Giữ Một Đêm, Giam Một Đời

Chương 16

Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Khách hàng của Đào Triết Nho là một cô gái, một cô gái khá duyên dáng và xinh đẹp.

Thế nhưng, điều khiến Nhan Thanh không thể nào nghĩ đến chính là, cô gái này lại có thể là… Hàn Tĩnh Nguyệt!

Hàn Tĩnh Nguyệt cũng vô cùng bất ngờ khi tình cờ gặp lại Nhan Thanh ở chỗ này.

Nhưng mà khi sự ngạc nhiên ngắn ngủi qua đi, cô ấy lập tức tươi cười. Sau đó, không đợi Đào Triết Nho giới thiệu, liền nhiệt tình chìa tay về phía Nhan Thanh, “Nhan… Thanh?! Thật không ngờ lại có thể gặp cô ở đây!”

Giọng điệu như quen thân khiến Nhan Thanh có cảm giác hơi mất tự nhiên. Cô nhớ rõ cái hôm ở trong phòng bệnh của bệnh viện quân đội, hình như Cố Trạch Vũ không hề giới thiệu cô với cô ấy. Có phải sự quen thân của cô gái này vốn có chút giả tạo hay không…

Vừa nghĩ trong lòng, vừa giơ tay ra nắm lấy tay cô, sau đó lập tức buông ra, “Xin chào, cô Hàn.”

Hàn Tĩnh Nguyệt nở nụ cười khanh khách, quay đầu nhìn về phía Đào Triết Nho, “Giám đốc Đào vừa mới điện thoại nói muốn dẫn theo cứu viện từ bên ngoài đến đây, tôi còn có hơi bất ngờ. Không nghĩ tới lại có thể là người quen!”

Đào Triết Nho cũng mỉm cười, “Tôi và Nhan Thanh cũng là ngẫu nhiên gặp lại ở hội triển lãm. Cũng không ngờ, hai người lại biết nhau. Hôm nay có lẽ là một ngày ngập tràn ngạc nhiên và vui mừng.”

“Mau ngồi đi.” Hàn Tĩnh Nguyệt làm động tác xin mời với hai người, gật đầu ra hiệu với nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên, “Mấy món Triều Châu ở nhà hàng này rất chính tông, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nha!”

Nhưng mà, dù thức ăn ở nhà hàng này có chính tông hay không, Nhan Thanh cũng không nếm ra được. Rốt cuộc, Hàn Tĩnh Nguyệt và Đào Triết Nho đã nói những gì, cô cũng không nghe được bao nhiêu.

Thật ra, khi cô phát hiện Hàn Tĩnh Nguyệt là khách hàng của Đào Triết Nho, phản ứng đầu tiên chính là muốn trốn đi. Đương nhiên cách làm này không hợp với tình hình thực tế cho lắm. Cho nên, tuy bữa cơm này cũng không tính là đứng đống lửa, ngồi đống than gì, nhưng cả người cũng không được thoải mái.

Hạng mục mà Hàn Tĩnh Nguyệt muốn làm không lớn lắm, là làm quảng cáo tuyên truyền cho phòng thiết kế trang phục của cô ấy. Lúc ăn cơm, chủ yếu là cô ấy thảo luận với Đào Triết Nho, Nhan Thanh chỉ nghe… Ở bên cạnh vừa nghe, vừa thả hồn ở nơi đâu! Giữa lúc đó, có vài lần Đào Triết Nho hỏi ý kiến của cô, không phải cô không có ý kiến, nhưng chỉ là nói qua loa và miễn cưỡng. Sau đó liên tục xấu hổ lẩm bẩm trong lòng.

Lúc từ trong nhà hàng đi ra thì trời đã tối.

Hàn Tĩnh Nguyệt tự mình lái xe đến.

Chỗ Nhan Thanh ở thuận đường với Đào Triết Nho, cô vốn định cùng anh ta gọi taxi. Cũng không ngờ Hàn Tĩnh Nguyệt lại thân thiết kéo tay cô, “Tôi đưa cô Nhan về nha. Chuyện lúc nãy cô nói, thật ra tôi cũng cảm thấy hứng thú. Trên đường về chúng ta nhân tiện nói tiếp nhé!” Nói xong cũng không chờ cô từ chối, liền vô cùng cao hứng mà trực tiếp nhét cô vào chiếc xe thể thao của mình.

Nhan Thanh có tránh cũng tránh không được. Đối phương tràn trề nhiệt tình, cô tỏ ra lãnh đạm cương quyết quá mức cũng không hay, chỉ có thể để tùy cô ấy.

