“Anh xác định miệng của anh không có té bị thương sao?”
“……….”
Giang Trạch Dư im lặng một lát, nhẹ nhàng xoa xoa khoé môi, ngay sau đó không được tự nhiên mà buông tay: “……không có.”
Thành Chí Dũng nghi ngờ liếc nhìn qua kính chiếu hậu, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ngồi ở ghế sau không bị tổn hại gì, ngoại trừ sắc mặt hơi ửng hồng. Chẳng lẽ xoa khoé miệng là thói quen từ nhỏ? Sao trước nay mình lại không chú ý tới?
Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, Thành Chí Dũng tiếp tục lải nhải: “Vậy ngày mai chúng ta phải đến bệnh viện, nửa năm qua mắt của anh hình như kém đi”.
Trước đây, chỉ khi ánh sáng quá yếu hoặc quá sáng, thị lực mới giảm sút. Nhưng gần đây buổi sáng anh ta đến nhà đón Giang tổng, phát hiện anh vừa thức dậy được một tiếng thì thị lực vẫn rất kém, thậm chí có mấy lần anh ta còn thấy áo sơ mi của Giang tổng trên dưới đều cài lệch nút.
Thành Chí Dũng hiểu rằng Giang tổng trước giờ luôn ghét người khác để ý đôi mắt của mình, sợ đâm phải họng súng nên lập tức lôi thêm người vào: “Là Kỷ tổng phân phó, bác sĩ Trương đã trở lại Hoa Kỳ một thời gian trước, trước mắt chúng ta chỉ có thể đến bệnh viện”.
“Kỷ tổng yêu cầu anh ngày mai phải đi kiểm tra nhãn khoa, anh ấy còn nói anh ấy đã hoàn thành việc thu mua Tea Party và một số công ty nhỏ trong hai tháng qua, cũng đã ký hợp tác lâu dài với YR. Anh nên ở bệnh viện nghỉ ngơi 1 tháng”.
Anh ta nói xong, lại cực kì nhỏ giọng mà thuật lại lời của Kỷ tổng: “Anh ấy nói, nếu anh muốn trở thành người mù, thì có thể không đi.”
Giang Trạch Dư không nói chuyện, nhắm mắt lại dường như muốn cảm nhận thế giới của một người mù, nhưng ánh đèn trong xe phản chiếu một màu vàng ấm áp qua mi mắt, nên cảm giác kia vẫn chưa đủ chân thực.
Nhưng không phải là anh chưa từng cảm nhận được, ví như vừa rồi anh đang nắm tay cô trong bóng tối mờ mịt, lại hoàn toàn không nhìn thấy được một chút đường nét nào của cô.
Anh có lẽ vẫn chưa muốn trở thành một người mù.
“Ok”
———
Một tuần đã trôi qua kể từ hội nghị ra mắt sản phẩm mới của YR và Tea Party, tập đoàn YR chính thức công bố người phát ngôn chủ đề cho Trung Quốc năm nay. Nam chính là tiểu thịt tươi Sầm Ninh đang rất được chú ý trong thời gian gần đây, chàng người mẫu ra mắt với khí chất lạnh lùng và nhanh chóng lọt vào mắt xanh của công chúng với vai diễn nam thần tượng số một đình đám mấy tháng qua.
Sầm Ninh có thể lấy được vị trí người phát ngôn của YR, có thể nói là danh xứng với thật.
Tuy nhiên, thật bất ngờ khi nhân vật nữ chính mà anh hợp tác hóa ra lại là một blogger thời trang được Tea Party ký hợp đồng. Mặc dù cô ấy quanh năm tham gia các tuần lễ thời trang cùng các tạp chí thời trang lớn, nhưng so với giới giải trí thì quăng tám sào cũng không tới.
Tuy Tạ Điệt nổi tiếng trong lĩnh vực thời trang nhưng giới mộ điệu thời trang còn ít, nên cũng không quá nhiều người chú ý tới. Cho nên đối với rất nhiều cư dân mạng mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người nổi tiếng vô danh tuyến 18. Ngay sau khi có thông báo chính thức, Weibo của Tạ Điệt liền bị fan của Sầm Ninh công kích.
“Người nổi tiếng tuyến 18 này từ đâu ra vậy, muốn tạo sức nóng cho Ninh Ninh nhà tôi hả; có thể vượt qua nhiều minh tinh như vậy, khẳng định là đi cửa sau rồi; Nhìn có vẻ sáng sủa nhưng hiếu thắng, tính tình chắc chắn là không tốt rồi……Cái gì gọi là hiếu thắng? Cái đó gọi là hào quang, hào quang! Chị Sunny, những người này thật quá đáng!”.
