Giường Đàn Bà

Chương 10: Máu Trên Lưng Anh Chảy Qua Kẽ Tay Tôi



Cơ thể tôi được anh khéo léo nâng lên, đưa vào không trung, bay về phía trước. Lúc này cái áo của Pilison và khuôn mặt của Bob không còn. Tôi chỉ cảm thấy khoái cảm được bay lượn. Tôi dang rộng hai chân, liên tiếp cấu vào lưng anh. Máu trên lưng anh chảy qua kẽ tay tôi.

Mạch 12

Tôi lấy chìa khóa mở cửa, ngón tay tôi run run. Tôi nghĩ, có thể tối hôm qua anh đã đi, đi sau khi nói chuyện điện thoại với tôi. Chưa bao giờ anh qua đêm ở đây. Tối nào anh cũng phải về, về cái nhà kia.

Cửa mở, qua phòng khách tôi thấy phòng trong tối om, tấm ri-đô cửa sổ khép kín. Có mùi thuốc lá, bên trong có người.

Tôi cảm thấy máu bốc lên mặt. Tôi quay lại đóng cửa, cơ thể bỗng toát mồ hôi, toàn thân mất hết sức lực, không thể đi nổi. Tôi không ngờ lúc gặp anh lại sợ hãi thế này. Anh biết tôi tại sao cả đêm không về, lúc anh gọi điện lại, tôi đã tắt máy. Tôi nhẹ nhàng quay người để cái túi xách xuống, không còn cách nào khác phải nhìn anh.

Bạch Trạch thấy tôi vào, anh đang dựa thành giường bỗng vươn về phía trước. Tôi cố làm ra vẻ thoải mái, nói với anh, Em tưởng anh đi từ sớm.

Trong ánh sáng yếu ớt tôi thấy anh như già đi, mái tóc chải keo đang rối bù, khiến khuôn mặt anh trở nên giận dỗi. anh đưa ánh mắt về phía khác, nhìn cửa sổ trước mặt. Tôi kéo ri-đô, ánh sáng chói chanh ùa vào phòng.

Anh đứng dậy, đi ra phòng ngoài. Anh nói, Em về đấy à, anh đang định đi. Anh phải đi làm, hôm nay nhiều việc lắm, có một vị thạc sĩ gọi là “Phù Hiệu”, ở tòa soạn mà lại ăn cây táo rào câu sung, cô ta lấy bài của báo khác đưa về báo nhà, cũng không phải cô ta viết, ký tên mình để nhận nhuận bút. Xem ra cái cô này chán sống rồi.

Bạch Trạch vừa nói vừa cười vô cớ, nụ cười làm cái miệng anh méo xệch. Tôi hiểu ý anh, anh nói người khác nhưng thực tế là nói tôi đang ăn cây táo rào cây sung.

Hôm trước có hai người ở phòng phát hành đánh nhau ngay trong văn phòng, ném chén uống nước vào nhau. Chuyện không ra sao, chẳng cần hỏi nguyên nhân, ngay lúc ấy anh đuổi việc cả hai.

Tôi nói, Vậy có phải anh bảo em, em cũng là nhân viên của anh, nói đuổi việc là đuổi việc à?

Anh quay lại nhìn tôi.

Em cũng là nhân viên của anh à? Em nói thế là ý làm sao? Chẳng phải em được mời đến tòa soạn hay sao? Chẳng phải lúc em đến xin việc chúng ta mới biết nhau hay sao? Em quên rồi à? Nếu không, em dựa vào đâu để có thì giờ đi bàn luận với Derrida?

Anh vừa nói vừa nhìn như kiểm tra áo quần của tôi.

Vậy tối hôm qua em đi đâu không có liên quan đến anh hay sao?

Bị cái ông già Derrida đưa đi à?

Tôi suy nghĩ rồi nói, Nhưng trên người em có một chỗ liên quan đến anh.

