Tạ Điệt không khỏi nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Giang Trạch Dư.
Vào một ngày cuối mùa hè 9 năm trước, sau 2 tháng nghỉ hè, trường đại học S bước vào mùa khai giảng.
Ngày thứ 2 điểm danh, Tạ Điệt được mời đến phòng hành chính.
Ngày 2 tháng 9, đêm mùa hè Bắc Kinh qua đi, cơn giông nhanh chóng quét qua mà không hề báo trước.
Ánh đèn vàng trong phòng hành chính vẫn đang bật sáng, Tạ Điệt cất ô, phủi phủi mấy vệt nước dính trên làn váy, bước nhanh đến phòng hành chính: “Cô Lục, cô tìm em?”
Thư ký điều hành, Lục Phương, là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt kiểu người Hoa, lúng túng nhìn cô, khoé miệng nở nụ cười khó xử: “Chà, bạn học Tạ Điệt, bên ngoài có lạnh không… Có muốn uống trà nóng không?”
Mặc dù trời mưa nhưng nhiệt độ tăng cao so với 2 ngày trước, thật sự không lạnh. Tạ Điệt lắc đầu, Lục Phương tay muốn lấy lại tách trà có vẻ xấu hổ, cô thu tay lại, đan hai tay vào nhau xoa xoa, trên mặt nở một nụ cười hiền hậu, cuối cùng cũng vào chủ đề: “Bạn học Tạ, hôm nay cô gọi em đến vì muốn nhờ em mang văn kiện về cho ông Tạ ký”.
Cuối cùng còn bồi thêm một câu khách sáo: “….. có được không?”
Tạ Điệt nhíu mày: “Văn kiện? Văn kiện gì ạ?”
Lục Phương ho khan hai tiếng: “Là văn kiện về việc quyên góp. Nhà trường đã thảo một bản hợp đồng, trong đó bao gồm ngân sách cho dự án và thời gian xây dựng. Nhờ em đem về đưa ông Tạ xem”.
Tạ Điệt mấp máy môi, cô không biết Tạ Xuyên dự định quyên góp toà nhà.
Ông ta luôn đóng vai người cha hào phóng yêu thương con cái, từ cấp 1, cấp 2, cho đến đại học, ông đã nhiều lần làm việc thiện dưới danh nghĩa của cô, nhưng không quan tâm liệu mấy việc làm nổi bật này có ảnh hưởng đến cô hay không — nên không có gì lạ khi từ nhỏ đến lớn cô cũng không có bạn.
Tạ Điệt khẽ cười thầm trong lòng, nhưng không muốn làm người khác khó xử nên gật đồng đầu ý: “Dạ được, nhưng mà… khoản quyên góp của ba em, có giữ bí mật giúp em được không? Em không muốn vừa mới khai giảng lại đồn ầm khắp trường…”
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lục Phương lập tức ngồi thẳng người, hắng giọng: “Mời vào”.
Tạ Điệt nuốt những lời định nói vào bụng, quay đầu nhìn sang, liền thấy người thanh niên vóc dáng cao lớn đang bước vào. Anh đội mũ lưỡi trai màu đen, cúi đầu, gương mặt góc cạnh như ẩn như hiện. Bên ngoài trời đang mưa rất to, hình như anh không cầm ô, quần áo và mũ đều ướt đẫm, những vệt nước trượt dọc xuống từ cánh tay đến đầu ngón tay, nhỏ giọt trên mặt đất, mặt sàn nhanh chóng trở nên ẩm ướt.
Chàng trai mím môi, rũ cằm xuống, khi đi ngang cô anh lại cố ý nghiêng người. Tư thế lảng tránh quái dị đó khiến Tạ Điệt có chút kinh ngạc. Phòng hành chính khá rộng, khoảng cách giữa anh và cô cũng không quá gần, căn bản anh không cần phải nghiêng người tránh cô.
Thấy còn có người trong văn phòng, chàng trai ngập ngừng một lúc không lên tiếng, lúc này Lục Phương lại mở miệng trước – cô nhướng mi, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng cứng rắn, thái độ hoàn toàn khác hẳn.