Tạ Điệt đang viết kịch bản video, nghe vậy đẩy kính lên sóng mũi, tốc độ tay rất nhanh: “Biết quá đáng mà em còn xem? Không chán sao?”
Zoe khoá màn hình điện thoại: “Em không xem nữa, em muốn vẽ một vòng tròn để nguyền rủa mấy người này đi đường bị té ngã, bị đạp phân chim”.
Cô bé dứt lời, rầu rĩ không vui mà chuyển đề tài sang công việc: “Chị Sunny, em vừa tải video “50 facts about me” trong máy tính của chị lên một số nền tảng nên đường truyền sẽ chậm một chút. Ah đúng rồi, em thấy có một phiên bản cũ được ghi lại trước đó trong thư mục của chị. Có cần em chỉnh sửa nó thành bản nổi bật không?”
Khi Tạ Điệt nghe cô bé nhắc đến bản cũ, thần kinh của cô đột nhiên căng thẳng: “Không, khụ khụ… Đừng mở ra, là lúc say chị ghi âm thôi.”
Zoe không có để ý, “Oh” một tiếng.
Nghĩ đến đoạn video hoàn chỉnh vừa được tải lên, vẻ mặt ủ rũ liền biến mất, nâng quai hàm, mặt mày hớn hở mà giở tính bát quái: “Chị Sunny, chị có thực sự định tìm bạn trai trước cuối năm nay không? Vẫn là một người đẹp trai và hài hước hả?”
Tạ Điệt không khỏi choáng váng khi nghe câu hỏi của cô bé, sau đó nhớ ra bộ sưu tập câu hỏi lần đó, rất nhiều người hâm mộ đã quan tâm đến việc chung thân đại sự của cô, thậm chí còn có một số buổi hẹn hò trực tuyến dành cho cô. Vì thế cô đã thực hiện một điều ước năm mới như vậy trong video.
Lúc đó cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi chứ không thật sự để tâm.
Bạn trai sao?
Tạ Điệt giơ tay ấn ấn khoé môi, một tuần trước, nụ hôn ngắn ngủi vội vã diễn ra dưới đại não mơ hồ của cô, ngoại trừ một tin nhắn của Giang Trạch Dư, sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra nữa.
———
Năm giờ, Tạ Điệt tháo kính, ấn vào đôi mắt đau nhức.
Cô từ phòng làm việc đi ra, vừa lúc Hàn Tầm Chu gọi điện rủ cô đi cafe. Quán cafe không quá xa, chỉ cách công ty khoảng 20p lái xe.
Tạ Điệt theo thói quen gọi một tách Expresso Ý, cầm tách cà phê ngồi ở quầy bar bên cửa sổ. Vào giữa đến cuối tháng 11, nhiệt độ ở Bắc Kinh đã xuống dưới mức 0. Ngoại trừ những phương tiện chạy như bay trên đường phố, chỉ có một số người đi bộ quấn chặt áo khoác đi về phía trước trong tiếng gió gào thét.
Vẫn còn hơn mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Tạ Điệt như thường lệ lấy laptop từ túi xách ra, nhập “Chu gia”, “Chu Tử Tuấn “, “Chu Dịch” và các từ khóa khác trên thanh tìm kiếm, lướt xuống xem các tin tức mới nhất.
Hai năm nay nhà họ Chu thực sự rất kín tiếng, ngoài tin tức về việc đầu tư vào một công ty Internet mới vào tháng trước thì không còn tin gì cả. Còn Chu Tử Tuấn, toàn bộ tin tức có quan hệ đến hắn đều bị gỡ bỏ, tất cả kết quả hiện ra đều là cùng tên khác người.
Tạ Điệt nhíu mày, khi đang định tìm kiếm một số diễn đàn kinh tế liên quan thì nghe thấy cửa kính của quán cà phê bị đẩy ra.
Cô ngước mắt lên, đập vào mắt là cô nàng đến muộn Hàn Tầm Chu với bộ dáng khoan thai mặt ủ mày ê.
Hàn Tầm Chu mặc một chiếc áo khoác bông màu trắng đơn giản với quần jean sáng màu và giày cao gót mũi nhọn, rõ ràng là một bộ trang phục đơn giản và thời trang, nhưng do sáng màu nên càng làm cho làn da của cô nàng trở nên tối hơn. Cũng may là cô gái có cái đầu nhỏ, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, ngũ quan sinh động đáng yêu, tổng hợp lại vẫn rất thuận mắt.
