Giữa Hè

Quyển 1 - Chương 39

La Mân biết thời gian mình ở bên chàng trai này không còn nhiều lắm, kỳ thật từ sau khi hắn đánh cú điện thoại kia xong, hắn liền vẫn đều hiểu được, nếu muốn Tô Việt khôi phục lại cuộc sống như trước, nhất định phải để hắn rời đi nơi này, rất lâu, thời gian là phương thuốc duy nhất chữa lành miệng vết thương của hắn, thế nhưng chính mình trong lòng cũng hiểu rõ, có lẽ cả đời đều bù không thể bù đắp được. Nhưng những chuyện này lại tính cái gì chỉ cần trên mặt Tô Việt còn có thể khôi phục nụ cười như ngày xưa, chỉ cần hắn có thể quên tất cả thống khổ, còn sợ hắn quên mất mình làm gì?

Đêm nay, La Mân một lần lại một lần hôn Tô Việt, đưa hắn gắt gao ôm vào trong ngực “Nếu quên ta, có thể quên hết thảy thống khổ này, như vậy, ta không ngại ngươi quên mất ta đâu.” Hắn cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói thì thầm, tuy rằng trong lòng thống khổ không chịu nổi, thế nhưng so với làm cho Tiểu Việt hạnh phúc mới, những chuyện này đâu có là gì?

Thân thể Tô Việt hơi hơi run rẩy, giống như ở cố gắng đè nén không để cho mình khóc thành tiếng âm, rốt cục, vẫn là không kiềm chế được, trở nên khe khẽ nức nở, hắn xoay người lại, hai tay ôm sát vào cổ La Mân “A Mân, ta rất dơ bẩn, ta khinh thường bản thân mình.”

Đây là lần đầu tiên từ lúc hắn gặp chuyện không may cùng La Mân chủ động nói chuyện, La Mân tim như bị đao cắt “Ai nói Tiểu Việt của ta bẩn chứ? Tiểu Việt của ta ở trong mắt ta là sạch sẽ nhất.” Hắn hôn lên trán Tô Việt, mắt rưng rưng lệ.

Tô Việt nói thật nhỏ “Ta chịu không nổi nữa, a Mân, ta thật sự quá mệt mỏi rồi.”

La Mân buông hắn ra, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt của mình “Tiểu Việt, ngươi không thể nói như vậy, người đáng ghét không phải ngươi, là bọn họ, là cầm thú không phải người, bọn họ mới đáng

chết, còn những người xem thường ngươi, bọn họ đều đáng chết.”

Hắn đem Tô Việt gắt gao ôm vào trong lòng ngực “Ngươi yên tâm, ta cuối cùng sẽ thay ngươi lấy lại công đạo, tất cả.”


Tô Việt khóc mệt mỏi, ở trong lòng, ngực La Mân nặng nề ngủ thiếp đi, La Mân đôi mắt mở to nhìn chằm chằm nóc nhà, thẳng đến hừng đông.

Ngày hôm sau, La Mân đem Tô Việt giao cho mẹ của hắn chiếu cố, liền ra cửa.

“Ngươi còn tới nơi này làm gì? Còn không cút cho ta?” La Ái Quốc vừa thấy đứa con, lập tức rống lên “Chúng ta nơi này không chào đón ngươi, ngươi cút đi.”

“Ta chỉ là muốn nhìn mẹ một chút, nói mấy câu rồi đi.” La Mân thần sắc thực bình tĩnh, hắn không muốn cùng cha cãi nhau.

La Ái Quốc cả giận nói “Mẹ ngươi không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi, ngươi chẳng lẽ còn muốn bà ấy thêm khó chịu sao?”

“Ba, kỳ thật từ đầu tới đuôi người làm cho mẹ thương tâm, chỉ có một, đó chính là ngươi, nếu ngươi từ trước đối mẹ quan tâm chăm sóc giống như bây giờ, ta nghĩ mẹ hẳn là sẽ không bệnh đến như thế này.” La Mân lạnh lùng nhìn về phía cha mình “Ta thật sự chỉ là muốn nói mấy câu rồi bước đi, ta biết mẹ trở về nhà, cho nên đến gặp mẹ một chút.”

