Giữa Hè

Quyển 1 - Chương 36

Ngoài cửa sổ tiếng gió th

ổi phần phật, mưa bắt đầu rơi, Tô Việt quần áo đơn bạc đột nhiên cảm thấy rét lạnh mà tỉnh lại, thân thể vì từng bị bạo ngược sớm đã mất đi cảm giác đau đớn, mà cánh tay bị trói chặt đã sưng lên, toàn bộ thân thể dường như chết lặng chẳng còn cảm giác, hắn bị bắt đến đây đã hơn ba ngày, Vương Tam chẳng phân biệt thời gian, chỉ cần hắn nghỉ ngơi, hắn lại đến trên lầu đối Tô Việt tiến hành tàn phá, đôi khi không làm, hắn cũng muốn đem Tô Việt toàn bộ vạch trần, một chút cắn mút da thịt của hắn, hoặc là, dùng đầu thuốc chấm thành từng đóa hoa mai ở trên người hắn, Tô Việt càng không lên tiếng, Vương Tam lại càng tức giận, hắn đối xử với Tô Việt ngày càng độc ác, tàn bạo hăng say, cố tình muốn Tô Việt mở miệng cầu xin hắn tha thứ.

“Ta biết ngươi nghe thấy được ta cùng Tiểu Lệ nói chuyện, đáng tiếc, ngươi không có cơ hội nói cho La Mân biết.” Sáng hôm nay, Vương Tam đắc ý dào dạt theo trên người Tô Việt trở mình xuống dưới, lấy tay nắm lấy cằmTô Việt, buộc hắn mặt hướng chính mình “Nói cho ngươi biết nhé, ta quyết định thay đổi chủ ý.”

Tô Việt thân thể cứng đờ, Vương Tam biết lời mình nói khiền Tô Việt trong lòng nổi lên gợn sóng, không khỏi âm hiểm cười nói “Sợ à? Đừng sợ, hai người chúng ta ngày còn rất dài.”

Vương Tam nheo lại ánh mắt, nhìn thiếu niên trước mắt trên thân thể nguyên bản trơn bóng, bị chính mình châm lên thành nhiều điểm hoa mai, trong mắt toát ra hung tính khát máu “một món đồ chơi tốt như vậy, làm sao lại không công đưa cho hắn chứ. Ngươi có biết, vì cái gì, ngươi ở trong này lâu vậy không?”

Vương Tam chậm rãi đứng lên, trên cao nhìn xuống con mồi của mình, lạnh lùng nói “Tất cả các bức thư nặc danh đó đều là do ta cho người phát ra, mục đích chính là cho ngươi không còn có nơi sống yên ổn nữa.” Hắn ngừng một chút, không khỏi lần thứ hai lộ ra nụ cười tàn nhẫn “Ta muốn là đem toàn bộ sự thật về ngươi phát tán khắp trạm ga, có thể hay không khiến cho trạm ga các ngươi náo động một phen?”


Thân mình Tô Việt run nhè nhẹ, không khỏi phẫn hận dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vương Tam, thì ra là như vậy, những bức thư nặc danh, những lời nói ác độc, chính mình khi đó tưởng người trong nhà La Mân, nội tâm tràn ngập bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, nhưng kết quả là, này hết thảy đều chẳng qua là do người này sắp xếp, mình và La Mân thật đáng thương, bất tri bất giác giống như cá nằm trên cái thớt, cứ như vậy bị bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay.

La Mân vô cùng phẫn nộ vì Triệu gia cứ thúc ép mình, hắn không còn chỗ nào để trốn. Bản thân hắn biết rất rõ cho dù là mình chạy thoát cha mẹ nhưng mình cùng Tô Việt trốn không thoát, hơn nữa, nhờ Tiểu Hà đi tìm Tô Việt cùng lúc đó Tiểu Hà lại báo cho hắn biết một tin khiến hắn vô cùng khiếp sợ, Tô Việt bị những người trong trạm ga cô lập, rồi sau đó, lại đột nhiên biến mất, hai ngày cũng không thấy bóng dáng, La Mân hoảng loạn không thôi, tim đập như nổi trống. Làm sao bây giờ? Hắn lo lắng tự hỏi mình, sốt ruột, bồn chồn ở trong nhà Tiểu Hà đi tới đi lui.

Triệu Tiểu Lệ hai ngày này nội tâm vẫn bị tra tấn vì áy náy, nàng nghĩ muốn nói cho cha mẹ biết toàn bộ sự thật, rồi lại không dám, trong lòng vẫn mâu thuẫn khốn khổ, nàng cũng không phải người ác độc, chỉ định sử dụng chút thủ đoạn nhỏ đơn giản là muốn cùng người yêu cùng một chỗ, chính là, hiện tại, nàng càng cảm thấy được, chính mình giống như đã làm chuyện sai lầm rồi.

