Giường Đàn Bà

Chương 41: Ai Nhìn Tôi Sẽ Đuổi Cổ



Kha nói líu ríu, Em nên hiểu cho Bob, anh cũng như Bob, thạt ra bọn anh đều như Bob, rất sợ phải đối mặt với tiền và cuộc sống, bọn anh không phải là những người kiên cường.

Mạch 59

Tôi nói với người lái xe, San Grila, người lái xe nhìn tôi như xem phim kinh dị. Tôi k tin tưởng, lại gọi cho Trần Tả một lần nữa, nhưng anh tắt máy. Tại sao anh k nghe điện, lẽ nào a biết tôi tìm a có việc? Thật kì lạ, tại sao a cũng mất tích như Bob vậy?

Mí mắt tôi nặng trĩu, toàn thân run rẩy. Tôi buồn ngủ, nhưng biết rằng hễ nhắm mắt lại là k thể nào gặp được Trần Tả. Tôi muốn để a trông thấy hình hài tôi.

Tôi xuống xe ngay ở cửa khách sạn San Grila. Anh bảo vệ trẻ hay đỏ mặt giúp tôi mở cửa. Lần này anh quên k cười với tôi, anh ta đứng ngay ra. Tiếng người ồn ào cười nói bên trong bỗng im bặt.

Tôi rét run như người k mặc quần áo, bước đi k vững, tưởng sắp ngã. Một người đi sau đỡ tôi. Trong lúc lơ mơ, tôi nhận ra Kha. Lúc ấy có một người mặc đồng phục đỏ đi tới, hỏi, Có phải quay phim không? Tại sao lại k liên hệ trước.

Kha nói như khóc, Xin lỗi, cô ấy bị đánh ở một quán bar phố Tam Lí Đồn.

Tại sao k báo công anh?

Tôi nghe thấy anh bảo vệ hỏi, Ai đánh?

Tôi dồn hết sức lực nói, tôi bị đụng tường, k liên quan gì đến mọi người, tôi đến tìm một người, nhất định a ấy vẫn còn ở đây.

Nói xong, tôi đi về phía trước. Tôi cảm thấy mặt đất k bằng phẳng, cao thấp gập ghềnh. Lại một người mặc đồng phục, hình như người quản lý, anh ta quát to với Kha, Tại sao k đưa đi bệnh viện?

Tôi cảm thấy mình kiệt sức, cuối cùng được Kha đưa lên một chiếc xe.

Mạch 60

Bác sĩ nói với Kha, Chắc chắn bị sẩy thai rồi, phải vào nằm viện ngay, anh đi đóng tiền. Kha đưa tôi đến ngồi ở cái ghế dài phòng lấy số. Tôi nằm xuống, lập tức chìm vào hỗ độn và đêm tối. Trong lúc mơ màng, tôi nghe Kha nói, Tại sao không được? Các chị cứ cấp cứu trước đã. Tôi về lấy tiền, tại sao k được?

Anh lại chạy đến, ôm đầu tôi, nói, Mạch, e cố chịu, nhiều lắm là một tiếng đồng hồ nữa anh sẽ quay lại.

Tôi lại ngủ, quá buồn ngủ, nhưng tôi có cảm giác người nói vừa rồi là Bob, nhất định là Bob, toàn thân tôi phấn chấn hẳn lên, nhưng k sao mở mắt nổi, nước mắt trào ra như vỡ đe. Tôi thấy Bob vẫn mặc bộ đồ bò, tóc dài che kín mặt, anh ta run rẩy nhìn tôi, nói, Mạch, trong buổi họp mặt lần ấy tôi cũng đến vì em…

Lúc tỉnh lại, tôi không biết đã là lúc nào, là ngày thứ Hai hay thứ Ba? Gió gào ngoài kia, tôi mở mắt, trông thấy ngoài cửa sổ gió cát ào ào, cây cối ngả nghiêng như đánh nhau. Trên cái bàn con bên đầu giường là hoa tươi, hoa được cắm vào bình. Một người đang ngủ say bên cạnh giường, tôi giật mình, hóa ra Kha. Tại sao anh ở đây? Anh ở đây à? Tôi muốn đưa tay ra vỗ vỗ vào anh, nhưng cánh tay đang truyền dịch. Trán tôi cũng dán một mảnh gạc lớn.

