Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 15

Gió tháng tám hực hơi nóng cuối hè, thổi qua những cánh đồng, mang theo lời lan truyền cô con dâu nhà Calder đã có thai đi khắp nơi rất nhanh. Chưa đầy ba ngày, tin tức này đã đến tận nơi các ngóc nghách của trại Triple C và vượt qua hàng rào ranh giới bay đến tận Blue Moon.

Sau khi Donovan xác nhận tin đồn được một giờ, gã gọi điện thoại đến cho chủ. – Tôi chắc ông muốn nghe tin này – gã nói ngay không mào đầu – Ông sẽ đương đầu với tên Calder nữa.

- Anh nói cái gì thế? Một tên Calder nữa? – Rutledge hỏi. – Có ai lập gia đình hả? Jessy phải không? Hay cô con gái?

- Không. – Donovan cười. – Cô cháu dâu mới có thai

- Có thai! - Giọng lão thay đổi. – Anh có chắc như thế không?

- Tôi có ba nguồn tin khác nhau. Tin cuối cùng cho biết cô ta đi khám bác sĩ và bác sĩ xác nhận cô ta có thai.

- Và khi nào thì tên Calder mới này chào đời.

- Tôi nghe đâu vào khoảng cuối tháng Hai, đầu tháng Ba.

- Ra thế. Nhân tiện nói cho anh biết, Laredo Smith có lẽ là cháu của vợ Chase. Người chồng trước của Hattie Ludlow xuất thân trong một gia đình đông đúc, chín người con, tôi biết chắc chắn như thế. Một trong những người chị hay em gái của ông ta lấy một người có họ Smith. Họ có sáu đứa con, mà năm đứa là trai. Chúng tôi chưa tìm hiểu hết tất cả. Tôi nghĩ chuyện này không cần thiết, vì đúng hắn là người trong gia đình này.

- Cái đó tuỳ ông. Tôi chỉ báo cho ông biết về sự hiện diện của hắn ở đây mà thôi.

- Phải báo cho tôi tin tức thường xuyên. Chuyện gì cũng báo. Kể cả những chuyện mà anh cho là vặt vãnh.

Rutledge nói xong, lão cúp máy, tay vẫn để trên ống nghe một hồi lâu, miệng nhếch mép cười. – Có con, - lão lẩm bẩm một mình, mắt sáng lên vì vừa nghĩ ra kế hoạch hành động.

Lão chỉ trầm ngâm suy tính một lát rồi cất tay khỏi máy điện thoại, gõ vào bộ phận điều khiển trên chỗ dựa tay của ghế lăn, cho xe quay lui, rời khỏi bàn làm việc.

- Harold! – Lão lớn tiếng gọi.

Lập tức gã đàn ông vạm vỡ phục vụ kiêm y tá xuất hiện trước ngưỡng cửa văn phòng. – Có tôi đây, thưa ngài.

- Lấy cho tôi điều xì gà và ly uýt-ky mạnh.

Bennett ngần ngừ một giây, ngạc nhiên vì chủ yêu cầu lấy xì gà, nhưng không quá ngạc nhiên đến nỗi không biết lệnh của Rutledge đưa ra là hai thứ. Gã đem rượu đến trước tiên, rồi quay lại với hộp thuốc xì gà, mở ra cho Rutledge chọn một điếu. Bennett dùng cái kéo dành riêng vào những trường hợp đặc biệt, cắt bớt đầu mút điếu thuốc, đợi cho Rutledge nhúng đầu điếu thuốc vào ly rượu, gã mới đưa bật lửa đến cho lão châm.

Gã hy vọng không hiểu lầm nét mặt hân hoan trên mặt Rutledge, gã bạo dạn hỏi lão cho thoả lòng hiếu kỳ.

- Có chuyện gì vui phải không thưa ngài?

- Đúng vậy. – Rutledge đáp, giọng ồ ồ như con sư tử gầm gừ. - Sắp có một đứa chắt trong nhà Calder ra đời.

Bennett giật mình, nhìn lão chằm chằm. – Ông muốn nói…

- Phải, cô cháu dâu mới có thai. – Lão cười, nụ cười lộ vẻ xảo quyệt. - Chuyện này sẽ mở ra cả con đường mới.

Không có con đường nào tuyệt hơn đường này. Rutledge yên lặng hút thuốc, chìm đắm vào suy tư.

***

Công việc lùa bò vào mùa thu tiến hành được hai ngày thì trời mưa. Một vài khu vực trong trại Triple C, trời mưa nhỏ, đều đều. Còn những nơi khác trời mưa rất to. Mặt đất trước đó chỉ là lớp bụi khô thì nay trở thành bùn nhão nhoẹt có màu vàng nâu, khiến cho người và vật đều dễ bị trượt chân, té ngã.

