“Có phải là sợ cô bạn gái 1m , thích đọc sách của Trương Ái Linh, học ngành y, yêu màu hồng của anh ghen không?”
“……….”
Đột nhiên nghe được câu hỏi dài dòng không liên quan j tới nhau này, Giang Trạch Dư hoàn toàn không phản ứng lại.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày, quay sang một bên, nhưng đột nhiên chạm phải ánh mắt của Tạ Điệt.
Ghế sau rộng rãi mà cô lại muốn đến gần anh như vậy, mày dài nhướng lên, đôi mắt híp lại chứa đầy ý bỡn cợt, nụ cười hờ hững, như thể những câu hỏi vừa rồi chỉ là những lời bịa đặt lung tung.
Nhìn kỹ hơn, vẻ say sưa hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp lạ thường kia, làn da trắng nõn, gò má ửng hồng, đôi lông mày xinh đẹp càng thêm quyến rũ dưới cơn say.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức tầm nhìn và khứu giác của anh bị chấn động cùng một lúc. Sau 5 năm xa cách, dường như cô đã đổi loại nước hoa hay dùng, nhưng anh vẫn nhận ra được hương thơm quen thuộc trong đó.
Khi còn đi học cô có mái tóc đen dài, nay được nhuộm thành màu xám khói nổi loạn, cô thường mặc phong cách công chúa của MIUMIU, bây giờ đã được chuyển thành chiếc váy nhung 2 dây cổ chữ V, cổ áo lỏng lẽo lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo.
Giang Trạch Dư càng nhíu mày chặt hơn, đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước xe, không muốn nhìn cô lần nữa: “….. cô đang nói lung tung gì vậy?”
Uống đến say như vậy Tạ Điệt sớm đã quên mình vừa hỏi cái gì rồi.
Rượu vào thì con người cũng can đảm hơn, cô ngẩng lên nhìn sườn mặt người đàn ông mà không chút ngại ngùng, vừa nhìn vừa thở dài thoả mãn.
Xương mày cao quen thuộc, đôi mắt sâu thẵm, sóng mũi cao thẳng, mái tóc mượt mà cô rất thích xoa xoa khi đó.
Tạ Điệt chợt nhớ cô bạn cùng phòng lúc cô đi du học. Cô bé Thượng Hải mê trai đẹp, chỉ có duy nhất một sở thích là tìm mấy anh chàng đẹp trai trong câu lạc bộ và xin Facebook của họ. Và lý do lớn nhất mà cô ấy ở lại Hoa Kỳ là để thu thập những gì tốt nhất của năm đại dương và bảy lục địa thông qua nền văn hóa đa dạng của Đế quốc Hoa Kỳ.
Tạ Điệt chép chép miệng, hẳn là cô ấy chưa nhìn thấy Giang Trạch Dư nên mới cho rằng những cái đó là cực phẩm.
Nghĩ tới đây, cô nấc lên, điệu bộ bắt chước cách tiếp cận đàn ông – đầu tiên là tiến gần mục tiêu, sau đó đưa tay chạm vào mặt người đàn ông, cuối cùng nháy mắt với anh ta.
“Anh đẹp trai, có thể kết bạn trên Facebook không?”
Giọng nói quyến rũ đầy mùi rượu, cô cố tình tỏ ra ngọt ngào, giọng điệu điêu luyện để tiếp cận anh, kĩ thuật diễn xuất sắc như vậy mà biểu tình “Cấm lại gần” trên gương mặt người đàn ông càng ngày càng khó coi hơn.
Anh mím chặt khoé môi thành một đường thẳng, quay đầu đi, hung hăng né tránh bàn tay sắp chạm vào mặt mình.
Tay Tạ Điệt chợt khựng giữa không trung, cảm giác trống rỗng, đành phải rút tay về che đi cái bụng đau đớn của mình, cau mày bất mãn mà lẩm bẩm: “Không phải chỉ chạm vào mặt thôi sao, anh làm gì nhỏ mọn vậy. Tôi không sờ nữa là được chứ gì, anh không cần phải giận đâu, tức giận có hại cho dạ dày”.
Cô nhắm mắt lại, gục đầu xuống thấp, dạ dày càng lúc càng có thắt dữ dội, đau đến chết đi sống lại mà bên kia thì như cố tình không biết, cô tức giận lẩm bẩm vài câu, dịch sang cạnh cửa sổ, dựa người lên cửa không thèm lên tiếng.
Trong xe ba người, 1 người chuyên chú lái xe, 1 người say như hũ chìm, còn có 1 người sắc mặt trầm tư phức tạp, nhưng lại không ai nói gì.
Buổi tối ở vùng ngoại ô rất yên tĩnh.