Tối hôm đó, Tiểu Lệ một mình một người chậm rãi bước từng bước trong vườn nhà mình, tâm tư không yên, đúng lúc này, một bàn tay thừa dịp bóng đêm một phen bụm miệng nàng lại, đem nàng kéo về hướng rừng cây vắng lặng.

“Cứu… mạng” Tiểu Lệ vừa giãy giụa vừa ra sức la lên, kết quả khi nghe đến một thanh âm quen thuộc, đình chỉ phản kháng.

“Đừng nhúc nhích, ta chỉ là có mấy câu hỏi muốn ngươi.” La Mân sắc mặt tiều tụy không chịu nổi, trên cằm râu mọc lởm chởm.

“La Mân, là ngươi sao? Trời, thật tốt quá, ngươi không sao chứ?” Tiểu Lệ kinh hỉ vạn phần, tưởng tình nhân tới tìm, chính là nhìn hắn khí sắc rõ ràng không giống, ngược lại giống như cừu nhân tới trả thù vậy.


“Các ngươi bắt Tô Việt đến nơi nào?” Tay La Mân xiết lấy cánh tay Tiểu Lệ lực đạo vô cùng to lớn, giống như nàng nói sai một câu sẽ lạnh lùng xé nát nàng.

“Tô Việt làm sao? Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Tiểu Lệ chưa từng thấy qua La Mân lạnh lùng xa lạ như thế, một trận hoảng hốt “Ngươi đừng sợ, ta đã đi tìm cậu ta, xin hắn không nên thương tổn ngươi. Ngươi yên tâm, bọn họ chỉ muốn dọa ngươi thôi, cũng không phải muốn làm thật với ngươi như vậy.” Tiểu Lệ vội vàng giải thích, hy vọng La Mân có thể hiểu được, này hết thảy bất quá là màn kịch.

“Các ngươi đem người của ta đều bắt đi, còn nói là diễn trò sao?” La Mân lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt này, hận không thể đem nàng bóp chết, nếu không phải tại nàng, mình và Tô Việt như thế nào lại gặp nhiều cực khổ cùng khó khăn như vậy.

Tiểu Lệ trừng lớn hai mắt “Người của ngươi? Ngươi nói người bạn kia của ngươi đó hả? Bị nhà của chúng ta bắt đi? Sẽ không a, ba mẹ ta bắt hắn làm cái gì chứ?”

La Mân lạnh lùng cười “Ngươi là thật không rõ, hay là giả bộ không biết?” Hắn không khỏi bội phục khả năng diễn trò của cô gái này, cư nhiên bây giờ còn phủ nhận, “Các ngươi thả hắn, ta với ngươi kết hôn.”

Tiểu lệ rốt cục có vài phần hiểu được, hắn là vì Tô Việt kia mà đến, Tô Việt? Trong đầu chợt lóe lên, không phải là người mình gặp trong bệnh viện sao, nàng tràn đầy nghi hoặc nhìn La Mân “Ngươi là nói người thanh niên kia sao? Chúng ta bắt hắn à?”

La Mân lạnh lùng nhìn nàng “Đừng nói ngươi không biết, ngươi cho là, ta tin thật sao? Nếu không phải vì ngươi cha mẹ của ngươi như thế nào lại hận ta như thế? Bất quá, ta cũng không muốn đem chuyện huyên quá lớn, chỉ cần ngươi thả hắn, ta có thể cùng ngươi kết hôn.”

Tô Việt? Tiểu Việt? Triệu Tiểu Lệ lòng tràn đầy nghi hoặc nghĩ mối liên hệ giữa hai cái tên này, trong lòng một loại dự cảm bất hảo làm cho nàng hoảng sợ không thôi, nàng chậm rãi lui về phía sau từng bước, lần thứ hai nhìn về phía La Mân “Hắn là bạn thân của ngươi?”


La Mân trong mắt tràn đầy cảm xúc cực nóng, chỉ thấy hắn thật mạnh nói “Không, hắn là người ta yêu nhất, các ngươi chỉ cần thả hắn, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.”

Triệu Tiểu Lệ trừng lớn hai mắt, hoảng sợ vạn phần nhìn La Mân “Ngươi, ngươi nói cái gì?”

La Mân trong mắt không mang theo một chút cảm xúc nhìn nàng “Ngươi còn giả bộ sao, nếu không phải đã biết quan hệ ta cùng hắn, các ngươi như thế nào tới trạm ga phát ra những thứ này.” Hắn đưa ra những mẫu giấy in cỡ nhỏ mà Tiểu Hà nhặt được, lạnh lùng giơ trước mắt Tiểu Lệ “Ta biết các ngươi giỏi, biết các ngươi lợi hại, ta cũng không muốn cùng các ngươi đấu, chỉ cần các ngươi đem hắn lông tóc vô thương trả lại cho ta, ta tháng mười sẽ cùng ngươi kết hôn, nếu không.” Trong mắt của hắn hận ý làm cho Tiểu Lệ không khỏi sợ hãi “Ta không ngại trước khi chết, kéo thêm vài người nữa đâu, ngươi có thể đem nguyên văn lời của ta nói cho cha mẹ ngươi biết.”