Mưa to hay mưa nhỏ, công việc lùa bò cũng không được dừng lại. Vì khắp bầu trời mây giăng kín, không có chút ánh sáng nào loé lên báo hiệu trời sẽ hết mưa nên công việc phải tiếp tục, mặc dù thời tiết xấu đã ảnh hưởng không tốt đến tốc độ làm việc. Không có việc đuổi theo rốt ráo các con bò đực tơ chạy thoát, không có việc lùa bò nhanh như trước, vì mặt đất đầy bùn trơn trượt.

Trong những lúc trời mưa như trút, tầm nhìn chỉ còn giới hạn trong vài mét, họ buộc lòng phải đi lùa bò hai ba lần để cho chắc không có con nào bị thất lạc. Và cũng không có áo mưa nào có thể giữ cho người chăn bò khô ráo. Nước thường chảy vào trong áo, khiến họ cảm thấy lạnh thấu xương.

Thế nhưng nhu cầu về mưa cho sự sinh tồn quá lơn, nên ít người phàn nàn – ít ra Jessy là một trong số đó. Bà có mặt tại đây vì luật bất thành văn của trại Triple C không có con bò nào loại ra để bán làm thịt mà không có sự hiện diện của chủ trại. Những người cưỡi ngựa len lỏi vào giữa đàn bò đã được thu gom để làm công việc tách riêng ra những con bò đực thiến đem ra chợ bán. Bò cái con nào quá già và quá yếu không thể sống qua nổi mùa đông cũng bị tách ra khỏi đàn. Đây là công việc khó nhọc và chậm rãi cho cả ngựa lẫn người cưỡi ngựa.

Jessy làm việc chung với Laredo, bà thúc ngựa chạy đến lùa con bò đực thiến. Con bò có cặp mắt hoang dại thở phì phò hoảng sợ rồi quay chạy sang hướng khác, lại gặp phải Laredo và ngựa. Nó cố chạy qua Jessy nhưng ngựa bà nhảy ra chặn lối đi của nó, bỗng con ngựa hơi khập khiễng một chút rồi đứng thẳng lại ngay. Laredo đến kịp thời, thay cho bà chận đường con vật không cho nó chạy thoát. Mấy giờ sau, họ lùa con bò đựa thiến chạy về với đàn đã thu gom được.

Jessy đi theo nhưng chỉ được một đoạn, bà dừng lại vì cảm thấy bước chân của con ngựa không đều đặn. Bà rẽ cương cho ngựa đi về phía lều trại tạm thời, dựng cách khu đất dùng làm nơi thu gom bò một đoạn. Thấy Trey ngồi trên con ngựa giống lấm bùn đất ở mép dốc, bà liền đi đến phía chàng. Mũ chàng kéo xuống thấp, cổ áo mưa lật lên cao, nhưng bà vẫn nhận ra con trai mình ngay.

- Ngựa của mẹ có vẻ bị long một móng, - bà nói khi đến gần chàng. - Mẹ phải thay con khác.

- Mẹ vào uống tách cà phê cho ấm. Để con làm thay cho. - Để thực hiện lời nói, chàng thúc ngựa tới trước, đi về phía đàn bò đang đợi.

Bà đi đến lều trại. Làm theo lời khuyên của Trey, Jessy để con ngựa ở hàng rào có cọc, ở đây có ngựa dư buộc vào hàng rào, rồi đi qua bãi đất lầy lội để đến toa xe móc khổng lồ được lắp máy nổ. Một tấm bạt khổng lồ được căng ra trên bốn cái trụ để làm nơi trú mưa. Jessy rót cà phê rồi đi đến cài thùng rộng năm mươi ga lông có ngọn lửa nhỏ đang cháy.

Bà nghe phía sau có tiếng chân người bước thình thịch rồi tiếng dậm ủng cho bùn văng ra. Jessy quay nhìn lui, bà thấy Laredo cúi đầu dưới tấm bạt và đi đến chỗ để bình cà phê bốc hơi trong đôi tay mang găng, ông đến thùng lửa với bà, chiếc mũ đẩy lại ra phía sau đầu.

- Ngựa long móng phải không? – Ông ta hỏi. – Đáng ra bà phải nói cho tôi biết. Mới thấy bà đó, rồi bà biến mất đâu không biết, tôi tưởng mưa đã nuốt mất bà rồi. May là Trey nói cho tôi biết bà ở đâu, nếu không, chắc tôi phải đi tìm bà trong các vũng nước.

- Đúng. – Bà đáp, giọng hài hước cộng với vẻ ngạc nhiên, nghe nhắc đến tên con trai, bà liền nghiêm trang nói tiếp: - Anh có biết là tôi không bảo Trey đến làm thay cho tôi không? Nhưng nó đã nói là để nó làm. Tôi không biết là phải chăng vì đã có vợ và sắp có con mà nó làm thế, nhưng nó có vẻ đã chín chắn nhiều trong mùa hè vừa rồi.