Cô nàng hờ hững giơ tay chào Tạ Điệt, bĩu môi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Nhanh gọi nước uống đi”.
Hàn Tầm Chu để túi xách sang một bên, liếc nhìn tách espresso nhỏ trên quầy bar, chán ghét nói: “Điệt Điệt, tại sao lại uống mấy thứ đắng nghét chán ngắt này? Tao mà uống một ly nhỏ này thôi là tỉnh tới sang năm”.
Cô gái lúc nào cũng phóng đại năm điểm lên mười điểm, Tạ Điệt lãnh đạm uống một hơi cạn sạch tách cà phê espresso, bộ não hỗn loạn của cô lập tức trở nên tỉnh táo: “Tại vì mày uống không quen, cafe ở đây được pha theo phong cách Ý nồng đậm và nguyên chất, trước khi cảm nhận được vị đắng thì hương vị cafe đậm đà đã tràn ngập trong khoang miệng, cũng như rượu vang đỏ vậy. Tám mươi phần trăm quán cà phê ở Bắc Kinh không thể làm được, nên là quán này không tệ”.
Tạ Điệt nói xong không khỏi cảm thấy mình buồn cười, 5 năm qua, ban đêm thì phải nhờ vào rượu để đi ngủ, ban ngày để tỉnh táo thì nhờ vào cafe kiểu Ý, sống thành như vậy cũng thật là châm chọc.
“Không cần biết ngon như thế nào” – “Hàn Tầm Chu không thèm đếm xỉa đến, cũng không thèm đứng dậy, nghiêng người về phía quầy bar vẫy tay:” Phục vụ, bên này thêm một ly Mocha, 2 viên đường. “
Trước khi cafe được mang tới, Tạ Điệt đánh giá nước da gần như là một màu đồng của Hàn Tầm Chu. Hôm đó ánh sáng trong quán bar không đủ, nên không phát hiện da cô nàng đang rám nắng, vì thế bỡn cợt cười nói:” Chu Chu, màu da của mày lúc này thật sự không thích hợp để mặt ủ mày ê. Tao đoán chị Đại Ngọc có lẽ cũng không rám nắng như mày khi chị ấy ở ngoài trời trồng hoa. Thôi nào, có chuyện gì không vui?”
Hàn Tầm Chu thì thào một cách đau khổ: “Điệt Điệt, bộ mày không biết tao đang rầu vì chưa kiếm được việc sao? Mày biết đó, tao tốt nghiệp xong 3 tháng sau là đi Châu Phi, ở một cái là 2 năm, hiện tại CV trống rỗng, mấy cái đơn ứng tuyển của tao đều bị trả lại”.
Cô ấy giận dữ lẩm bẩm: “Mẹ nó, tao ứng tuyển làm giáo viên cho trung học cơ sở cũng bị từ chối. Dù sao tao cũng là sinh viên có thành tích cao với bằng đại học và thạc sĩ của trường S, ok?”
Nhìn thấy bộ dạng u ám của cô, Tạ Điệt gần như muốn bật cười, cô chỉ vào giỏ đựng rau Hermes mà Hàn Tầm Chu thản nhiên đặt ở góc bàn: “Cho dù mày kiếm được việc làm thì công ty nào có thể trả lương mỗi tháng 1 cái Hermes?”
Hàn Tầm Chu nghẹn ngào, sau đó nhanh chóng biện minh: “Cái đó không giống, túi là túi, công việc là công việc, không có xung đột. Điệt Điệt, tao cần xã giao! Bây giờ cả ngày đều nằm ở nhà, sắp trở thành bà thím già rồi nè. Còn nữa, mày biết không, Hạ Minh rất là an phận, mỗi ngày vừa tan ca liền về nhà, sáng trưa chiều đều gọi cho tao kiểm tra, tao cũng không biết là tao gả cho 1 người chồng hay người giám hộ nữa”.
Tạ Điệt nghe cô tức giận thì đảo mắt nói: “Hạ luật sư nhà mày sẵn sàng bỏ lại mọi thứ trong giai đoạn quan trọng nhất của công ty để đi Uganda với mày nửa năm, vậy còn chưa thấy đủ”.
Hàn Tầm Chu nghe vậy, khóe môi không tự chủ được mà nở nụ cười. Cô tự biết mình đuối lý mà lè lưỡi vì lúc nãy vô tình khoe mẽ tình cảm ân ái với Tạ Điệt.
Không bao lâu thì Mocha cũng được mang đến trước mặt Hàn Tầm Chu, trong nháy mắt cô bắt gặp màn hình máy tính xách tay của Tạ Điệt vẫn sáng.