Thế nhưng, ngoại trừ lúc Nhan Thanh vừa mới lên xe, nói địa chỉ của khách sạn ra, dọc đường hai người hoàn toàn không nói thêm chuyện gì với nhau.

Hàn Tĩnh Nguyệt cũng giống như Cố Trạch Vũ, thích tốc độ.

Ngoài cửa xe, ánh đèn nê ông lấp lánh liên tục lùi lại phía sau.

Tính đến thời điểm này, Nhan Thanh chỉ mới đến Thượng Hải có hai lần, lần nào cũng đến rất vội vàng, không thông thuộc đường xá lắm. Đợi đến khi xe của Hàn Tĩnh Nguyệt chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe, cô mới phát hiện tòa nhà bên cạnh không phải là khách sạn mình ở. Xem chừng, tương tự như mấy hội sở cá nhân.

Nhan Thanh giật mình, trong lòng lập tức hiểu ra. Cô quay đầu nhìn Hàn Tĩnh Nguyệt, ánh mắt bình tĩnh ẩn đằng sau vẻ châm chọc tinh tế, “Cô Hàn, cô đến nhầm chỗ rồi!”

“Ha ha…” Hàn Tĩnh Nguyệt cười khẽ nhìn trả lại cô, nụ cười lại không xinh đẹp hoàn mỹ như lúc nãy, hơn nữa khiến người khác có chút không thoải mái, “Lâu rồi không ăn Muffin của nhà hàng này, cô Nhan theo tôi đi ăn thử một chút nhé.” Sau đó liền trực tiếp đẩy cửa bước xuống xe.

Nhan Thanh nhíu mày, cũng mở cửa bước xuống xe. Nhưng không đuổi theo cô ấy, chỉ đứng tại chỗ không đi. Nhìn chằm chằm bóng lưng tinh tế thướt tha của cô ấy, nhịn không được mỉm cười hừ một tiếng.

Cô nàng này chắc là được nuông chiều từ nhỏ nên hư hỏng, đầu óc có lối suy nghĩ thoát ly người bình thường.

Đi theo cái người mắc bệnh công chúa này ư!

Hôm nay nếu không chữa trị tật xấu này cho cô ấy, cho dù nằm mơ, bà Từ Á Hồng cũng sẽ không bỏ qua cho cô!

Hàn Tĩnh Nguyệt biết Nhan Thanh chưa đi theo mình. Nhưng lúc cô ấy đi lên bậc thang, quay đầu lại nhìn, không ngờ Nhan Thanh đang đứng ở ven đường đón xe!

Khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt tối sầm lại. Cô ấy cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn xoay người đi trở về bên cạnh Nhan Thanh.

“Cô Nhan có ý gì vậy? Không thích hãnh diện sao?”

“Thể diện là do chính mình kiếm ra, mà không phải là thứ cần người khác cho!” Nụ cười này của Nhan Thanh được gọi là mây bay gió thoảng, nói xong nheo mắt đánh giá Hàn Tĩnh Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, “Dáng người của cô Hàn đẹp thật đó, ăn Muffin vào buổi tối ngộ nhỡ bị hủy không phải rất đáng tiếc sao. À… tôi quên mất, hiện giờ có loại thực phẩm dùng đường tinh khiết rất thích hợp cho bệnh nhân bị bệnh tiểu đường, chắc sẽ không mập đâu nhỉ!”

“Cô…”

“Tôi chỉ là suy nghĩ cho sức khỏe của cô thôi! A… Cô Hàn, sắc mặt cô khó coi như vậy, có phải cảm thấy không khỏe hay không?”

Hàn Tĩnh Nguyệt hít vào một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, “Đã sớm nghe anh họ của tôi nói rồi, cô Nhan là người rất thông minh.”

“Anh họ cô sao?”

“Hàn Ngọc Phong là anh họ của tôi!”

“À! Tôi nhớ rồi.” Nhan Thanh giật mình, hôm đó hình như Cố Trạch Vũ đã từng nói qua, Hàn Tĩnh Nguyệt là em họ của Hàn Ngọc Phong. Chỉ cần tưởng tượng đến người này, Nhan Thanh càng có cảm giác như ăn phải ruồi bọ. Lúc đầu, cô vẫn nghĩ thái độ của Hàn Ngọc Phong đối với cô là do bất bình thay cho anh em, nhưng hiện tại xem ra không đơn giản như vậy. Anh em nhà này đúng là đồng lòng nha! Là thấy cô thấp cổ bé họng nên ăn hiếp có phải không!

