát rồi nói: “Căn bệnh về phương diện tâm lý tinh thần rất khó chẩn đoán chính xác, vậy đi, miễn cho đêm dài lắm mộng, tối hôm nay ông đi giải quyết chuyện này đi”.
Trợ lý Lưu nghe vậy, tay cầm nắm cửa có chút run lên, cố gắng chống lại sự co giật của bắp thịt trên má, giọng điệu không thay đổi đáp: “Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
Chờ ra khỏi thư phòng, ông ta mới nâng đôi tay đang run run lên, lau những giọt mồ hôi lạnh khó có thể che dấu trên trán.
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay bình luận dưới chương này phát bao lì xì nha ~ ah Chi gần đây quá không được yêu thích, mỗi chương bình luận có một chút xíu, không vui hừ!