“Giang Trạch Dư, em đến để hỏi tôi về học bổng sao? Tôi xin nói thẳng với em, đối với trường hợp của em, vì đã từng có tiền án nên sẽ không được xét duyệt. Nhà trường có một số công việc có thể vừa học vừa làm, em có thể nộp hồ sơ, nhưng mức lương không cao. Em ra ngoài trước đi, ngày mai tôi sẽ đưa đơn xin việc cho em”.
Có tiền án? Từng ngồi tù?
Tạ Điệt cố gắng hết sức khống chế biểu hiện để không ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lướt qua lại thấy hai tay đang rũ xuống bên hông Giang Trạch Dư siết chặt, trên mu bàn tay gầy guộc hiện rõ những đường gân xanh.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay siết chặt dần buông lỏng, Giang Trạch Dư cực kì bình tĩnh “Uhm” một tiếng, giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc: “Làm phiền cô”.
Lục Phương nhàn nhạt gật đầu.
Giang Trạch Dư đứng yên trong chốc lát mới xoay người, bước chân có chút vội vàng.
“Đã từng ngồi tù, dù thành tích có tốt đến đâu thì đạo đức cũng không tốt, nói không chừng sau này còn gây ra nhiều rắc rối. Nhà trường cũng thật là, dạng học sinh nào cũng nhận, còn không sợ phụ huynh khiếu nại sao…”. Lục Phương thấy người đã đi ra ngoài thì tức giận lẩm bẩm vài câu. Nhìn đến Tạ Điệt lại thay đổi thái độ nịnh hót, vừa cười vừa đưa tập tài liệu lên bàn cho cô: “Đại học S của chúng ta nên lấy bạn học Tạ làm gương, vừa ngoan ngoãn vừa có thành tích xuất sắc”.
Nhân cách tốt, học lực tốt, đại khái đồng nghĩa với “có tiền”.
Mỗi khi Tạ Xuyên quyên góp một hạng mục nào đó, giáo viên sẽ mời cô đến văn phòng để khen ngợi. Sau đó sẽ được nhà trường đối xử đặc biệt, và tất nhiên, các bạn trong lớp cũng đối xử “đặc biệt” với cô hơn.
Tạ Điệt cảm thấy mệt mỏi với những lời khen này, cầm lấy xấp tài liều rồi bỏ đi, cô thậm chí còn không thèm chào một tiếng.
Cô bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy Giang Trạch Dư đang dựa vào thành cầu thang, dáng vẻ cuối đầu như đang chờ người. Nghe tiếng bước chân, anh chợt ngẩng đầu, không chút do dự bước về phía cô.
Anh vậy mà lại đang đợi cô.
Lúc này Tạ Điệt mới nhìn rõ được gương mặt anh dưới chiếc mũ lưỡi trai, làn da tái nhợt có chút trong suốt, gương mặt tinh xảo mang theo dáng vẻ âm trầm. Đôi mắt anh đen láy nhưng ảm đạm, nặng nề, tựa như chúng được nhuộm bởi loại mực đen nhất trên thế giới, dường như không thể phát ra một tia sáng nào.
Điểm đặc biệt nhất chính là đường nét khuôn mặt anh, xương trán nhẵn nhụi, sống mũi cao thẳng, cằm hẹp nhưng không nhọn. Tạ Điệt đã quen với việc nhìn thấy những anh chàng đẹp trai, nhưng cậu thanh niên trước mắt này, phải nói là có ngoại hình xuất sắc nhất.
Đáng tiếc là hiện tại cô không có thời gian để nghĩ đến chuyện này, cô hơi siết chặt tài liệu, trong lòng có chút hồi hộp.
Người này đã từng ngồi tù, ai biết đã phạm tội gì, lúc này lại đứng đây đợi cô, rõ ràng là có mục đích.