Tôi nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.

Lòng tôi trĩu nặng, nhưng lại có cảm giác mất mát. Tôi rút kim chuyền dịch ra, xuống đất, ra cửa bệnh viện gọi taxi, đến thẳng công ty của Trần Tả.

Bất chợt tôi nhớ lại lần đầu tiên đến đây, đến cùng Bob. Bob hỏi, E sợ không? Tôi nói, E đã gặp nhiều ông chủ giàu có, e đâu có đến nói chuyện tình yêu, cũng phải đến xin tiền, sợ gì? Bob nói, Anh sợ, vì anh đến xin tiền. Hôm ấy ở công ty ra đã rất muộn, đèn đêm lấp lánh, tuyết trắng bao phủ. Bob nói, Sẽ có ngày anh chết rét, tuyết sẽ chôn vùi anh, k ai biết anh là ai, cuộc đời kết thúc thật đơn giản. Có thể đã ứng nghiệm, Bob đã bị tuyết chôn vùi, k ai biết. Tôi nhớ rất rõ, tối hôm ấy chúng tôi lên khỏi ga tàu điện ngầm cửa ô Phục Hưng, sau đấy đến một quán bar. Bob nói, Uống rượu là uống tiền, liệu chúng ta còn uống được mấy hôm? Rồi anh ôm tôi, nước mắt trào ra, nói, Trước mặt chugns ta k còn hy vọng. Tôi nói, Chúng ta cùng chết, cùng bị tuyết chôn vùi. Anh đồng ý, nói được lắm.

Đấy là điều k cần đến lòng tin.

Nhưng lời nói của Trần Tả có đáng tin không?

Mạch 61

Tôi đi qua phòng lớn, lần đầu tiên phát hiện văn phòng mở này rất có phong cách, những người đang làm việc trong ngăn của mình đều vươn cổ nhìn tôi. Họ nhìn không chớp mắt, lát sau lại nói chuyện với nhau. Cả căn phòng lớn lập tức rào rào như tiếng đàn tì bà, có người thoáng chút kì lạ.

Một người vội đi tới, đấy là cô thư ký. Cô hỏi, Chị đến có việc gì ạ?

Tôi k nhìn cô ta, đẩy cửa phòng Trần Tả.. Trong phòng không có ai. Tôi hỏi, Ông Tả đi đâu?

Cô thư ký chớp chớp mắt, nói, Ông ấy vừa đi, vẫn chưa thấy về.

Tôi hỏi đi đâu? Cô ta trả lời không biết. Tôi nói, Cô làm thư ký mà ông ấy đi đâu cũng k biết, để ông ấy về tôi sẽ bảo ông ấy cách chức cô đi.

Cô ta nói, Tốt nhất chị đi ra khỏi nơi này ngay, đừng để ảnh hưởng xấu đến hình ảnh công ty.

Tôi nói, Tôi k đi, ông ấy k sợ, tôi sợ gì? Tôi gọi điện cho ông ấy cả trăm lần, tại sao ông ấy k nhận điện? Tại sao ông ấy trồn tránh tôi?

Bỗng Trần Tả về. Cô thư ký thần sắc hoang mang đi tới đón Trần Tả. Tôi xông đến, đẩy cô thư ký ra, đứng ngay trước mặt Trần Tả.

Mặt anh cũng biến sắc, tưởng chừng tôi k đến đây. Anh cau mày, hỏi, Có chuyện gì?