Anh nói ngay, Trong điện thoại em chả nói là sẽ sinh đứa bé đấy thôi, Cứ sinh. Anh đồng ý cho em sinh, thật đấy.

Anh lại nhìn tôi, nói, Trước khi nói chuyện đứa bé, tốt nhất hãy cởi cái áo ra.

Tôi chợt hiểu, tôi vẫn mặc cái áo của Pilison, quên cởi ra để cho vào túi xách. Có thể anh thấy tôi lúc ấy có vẻ bối rối, anh cười, nhưng cái cười nhanh chóng tắt lịm. Anh cúi xuống tìm đôi tất, rồi ngồi lên tấm thảm màu nâu có hoa văn trong phòng khách để đi tất vào chân. Tôi nói, Thật ra tối qua em đi với một người đàn ông.

Anh ngước lên.

Áo em mặc trên người cũng của anh ta à? Cái áo đẹp đấy nhỉ? Nói xong, anh chống tay lên thảm rồi đứng dậy, đến trước mặt tôi, sờ cái áo của Pilison. Đúng là hàng ngoại xịn, Nhưng mà, anh nên vui mừng, em không những ngủ với anh mà còn ngủ với người khác, điều này chứng tỏ em là người con gái có ma lực.

Tôi cúi nhìn cái bụng của mình, nói, Lúc anh cáu trông có vẻ đàn ông hơn.

Tốt nhất em cởi cái áo ra rồi hãy nói chuyện với anh.

Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, thật ra đến lúc này tôi không còn sợ nữa. Cùng lắm tôi dùng đầu để húc lại anh. Tôi nói, Bảo anh giống đàn ông, nhưng anh bắt em phải bỏ đứa bé đi thì không giống đàn ông chút nào.

Anh biết, đứa bé trong bụng em là một thứ hung khí. Em đã hỏi Derrida chưa? Ông ý có đồng ý để em bỏ đứa bé đi không? Nhưng trước khi bàn chuyện này, tốt nhất em cởi cái áo ra, anh bảo em cởi thì em cởi ra. Em nên biết, đây là cái nhà anh thuê cho em, em phải nghe anh.

Cởi áo thì cởi ra được, nhưng đứa bé thì không bỏ đi được.

Thế à?

Anh rướn lông mày với tôi, tôi cũng vênh mặt lên với anh. Bầu không khí lập tức xao động, anh ta giơ cánh tay đánh vào mặt tôi. Tôi bịt miệng, rất may tôi không đeo kính. Tôi cười với anh, khép chặt tà áo, trong ánh sáng mờ mờ của phòng khách, cặp môi anh như tỏa ánh đen.

Tôi nói, Bụng em đang mang đứa con của anh đấy.

Thế thì sao?

Em sẽ sinh nó.

Bạch Trạch lại vung tay, tôi lùi về phía sau, nhưng tôi hiểu anh không đánh tôi, mà đưa tay ra xé áo tôi. Anh gào lên, Tôi lãnh đủ rồi, cứ để cô đẻ.

Mặt anh co giật, miệng run run. Anh thay đổi đột ngột làm tôi sợ hãi. Vậy là, tôi như người vô tri vô giác, xô đẩy anh ta, chỉ trong khoảnh khắc, anh ta giật cái áo của Pilison trên người tôi ra. Anh nhìn cái áo cầm trong tay, trên mặt nở nụ cười, nhưng rồi anh vo nó thành một đống. Anh đẩy cửa sổ, kiễng chân, ném cái áo ra ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng anh ta nói, cô có đi theo cái áo kia không?

Tôi nhìn cái áo bị gió căng ra, trông như một đám mây bay.

Gió lạnh lùa qua cửa sổ lọt vào phòng, cái áo càng bay càng xa, càng bay càng cao. Trong lúc tôi đang sững sờ thì Bạch Trạch dùng cái cơ thể khỏe mạnh đè tôi xuống đất. Mặt anh úo vào mặt tôi, khiến tôi muốn hét lên mà không hét được. Tuy cách đến mấy lớp quần áo, tôi vẫn cảm nhận được cơ thể khỏe mạnh của anh. Tôi biết anh muốn làm gì rồi.