- Chắc bà thường nghe câu: “Con dòng cháu giống” rồi, - Laredo thờ ơ nói. – Tôi nhận thấy thái độ lãnh đạo đến với cậu ta rất tự nhiên.

- Chắc anh thấy vấn đề ấy rõ hơn tôi.

- Bà không thấy chỉ vì bà nhốt mình trong phòng làm việc quá nhiều. Mắt ông ánh lên vẻ tinh quái. – Bà hãy nhìn vào những thứ bà đang thiếu: bùn lấm lên tận mí mắt, mưa xối vào cổ, áo quần dính vào da.

- Tôi sẽ làm việc này để bù cho những ngày nắng nóng, bụi bặm, ngột ngạt, và chắc anh biết. Bà ngưng nói, đưa mứt nhìn chùm ánh sáng xe hơi đang chiếu qua màn mưa. – Ai lái xe ra đây thế nhỉ?

Chiếc xe tải nhỏ của trại dừng lại cách góc phải của tấm lều bằng vải dầu khoảng hai trăm mét, rồi đèn và máy đều tắt. Người trên cabin xe bước xuống, mặc áo mưa có mũ trùm đầu, đưa tay hất chiếc mũ ra sau, để lộ khuôn mặt tươi cười của Sloan.

- Chào mẹ, chào ông Laredo. – Nàng bước đến phía họ và úp hai bàn tay ướt lên cái thùng để hưởng hơi ấm của ngọn lửa bên trong thùng. - Trời mưa như trút. Máy đo lượng nước mưa ở trang viên chỉ sáu mươi phân, nhưng con cam đoan ở đây chắc còn cao hơn nhiều.

Giọng nói vui vẻ của nàng đã đánh tan mối lo sợ ban đầu của Jessy rằng có chuyện gì không hay đã xảy ra ở nhà. Nếu có thì bà nghĩ là Sloan thế nào cũng biết chứ.

- Trời mưa to như thế này, - Jessy cười nói, - mẹ nghĩ là con không ra đây để xem cảnh thu gom bò. Cho nên mẹ đoán con ra đây để nói cho Trey biết chuyện con đi khám bác sĩ sáng nay.

Sloan cười để xác nhận lời bà mẹ chồng là đúng. – Con biết tối nay anh ấy sẽ về nhà trễ, và con không muốn đợi. Cô Cat cho biết anh ấy sẽ nghỉ giải lao uống cà phê vào giữa buổi chiều, vì vậy con ra đây để nói chuyện với anh ấy.

- Cô nói thế đúng đây. – Laredo lên tiếng. – Anh ấy sắp nghỉ giải lao rồi. Để tôi đi báo cho anh ấy biết.

- Ông khỏi cần làm thế. – Nàng nói nhanh.

- Không sao. Dù gì cũng đã đến giờ chúng tôi trở lại làm việc. – Ông uống ngụm cà phê cuối cùng rồi đổ cặn xuống đất.

- Ông ấy nói đúng, - Jessy đồng ý. – Chúng tôi đã nghỉ giải lao xong rồi.

Sloan nhìn hai người biến mất dưới mưa, lòng nôn nao đợi Trey. Phải mất năm phút nàng mới thấy chàng đi bộ đến gần lều bếp.

Ngay khi vừa bước vào dưới mái lều, chàng đã nắm chặt hai cánh tay trên của nàng, mắt đắm đuối nhìn vào mặt nàng. Nụ cười rạng rỡ của nàng khiến chàng cảm thấy nghẹt thở. Không phải đây là lần đầu tiên Trey mới nhớ lời người ta thường nói đàn bà có thai trông đẹp ra và rất hấp dẫn. Chiếc mũ áo mưa mềm mại phủ sau đầu nàng càng làm cho nàng trông đẹp như Đức Mẹ vậy.

- Em là đồ ngốc, trời mưa như thế này mà lái xe ra đây làm gì? – Chàng nói nhưng nụ cười của chàng rõ ràng cho thấy chàng sung sướng khi nàng ra đây.

- Dĩ nhiên là anh khỏi sợ em đi lạc đường. – Sloan đáp. – Em đã có bản đồ, làm sao lạc được.

Nàng tự hào và sung sướng vì đã tự tay vẽ tấm bản đồ đường đi trong trang trại sau khi đã nhiên cứu những bức ảnh chụp từ trên không và những bàn đồ về địa hình của trại. Tuy kích thước không chính xác, nhưng đường đi trong trại thì đầy đủ chắc chắn. Trên bản đồ có làm dấu những nơi có lán trại và địa mốc được ghi tên của trại. Cho đến bây giờ Sloan đi trong trại Triple C không thể nào bị lạc đường nữa.