Anh nói, Anh k thể gặp e

Anh bảo sẽ bỏ bà Xán cơ mà, anh bảo bà ấy là một con rắn độc, anh bảo bà ấy chẹn họng làm a ngạt thở đấy thôi? Anh bảo sẽ sớm lý hôn với bà ta để lấy e cơ mà? Anh chả bảo e k giống với bất cứ người con gái nào ở đời này cơ mà? Anh bảo sẽ đưa bà Xán sang Canada cơ mà? Anh còn bảo đưa em đi xem nhà ở Bắc Kinh cơ mà? Anh chả bảo sẽ cho em ô tô là gì? Tại sao chỉ sau một đêm anh không them nhận điện thoại của em?

Trần Tả chú ý đến những cái nhìn của đám nhân viên. Anh đẩy tôi, nói, Chúng ta vào phòng nói chuyện.

Tôi nói, Không.

Chúng tar a ngoài nói chuyện.

Anh sợ à? Tại sao không nghe điện thoại của em? Nói để anh biết, e k đi đâu, chỉ đứng đây. Bà Xán đánh em đến nước này, coi như đã một lần được huấn luyện, e k sợ anh đánh.

Bỗn Trần Tả cao giọng, nói với nhân viên quanh đấy, Các người bịt tai lại!

Đám nhân viên trong văn phòng đều ngơ ngác.

Trần Tả nói, Tôi bảo các người k nghe thấy à? Bịt tai lại.

Vậy là người trong mấy chục ngăn công tác đều rất kịch, cùng giơ tay lên, bịt tai. Trần Tả đưa tay ra, tôi đưa cánh tay ra, tưởng anh ta đánh tôi, nhưng thấy anh ta giơ cao tay rồi làm động tác ép xuống, ra hiệu cho nhân viên cúi đầu. tất cả nhân viên đều cúi đầu.

Lúc ấy anh ta nói với cô thư ký dứng bên cạnh, Cô canh chừng bọn chúng, mà cô cũng phải bịt tai lại.

Anh ta xong tới, kéo tay cô thư ký, nói, Cô đứng đây quan sát, nếu đứa nào bỏ tay xuống, tôi lập tức đuổi việc. Đứa nào dám ngẩng đầu lên cũng bị đuổi việc. Cô canh chúng nó, hai tay cũng phải bịt tai lại.

Cô thư ký quay người, bịt chặt hai tai.

Trần Tả thở phào, hỏi, Em k chịu đi khỏi đây à?

Tôi nói, Anh k nói rõ, e k đi.

Thôi được, vậy để anh nói. K có gì khác, anh sợ. Chiều hôm ấy lúc em đi rồi, bà ấy gọi điện cho anh, bảo phải đánh cả anh, a sợ quá. Anh với bà ấy đơn giản thế đấy. Nhưng anh biết e rất vất vả tìm Bob. Xem ra a cũng nên sợ bà ấy, vì những người con gái như em lúc đến với người đàn ông này, lúc lại đến với người kia. Hồi trẻ anh đã gặp những người như e trong truyện của Tchekov(1), e k một lòng một dạ với anh, e đừng nghĩ mình vô tội, bị oan ức…

--- ------ ---------

(1) A. Tchekove ( 1860-1904), nhà văn Nga. ND

Tôi bực tức ngắt lời anh ta. Tôi nói, E k phải là người con gái ngoan ngoãn, nhưng lần đầu tiên em gặp phải một người đàn ông như anh. Bob tuy nghèo, nhưng Bob còn hơn anh nghìn lần. Tuy anh ấy nghèo, nhưng rất tốt với em, giữa anh ấy với e ngoài chuyện trò vui vẻ ra, Bob có một điểm làm e cảm động, đấy là anh ấy kiếm được mười đồng cugnx dành cho e chín đồng, còn anh hứa rất nhiều, về mặt này anh k như Bob, Bob k hứa. Anh thấy đúng không, e tìm anh, nhưng Bob chưa bao giờ nói lấy em, khi em hỏi chuyện ấy thì Bob nói rất sợ, một người đàn ông như a ấy khó mà nuôi nổi một phụ nữ như e. Nhưng e biết Bob rất muốn lấy e.