Xe chạy êm êm, trong bầu không khí im lặng này, Tạ Điệt cảm thấy dạ dày của mình càng lúc càng quặn thắt. Dưới cơn co thắt dữ dội, cô cười khổ quay đầu giả vờ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Chịu đựng trong vài phút, cơn đau càng trở nên dữ dội hơn, cứ vài giây lại xuất hiện một trận co thắt. Đau đớn khiến đầu óc đang mờ mịt có chút bừng tỉnh.
“Bác tài…. chán quá, cho chút nhạc đi”.
Cô tựa đầu dựa vào cửa kính oto và cố gắng để giọng trở nên nhẹ nhàng.
Thành Chí Dũng do dự trong chốc lát thì kết nối Bluetooth và mở đại một bài hát. Ông chủ không bao giờ nghe nhạc trên xe, tất cả đều nằm trong điện thoại.
Một bản tình ca buồn vang lên theo dàn âm thanh mượt mà, một câu chuyện tình yêu cũ mèm.
Tạ Điệt không quan tâm đến bài hát, cắn chặt răng để kìm nén hơi thở dồn dập của mình.
Sau khi bài hát kết thúc, xe chìm vào im lặng trong một khoảnh khắc, lộ ra một hơi thở khó khăn không cách nào che giấu được nữa. Giây tiếp theo, tiếng thở dốc đột ngột dừng lại, như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của người nghe.
“…… Tạ Điệt?”
Giang Trạch Dư cau mày, có chút không kiên nhẫn, sốt ruột nghiêng đầu qua, nhưng ánh mắt chợt thu lại – cô gái mới vừa rồi còn mồm miệng liếng thoắng, giờ phút này hai tay đang gắt gao ôm bụng, đầu ấn chặt vào cửa sổ xe, tư thế vô cùng kì quái quỷ dị.
Anh do dự một lát rồi nhích lại gần cô, chỉ nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Đôi má ửng hồng vì say rượu lúc này đã tái nhợt, cô cắn chặt môi, dấu răng hằn sâu khiến đôi môi chảy máu.
Vậy mà cô vẫn nhất quyết không để phát ra chút âm thanh nào.
Đôi mày cau có của Giang Trạch Dư không ngừng nhướng lên, anh nghiêng người không ngừng lay cô như muốn đánh gãy cả thân thể cô, ai ngờ cô lại gồng chặt người không chút nhúc nhích.
“Tạ Điệt…..”
Anh có chút do dự vươn tay phải ra, dùng mu bàn tay chạm vào gương mặt nhợt nhạt của cô, cơ thể lạnh ngắt không có chút sự sống nào.
Anh mở miệng, giọng nói mang theo tia run rẩy không thể nhận ra: “Chạy nhanh lên, đến bệnh viện gần nhất”.
Vừa dứt lời, tay phải đột nhiên bị người nắm lấy, người kia gương mặt đau đớn quay đầu lại, vầng trán vì tựa vào cửa sổ quá lâu mà một mảng xanh tím.
Cô hai mắt đỏ hoe nhìn anh, môi mím chặt, giọng nói mang theo vẻ nức nở: “Giang Trạch Dư, em đau bụng quá, em muốn ăn thịt xào ớt xanh…”
Sau khi nói những lời không đầu không đuôi này, chút ý thức còn sót lại đã hoàn toàn bị đánh bại. Tạ Điệt hai mắt nhắm lại, rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.
Ở phía trước, người vừa được ra lệnh tăng tốc xe hết cỡ Thành Chí Dũng không nhịn được cười – cô gái nhỏ này thật thú vị, dạ dày đau như vậy rồi còn đòi ăn thịt xào ớt xanh, chắc là do đau quá đây.
Anh ta hoàn toàn không để ý lúc đang thầm nghĩ những lời trêu chọc này, sếp anh ta ngồi phía sau như bị điểm huyệt sau khi nghe những gì cô gái kia nói.
Giang Trạch Dư cúi đầu nhìn gương mặt cô gái đang nằm trong vòng tay mình không khác gì năm năm trước, đột nhiên có một loại ảo giác.
Gân xanh trên trán nổi lên, không tự chủ được mà quay mặt đi.
—————
Mới hơn một tháng sau khi khai giảng ở năm nhất, khoa Tự Động Hoá của trường đại học S bỗng trở nên nổi tiếng với 2 nhân vật – 1 người đẹp, 1 người lập dị.
Người đẹp đương nhiên là Tạ Điệt, còn người lập dị kia là ai?
“Điệt Điệt, lần sinh hoạt lớp của lớp tao Giang Trạch Dư sẽ không tham gia…..” Hàn Tầm Chu, khi đó đang là thành viên ban tổ chức khoá 3 khoa Tự Động, kéo cô đến phàn nàn. “Tao hỏi cậu ta phí sinh hoạt, cậu ta lại hỏi ngược lại tao nếu không tham gia buổi sinh hoạt thì có cần phải đóng tiền không. Mày nói coi đầu năm nay vẫn còn có người thiếu 100 đồng sao. Đúng là một quái nhân”.