- Em lái thẳng một mạch ra đây chứ gì? – Trey nói, chàng tự hào vì nỗ lực của nàng trong việc vẽ bản đồ trong một thời gian ngắn.

- Đúng thế! – Sloan đáp, giọng vui sướng, tự mãn.

- Anh đã nghĩ như thế. Vậy sáng nay bác sĩ nói gì? Chắc cả mẹ lẫn con đều khoẻ mạnh cả chứ?

- Đúng thế. Nhưng có chuyện em quên nói với anh khi anh ra đi sáng nay. – Sloan cố làm ra vẻ nghiêm trang, nhưng ánh mắt vẫn còn long lanh tinh quái.

- Chuỵên gì thế? – Chàng giục khi thấy nàng không nói tiếp.

- Em không muốn nói, vì em biết anh sẽ rất mừng. Sáng nay, em đã siêu âm…

- Hài nhi là con trai. – Trey cúi xuống hôn vội lên môi nàng, nước trên mũ chàng giọt xuống trên mặt nàng. Khi chàng nhích đầu lại, mắt chàng chan chứa tình thương và niềm hãnh diện của người cha. – Anh đã biết trước chúng ta sẽ có con trai. Anh đã nói với em rồi, truyền thống gia đình anh là như thế.

- Anh rất sung sướng phải không? – Sloan trêu chàng.

- Ồ, dĩ nhiên anh sung sướng vì hài nhi là con trai, nhưng anh cũng thích có con gái.

- Vậy thì phải đợi lần sau, vì lần này chúng ta không có con song sinh.

Nước mưa rỏ đều trên mái lều bằng vải dầu, chảy ào ào xuống mép lều ở phía trước tạo thành một tấm màn nước dài trong veo. Xa xa, tiếng bò rống cất lên vì mưa làm chúng thích thú.

Trey không để ý đến chuyện gì hết, chàng chỉ chú ý đến Sloan. – Em không quan tâm đến chuyện bé không phải là con gái chứ?

- Em không quan tâm con là trai hay gái, miễn nó mạnh khoẻ là được.

- Anh cũng vậy.

- Anh chỉ nói vậy thôi vì anh rất muốn có con trai.

- Dĩ nhiên. – Chàng cưới xoà để cho nàng biết chàng chỉ nói cho vui thôi.

- Em đã biết như thế rồi. – Sloan ngừng một lát. - Vậy…anh muốn biết tin mới khác của em nữa không?

- Có tin khác nữa à? – Chàng cau mày ngạc nhiên.

- Có tin nữa, - nàng đáp, mắt sáng long lanh vì hạnh phúc. – Trong khi em đi khám bác sĩ, người đại diện của em đã điện thoại đến. Khi em gọi lại ông ta, ông ta báo cho em biết rằng Hội Địa Lý Quốc Gia sẽ thực hiện một đặc san bằng ảnh về cảnh ở Yellowstone vào mùa đông. Họ đã thu xếp để phải một nhiếp ảnh gia đến đấy vào tháng 11. Rủi thay là nhà nhiếp ảnh được phái đi đã bị tai nạn xe hơi. Vì ông ta đã xem một vài tấm ảnh của em chụp cảnh tuyết rơi ở Hawaii, cho nên ông ta tiến cử em thay chỗ ông ấy. Chuyện này quá hấp dẫn phải không?

- Thật là một vinh dự. – Trey đáp. – Nhưng họ nên hoãn chuyện này đến sang năm.

- Anh nói gì vậy? – Nàng nhìn Trey, ánh mắt bối rối.

Chàng thấy phải trả lời dứt khoát. – Sloan, em không đi được đâu. Em phải báo cho họ biết, đúng không?

- Tại sao em không đi được? – Nàng ngạc nhiên hỏi. - Tại sao không được?

- Vì em có thai.

- Có thai đâu phải là phế nhân. – Sloan đáp. - Đến tháng mười một em mới đi. Khi ấy em mới có thai năm tháng.

- Nhưng em sẽ không chụp ảnh ở vùng nhiệt đới mà em sẽ đến Yellowstone vào mùa đông giá lạnh, đầy băng tuyết. Anh biết em, Sloan à. Em sẽ không chụp ảnh thác Old Faithful bốc hơi không đâu. Em sẽ xông xáo voà sâu trong núi để chụp ảnh mà trước đó không ai thấy hết. Anh xin thề trước mặt Chúa, hễ mỗi lần em nghĩ đến chuyện cầm máy ảnh lên tay là trí óc em bay ra ngoài cửa sổ! – Chàng quay đi khỏi nàng, vẻ bực bội.

Sloan liền níu cánh tay chàng lại rồi đứng trước mặt chàng với vẻ bực bội. – Nói thế là không đúng!

- Không đúng à? – Chàng hỏi lại, giọng nóng nảy. – Không phải mới cách đây hai phút, em tuyên bố em chỉ lo sao cho con được khỏe mạnh à. Thế mà bây giờ em nói đến chuyện lê chân vào núi non đầy băng tuyết.