Cha La Mân bị La Mân nói á khẩu không trả lời được, trừng mắt tức giận nhìn đứa con, La Mân vòng qua phụ thân, lập tức đi đến trên lầu.

Mẫu thân sắc mặt hiển nhiên thật không tốt, giờ phút này thấy đứa con tiến vào, thật sự là vừa mừng vừa sợ vừa tức, không khỏi đem mặt chuyển qua đi, không nhìn hắn.


“Mẹ, thực xin lỗi, con biết con làm cho mẹ đau buồn nhiều.” La Mân chậm rãi ở đầu giường mẫu thân quỳ xuống, thanh âm hơi hơi khàn khàn “Xin mẹ tha thứ cho con.”

Mẫu thân đem mặt chôn ở gối đầu, khóc không để ý tới đứa con.

“Mẹ, mẹ biết không? Con thật không có đối Tiểu Lệ làm cái gì? Hiện giờ hết thảy đều nói rõ ràng, chúng ta trong lúc đó cũng không có gì gút mắt.”

Mẫu thân xoay mặt đến, thanh âm run rẩy “Kia ngươi cho là ngươi có thể cùng một thằng con trai như vậy cùng một chỗ? Ngươi muốn cho mọi người đều nhìn ngươi thế nào? Nhìn nhà của chúng ta thế nào? Ngươi đến tột cùng còn có … hay không cảm thấy hổ thẹn?”

La Mân đè xuống lòng tràn đầy chua xót “Mẹ, tình yêu thực sự không cần phân biệt giới tính, điểm ấy con nghĩ mẹ hẳn là có thể hiểu được con, mẹ yêu ba như vậy, kết quả ba vẫn là phản bội mẹ, con cùng Tô Việt tuy rằng đều là nam nhân, nhưng chúng con thiệt tình mới yêu nhau, mẹ vì cái gì lại không thể hiểu được cho con.”

“Ta không thích nghe, nếu là ngươi đến nói cho ta biết chuyện của các ngươi, vậy ngươi có thể đi rồi, ta chán ghét lắm rồi.” Mẫu thân lạnh lùng nói.

“Mẹ, con đến không riêng gì nói chuyện này, chủ yếu là tới thăm mẹ một chút, tuy rằng mẹ giận con, đối với mẹ rốt cuộc là con của mẹ.” La Mân biết kiếp này cũng đừng mong được người nhà chấp thuận, trong lòng không khỏi thở dài.

“Mẹ, về sau con không ở nhà, hảo hảo chiếu cố chính mình, còn về ba.” La Mân dừng lại “Con biết ba đã hối hận rồi, mẹ lại cho ba một cơ hội nữa đi” Nói xong, La Mân chậm rãi đứng lên, giúp mẫu thân đem chăn đắp lại ngay ngắn, “Mẹ, con đi đây, mẹ bảo trọng a.”


Mẹ hắn vẫn còn tức giận, đến lúc La Mân đi rồi, đều không có nhìn đứa con liếc mắt một cái, chuyện hôm nay về những năm tháng sau, trở thành cây kim châm sâu trong lòng, đâm sâu như vậy, làm cho bà nhớ tới liền hối hận không nguôi, khi đó, vì cái gì lại không có hảo hảo nhìn xem đứa con chứ? Vì cái gì muốn nói những lời tổn thương nó như vậy.

Lúc La Mân đi xuống thang lầu, cha hắn đang đứng ở trước quầy phục vụ hút thuốc, sắc mặt khó coi.

“Về sau ba ít hút thuốc lại đi, không tốt cho thân thể đâu, tuổi ba cũng lớn.” La Mân rút điếu thuốc trong tay của ba hắn, dụi vào gạt tàn thuốc.