Hàn Tầm Chu và Tạ Điệt tuy cùng khoa nhưng khác lớp.
Tuy nhiên chuyện này không chỉ là chuyện của riêng ba người mà bây giờ cả khoa đều đang bàn tán. Chuyện này cũng khó trách, ai bảo anh lúc nào mặt mày cũng khó gần không thân thiết với ai, ai bảo anh không bao giờ tham gia hoạt động tập thể, quan trọng hơn là ai bảo anh đẹp trai như vậy.
Hai cô gái đang ở chung trong căn hộ cao cấp của nhà họ Tạ, Tạ tiểu thư đang thử chai nước hoa mới mua.
Cô nhẹ nhàng lắc chai nước hoa và xịt lên que thử, nghe vậy cười: “Anh ta không tham dự thì thôi, mày cũng đừng đi trêu chọc làm gì”.
Không phải vì cô cảm thấy Giang Trạch Dư có tiền án và nguy hiểm gì, mà vì cô cảm thấy anh ta thật khó đoán. Tạ Điệt nhớ lại lúc trong phòng hành chính ngày hôm đó, chàng trai có đôi mắt đen láy cùng tư thế né tránh với ý chí bảo vệ bản thân mạnh mẽ, chỉ cảm thấy thật mâu thuẫn.
Kẻ phạm tội nhìn chung thường hung dữ và có tính công kích mạnh, nhưng anh lại ướt át và vô hồn, tự mình cô lập với thế giới bên ngoài, như một người đàn ông mình đầy thương tích.
— Anh như người bị hại.
Hàn Tầm Chu “Ồ” một tiếng lấy lệ, nghiêng người ngửi ngửi que thử mùi, cau mày ghét bỏ: “Một chai nước hoa hơn 2000 tệ còn chẳng đuổi được muỗi, mày có tiền cũng không thể phung phí như vậy.”
Tạ Điệt ánh mắt lạnh nhạt: “Tao có ăn cơm của mày đâu”.
Hàn Tầm Chu trợn mắt ngoác mồm, quay lại đề tài hồi nãy: “Tao đâu có đi trêu chọc hắn. Mày không biết tuần trước xảy ra chuyện gì hả? Một sinh viên ở ký túc xá nam bị mất một nghìn nhân dân tệ, lúc ấy mọi người đều nghi là Giang Trạch Dư trộm, nguyên nhân là do sau khi xảy ra chuyện, hắn bị chủ nhiệm lớp tao gọi lên uống trà, có người nghe trộm được chủ nhiệm hỏi hắn có lấy hay không, ép hơn 1 tiếng mới thả người….Lúc đó tao nghĩ không phải vậy, cậu ta còn không trả nổi 100 tệ tiền sinh hoạt lớp, ngày nào cũng chỉ gọi một món chay và một chén canh miễn phí trong căn tin, nếu thật sự trộm tiền thì không phải nên hưởng thụ sao.
Hàn Tầm Chu nói, tay phủi phủi làn sương đắt giá đang tràn ngập trong phòng, làm bộ làm tịch nói mấy câu đạo nghĩa của người xưa: “Người thì dùng nước hoa hơn 2000 tệ, người thì ngay cả chén canh trứng rong biển cũng không có mà ăn. Đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra”.
Tạ Điệt im lặng một lúc, nghe đến chữ “Canh trứng rong biển”, cô đột nhiên nói: “Không phải hắn”.
Hàn Tầm Chu nghi hoặc: “Không phải cái gì?”
“Ý tao là…..” Tạ Điệt đưa tay sờ sờ vào chiếc khuyên tai hoa trà đính kim cương của mình, thiết kế và kiểu dáng của thương hiệu này giá trị rất nhiều tiền, “ý của tao là 1000 kia không phải Giang Trạch Dư trộm”.
Hàn Tầm Chu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Sao mày đoán được? Vừa rồi tao còn chưa nói xong, 1000 tệ này tìm được rồi, thì ra là anh bạn nam sinh đó làm rơi trong khe tủ ở nhà tắm, qua hôm sau có người nhặt được. Thì ra Giang Trạch Dư không có ăn trộm, nhưng mà cũng lạ, rõ ràng là chuyện tai bay vạ gió, vậy mà hắn vẫn bị gọi lên văn phòng.”
Tạ Điệt nhớ lại bữa đó trong phòng hành chính, cô Lục Phương kia giọng điệu đầy vẻ khinh thường. Đây gọi là định kiến. Đối với một người từng có tiền án thì xác suất bị người ta nghi ngờ cao hơn.