- Anh thật kỳ cục. Em sẽ cẩn thận khi đi.

- Dĩ nhiên em sẽ cẩn thận, - bắp thịt trên quai hàm chàng co giật, - chỉ trường hợp em cần nhích qua một tí bên trái để chụp tấm ảnh em muốn thì được. Nhưng tuyết dưới chân em trơn trượt khiến em té thì sao? Rồi con chúng ta có được bình an không? – Trey hỏi, rồi bỗng chàng thở dài. – Anh không biết tại sao chúng ta cãi cọ nhau về chuyện này. Khi họ biết em có thai, chắc họ không thuê em làm điều này đâu. Họ không muốn đeo vào cổ trách nhiệm này đâu.

- Em đoán chắc anh sẽ nói cho họ biết. – Nàng quắc mắt nhìn chàng, vẻ lên án.

Trey nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt lạnh lùng, gay gắt.

- Em không nói à?

Cằm nàng hạ xuống một chút, mắt tránh gặp ánh mắt chằm chằm của chàng. Rồi bỗng nàng lại hếch cằm lên, nhìn thẳng vào mắt chàng, bốn mắt chằm chằm nhìn nhau. – Dĩ nhiên em sẽ nói. Anh nói đúng. Có lẽ họ sẽ muốn thuê người khác.

Chàng thấy nàng mím chặt môi, vẻ luyến tiếc.

- Em vẫn muốn làm việc ấy, phải không? Nhưng em nhớ rằng việc này rất nguy hiểm, có thể có chuyện không hay xảy đến cho con chúng ta.

- Cuộc sống là nguy hiểm. – Nhưng hai bàn tay nàng xòe ra để trên bụng. Nhưng nếu có chuyện gì không hay xảy đến cho con thì chắc em sẽ không tha thứ cho mình được. Tuy nhiên, không dễ gì gặp được cơ hội tốt như thế này. Đúng là công việc mà em thích làm. Em ước chi anh thông cảm điều này.

Nhưng chàng không thể thông cảm. Chàng không tin chàng sẽ thông cảm. Thế nhưng, chàng ôm nhẹ nàng vào lòng, hôn lên trán nàng. – Anh xin lỗi. – Trey xin lỗi vì sự thiếu thông cảm của chàng

- Cám ơn anh. – Nàng cố cười, nụ cười mỉm nhưng tỏ vẻ cảm ơn. - Sẽ có nhiều cơ hội khác, sau khi đứa bé đã chào đời.

Trey nhận ra rằng Sloan nghĩ chàng xin lỗi vì chàng thấy bỏ cơ hội này là điều rất đáng tiếc. Chàng nghĩ tốt nhất là đừng bận tâm chỉnh lại làm gì.

- Anh phải trở lại chỗ làm việc, - chàng nói. - Bọn anh phải làm việc dưới bầu trời tối tăm rồi đấy. Em lái xe về nhà nhớ cẩn thận nhé!

- Em sẽ lái xe chậm như rùa bò. – Sloan hứa.

Sau khi hôn vội nhau để chia tay, Sloan ra xe để về trang viên còn Trey đến hàng rào cọc, nơi đây có con ngựa khoẻ đang đợi chàng. Chuyện bất bình nhau gay gắt nhưng chóng vánh vừa rồi được đẩy lùi vào một góc sâu trong tâm trí của cả hai người.

***

Trời tiếp tục mưa thêm suốt một tuần nữa, kéo dài việc thu gom bò mùa thu dài gấp đôi thời gian trước kia. Đến khi trời nắng, sông suối trong trại Triple C dâng cao, báo hiệu cỏ sẽ mọc xanh tươi khắp các cánh đồng.

Mưa làm trẻ lại đất đai và sông ngòi. Đã qua rồi mùa khô hạn lâu dài, người ta vững bước đón mùa xuân tươi mát. Hơi hướng của mùa đông đang phảng phất trong không gian, nhưng bây giờ mọi người đều tin rằng đất đai đã lấy lại sức sống.

Con đường trước mặt lại trông mượt mà, không khí mát mẻ vui tươi. Công việc thu gom bò đã xong, việc lặt vặt cuối cùng của mùa thu đang tiến hành: dẫn ngựa đến nơi tạm trú tại khu vục tránh mùa đông.

Những người cưỡi ngựa đi hai bên đàn ngựa di cư thành hàng ngay thẳng mới được mấy phút thì bỗng chiếc máy bay trực thăng là là bay đến bãi đáp, tiếng máy bay ầm ầm làm cho đàn ngựa chạy toán loạn. Người áp tải ngựa lên tiếng chửi thề vừa đuổi theo những con ngựa hoảng sợ.