Tôi ra sức chống lại, dùng ta giữ mặt anh ta. Tôi nghĩ, cái áo kia không biết đã bay đến đâu rồi? Người khác hiểu thế nào về cái áo từ trên trời rơi xuống? Tôi chợt nghĩ đến Bob, nghĩ đến ánh nắng dịu dàng trải trong căn phòng và trên mặt anh. Lúc này anh đang làm gì?

Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong giây lát. Bên tai tôi lúc này là tiếng thở phì phò của Bạch Trạch, chợt nghĩ, hai năm đi lại với nhau, nếu anh không yêu tôi, vậy tôi có yêu người đàn ông này không?

***

Một tháng sau ngày chúng tôi quen nhau, bên hồ Côn Minh ở Đại học Bắc Kinh, bóng đêm mờ ảo lướt qua khuôn mặt anh. Anh mặc bộ đồ Tây hiệu Nanno, để lộ cổ tay áo sơ mi cài cúc trăng, từ đấy tỏa ra cái mùi nước hoa CD dành cho đàn ông. Anh ta ôm tôi, ôm chặt tôi vào lòng. Tôi cứ sững sờ hít cái mùi trên người anh. Như thế gọi là yêu hay sao?

Học kì sắp bắt đầu, cuối mùa hè nóng bức, trên tấm thảm đỏ trong căn phòng này, anh ngâm bài thơ đã thuộc từ thời thanh niên: đêm về, tôi đứng trên cầu thang lắng nghe, những ngôi sao chen chúc ngoài vườn hoa, tôi đứng lặng hồi lâu trong bóng đêm; hãy lắng nghe tiếng một ngôi sao sa. Đừng đi chân trần trêm thảm cỏ, vườn hoa của tôi có nhiều mảnh vụn.

Tối hôm ấy chúng tôi ngồi trên tấm thảm trải nhà, trong tối chỉ thấy nước mắt anh long lanh. Anh kể với tôi về những người con gái đến với anh thời trẻ, anh nói anh với các cô gái ấy sống trong lãng mạn, nhưng chưa bao giờ có một buổi tối tuyệt vời như chúng tôi. Cái từ “tuyệt vời” tan chảy như kẹo. Đấy là yêu hay sao?

Trong lúc ấy tôi thường ngâm ngợi thưởng thức những hồi ức, hai tay tôi cấu vào tấm lưng trần của anh, nhưng anh chìm đắm trong bạo lực của mình, không cảm thấy đau đớn.

Anh lột từng chiếc áo quần của tôi, giụi mặt vào người tôi, vừa kêu gào vừa thách thức. Tôi giãy giụa, cảm thấy bực tức, nhưng lại bị trạng thái tê dại và hưng phấn kích động xung đột.

Tấm gương phía trước soi rõ tấm lưng anh, nửa người dưới của anh chuyển động trong bóng tối. Ánh sáng ban mai nhảy múa trên tấm lưng anh trông có phần chói mắt, bắp thịt trên bả vai anh cũng kích động như đôi cánh bay lượn…

Anh đang bay lượn trên bầu trời cao rộng, cơ thể tôi được anh khéo léo nâng lên, đưa vào không trung, bay về phía trước. Lúc này cái áo của Pilison và khuôn mặt của Bob không còn. Tôi chỉ cảm thấy khoái cảm được bay lượn. Tôi dang rộng hai chân, liên tiếp cấu vào lưng anh. Máu trên lưng anh chảy qua kẽ tay tôi.

Trong lúc vật lộng quyết liệt đầu tôi cứ lúc lắc. Khuôn mặt của anh ở trên đó như cháy lên, thở phì phò, cũng giống tôi cảm thấy mọi lời lẽ đều bất lực. Tôi kinh ngạc nhìn tấm thân đang nhảy múa trong gương, nghĩ bụng, như thế này gọi là cưỡng dâm đấy nhỉ? Tại sao tôi không chống lại? Tại sao tôi để cho anh đạt được mục đích?