Lòng người là như vậy, không có gì gọi là công bằng hay không công bằng, những định kiến này không ai hiểu rõ hơn cô.
Tạ Điệt ánh mắt mơ màng, cô đột nhiên tháo khuyên tai và hỏi Hàn Tầm Chu, “Mày nói nếu tao bán đôi khuyên tai này thì đổi được bao nhiêu bữa ăn?”
Hàn Tầm Chu liếc mắt nhìn khuyên tai hoa trà còn lại trên tai cô, “Hoa tai của mày là mẫu mới mùa thu năm nay, dù bán sang tay cũng không rớt giá quá nhiều. Nhà hàng Hồ Nam trước cổng trường khoảng 20 đồng một bữa ăn, cái này chắc đổi được 200 bữa.
Tạ Điệt nghiêng đầu tính toán cẩn thận: “Hai trăm bữa ăn, mỗi ngày hai bữa trưa và tối, tự mình lo bữa sáng, thì khoảng 100 ngày, hơn 3 tháng?”
Hàn Tầm Chu tự hỏi: “Hơn 3 tháng? Thì sao? Không lẽ mày tính bán để mua đồ ăn? Bị Tạ Xuyên cắt tiền sinh hoạt hả?”
Tạ Điệt cười: “Không có, để trả nợ”.
Buổi trưa cùng ngày hôm đó, dưới lầu khu ký túc xá nam trường đại học S, Giang Trạch Dư đối mặt với người giao đồ ăn với vẻ thiếu kiên nhẫn, trong mắt thoáng hiện lên một tia nghi ngờ không cảm xúc.
Thời điểm đó, phần mềm giao đồ ăn chưa phổ biến như bây giờ, nhà hàng nào cũng thuê người giao hàng riêng.
Người đàn ông đi giao đồ ăn trên chiếc xe máy điện, trên áo có khắc chữ “Tương tư quán”, lấy một túi đồ ăn lớn phía sau đưa cho Giang Trạch Dư: “Bạn học, đồ ăn mà bạn đặt nè”.
Nam sinh trước mặt không hề nhúc nhích.
Đang là giờ cơm trưa, nhân viên giao hàng thúc giục nói: “Mau cầm đi, tôi còn phải đi giao mấy chỗ khác nữa”.
Không khí im lặng trong vài giây, Giang Trạch Dư nói: “Tôi không có đặt cơm”.
Người đàn ông giao hàng tròn xoe mắt nhưng vẫn nhanh chóng đẩy phần ăn vào tay anh: “Trên danh sách có ghi nè, người nhận Giang Trạch Dư trường đại học S. Không phải là đặt giao 3 tháng cơm trưa và tối sao? Mỗi bữa 20 tệ, cơm thịt xào ớt xanh, nếu thực đơn không đổi thì ngày nào tôi cũng giao qua”.
Vừa dứt lời liền bắt gặp ánh mắt u ám của thiếu niên, anh chợt thấy lạnh sống lưng, sinh viên đại học bây giờ đáng sợ vậy sao. Người giao đồ ăn can đảm nói thêm: “….Nếu không muốn thì rẽ phải có cái thùng rác”.
Dứt lời, anh liền leo lên xe vô cùng lo lắng mà chạy đi.
Ở tầng dưới trong ký túc xá đông đúc, một thiếu niên ăn mặc mỏng manh đang ôm trên tay một hộp đồ ăn nặng ký, đôi môi tái nhợt mím lại thành một đường. Hộp cơm đơn sơ không ngăn được mùi thơm bên trong, cửa hàng giao cơm cũng canh giờ chuẩn thật, đồ ăn vẫn còn nóng phỏng tay.
Thiếu niên đứng một hồi lâu, nhìn xuống thông tin trên đơn hàng, cuối cùng xách hộp cơm đi lên lầu.
Từ hôm đó, anh ăn thịt lợn xào ớt xanh suốt ba tháng.
Thật lâu thật lâu sau này, Tạ Điệt nằm trên lưng của Giang Trạch Dư, tò mò hỏi anh: “Lúc em đặt cơm cho anh, em còn sợ anh không đụng đến. Danh tiếng anh xấu như vậy, không sợ người khác chơi khăm sao?”
Chàng thanh niên đã ba tháng ăn thịt xào ớt xanh. Anh cõng cô gái đi trong tuyết, hơi thở ra thành một màn sương.
“Anh biết là em. Trong đơn hàng có ghi thông tin người đặt, cô Tạ, số điện thoại 182……”
Tạ Điệt không ngờ đáp án lại là thế này, bực mình che mắt lại: “Cho nên là em trêu chọc anh trước hả?”
Thiếu niên quay đầu lại, mỉm cười hôn cô: “Uh, là em trêu chọc anh trước, Điệt Điệt”.