Chiếc máy bay đáp xuống không bao lâu thì cánh cửa trước bật mở và Tara đi vào trang viên, chiếc áo khoác bằng lông chồn bay phập phồng quanh chân bà. Cat biết trước Tara sẽ đến nên đã sẵn sàng tới đón bà.

- Thật đáng ngạc nhiên, Tara. Chị hiếm khi đến Montana vào mùa này trong năm. Chị có việc gì à?

- Rõ ráng có lý do đặc biệt tôi mới đến. – Tara đáp vừa tháo găng tay ra khỏi bàn tay, tháo từng ngón, mỗi ngón mất một thời gian, mắt nhìn Cat với vẻ trách cứ.

- Lý do gì? Tôi đã làm gì sai trái à? – Cat hỏi, vẻ vô tư.

- Vì điều cô không làm mà cô biết. - Nắm găng trong tay, đầu ngẩng cao vì bị chạm tự ái, Tara đi qua mặt Cat, vào trong phòng khách. – Có lẽ tôi không nên nói với cô làm gì mới phải.

Cat mở to mắt nhìn Tara và lắc đầu chán nản đi theo bà ta. – Tara, xin đừng đóng kịch với tôi. Tôi thấy chị mỗi năm càng làm điệu làm bộ nhiều hơn. – Cat nói, hết kiên nhẫn. – hãy nói cho tôi biết tôi đã làm gì không phải.

- Vì điều cô không làm. – Tara chỉnh lại, vừa cởi cái áo lông chồn ném lên ghế nệm dài với vẻ rất duyen dáng. – Thú thật Cat à, cô là người thân cận nhất với tôi, tôi xem cô như em gái. Nhưng có phải tôi nghe tin cô con dâu của Ty – chồng cũ của tôi có thai do cô nói không? Không. Nếu tôi không ghé thăm Laura trên đường đến Châu u về thì ai nói cho tôi biết tin này.

- Tin có tuyệt vời không? – Cat khôn khéo không nói đến nguyên nhân khiến bà không báo cho Tara biết.

- Rất tuyệt. Lại còn có tin hài nhi là trai. Cứ tưởng tượng ra cảnh cháu nội Ty chạy tung tăng quanh đây, tuyệt biết mấy!

- Ngôi nhà xưa này sẽ trở thành nơi sinh động trong vài năm sắp đến. – Cat đồng ý đáp.

- Bà mẹ nhỏ đâu rồi? – Tara nhìn quanh phòng khách và các cửa đi ra với ánh mắt thắc mắc.

- Tôi nghĩ cô ta ở trên lầu.

Tara đưa bàn tay đè lên cổ, nhăn mặt với vẻ thương hại.

- Chắc là ốm nghén buổi sáng. Tội nghiệp cô gái.

- Sloan là người may mắn. Cô ấy không hề nôn mửa tí nào. Chỉ có một thứ duy nhất làm cho cô ta buồn nôn là mùi cà phê.

- Nói đến cà phê, tôi thích có một tach. – Tara dừng lại nhìn về phía cầu thang. – Nhưng trước hết tôi phải lên lầu để chức mừng bà mẹ tương lai. Cô đi pha cà phê sẵn đi. Tôi đi không lâu đâu.

- Rất hân hạnh.

Giọng nói của Cat đượm màu châm biến không làm cho Tara chú ý vì bà ta đã lên đến cầu thang và bắt đầu đi lên, một tay lướt trên tay vịn láng mướt rất duyên dáng.

Khi đến phòng chủ nhân, bà ta gõ nhẹ vào cửa và quay nắm cửa trước khi có tiếng trả lời cho phép vào. Khi tiếng trả lời trong phòng cất lên. Tara đã đi vào giữa phòng giải trí. Bà thấy Sloan đang ngồi trên mép ghế nệm dài, nhiều tấm ảnh trải rộng trên bàn sa-lông trước mặt nàng.

Sloan đứng dậy, cười chào bà rất lễ phép. – Chào bà bà Tara. Cách đây mấy phút tôi có nghe tiếng máy bauy trực thăng. Tôi biết chắc bà đến chơi.

- Khi nghe tin mừng là tôi bay đến ngay. – Bà ta đi thẳng đến Sloan, hôn gió lên hai má nàng, rồi nhích lại, nhìn kỹ vào người Sloan, chỉ thấy bụng nàng hơi to ra một tí thôi. – Cô vẫn mảnh mai, - bà ngạc nhiên nói. - Tại sao cô không lộ vẻ gì có thai hết!

- Chưa đấy thôi.

- Tôi nghe người ta nói rằng khi có thai, thân hình mình không còn được như trước, điều ấy thật đáng nguyền rủa. – Tara nói xong bèn chú ý đến số ảnh bày trên mặt bàn sa-lông. – Cái gì thế này?

- Xin lỗi, đồ đạc bề bộn quá. Tôi đang sắp xếp lại cho gọn.

