Cố Trạch Vũ hầu như bận rộn suốt cả tết, nhưng hai ngày nay ngược lại khá rãnh rỗi. Mỗi ngày đi trễ về sớm, đi chợ nấu ăn dọn dẹp nhà cửa, khi ở nhà lại trở thành người đàn ông tốt toàn năng.
Còn về phần Nhan Thanh, hội chứng kỳ nghỉ năm nay hình như có chút nghiêm trọng. Đã đi làm lại hơn một tuần rồi nhưng lại luôn cảm thấy uể oải. Ban ngày đi làm thì không có sức sống, không nhiệt tình; sau khi tan ca về nhà chỉ muốn nằm bẹp trên giường, ngoại trừ ngủ, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.
Nhân ngày nghỉ, Cố Trạch Vũ cưỡng chế áp giải cô đến bệnh viên, nhưng sau khi kiểm tra toàn diện thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Cuối cùng bác sĩ kết luận chính là, có lẽ năm ngoái làm việc quá bận nên áp lực khá lớn, thời gian nghỉ tết lại hơi dài, trạng thái thể xác và tinh thần đột ngột thả lỏng, cho nên hiện giờ xuất hiện thời kỳ mệt mỏi. Thả lỏng tâm trạng thì bản thân có thể từ từ hồi phục lại.
Năm nay tết âm lịch qua sớm, lễ tình nhân bị đẩy tới 15 tháng 1 âm lịch.
Ngày đó trùng hợp là thứ sáu. Lúc sáng Nhan Thanh đi làm, Cố Trạch Vũ cố tình ôm cô điên đảo một trận, nói là tối nay cả hai sẽ cùng nhau tận hưởng thế giới hai người đầy lãng mạn, bảo cô đừng tăng ca. Cô nghĩ đến tài liệu trong tay đã sắp đến giai đoạn kết thúc, lượng công việc không nhiều, liền nhanh chóng đồng ý.
Lúc này, cách thời điểm tan ca còn nửa tiếng nữa, đang nhìn chằm chằm vào hiển thị thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, nghĩ xem có nên về sớm một chút không, chợt nghe thấy có người gõ cộc cộc lên bàn cô.
Nhan Thanh giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy phó tổng Vương đang đứng trước bàn làm việc nhìn cô mỉm cười, “Đang nghĩ gì đó? Nhập tâm đến vậy?”
“À… không, không có gì!” Nhan Thanh vội vàng thu lại vẻ mặt lơ mơ, “Phó tổng Vương, có chuyện gì à?”
“Không có gì.” Phó tổng Vương nhún vai, “Sao vậy, đang muốn về sớm à?”
Giờ làm việc thì thất thần, còn muốn về sớm, còn bị lãnh đạo vạch trần… túa mồ hôi thật…
Nhan Thanh đỏ mặt, cười gượng, “Đâu có… đâu có, ha ha…”
“Hôm nay muốn về sớm cũng bình thường thôi mà!” Phó tổng Vương mỉm cười thấu hiểu, “Về sớm hẹn hò đi, tôi phê chuẩn!”
“Ơ…” Cái mặt Nhan Thanh càng đỏ hơn, “Dạ thôi… không cần đâu, cũng còn chút nữa là đến giờ tan ca rồi.”
“Không sao mà! Gần đây tôi thấy trạng thái của cô không tốt lắm, khó chịu trong người à? Muốn tôi cho cô nghỉ phép vài ngày để đến bệnh viện khám không?”
“Tôi đã đi khám rồi. Không có chuyện gì đâu, có lẽ là hội chứng nghỉ tết quá dài đó mà. Qua một thời gian sẽ ổn thôi.”
“Không sao là tốt rồi, cô chú ý sức khỏe nhé! Nếu không sẽ là tổn thất lớn cho công ty chúng tôi!” Phó tổng Vương gật đầu, sau đó lại đưa tay tắt máy tính của Nhan Thanh, “Đi thôi, không có chuyện gì thì cũng đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn tan ca, chúng ta cùng nhau xuống dưới đi!”
***
Hôm nay, Nhan Thanh vì phối hợp với cuộc hẹn tối với Cố Trạch Vũ nên cũng trang điểm một chút.
Cả người mặc chiếc đầm dệt thô, bên ngoài mặc chiếc áo khoát dài buộc ngang lưng, cổ áo và cửa tay áo đều viền lông trắng trang trí. Đôi vớ đen ôm lấy đôi chân thon dài, trên chân mang đôi giày cao một tấc ba.