Bạch Trạch đạt đến cao trào, toàn thân anh run rẩy. Tôi gào rú như sư tử lên cơn điên, nhưng tôi gọi tên ai?

Bầu không khí tĩnh lặng dần. Tôi và anh nghe rõ tiếng “Bob”.

“Bob” giống như con rắn hoa bị ném vào không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.

Tôi căm giận nhìn Bạch Trạch. Nếu tôi muốn gọi một cái tên thì đấy là Bob.

Bạch Trạch từ từ ngồi dậy, châm thuốc hút, trên người mồ hôi nhớp nháp, trên đùi còn vài giọt dung dịch trong suốt tưởng như không trông rõ.

Tôi nhìn máu nơi kẽ ngón tay, bỗng bật khóc.

Bob 14

Bob ăn một bát súp thập cẩm.

Anh đi trong con ngõ nhỏ giữa Bắc Kinh vào thu, nhớ đến Mạch.

Tưởng như Mạch biến mất trên cánh đồng màu thu phương Bắc. Mạch chạy bộ, cô chạy rất nhanh, Bob không trông thấy cô, anh chỉ cảm thấy nơi xa kia có một vật bằng len trắng đang chuyển động theo luồng gió, hình như có tiếng ho của Mạch.

Bob chợt buồn vô hạn, anh ngước nhìn trời xanh trên đầu, chưa bao giờ anh thấy bầu trời cao rộng như lúc này. Anh tưởng tượng, anh nhớ bố. Anh nghĩ, lâu lắm không gọi điện cho bố. Anh muốn sau khi nổi tiếng sẽ gọi điện về. Qua điện thoại anh sẽ nói, con đã mua vé máy bay cho bố mẹ, ngày mai bố mẹ tới Bắc Kinh nhé. Căn phòng của con vừa được sửa chữa, có thể còn có mùi sơn, nhưng mở cửa sổ ra sẽ hết ngay…

Bob không đủ khả năng làm những việc đó. Anh không có thư từ tin tức gì về gia đình, thậm chí đã có lần gia đình qua bạn bè người thân hỏi xem anh bây giờ ở đâu. Bob biết, anh bực lắm, giận dỗi trách bỗ việc gì phải hỏi thăm.

***

Nhà Pilison ở trong một căn hộ tứ hợp viện(*: kiến trúc đặc trưng của Bắc Kinh, bốn dãy nhà xây quanh một khoảnh sân).

Trong sân có mấy cây du già như ngàn năm tuổi. Bob nghĩ, đây mới là nhà của Pilison, chắc chắn Mạch đã nhầm, nói mà hai người gặp nhau chính là Đại sứ quán Pháp.

Pilison nói, Đến đi, mọi người đến cả rồi.

Bob nói, Vợ anh đâu?

Pilison cười, đáp, Về Pháp rồi. Hôm nay Kha đã nói gì với anh chưa? Bà ấy có tiền, biệt thự của bà ấy tên là Tú Thủy kinh điển, bà ấy kiếm được rất nhiều tiền, thích văn nghệ, thích nghệ sĩ. Tôi giới thiệu anh với bà ấy, bà ấy rất phấn khởi, bà ấy tên là Thẩm Xán.

Bob nói, Cảm ơn anh.

Pilison nói, Cảm ơn gì? Tôi không phải là người dắt mối. Có thể các anh đã gặp, hôm họp mặt bà ta cũng đến, đi cùng với nhà nhiếp ảnh.

Trong lòng Bob, buổi họp mặt hôm ấy chỉ có Mạch, anh không chú ý tới những phụ nữ khác.

Căn phòng nóng hầm hập.

Bob vừa bước vào, anh mắt anh bị người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi hấp dẫn.

Người phụ nữ nhìn Bob.