Tara cười khẽ, dịu dàng như tiếng chuông.

- Tôi nghĩ chắc cô đang chuẩn bị để làm phòng trẻ con. Cô sẽ dùng phòng trống nào để làm phòng cho em bé? Cô cần trang hoàng phòng này theo kiểu Miền Tây. Tôi thấy đồ trang hoàng sinh động nơi giường cũi dễ thương nhất là các chú cưỡi ngựa chăn bò màu tím và lục. Đối với bé trai thì đồ trang hoàng này là hoàn hảo và quý báu nhất. Cô có thể dùng gợi ý này để trang hoàng cả phòng em bé bằng những hình ảnh sinh động.

- Chúng tôi không làm phòng trẻ em riêng, đợi đến khi cháu lớn rồi sẽ hay. – Sloan đáp. – Chúng tôi sẽ để nôi của bé trong phong ngủ của chúng tôi.

- Thật hả! - Giọng và vẻ mặt của Tara tỏ vẻ khinh khỉnh.

- Thật! – Sloan cảm thấy sung sướng khi làm công việc gì trái ngược với đề nghị của Tara. – Phòng còn rộng thừa sức kê thêm cái nôi giường, và chúng tôi chỉ cần chuyển hai cái ghế bành ra ngoài và kê vào đấy cái bàn xếp là đẹp. Như thế tôi sẽ không lo khi bé khóc ban đêm.

- Cô nên dùng máy canh chừng trẻ con thì hơn. Phòng ngủ chỉ dùng cho hai vợ chồng thôi. Không nên để em bé ở cùng phòng với cô.

- Có người nghĩ như thế, nhưng chúng tôi thì không.

Bà nhún một bên vai rất lịch sự, nhưng để bác bỏ ý kiến của nàng. - Tuỳ cô, đấy là chuyện của vợ chồng cô. Tôi thì nghĩ rằng làm thế sẽ khó khăn cho chị vú của em bé. Cô sẽ thuê vú em chứ?

- Không bao giờ. – Sloan đáp ngay không do dự, nàng nhất quyết không để cho ai nuôi con mình.

- Như vậy thì cô đã quyết định bỏ nghề. Làm thế là khôn ngoan đấy. – Tara nói, vẻ đồng ý. – Tôi đã tin có ngày cô sẽ nghĩ đến chuyên này. Nếu cứ theo đuổi nghề, cô sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức. Ngoài chuyện con cái ra, cô con nhiều trách nhiệm khác nữa nên cô không thể đeo đuổi nghề cô muốn được. Hai vai cô vừa gánh trách nhiệm chủ nhà.

- Rất tiếc là sinh con xong, tôi sẽ tiếp tục công việc của tôi. Dù sao tôi cũng không nghĩ đến chuyện chiếm đoạt vị trí của Cat trong nhà này.

- Và cô cũng không nên chiếm. – Tara đồng ý đáp, khiến cho Sloan phải ngạc nhiên. – Cat là người rất vị tha, và rất có hiếu với bố. Tôi muốn nói đến thái độ của cô ấy bằng lòng ở lại đây để chăm sóc ông cụ, mặc dù cổ rất muốn đến Texas ở để gần với con trai. Thế nhưng, chắc cô không hề nghe cô ấy phàn nàn một tiếng. Kể cũng đáng buồn thật đấy, nhưng Chase hiện cần cô ấy và có trời mới biết ông cụ còn ở với chúng ta bao lâu nữa. – Buông tiếng thở dài đầy kịch tính, Tara nhẹ lắc đầu. – Đây là chuyện quá buồn khi đáng ra chúng ta nên nói đến chuyện của bé Tyrone.

- Tyrone à? – Sloan nhìn bà vẻ ngạc nhiên.

- Cô sẽ lấy tên ông nội chú bé để đặt tên cho nó chứ?

Sloan cố né tránh vấn đề. – Chúng tôi chưa quyết định đặt tên gì cho bé hết.

- Nhưng tên Tyrone thì cô phải chọn mà đặt cho cháu. Tôi ngạc nhiên là Trey không nhất quyết về vấn đề này. Đặt tên theo bố của mình là cách tốt nhất để nhớ đến bố hơn là lấy tên mình để đặt cho con.

- Có lẽ tôi không chống đối việc này. – Sloan đáp, quyết làm rõ chuyện này. – Nhưng Trey nghĩ rằng con trai chúng tôi nên có tên của anh ấy.

- Chúng ta sẽ làm cho anh ấy đổi ý, được không? – Tara nói. – Có lẽ tôi sẽ nói chuyện này với Cat khi uống cà phê. Tôi muốn mời cô cùng uống với chúng tôi, nhưng…

- Không, cám ơn, tôi xin kiếu. – Đây là lần đầu tiên, nàng mừng vì không chịu được mùi cà phê. Việc này khiến cho nàng có cớ để từ chối khỏi ngồi nói chuyện thêm với bà ta nữa.