“Chu gia?”, Hàn Tầm Chu nhấp một ngụm Mocha 2 viên đường, mơ hồ lẩm bẩm: “Điệt Điệt, sao lại kiếm tin tức của Chu gia?”
Tạ Điệt đóng lại laptop, ôn nhu nói: “… Không có gì, vừa nhận được một đống tin lộn xộn nên tò mò tìm kiếm vậy thôi.”
Hàn Tầm Chu không chút nghi ngờ chỉ “Ồ” một tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ năm xưa: “Đúng rồi Điệt Điệt, nhắc đến Chu gia, tao nhớ hồi cấp 2 Chu Tử Tuấn theo đuổi mày đúng không? Chậc chậc, nhắc tới là thấy sợ. Loại cặn bã như hắn mà cũng đòi theo đuổi mày, tao nghe nói hồi cấp 3 hắn làm hại rất nhiều nữ sinh, nhưng vì nhà họ Chu nên không ai dám tố cáo hắn, cho dù có thì cũng không thành công.”
“Phải không, tao không nhớ rõ lắm”.
Tạ Điệt không muốn nói về chủ đề này, nhưng cô lại không thể hiện quá rõ ràng nên Hàn Tầm Chu thực sự không nhìn ra.
“Sao lại không nhớ. Hình như là năm lớp 9 thì phải? Tao nhớ không phải hắn rủ mày đi chơi sao, bữa đó tao nghỉ bệnh, lúc nghe được tin này làm tao hết hồn nhưng cũng may mày không có chuyện gì. Do mày không để ý mấy tin tức bên ngoài thôi. Cái tên đó từ nhỏ đã bụng dạ xấu xa, ngay cả người hiền lành như ba tao còn nói hắn là người xấu”.
Tạ Điệt nghe Hàn Tầm Chu nói đến “sự kiện” kia, trong lòng liền rùng mình: “……Đúng vậy, may mắn thật”.
Kỳ thật lúc ấy cô đã biết Chu Tử Tuấn là tên cặn bã, câu nói “Nhân chi sơ tính bổn thiện” hoàn toàn không có tác dụng với hắn.
Lúc trước cô nghĩ rằng việc Chu Tử Tuấn theo đuổi cô chỉ là giao điểm duy nhất giữa 2 người bọn họ, nhưng không nghĩ tới số phận lại trêu đùa cô lớn như vậy.
Tạ Điệt trong lòng đang rất loạn, vô thức cầm que khuấy gõ vào thành cốc.
Cũng may Hàn Tầm Chu không tiếp tục chuyện này, chần chừ một lát: “Đúng rồi Điệt Điệt, mày có biết……mắt Giang Trạch Dư bị gì không? Không phải mẹ tao bị đục thủy tinh thể sao? Vài ngày trước tao cùng bà đến bệnh viện để kiểm tra, nhìn thấy Giang Trạch Dư và trợ lý của cậu ta ở khoa mắt. Bác sĩ điều trị của cậu ấy và mẹ tao là cùng một người, ông ấy là chuyên gia có uy tín nhất về nhãn khoa ở Trung Quốc.”
“Lúc gõ cửa, tao nghe bác sĩ nói tình trạng mắt của người đó đang chuyển biến xấu, ông ấy kiến nghị nên giảm hoạt động mắt trong vài tháng tới, tốt nhất là đến bệnh viện theo dõi”.
“Lát sau tao bí mật hỏi thăm trợ lý của cậu ấy mà anh ta không chịu tiết lộ cụ thể bệnh tình, chỉ nói mấy năm nay vẫn luôn khám bác sĩ tư, nhưng vị bác sĩ kia đã về Mỹ nên mới đến bệnh viện”.
Đáy lòng Tạ Điệt rơi lộp bộp, nhất thời phát hiện ra một số chi tiết mà trước đây cô bỏ lỡ.
Bữa tiệc tối tuần trước, trong ánh đèn mờ ảo, Giang Trạch Dư giải thích với cô rằng anh chỉ bị mỏi mắt do dùng mắt quá nhiều, lúc đó biểu cảm và giọng điệu của anh quá tự nhiên nên căn bản là Tạ Điệt không hề hoài nghi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy có điều gì đó không đúng.
Nếu chỉ là mỏi mắt như anh nói, tại sao trợ lý của anh lại lo lắng khi đèn tắt? Với lại khi cô tìm thấy anh, bộ dạng của anh rõ ràng là không nhìn thấy gì hết, và mức độ đó cũng không thể giải thích đơn giản được là do mỏi mắt.
“Mày thấy anh ấy ở bệnh viện nào?”
“Đồng Nhân”.