Do cảnh quay bổ sung và hành trình trở về khá dài, lúc Tạ Điệt đáp xuống sân bay thủ đô đã là buổi chiều của ba ngày sau.
“Điệt Điệt, ở đây!”. Hàn Tầm Chu đang cầm trên tay một bó dạ lan hương màu lam tím, khó khăn lắm vóc dáng nhỏ bé 1m58 chìm nghỉm trong đám đông mới lộ mặt ra, chỉ là phải vừa nhảy vừa vẫy tay với cô.
Tạ Điệt kéo vali bước tới, cầm lấy bó hoa để lên chóp mũi ngửi một chút, trải qua 23 giờ mới trở về nhà, đầu óc cũng thanh tỉnh được vài phần, mỉm cười hỏi cô nàng: “Sao lại tới đón tao? Giang Trạch Dư đâu?”
Hàn Tầm Chu nghe vậy vô cùng đau lòng mà “chậc” một tiếng, vén mái tóc dài đang ẩm ướt lên: “Nhìn thấy tao thất vọng lắm hả? Người đàn ông của mày gọi cho tao nói là có hội nghị khẩn cấp, tóc còn chưa khô tao liền chạy đi mua hoa, sau đó còn chạy như ngựa để tới đón mày nè.”
Hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe, chiếc Maserati màu đỏ của Hàn Tầm Chu rất bắt mắt, nhưng vị trí đậu xe lại không tốt, hiện đang bị kẹp chặt giữa hai chiếc xe. Tạ Điệt vốn lo lắng sẽ cạ vào xe bên cạnh, nhưng nhìn thấy Hàn Tầm Chu bĩnh tĩnh ngồi vào ghế lái, xinh đẹp lại nhẹ nhàng dùng một tay linh hoạt đảo nhẹ vô lăng, đánh tay lái ra ngoài.
Thật soái.
Tạ Điệt không khỏi cảm thấy điều kiện giao thông của Mỹ Đế vẫn là quá ôn hòa, để bây giờ cô được so sánh như một con gà yếu ớt — Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người cùng nhau thi lấy bằng lái xe, Hàn Tầm Chu đâu có giỏi bằng cô, ngày nào cô cũng khiến thầy huấn luyện phát điên vì kỹ thuật không tốt, chủ đề số 2 lùi xe đậu xe ước chừng thi ba lần mới qua.
Hàn Tầm Chu thuần thục bẻ lái ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, nhìn bộ dạng không nói nên lời của Tạ Điệt, rất tự hào: “Thế nào, kỹ thuật lái không tồi chứ hả? Hai năm ở Châu Phi tao còn lái một chiếc xe địa hình hạng nặng nữa kìa, cái này thì tính là gì?”
Tạ Điệt gật đầu nói phải, Hàn Tầm Chu trải qua hai năm ở Châu Phi thật không dễ dàng.
Xe nhanh chóng đi vào đường cái, cửa sổ bên ghế phụ đang mở, gió chiều ở Bắc Kinh vào giữa tháng 12 mang theo không khí nhộn nhịp của người đến người đi, nhưng so với Yellowknife thì dịu dàng hơn nhiều.
Ngay giao lộ đèn đỏ, Tạ Điệt ôm bó hoa đang có chút mơ màng buồn ngủ, Hàn Tầm Chu ngồi ở ghế lái bỗng nghiêng người tới, vẻ mặt ái muội nháy mắt với cô: “Tao nói chứ, Điệt Điệt, mày với Giang Trạch Dư phát triển cũng nhanh quá đi? Không phải lần trước còn đối chọi gay gắt sao, thế nào mà mới 2 tuần lại đẩy nhanh tiến độ như vậy? Vừa quay lại lập tức phát triển thành lăn trên giường, không lẽ phong thuỷ của Canada tốt hơn?”
Phụ nữ họ Hàn đã kết hôn lập tức sấn tới nói lời bậy bạ: “Thế nào, sướng không?”
Tạ Điệt: “……..”
Cô thật sự không ngờ có một ngày mình bại dưới khí thế của Hàn Tầm Chu.
Cũng may là đèn giao thông chuyển sang màu xanh lá cây, người phụ nữ đã có gia đình ngồi trên ghế lái không còn nhìn cô nữa. Tạ Điệt giấu đi chóp tai nóng rực, tức giận hỏi: “Không có lăn gì hết, tụi tao quay lại còn chưa tới 5 ngày, sao mà nhanh vậy được”.