Đôi giày đó là hai ngày trước Cố Trạch Vũ đặt từ Ý mang về, trong bộ sưu tập thời trang mùa xuân, hôm nay là lần đầu tiên mang trên chân. Nhưng Nhan Thanh cảm thấy bản thân là số nhà nghèo, thứ hàng hóa thủ công tinh xảo này mang vào người cũng không thoải mái bằng hàng vỉa hè.
Quả nhiên, lúc đi ra khỏi cửa công ty chân cô hơi vấp, sau đó gót giày nện lên bậc thềm một chút, sau đó cả người loạng choạng sắp ngã xuống.
Lúc ấy, phó tổng Vương đang tiếp điện thoại, đi chậm hơn cô hai bước. Nghe thấy cô kêu lớn, vội vàng bước nhanh lên trước, từ phía sau giơ tay ôm ngang eo giữ cô trong lòng. Lúc này Nhan Thanh may mắn thoát khỏi cú ngã, không bị lăn xuống bậc thềm.
“Sao rồi? Có bị thương hay không?”
Nhan Thanh hoảng hồn chứ kịp định thần, nhìn thấy vẻ mặt của phó tổng Vương tràn ngập lo lắng, có chút đăm chiêu.
“Nhan Thanh?”
“Dạ? À!” Cô nghe tiếng gọi thì bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ, “Nguy hiểm quá, thật sự nguy hiểm quá!” Vừa dứt lời, tiếng lốp xe ma sát liền chui vào trong tai của Nhan Thanh.
Chiếc xe thể thao màu xám bạc dừng lại trước bậc thềm, ngay sau đó Cố Trạch Vũ từ trong xe lao tới bên cạnh hai người hệt như cơn gió.
***
Anh đứng cách thật xa vừa vặn trông thấy một màn này, trái tim bắn phọt lên cổ họng, trực tiếp đạp mạnh chân ga lao tới.
“Bé Thanh, em có ngã không?” Cố Trạch Vũ đưa tay muốn bế cô lên, nhưng không biết rốt cuộc Nhan Thanh bị thương thế nào, cuối cùng không dám động vào bậy bạ.
“Em không sao! May mà có phó tổng Vương gặp chuyện khó khăn, ra tay giúp đỡ!” Động tác Nhan Thanh cứng nhắc, nắm lấy tay của Cố Trạch Vũ nói: “Cố Trạch Vũ, anh đỡ em với. Chân em như nhũn ra ấy…”
Sau đó, hai người đàn ông đứng ở đó cùng nhau bật cười.
Cố Trạch Vũ cẩn thận đỡ lấy cô ôm vào lòng mình, lần đầu tiên bày ra vẻ mặt vô cùng chân thành cảm kích, “Phó tổng Vương, cám ơn!”
“Không có gì, việc nên làm mà!” Phó tổng Vương trái lại bày ra vẻ mặt không đáng kể gì, “Nếu tổng giám đốc Cố đã đến, tôi còn có việc phải đi trước.” Nói xong lo lắng nhìn Nhan Thanh, dặn dò một câu, “Tôi đề nghị cô vẫn là nên đến bệnh viện khám, nếu có động vào xương cốt cũng không phải chuyện đùa đâu!”
***
“Cuối cùng anh có cảm giác vị phó tổng Vương này của em hình như đặc biệt quan tâm đến em đó.”
Nhan Thanh mới vừa cài xong dây an toàn, chợt nghe thấy người bên cạnh thốt ra một câu như vậy.
“Cố Trạch Vũ…” Cô nhìn anh với cặp mắt khinh bỉ không hề che giấu, “Vậy em nên cảm thấy anh là người dễ dàng thay đổi hay là người vong ơn bội nghĩa?”
Vài phút trước còn ra vẻ cảm kích người ta, lúc này lại phun ra toàn mấy lời sặc mùi dấm chua thế này. Đây là người thế nào vậy chứ!
“Bé Thanh à, đôi lúc không chỉ có mình phụ nữ là có giác quan thứ sáu.” Cố Trạch Vũ nhìn vào mắt cô, vẻ mặt khá nghiêm túc, “Anh cám ơn hắn vì đã giúp em. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không để tâm đến chuyện người đàn ông khác có ý đối với em! Lại càng không đại diện cho việc anh có thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ thằng nào dám liếc mắt đưa tình với em!”
