Edit: voi còi
Uyển Nhược không nhịn được trợn mắt một cái, đưa tay vừa muốn đẩy ra đầu nhỏ của hắn đang tiến đến gần, Thừa An lại lặng lẽ mà lôi kéo tay của nàng, liền nghe bên ngoài thanh âm của Bát hoàng tử truyền đến:
"Tiểu Thập Nhất, đệ đang làm cái gì vậy, nếu đệ cứ càn quấy như vậy, về sau nếu muốn ta dẫn đệ xuất cung cũng không được nữa rồi."
Tiểu Thập Nhất chạy thật nhanh đến gần Uyển Nhược nháy mắt mấy cái:
"Một lát ta có đồ tốt cho ngươi nhìn."
Nói xong, liền quay lại, từ trên càng xe lưu loát nhảy xuống:
"Bát ca, đệ nào có càn quấy, không phải nhìn thấy Uyển Nhược sao, tới đây chào hỏi thôi."
Triệu Dương hơi nghiêng đầu mắt khẽ liếc Liễu Ngạn Hồng, hơi lộ ra một nụ cười:
"Trong cung có nghe nói, Diêm Vương thấy tiểu Thập Nhất cũng phải sợ ba phần, nhưng thấy tiểu nha đầu Tô gia lại trở nên ngoan ngoãn, ban đầu ta còn không tin lắm, hôm nay nhìn thấy hẳn là thật, đây thật là một chuyện mới mẻ."
Ánh mắt Liễu Ngạn Hồng không tự chủ được rơi vào trên người Uyển Nhược và Thừa An mới từ trên xe xuống. Đối với cô dâu nhỏ mà hai nhà Tô Liễu đã định này, từ nhỏ Liễu Ngạn Hồng cũng biết, dù chưa tới cập quán chi niên (lễ trưởng thành của nam nhân thời xưa), dù sao tuổi lớn một chút, bởi vì mấy ngày nay, thường xuyên nghe tổ mẫu nhắc tới vị tiểu thư Tô gia này, cộng thêm lại biết tương lai là thê tử của mình, nên tâm tư có chút u mê, đây là lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi tò mò một chút.
Chỉ thấy từ trên xe bước xuống là một nam hài trắng ngần, phía sau là một tiểu nữ hài nhi không khác nhiều lắm, áo ngắn bằng lông hồ ly, quần bông màu hồng, phía dưới đi một đôi giày da hươu mềm, trước ngực đeo một cái vòng bằng vàng ròng, trên cổ còn có một vòng bằng lông nhung màu trắng, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận xinh đẹp rạng rỡ.
Dù nhìn khá hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là một tiểu hài tử bảy tám tuổi, vóc người chưa đầy đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn phúng phính mập mạp, giống như quả táo để trong đĩa Lưu Ly, cùng trong sách viết yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đâu chỉ có khác biệt trời vực, chính là đại nha đầu bên cạnh mình, hoặc mấy đại cung nữ trong cung Bát hoàng tử cũng so nha đầu này tốt hơn rất nhiều, đáy lòng thật có mấy phần thất vọng.( ta nói a thằng này thật mê gái, k ra gì rồi.)
Bát hoàng tử lại nhỏ giọng trêu ghẹo hắn:
"Ngạn Hồng, xem ra, ngày khác nếu ngươi muốn cưới vị tiểu thư Tô gia này vào cửa, tiểu Thập Nhất cửa này cần phải cân nhắc một chút rồi."
Bát hoàng tử chỉ ở trong cung của Thái hậu gặp qua Uyển Nhược hai lần, ấn tượng lại khắc sâu, nha đầu này tuy nhỏ, lại có một cỗ khí chất ổn thỏa cùng với tuổi của nàng không hợp, là bộ dáng tiểu đại nhân, Thái hậu vô cùng yêu thích nàng.