Tạ Điệt ngẩng đầu nhìn camera giám sát ở lối vào cầu thang, cảm thấy khá yên tâm, nâng cằm đánh đòn phủ đầu: “Này bạn học Giang, chuyện của anh, tôi sẽ không đi nói lung tung. Anh đứng ngoài cửa cũng nghe thấy việc ba tôi sẽ quyên góp toà nhà cho trường học, đây cũng là bí mật của tôi, anh không được nói ra ngoài. Chúng ta…. chúng ta không ai nợ ai”.
Gianh Trạch Dư nhìn cô một lúc lâu sau khi nghe những lời này, đôi mắt thâm thuý nhuốm màu u ám, đôi môi tái nhợt, toàn thân vẫn còn bám những vệt nước.
Anh không nói gì, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Tạ Điệt hơi rùng mình, cắn môi, lùi lại một bước, gương mặt xinh đẹp thẹn thùng, dường như anh không hài lòng với những gì cô vừa nói.
Cô không biết phải làm sao, hỏi lại anh với giọng điệu yếu ớt: “Nếu không…. anh muốn tôi làm gì mới tin?”
Tuy nhiên người trước mặt như không hề nghe thấy, sau khi quan sát cô một lúc, anh cúi đầu, từ từ rút tay trái từ trong túi ra, đưa về phía cô.
Năm ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay mở ra, bên trong là một bông hoa trà nạm kim cương, viên kim cương chói lọi phản chiếu ánh đèn trong hành lang.
Ngoài hành lang lầu 1, màn mưa chắn gần hết tầm mắt, sắc trời âm u, tựa như chỉ có đoá hoa trà này còn chói lọi trên đời.
Thiếu niên cả người ướt sũng, giọng nói trầm khàn: “Vừa mới nhặt ở ngoài cửa, bên tai cô thiếu một chiếc”.
Tạ Điệt lướt qua đôi môi nhợt nhạt của anh, vô thức đưa tay lên sờ sờ vành tai phải trống rỗng của mình, Hai má cô bỗng nhiên nóng bừng, dây thần kinh căng thẳng vì sợ hãi lập tức chuyển thành khó chịu.
Cô mím môi, cầm lấy hoa tai bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi hành lang, mưa lạnh buốt đến thấu xương, Tạ Điệt do dự một hồi, dừng bước quay lại, giơ chiếc ô đang cầm trong tay lên: “Cái đó…. cảm ơn, thực xin lỗi. Có phải anh không mang ô theo không? Tôi có thể giúp.”
Những gì cô nói lúc này đều là lời thật lòng.
Thật sự vừa rồi cô rất sợ, trong tiềm thức muốn trốn đi, nhưng bây giờ bình tĩnh lại mới nhớ nói lời cảm ơn.
Đôi khuyên tai của cô rất mắc, nếu mất một chiếc thì không còn giá trị nữa. Huống chi trời đang mưa lớn như vậy, anh vừa dầm mưa xong, bây giờ lại phải dầm mưa quay về, kiểu gì cũng sẽ bị bệnh.
Giang Trạch Dư nhìn cô với đôi mắt trong veo, lưu luyến vài giây rồi nói: “Không sợ tôi?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô khi nói, ánh mắt không chút né tránh như muốn nhìn thấu lòng người.
Tạ Điệt lắc đầu, trố mắt nói: “Là tôi lòng dạ hẹp hòi, coi như trả ơn, để tôi giúp anh.”
Giang Trạch Dư không nói thêm lời nào, chỉ nhìn cô thật sâu, anh hạ vành mũ xuống, sải bước trong mưa. Anh không muốn cô giúp, anh hỏi nhiều thêm một câu chỉ vì muốn nghe cô trả lời có sợ anh hay không.
Thật là một người kì lạ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tạ Điệt về anh.
——
Bữa cơm này Tạ Điệt ăn thật sự không thoải mái. Hết lần này tới lần khác đều có người mời rượu, lấy lý do bạn học lâu ngày gặp lại, 1 ly quên hết thù xưa.
Giáo sư Lý ở gần đó cũng thuyết phục cô uống vài ly. Nhìn cảnh tượng “hài hoà” này, lòng ông bỗng thấy nhẹ nhõm.