Hàn Tầm Chu không trả lời, một tay lấy ra điện thoại trong ngăn kéo, dùng vân tay mở khoá rồi ném cho cô, xảo quyệt nói: “Mẹ mày, xấu hổ cái gì, album ảnh tấm thứ 3, tự coi đi”.
Tạ Điệt ấn vào album ảnh, mở ra tấm thứ 3.
“…….”
Tạ Điệt có chút nghiến răng nghiến lợi, gần như nghi ngờ mình bị theo dõi: “……….Sao mày có tấm ảnh này?”
Chiếc tủ đầu giường trong bối cảnh của tấm hình rõ ràng là thuộc về dãy phòng của khách sạn Castle ở Yellowknife, khăn trải giường và chiếc gối kia, còn có mái tóc dài hỗn độn ở một góc khiến toàn bộ bức ảnh trông có vẻ ái muội và đầy màu sắc.
Hàn Tầm Chu cười “hehe” và dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào người cô: “Là người đàn ông của mày gửi cho Kỷ ấu trĩ đó, bữa đó không có 2 người, Kỷ ấu trĩ phá lệ mà tìm tụi tao tụ tập một lần, cho nên bức ảnh này liền……… Mày đừng chuyển chủ đề, cho nên — sướng hay không?”
Tạ Điệt thầm hận Giang Trạch Dư, nhún nhún vai nói: “Tao thiệt không có lừa mày, bữa đó chỉ đơn giản là ngủ một đêm trên giường cùng nhau, đắp chăn, nói chuyện phiếm, cái gì cũng chưa làm”.
Hàn Tầm Chu kinh ngạc đến mức suýt chút nữa đạp phanh gấp.
Cô nàng lo lắng sốt ruột mà im lặng, đợi đến đèn đỏ ở ngã tư tiếp theo mới dừng xe và quay sang: “Điệt Điệt…..Giang Trạch Dư không phải là không được chứ? Cùng mày ngủ trên giường cả đêm mà vẫn có thể nhịn? Nói thật năm đó tao cũng nghi nghi, hai người ở bên nhau ba năm mà chưa từng lên giường cũng thật sự được xem là cặp đôi kỳ lạ của đại học S đó…….Plato cũng có thể cảm động mà bật nắp quan tài ngồi dậy đấy”.
Tạ Điệt trợn tròn mắt: “Mày kỳ thì có, trước sau bảy tám bạn trai cũng có giao nụ hôn đầu ra đâu”.
Tạ Điệt hoà được một ván, Hàn Tầm Chu quả nhiên hoang mang rối loạn che miệng cô lại, ngượng ngùng nói: “Xuỵttttt, mày tuyệt đối không được nói với Hạ Minh nha, ở trước mặt anh ấy tao vẫn khoe mình là ngưu bức, vẫn luôn là thân kinh bách chiến ( ) biết không?”
** ( ): thân trải qua trăm trận đánh, có nhiều kinh nghiệm phong phú.
Cô nàng lại một lần nửa dẫn đề tài lên người Tạ Điệt: “Nếu không phải anh ta không được, vậy…..chính là mày không được”.
Thừa dịp chỉ còn ba giây đèn đỏ, Hàn Tầm Chu nhanh chóng thò tay kéo cổ áo len Tạ Điệt ra và nhìn vào trong, sau đó vừa khởi động xe vừa ghét bỏ hạch sách: “Tao nói này mày tốt xấu gì cũng là blogger thời trang, ngày nào cũng trang điểm, ăn mặc tinh xảo bên ngoài, sao kiểu đồ lót còn đơn giản hơn so với cô em họ học cấp 3 của tao vậy, thật là uổng cup C của mày mà. Loại áo lót trơn không dây đơn màu này khi mặc thì thoải mái thật, nhưng có phải là quá nhà lành rồi không?”
Ngực Tạ Điệt chợt mát lạnh, còn chưa kịp mắng cô nàng lưu manh, đã thấy Hàn Tầm Chu rẽ vào một đường nhỏ, giọng nữ ngọt ngào trong máy định vị liên tục nhắc nhở: “Đường đi bị chệch hướng, định lại lộ trình cho bạn”.