“Cô Nhan, tôi cũng không vòng vo tam quốc nữa… Rời khỏi Cố Trạch Vũ đi, cô không xứng với anh ấy!”

“Vậy ai xứng với anh ấy?! Cô Hàn sao?”

“Đúng vậy, tôi xứng với anh ấy! Bất luận là gia thế hay là cái gì, tôi cũng xứng với anh ấy hơn cô!”

“À!” Nhan Thanh gật đầu, “Hóa ra là cả nhà cô phải gả cho anh ấy!”

“Đúng, dù không nói tới chuyện gia thế. Tôi biết anh ấy không bao giờ ăn gừng, khi uống cà phê chỉ bỏ nửa viên đường, quần áo chỉ mặc vài nhãn hiệu chỉ định, lúc anh ấy đi học nhận được rất nhiều thư tình. Nhan Thanh, lúc ba tuổi tôi đã quen với anh ấy, tình cảm hơn hai mươi năm, cô cảm thấy cô có thể thắng nổi tôi sao?”

“Ha ha ha…” Nhan Thanh nhịn không được bật cười, “Cô Hàn nè, vừa nhìn cô thì biết cô không thích văn học Trung Quốc rồi! Cô chưa từng đọc sao, trong mười cuốn tiểu thuyết ngôn tình, thì có đến chín cuốn viết rằng thanh mai trúc mã chưa từng có kết quả tốt!”

“Nhan Thanh! Cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Rốt cuộc Hàn Tĩnh Nguyệt cũng mất bình tĩnh, “Cố Trạch Vũ chơi đùa với nhiều cô gái lắm, cô cảm thấy cô dựa vào cái gì để có thể là người cuối cùng ở lại bên cạnh anh ấy!”

“Không sao cả!” Nhan Thanh nhún vai, thả lỏng, “Cho dù cuối cùng không thể gả cho anh ấy, nhưng chắc chắn lợi ích sẽ không thiếu! Cũng không tồi mà!”

Hàn Tĩnh Nguyệt nở nụ cười, trong mắt không chư giấu sự khinh bỉ, “Bao nhiêu, cô ra giá đi! Chỉ cần cô chịu rời khỏi anh ấy!”

“Ôi trời…” Không thể thông minh hơn một chút sao trời! Lần này Nhan Thanh hoàn toàn lắc đầu, cô đột nhiên phát hiện cô nàng này thật ra chỉ là một bình hoa để ngắm! Hoàn toàn không có đầu óc. Đến cuối cùng thì cô ấy có năng lực gì có thể khiến Cố Trạch Vũ nhớ mãi không quên, ngay cả tấm ảnh của cô ấy cũng trân trọng cẩn thận.

Tấm ảnh… Trái tim Nhan Thanh bỗng nhiên run rẩy một chút, khổ sở thoáng vây lấy cô khiến cô có hơi bực bội.

Đúng vậy, Hàn Tĩnh Nguyệt chính là cô gái trong tấm ảnh kia. Tuy rằng có chỗ thua kém với người trong ảnh, nhưng ngày đó ở bệnh viện, cô vẫn nhận ra cô ấy. Có lẽ chính bởi vì như vậy, cô đại khái có chút cảm xúc khác thường. Cũng có thể là, thật ra người cô để tâm không phải là người mà Cố Trạch Vũ cố tình giấu giếm, mà là để tâm đến người có tiếng cười giòn giã khi được Cố Trạch Vũ đẩy trên xe lăn kia.

Có thể yêu thích thật sự không cần lý do, bất kể cô ấy là kẻ điên hay kẻ ngốc, thì thích vẫn là thích! Tình cảm hơn hai mươi năm… Đúng là cô không thể thắng nổi…

Thế thì cô đứng ở đây, miệng hùm gan sứa rốt cuộc là vì cái gì?!

Thoáng cái như mất đi tất cả sức lực.

Nhan Thanh mỉm cười lắc đầu, thở dài một tiếng, “Được rồi, cô thắng. Cô thích Cố Trạch Vũ thì mang đi được rồi đó! Nhưng mà cô Hàn, tôi thật sự không biết Cố Trạch Vũ uống cà phê gì hay hút thuốc hiệu gì, nhưng tôi biết, trước khi nhập cuộc anh ấy thích hôn tôi ở đâu, anh ấy thích nhất tư thế nào, còn có mỗi lần bình thường của anh ấy cũng không dưới một tiếng đồng hồ! Chúc cô may mắn!”