Chừng hai giờ sau, Sloan nghe tiếng máy bay cất cánh. Đây là dấu hiệu đáng vui, vì như thế tức là Tara sẽ không ở lại ăn trưa với họ.

Khi Trey về nhà ăn trưa, Sloan nói cho chàng nghe chuyến đến thăm của Tara và lòng mong muốn của bà ta, là đặt tên cho con trai của họ theo tên bố của chàng. Trey đã phản ứng rất dứt khoát.

- Nếu bà ấy muốn mua chuộc tình cảm để buộc anh đặt tên cho con theo tên của bố anh, thì bà ta quá lầm.

Cat lên tiếng: - Cháu có thể dùng tên bố cháu làm chữ lót.

- Đây là ý kiến của cô hay của Tara, cô Cat? Trey gay gắt hỏi.

- Đấy chỉ là lời đề nghị.

- Vì lời đề nghị do cô đưa ra, vấn đề sẽ không có gì trở ngại. Chỉ có điều là nếu đưa bé có tên Tyrone dù ở chữ đầu hay lót ở giữa, Tara sẽ đến đây luôn, nâng niu trìu mến nó. Cháu nghĩa là không ai trong chúng ta thích điều đó. – Chàng ngồi vào bàn, lấy khăn ăn trải ra giữa hai chân. - Lần sau Tara nói gì đến chuyện này, cô hãy nói với bà ấy là Laura đã có ý định đặt tên cho đứa con trai đầu lòng của cô ấy theo tên của bố của chúng cháu rồi.

Chase cau mày hỏi: - Nó đặt rồi à?

- Bây giờ cô ấy sẽ đặt. – Trey cười toe toét rồi nói thêm. – Cháu sẽ gọi Laura và nhắc cô ấy nhớ cô ấy còn mang ơn cháu cần phải trả.

Nhưng sau đó họ không gặp Tara lại. Vào tuần thứ hai của tháng 11, có chiếc xe tải chở hàng đến trang viên. Người tài xế phải mất nhiều lần mới mang hết các thùng lớn thùng nhỏ đựng quà cho trẻ con. Tất cả các thùng đều ghi tên người nhận là ông bà Trey Calder và tên người gửi là Tara Calder.

Khi các thùng được mở ra, Sloan sửng sốt nhìn các thứ sang trọng dành cho hài nhi. Có đủ mọi thứ từ giường cũi mới, tủ áo quần của em bé, bàn xếp cho đến áo quần, tã lót, bộ chắn quanh giường, bộ đồ ngủ thuê thợ làm với các đồ chơi di động có hình người chăn bò đủ màu sắc. Nàng thấy không thứ gì cần cho con nít mà không có.

Nàng sẽ khỏi cần mua sắm bất cứ cái gì và đồng thời bà thấy khiếu thẩm mỹ của Tara không đến nỗi tệ. Tuy nhiên, nàng không khỏi cảm thấy thất vọng vì sẽ không có cái thú đi mua sắm các thứ này.

Tối đó Jessy là người đầu tiên về nhà và trông thấy nhiều thứ sang đẹp. Bà nhìn Sloan, miệng cười vẻ trêu trọc.

- Để mẹ đoán đồ của ai. – Bà nói. - Của Tara gởi đến.

- Phải ạ. – Sloan cố làm ra vẻ sung sướng.

- Con may mắn đấy. – Jessy nói. – Ít ra con có vài thứ cần thiết. Khi mẹ sinh cặp song sinh, bà ấy gởi đến cho rất nhiều đồ chơi, những con thú nhồi bông, áo quần rất đẹp.

- Con ước chi gởi trả lại cho bà ta một ít. – Sloan nói.

- Làm thế chẳng giúp gì cho con đâu. Bà ta sẽ gởi thêm nhiều hơn nữa mà thôi. Cho nên con cứ giữ lại cái gì con thích, còn bao nhiêu tống khứ chúng đi. - Mắt bà ánh lên vẻ thân tình. – Trước kia mẹ đã làm thế đấy.

Bỗng Sloan cảm thấy như thể nàng và bà mẹ chồng đã thoả hiệp. – Con cũng sẽ làm như thế.

Cuối cùng chỉ có vài thứ Sloan không muốn giữ lại, nhưng nàng nghĩ nàng phải tỏ ra mình có quyền chọn lựa và nàng vẫn có một vài thứ phải mua.

Dĩ nhiên Trey không hiểu tại sao nàng loại đi những thứ mà rồi nàng phải đi mua để thay vào. Cuối cùng, chàng bỏ ý định cãi lý với nàng và nói rằng nàng muốn làm gì thì làm với những thứ mà Sloan đã có ý đinh xử lý.