“Cố Trạch Vũ, anh là tên khốn!” Nhan Thanh trợn mắt, tức giận đến không thở nổi, “Anh mới là người liếc mắt đưa tình với thằng khác đó! Đừng nói em và phó tổng Vương! Anh là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi cũng đừng đổ cho người khác!”
“Lòng dạ anh hẹp hòi sao!” Cố Trạch Vũ nhíu mày, cũng biết câu lúc nãy mình nói là sai rồi, vì thế cố gắng xuống nước, “Bé Thanh à, anh không muốn cãi nhau với em! Trải qua ngày lễ tình nhân tốt đẹp, anh không muốn bởi vì một người không liên quan gì mà mất vui, mà cãi nhau với em.”
“Nếu đã là một người không liên quan, sao anh lại cứ khổ sở cắn chặt không buông thế!” Nhan Thanh hít một hơi, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, “Em cũng không muốn cãi nhau với anh! Em đói rồi, đi ăn đi!”
Sau đó, anh nhìn sườn mặt của cô, nghiến răng, đạp mạnh chân ga.
***
Cố Trạch Vũ đặt bữa tối ở tầng cao nhất của nhà hàng xoay.
Ánh nến đong đưa, mùi hoa hồng mới hái thơm ngát… lễ tình nhân như vậy, nói không thích thì đúng là nói xạo.
Nhưng vừa nãy Nhan Thanh và Cố Trạch Vũ mới cãi nhau một trận, nên lúc này cảm thấy nếu bị lấy lòng vì chút chuyện nhỏ này thì thật sự sẽ rất mất mặt. Cho nên, mãi đến khi nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, mặt cô vẫn còn xị ra. Tiếng dao nĩa va vào dĩa sứ nghe lách cách, như là có hận thù với ai kia.
Cố Trạch Vũ nghe thấy tiếng động liền giương mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, nhịn không được cười khẽ, “Bé Thanh à, hiện giờ không lẽ em đang nghĩ thức ăn nằm trong dĩa kia chính là anh chứ!”
Nhan Thanh liếc anh một cái, không thèm trả lời. Nhưng tay cầm dao dùng sức nhẹ đi rất nhiều.
Người ở đối diện càng cười tươi hơn, “Anh biết em đau lòng vì anh, không nỡ dùng sức như vậy mà!”
Nhan Thanh dừng tay, vẻ mặt khinh thường, “Cố Trạch Vũ, đi khắp thiên hạ cũng không tìm ra người nào mắc bệnh tự kỷ nặng hơn anh đâu!”
“Bé cưng, còn giận à?” Khuôn mặt Cố Trạch Vũ cách cái bàn càng tiến càng gần, “Vừa rồi anh sốt ruột nên lỡ lời, nhận lỗi với em được chưa?”
Nhan Thanh hừ một tiếng, không để ý đến anh. Sau đó chợt nghe người ngồi đối diện khịt khịt mũi, bắt đầu khẽ nói…
“Còn nói người ta không biết xấu hổ, lòng dạ hẹp hòi nữa chứ! Dọc đường không thèm nói chuyện với người ta, người ta đã nhận lỗi rồi, em còn như vậy nữa! Bụng dạ nhỏ nhen!”
“Cố Trạch Vũ… Anh đừng thế này thế nọ nữa được không!”
“Vậy em có thể đừng giận dỗi nữa không?” Ánh mắt anh tha thiết, nhìn thấy cô có xu hướng không muốn nói chuyện, nhanh chóng giả đò uất ức, nghiêm trọng hóa nó hơn, “Cái dĩa này nhỏ quá, anh không nằm trong dĩa của em được! Cùng lắm thì tối nay anh nằm trên giường em, để em mặc sức xâu xé được không…”
“Anh nói bậy nói bạ gì đó!” Rốt cuộc Nhan Thanh cũng lên tiếng, một mặt muốn cười, một mặt lại đem cặp mắt kinh bỉ ra để kẹp chết anh, “Ở nơi công cộng cũng không chú ý đến lời đồn!”
“Vậy tối nay về nhà thì không cần chú ý đúng không?”
“Phiền chết người ta!” Cô liếc anh, buông dao nĩa đứng dậy.
“Em đi đâu vậy?”
“Đem anh đi bán, hiện giờ đi thương lượng với bọn buôn người!”
“Xì…” Cố Trạch Vũ mỉm cười phụt nước ra ngoài, “Nhà vệ sinh ra cửa quẹo trái, giữa chừng có bị bắt thì nhớ gọi điện thoại cho anh!”