Hàn Tầm Chu nghĩ cái gì làm cái đó tuỳ hứng thay đổi lộ trình: “Đi, dẫn mày đi mua nội y, để người phụ nữ trẻ này dạy mày gợi cảm là gì, đây là tao đi khắp các cửa hàng nội y ở Bắc Kinh mới tìm được một chỗ có hiệu quả nhất, miễn phí chia sẻ không thu phí nha ~”.
Tạ Điệt: “…….”
Hẳn là hôm nay vận khí của cô không tốt, hai lần đều bị khí thế của Hàn Tầm Chu áp đảo.
Nhưng Tạ đại tiểu thư cũng không có đường để phản bác – ai giữ tay lái thì có quyền chủ động.
Hai mươi phút sau, cô đứng trước cửa một cửa hàng bán đồ lót trong trung tâm thương mại, nhìn những kiểu áo lót với đủ màu sắc khác nhau, có cả các kiểu gợi cảm, chỉ im lặng mà đỡ trán.
Hàn Tầm Chu không chút do dự khai sáng cho cô: “Để tao nói mày biết, Victoria’s Secret chủ yếu mặc cho người ngực nhỏ, mấy người mẫu Âu Mỹ chân dài, nhìn vậy chứ toàn là cúp A không đó. Còn đây là một thương hiệu Nhật Bản, nghe nói…….”
Cô nàng ghé vào tai Tạ Điệt: “Nghe nói Aoi-sensei cũng mặc nhãn hiệu này”.
Tạ Điệt: “…….”
Là thời đại thay đổi rồi sao? Hay cô không hiểu mạch não của những người đã có gia đình?
Cũng may, Hàn Tầm Chu thừa dịp tận lực chọn đồ lót, cuối cùng nói một câu không liên quan gì đến màu sắc: “Đúng rồi, tao nghe Kỷ ấu trĩ nói, người đàn ông nhà mày đang chuẩn bị làm đại sự gì à? Hai người bọn họ mấy ngày nay đều thức suốt đêm, bận rộn thu dọn đồ đạc đến ở trong công ty. Nghe nói hình như là Trạch Ưu muốn đưa ra mạng xã hội gì đó? Điệt Điệt, tao thấy mày sắp nâng cao một bước thành phú bà đầy thành tựu rồi”.
Tạ Điệt nhướng mày, cô biết lần này Giang Trạch Dư về nước là để ra mắt nền tảng xã hội, nhưng cô hiểu có lẽ là vì đối phó với Chu gia nên mới phải tiến hành sớm.
Về phần nâng cao một bước? Dù sao Tạ gia cũng là gia tộc lâu đời, tung hoành thương trường mấy năm nay, các ngành sản xuất đều lướt qua, vài năm trở lại cũng phát triển hừng hực khí thế ở nước ngoài, nói chung so với giá trị tài sản ròng của Giang Trạch Dư vẫn dày hơn một chút.
“Sao lại nói vậy?”
Hàn Tầm Chu đâu hiểu được sóng gió thương trường rối loạn đến đâu, cũng chỉ phán đoán qua những chuyện đơn giản nhất, cô nàng cầm trong tay một chiếc áo lót ren, mỉm cười nói: “Bởi vì bố chồng tao đã đầu tư rất nhiều tiền. Bố chồng tao mày cũng biết đấy, so với Tạ Xuyên còn tàn nhẫn hơn, thứ mà ông ấy yêu nhất trên đời chính là tiền, dự án có thể khiến ông ấy đổ máu chắc chắn không phải là chuyện tầm thường”.
Cách nói của cô nàng thật sự rất thuyết phục.
Bố chồng Hàn Tầm Chu, cũng chính là Hạ Tranh, bố của Hạ Minh, là một nhà tư bản lớn còn máu lạnh hơn Tạ Xuyên rất nhiều. Không giống như Tạ gia và Chu gia, là hào môn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, Hạ gia dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, chỉ do một mình Hạ Tranh khởi động, bây giờ có thể leo lên địa vị của Chu gia, Hạ Tranh đã đóng góp rất nhiều — một kỳ tài thương nghiệp như vậy, hạng mục có thể được ông ấy coi trọng thật sự không nhiều lắm.
Chẳng trách Giang Trạch Dư đã nói rằng, trên thị trường Internet hiện tại, chỉ cần họ làm chủ được những công nghệ cứng khó bị thay thế, thì sẽ có rất nhiều người vắt óc để giành lấy miếng bánh, ngay cả Hạ gia cũng không ngoại lệ.