“Tiểu Mân, chỉ cần ngươi cùng người kia đoạn tuyệt, ba mẹ sẽ bỏ qua cho ngươi.” Cha La Mân không hiểu tại sao cảm thấy được hôm nay giọng điệu và vẻ mặt của đứa con đều quái dị nói không nên lời, hắn ẩn ẩn bất an, rốt cục nhẹ giọng nói, “Tiểu Mân, ngươi đừng ngốc a, hãy nghe lời ba nói đi.”

La Mân cắt ngang lời hắn “Đó là không có khả năng, ba, ba không biết con yêu hắn sâu đậm như thế nào đâu, so với ba yêu mẹ, yêu người đàn bà kia còn sâu hơn nhiều.”

Cha La Mân tức giận nói “Ngươi gọi đó là yêu hả? Chỉ là hồ nháo, xằng bậy, đi mau, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, nhìn đến liền tức giận.”

La Mân cười cười “Ba ba, về sau, hãy đối xử tốt với mẹ hơn nữa, kỳ thật, trong lòng mẹ chỉ có ba.” Nói xong, thật sâu nhìn thoáng qua ngôi nhà chính mình ở nhiều năm như vậy, tay đút vào túi quần, chậm rãi đi ra cửa khách sạn.

La Ái Quốc chưa từng giống như hôm nay, nhìn đứa con bóng dáng đơn bạc lại cảm thấy hoảng hốt, mà hoảng hốt cái gì, chính mình cũng không rõ ràng lắm.

Tối hôm đó La Mân trở lại nơi mình ở hiện giờ, Lưu Vũ Mai đang giúp Tô Việt thu dọn đồ đạc, thấy hắn sau khi trở về, buông trong tay gì đó, chăm chú hướng La Mân nói “Tiểu La ngươi về rồi à, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”


La Mân mắt thấy trên mặt đất đóng gói xong xuôi hết, trong lòng vô cùng đau đớn, cái gì đến phải đến, đây chẳng phải là lựa chọn của mình sao, hắn đau khổ cười.

“Chúng ta ngày mai phải đi gửi vận chuyển hành lý, ngày mốt sáng sớm sẽ rời đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?” Lưu Vũ Mai tuy rằng cũng không hiểu tình cảm bọn họ như thế nào, nhưng so với cha La Mân vẫn là khoan dung rất nhiều.

“Dì, dì tự sắp xếp là được rồi, con không có ý kiến gì ạ.” La Mân sắc mặt bình tĩnh “Nơi này còn có một thứ này dì đừng quên mang đi.” Hắn từ ngăn kéo trong phòng, lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ giao cho Lưu Vũ Mai.

Một quyển sổ tiết kiệm một vạn đồng không kỳ hạn, Lưu Vũ Mai kinh ngạc tiếp nhận sổ tiết kiệm kia, nhìn người trẻ tuổi trước mắt “Tiểu La, cái này, cái này”

“Đây là số tiền mà dì lần trước để lại cho Tiểu Việt, hắn vẫn chưa động tới, vẫn còn nguyên, dì ngày mốt phải đi, ngày mai dì nhớ mang theo.” La Mân thản nhiên nói xong, xoay người, vào phòng.

Lưu Vũ Mai không biết trong lòng mình là cảm giác gì, cảm động, áy náy, thương yêu đủ loại đan vào cùng một chỗ, làm cho ánh mắt nàng nhìn về phía La Mân trở nên phức tạp khó lường.

“Làm sao vậy? Nói chuyện chưa xong sao?” Lúc này, Trần Trung từ trong phòng kế bên đi ra, lo lắng hỏi.

“Không, thằng bé này, hắn là thật sự rất yêu Tiểu Việt.” Lưu Vũ Mai hít một hơi “Nếu Tiểu Việt của chúng ta là một cô gái thì thật tốt biết bao?”

Ban đêm, La Mân nhẹ nhàng từ trên giường ngồi dậy, ra ngoài sân hút thuốc, xế chiều hôm nay, hắn nhờ Tiểu Hà giúp hắn tìm gì đó, đã tìm được rồi, chờ Tiểu Việt rời khỏi đây, hắn có thể hoàn thành một cái tâm nguyện cuối cùng của mình.