Trần Tả cười, E nghĩ Bob hơn anh thật à? Thoạt đầu anh cũng nghĩ những người có học mà nghèo sẽ hơn những người có học mà giàu như anh, thoạt đầu anh cho rằng còn có những ví dụ khác. Thoạt đầu anh cứ nghĩ Bob có gì đó nên đã hấp dẫn e, để e lúc đến với a, lúc lại về với Bob. Thật ra, cho đến nay a suy nghĩ tất cả những vấn đề ấy đều k có ý nghĩa, vì Bob mềm yếu hơn anh, ngoại trừ mềm yếu hợn hoặc mềm yếu như anh, cậu ấy còn nhiều khuyết điểm hơn a, đấy là nghèo. E có biết tại sao Bob xa e k, tại sao e k tìm thấy Bob?

Tôi nín thở nhìn thẳng vào mặt, vào đôi mắt Trần Tả.

Anh ta tiếp tục nói, Anh cho Bob một trăm ngàn để cậu ta xa e, cút thật xa. Lúc đầu định cho năm chục ngàn, cậu ta do dự rồi mặc cả với anh. Cậu ta đòi một trăm ngàn, a đồng ý, vậy là cậu ta đi. Xem ra, Bob là người giữ chữ tín. Vì cậu ta biết nếu k giữ chữ tín với người khác, ví dụ với em thì sao, nhưng nếu k giữ chữ tín với a, cậu ta biết mình sẽ nguy khốn.

Tôi nói, Anh nói dối.

Thôi được, e có thể ở lại đây làm ồn, cũng có thể cởi hết quần áo ra rồi nhảy múa, a phải đi.

Tôi đứng ngây ra, nhìn Trần Tả đi qua phòng lớn ra cửa. đi được mấy bước, a ta quay lại, nói, Chẳng phải tối hôm ấy cậu ta nhận được cú điện thoại rồi đi hay sao? Chẳng phải e hỏi anh, Ai đã gọi điện cho cậu ta hay sao? Là anh, ah gọi đấy. Anh bảo với cậu ta, a đã đồng ý một trăm ngàn.

Nói xong, a mở cửa đi ra.

Tôi sững sờ hồi lâu, toàn thân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Nhân viên trong văn phòng vẫn bịt tai, cúi đầu. Chỉ có cô thư ký và tôi thấy Trần Tả bỏ đi. Cô ta đến, đỡ tôi đứng dậy, nói, Chị về bệnh viện đi.

Mạch 62

Kha đã chờ tôi ở dưới, như trong thấy người thân, a ôm chầm lấy tôi. Anh chàng Kha người nhỏ thó k biết phải thế nào, tôi hỏi, Tại sao a biết e ở đây. Anh nói, anh nghĩ mãi, đoán là e đến đây. Thôi đi nào, về bệnh viện.

Anh bảo với e, có phải những gì Trần Tả nói là đúng cả k?

Kha không nhìn tôi. Tôi xoay mặt anh lại nói, Anh bảo e, có phải Trần Tả k nói dối, đúng vậy k?

Kha nói líu ríu, E nên hiểu cho Bob, a cũng như Bob, thật ra bọn anh đều như Bob, rất sợ phải đối diện với tiền và cuộc sống, bọn anh k phải là những người kiên cường.

Tôi nói, Có phải hôm qua, trước khi em đến tìm anh ở quán bar, a đã biết từ lâu rồi, phải không?

Kha nắm tay tôi, dè dặt nhìn. Anh nói, Anh, Bob, Đại Uy đều như nhau, e nên hiểu cho a ấy. Lẽ ra, e đang bị thương, a k nên nói với e chuyện này. Nhưng nếu bọn a nói và em hỏi, anh sẽ nói với e, thật ra chúng ta đều giống nhau.

Bỗng dưng tôi trừng mắt, lấy hết sức lực vùng khỏi tay anh ta, hét to, Tôi và Bob k như các a. Tôi và a ấy k như thế, hoàn toàn k như thế.

Như thế cả!

Không!

Như thế cả thôi!

Tôi khóc to, nói, Tôi với a ấy tuyệt đối k như thế.