Tạ Điệt ra vẻ sảng khoái tiếp rượu những người này, cuối cùng uống đến không biết đông tây nam bắc.
Cô uống cạn lý cuối cùng, rượu nóng tràn vào cổ họng, dạ dày bắt đầu co thắt. Làm người đúng là không nên quá kiêu ngạo.
Khi bữa tiệc kết thúc, trong khi mọi người ở lại để trao đổi danh thϊế͙p͙ và thông tin liên lạc, cô nhanh chóng xách túi ra về.
Cô vẫn giữ nguyên nụ cười hoàn hảo trên môi, thẳng đến một cửa hàng tiện lợi cách xa con hẻm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lấy điện thoại gọi cho Hàn Tầm Chu.
Rượu vào làm cho Tạ Điệt có chút choáng váng. Màn hình điện thoại như phân ra thành 2 cái, bấm tới bấm lui cuối cùng mới gọi được.
“Chu Chu à…. hức”
“Say rồi hả?”
Hàn Tầm Chu bên kia vừa nghe đã biết cô gái này say rượu không nhẹ, nếu không sao lại kêu tên cô nhẹ nhàng như vậy.
“Chu Chu”, Tạ Điệt cẩn thận cầm chặt điện thoại, biểu tình nghiêm túc nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: “Mày mau giúp tao…. Giúp tao kêu xe, hôm nay đắc tội không biết bao nhiêu người trong bữa tiệc, ai cũng nhìn tao…. nhìn tới nghiến răng nghiến lợi, mày còn không kêu xe tới đón tao, cái mạng nhỏ này của tao không giữ được nữa đâu!”
Hàn Tầm Chu cảm thấy buồn cười khi nghe giọng điệu lo lắng của cô, đảo mắt nói: “….gửi định vị cho tao”.
Tạ Điệt ngoan ngoãn gửi định vị cho cô, bỏ điện thoại vào trong túi.
Đôi cao gót Jimmy Choo này đẹp thì có đẹp, nhưng mới có một đêm mà gót chân với ngón chân út đã cảm thấy đau đớn.
Cô cởi giày, cầm nó trên tay, chân trần ngồi xổm trên mặt đất chờ xe tới. Ngọn cỏ bên đường đã không còn nét mềm mại của mùa xuân và mùa hè nữa. Cũng vì thời tiết hanh khô và mất nước mà nó trở nên sắc bén hơn, nếu không chú ý rất dễ cắt vào da, nhưng so với mang đôi cao gót 10cm vẫn là thoải mái hơn.
Mặt đất lạnh, gió lạnh, cơ thể càng lạnh hơn, cô cài từng cúc áo khoác, chiếc váy nhung được kéo dài ra, hai bàn chân co lại một cách tuyệt vọng. Rượu vào khiến toàn thân đau nhức, Tạ Điệt nhíu mày, lấy hai tay che bụng, không còn chút hình tượng gì.
Cửa hàng tiện lợi người ra người vào, họ luôn nhìn cô khi đi ngang qua, ngoại ô Bắc Kinh rất ít có phụ nữ say xỉn, người đẹp như vậy lại càng hiếm thấy.
Ngay khi môi Tạ Điệt chuyển sang tím tái vì lạnh và gần như không thể phân biệt được với màu đỏ ban đầu, chiếc xe mà Hàn Tầm Chu gọi cuối cùng cũng đến. Bánh xe lăn trên con đường nhựa đầy đá cuội, chậm rãi dừng lại bên cạnh cô, từ băng ghế sau, cửa sổ xe từ từ được hạ xuống.
“Tạ Điệt?”
Người phụ nữ ngồi xổm ngẩng đầu lên khi nghe thấy ai gọi tên mình, ánh mắt mờ mịt, trong lòng nghi hoặc, có phải hệ thống Taxi trong nước bây giờ đều cho tên thật của khách không?
“Tôi đây tôi đây”.
Cô vừa run rẩy vừa vui vẻ ngồi lên băng ghế sau, lòng thầm nghĩ, Hàn Tầm Chu chịu chi thật, gọi một chiếc xe sang trọng như vậy.