La Mân châm chọc nhìn Triệu Tiểu Lệ biểu tình hoảng sợ, lạnh lùng đưa tay nhét những mẩu giấy vào tay nàng, “Ngươi cho là bằng thứ này có thể có được ta sao? Ngươi cảm thấy được thông qua như vậy áp chế ép buộc ta và ngươi kết hôn, ngươi liền hạnh phúc à? Ngươi cho là, sau khi kết hôn, ta sẽ hảo hảo đối với ngươi sao? Ngươi ngẫm lại đi, ta chính là thích nam nhân, đối với ngươi, ta thật sự là không có hứng thú, ta không rõ, ngươi vì cái gì cứ muốn lấy ta, bất quá.” Hắn lạnh lùng cười “Ngươi đã ngay cả thủ đoạn như vậy đều có thể làm, ta cũng không lý giải được ngươi tại sao lại yêu ta nhiều như vậy? Nhưng mà đáng tiếc, ta một chút cũng không thích thú, thật sự, ngươi so với hắn ngay cả một phần vạn đều không được.”

Tiểu Lệ bị hắn nói lần này hoàn toàn sợ ngây người, nàng phẫn nộ muốn giơ tay tát vào mặt La Mân lại bị La Mân gắt gao nắm cổ tay, “Ngươi thật là một cô gái có tâm địa rắn rết, ta sao lại nhìn lầm ngươi chứ?” Hắn kéo mạnh nàng đến gần trước người của mình, trong mắt lửa giận như muốn thiêu cô gái này thành tro.

“Chạy trở về nhà đi, nói cho cha mẹ ngươi cùng Vương Tam biết, nói La Mân ta cũng không phải dễ bị khi dễ, bức bách ta quá, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách. Ta một người, các ngươi vài người, ta cũng có lời.” Mạnh buông tay, ném nàng trên mặt đất, tâm lý phẫn nộ như ngọn lửa hừng hực muốn thiêu đốt tất cả, nàng cư nhiên còn đang diễn trò, giỏi, thật sự giỏi.

Tiểu Lệ không biết mình như thế nào đi về nhà, mặt thảm trắng như tờ giấy, thật là thú vị, thật buồn cười, chính mình tốn hao tâm kế thích một người, cư nhiên, người ta không thích nữ nhân, chính mình quả thực không thể tha thứ, như thế nào lại thích một người con trai như thế? Như thế nào lại lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như thế? Nàng cười khổ, Triệu Tiểu Lệ a, Triệu Tiểu Lệ, ngươi sao lại lấy đá tự buộc vào chân mình chứ?


Nàng ngồi trong vườn hoa nhà mình, nhớ tới La Mân lúc chạy đi, trong đầu tràn đầy khắc cốt hận ý, trong lòng không khỏi chán nản tuyệt vọng, ta bắt người của hắn lại có ích lợi gì? Hắn hận ta như thế, nghĩ đến, về sau cũng định sẽ không để cho ta sống yên ổn, ta đây cần gì chứ?

“Tiểu Lệ, ngươi làm sao vậy, gió lên rồi, như thế nào không vào trong phòng.” Mẹ nàng kinh ngạc nhìn con gái như hóa đá bóng dáng tràn đầy tịch liêu, lo lắng gọi.

“Mẹ, ta không muốn kết hôn nữa.” Tiểu Lệ quay đầu lại, nhìn mẹ mình, mặt không chút thay đổi, một chữ một chữ chậm rãi nói.

“Ngươi nói bậy cái gì đó? Chuyện đều huyên lớn như vậy, ngươi nói ngươi không kết hôn à?” Mẫu thân vừa tức vừa giận.

“Ta, căn bản là không có mang thai, La Mân cũng căn bản không đối ta làm cái gì, hết thảy đều là lỗi của ta, ta hận hắn cùng ta nói chia tay, nên mới nói như vậy, mẹ, thực xin lỗi, ta, không muốn cùng hắn kết hôn.” Tiểu lệ rũ xuống ánh mắt, không dám nhìn tới mặt mẹ mình.

“Ba”

Mẹ Tiểu Lệ phẫn nộ tát thẳng vào mặt nàng, chính mình cũng không khỏi sợ ngây người, đây là lần đầu tiên trong đời đánh con mình, Tiểu Lệ lại có vẻ bình tĩnh rất nhiều “Mẹ, mẹ cứ đánh nữa đi, làm cho con thanh tỉnh.”


“Ngươi nói, ta đã làm tội lỗi gì chứ.” Triệu mẫu khóc thét một tiếng, không khỏi vạn phần uể oải suy sụp tựa vào trên cửa, n

ày đến tột cùng là chuyện gì xảy ra chứ?