Bob cũng nhìn chị ta, đúng là đã gặp ở đâu rồi. Chị ta đứng dậy nói, Đây là anh Bob?

Pilison gật đầu.

Bob đi tới, anh hồi hộp, không biết có nên chủ động đưa tay ra bắt tay chị ta không. Anh nhìn thẳng vào tay Thẩm Xán. Trên ngón tay của chị ta có cái nhẫn trắng.

Thẩm Xán nói, Mời mọi người ngồi.

Bob cảm thấy hình như đây không phải là nhà của Pilison, mà là nhà của người phụ nữ này.

Thẩm Xán rất trắng, nếp nhăn trên mặt rất rõ, nhưng khi cười khá ung dung, nhìn biết ngay là một phụ nữ không vừa. Bob nghĩ, có phải đã gặp chị ta trong buổi họp mặt kia không nhỉ? Bỗng anh nhớ, tối hôm ấy tất cả các bức tường đều treo anh chị ta. Lúc ấy anh còn nói, nhà nhiếp ảnh không biêt ngượng, chụp người phụ nữ xấu thành người đẹp. Đúng lý ra, lúc ấy anh phải chú ý đến người phụ nữ này mới phải, nhưng anh không chú ý.

Lúc này Kha mới lên tiếng, Anh Bob, tại sao bây giờ anh mới đến?

Bob nói, Lên một chuyến xe buýt, xe hỏng, phải chờ mãi, lên một chuyến se khác, chuyễn này chạy trên đoạn Bắc vành đại bốn, phía trước có tai nạn giao thông, bị tắc đường. Đúng là hồn ma từ trên trời bay xuống bám vào cửa sổ của anh lái xe buýt, lái xe tối mắt lại, đâm vào xe của người ta.

Thẩm Xán cười, nói, Ai cũng khen anh có tài, rất biết nói đùa.

Bob nhìn thẳng vào mặt chị ta, nói, Không phải nói đùa, đúng là như vậy. Nhưng không biết có ai ném cái áo từ trên cao xuống, trông xa như người nhảy lầu. Đúng là lúc này Bob muốn nói đùa. Bất ngờ anh nói, Sau đấy lại lên một chuyến xe buýt khác, xe đến phố Trường An, bỗng người bán vé kêu toáng lên dừng lại, kẻ khủng bố lên xe, muốn đánh bom Thiên An Môn. Trên xe loạn cả lên, tôi phải nhảy qua cửa sổ xe, suýt nữa thì không còn gặp được mọi người.

Thẩm Xán lại cười, nói, đấy là kích bản “Phố Trường An” của các anh à? Kịch bản ấy không qua nổi đâu. Mà anh không biết lái xe à?

Bob nói, Tôi không có tiền mua xe, hôm trước đánh cắp một chiêc của Cục Công an Bắc Kinh, chưa kịp lái đi thì nghe nói đấy là xe của lãnh đọa, sợ quá, đành phải trả lại!

Thẩm Xán lại cười.

Kha ngồi bên cạnh chị ta, nói, Chị nghe anh ấy ba hoa đấy, truyện của anh ấy viết hay lắm, rất giàu chất thơ, có ý nghĩa, thật không dễ.

Thẩm Xán nói, Cho tôi mượn xem được không?

Bob nói, Hôm nay tôi đặc biệt mang đến cho bà một cuốn đây.

Thẩm Xán nói, Đừng gọi “bà”, tôi là bạn của các anh, đừng khách khí.

Thẩm Xán mời Kha, Bob và Pilison buổi tối đến nhà mình chơi. Chị ta nói sống một mình, nên buổi tối rất thích có bạn đến chơi.

Pilison nói, Tôi phải đi dự một buổi hòa nhạc, ban nhạc cổ Na Xi đến, Tuyên Khoa bảo tôi phải đến dự. Tôi sẽ bảo người bạn khác đi cùng với các anh. Anh ấy hôm trước đã gặp ở quán bar, hay lắm, tên là Đại Uy