Tạ Điệt nhớ đến buổi trưa 3 ngày trước, anh ngồi trên chiếc ghế ban công, ôm cô vào lòng, vô cùng kiên nhẫn nói cho cô biết một số kiến thức chuyên nghiệp, kế hoạch sản phẩm cùng phương hướng phát triển công ty.
Tuy là cô nghe cái hiểu cái không, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng những lý tưởng và hoài bão mà anh đã bộc lộ với cô.
Có một ánh sáng ấm áp và kiên định trong mắt anh, anh nói rằng anh muốn phát triển một chuỗi sinh thái Internet hoàn chỉnh, để Trạch Ưu có thể xâm nhập vào thiết bị di động của mọi người và thậm chí cả thế giới.
Trong lòng Tạ Điệt dường như tràn đầy suối xuân chảy róc rách, nhẹ nhàng nghĩ, chàng thanh niên nghèo tội nghiệp trước kia bị bản án ép tới thở không nổi, hao hết tâm tư để học lấy tấm bằng kép và luôn dành thời gian cho các buổi học đêm trong thư viện, cuối cùng đã có thể toả sáng trong thế giới và lĩnh vực của riêng mình.
Thật tốt.
Tạ Điệt nghĩ như vậy, điện thoại trong túi áo khoác đột nhiên rung lên, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến —
Nhìn thấy Hàn Tầm Chu nghiêm nghị đi đến dãy hàng khác, Tạ Điệt trả lời điện thoại: “A Dư?”
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại hơi khàn, như thể anh không nghỉ ngơi tốt cũng không uống đủ nước, Tạ Điệt thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi môi khô khốc của anh: “Điệt Điệt, xin lỗi, mấy hôm nay anh thật sự bận quá nên không có thời gian đi đón em”.
Tạ Điệt có một chút đau lòng: “Không sao, có Chu Chu đón em rồi. Anh dù bận cũng không được dùng mắt nhiều, để người bên dưới đem văn kiện ghi âm lại đi, còn nữa, không được thức khuya!”
Giang Trạch Dư nghe vậy rầu rĩ cười một tiếng: “Nền tảng này dự kiến sẽ ra mắt sau hai hoặc ba tuần nữa. Các bộ phận cốt lõi đều đang tăng ca, thậm chí Kỷ Du Chi còn lăn ra ngủ ở công ty. Một mình anh hưởng đặc ân cũng không tốt lắm đâu”.
Anh dứt lời, tranh thủ một giây trước khi cô gái đối diện sắp nổi bão, thêm vào khát vọng sống mãnh liệt: “Anh chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho mình, mỗi ngày dùng mắt không quá ba tiếng, được không? Nhưng mà Điệt Điệt, hai tuần này anh không thể gặp em, đợi mọi việc lo xong, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?”
Lúc này Tạ Điệt mới bỏ qua cho anh, nói “Được”, nhưng trong lòng vẫn có chút nhớ nhung.
Cả hai đều không tìm được gì để nói nữa, người đàn ông ở đầu dây bên kia hiển nhiên không muốn cúp máy nên thản nhiên hỏi cô: “Em về nhà rồi à?”
“Vẫn chưa, tụi em đang ở trung tâm thương mại để……ách”, Tạ Điệt vừa nói vừa chột dạ liếc nhìn những mẫu nội y đủ loại màu sắc, gương mặt hơi nóng lên, mơ hồ lẩm bẩm: “Để……Chu Chu chọn một vài bộ quần áo hợp với em”.
Đáng tiếc lúc Tạ Điệt vừa dứt lời, cô nghe thấy một giọng nữ cao và phấn khích xuyên qua tai cô ở quầy bên kia: “Điệt Điệt mày xem cái áo lót đen viền ren này này, còn có cái này nguyên bộ nội y nhỏ, hai bên lại là dây buộc kéo một phát mở ra liền, lần sau mày gặp anh ta phải mặc bộ này, đảm bảo đời sống ȶìиɦ ɖu͙ƈ/phước lành được bảo hộ”.
Tác giả có lời muốn nói: Khi nào Dư muội có thể ăn thịt? Ta cũng đang tự hỏi vấn đề này ha ha ha cảm tạ