Hôm nay tới xem náo nhiệt của Liễu phủ, cũng bởi vì một năm nay thật buồn bực, nghĩ muốn ra ngoài giải sầu, không muốn tiểu Thập Nhất bị dính đến, xe vừa mới dừng lại, nghe nói phía sau cách đó không xa là xe ngựa của Vương gia, Bát hoàng tử còn chưa xuống xe, mắt của tiểu Thập Nhất đã sớm sáng lên, vèo một cái, nhảy xuống xe chạy đi.
Lão thái thái ngồi trong một cái kiệu, đã nhìn thấy bên kia Bát hoàng tử và Thập Nhất, vội vàng tiến lên sẽ phải hành lễ, Bát hoàng tử chào đón đỡ bà:
"Ta không nhận nổi lễ của lão thái thái rồi."
Uyển Nhược và Thừa An tới đây làm lễ ra mắt, tiểu Thập Nhất trực tiếp tới kéo tay của Uyển Nhược, bị Uyển Nhược lặng lẽ trừng mắt, hậm hực đứng ở trước mặt nàng, Liễu Ngạn Hồng tiến lên một bước hành lễ:
"Ngạn Hồng thỉnh an lão thái thái."
Lão thái thái cười híp mắt nhìn hắn suy nghĩ hồi lâu, xoay người lôi kéo tay của Uyển Nhược nói:
"Uyển Nhược, hắn là Ngạn Hồng ca ca."
Uyển Nhược đã sớm nhìn thấy hắn, hơn nữa mới vừa rồi biểu tình hắn nhìn mình kia, Uyển Nhược cũng có thể hiểu được rõ ràng, người này căn bản là không nhìn trúng mình, chỉ là suy nghĩ một chút cũng biết, tiểu tử đang độ tuổi này, chính là giai đoạn đối với người khác phái rất tò mò, bình thường thích ngực to mông lớn, nữ nhân khác phái đặc thù rõ ràng, chính mình chỉ là một cái tiểu nha đầu tám tuổi có thể vào được mắt của hắn mới là lạ.
Có lúc Uyển Nhược cảm thấy, mình giống như cách một tầng thủy tinh trong suốt, đối đãi với những người chung quanh, thờ ơ lạnh nhạt, mặc dù mất đi rất nhiều niềm vui thú, nhưng cũng làm nàng dị thường thanh tỉnh.
Phải nói người mà Uyển Nhược chân chính nhìn không thấu, chính là Thừa An, bình thường không nhìn thấu bộ mặt thật, vì vậy chỉ có bản thân đến bây giờ vẫn thấy xúc động.
Nhưng mà để nàng gọi Ngạn Hồng ca ca, nàng thật sự không kêu ra miệng được, cúi đầu, phúc phúc thân ứng phó, chỉ đúng trọng tâm mà nói, Liễu Ngạn Hồng này nhìn qua thật đẹp trai (mê trai quá), so với Lưu Minh Thành đã gặp ở Ký Châu còn có một loại anh khí không đồng dạng như vậy.
Uyển Nhược nhớ tới có nghe đầy tớ lén lút nói qua chuyện bát quái ở Hàn lâm phủ, Liễu thái gia Liễu gia tuy là thi cử rồi ra làm quan Hàn Lâm đại học sĩ, trưởng tử (con trai trưởng) dưới gối, là Liễu Trường Thanh cũng chính là phụ thân của Liễu Ngạn Hồng, lại từ nhỏ cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi, không thích đi học, Liễu lão thái gia cũng sáng suốt, liền không cưỡng cầu, còn đặc biệt mời danh sư giỏi cưỡi ngựa bắn cung về dạy.
Khi còn trẻ, gặp lúc triều đình mở cuộc thi võ, một lần hành động đã đứng đầu, trước cung vàng điện ngọc hoàng thượng vừa hỏi, mới biết là trưởng tử của Hàn Lâm đại học sĩ Liễu Thế Khanh, Long tâm (tâm tình của hoàng thượng) cực kỳ vui mừng, bổ nhiệm là Võ Trạng Nguyên, lại nghe nói còn chưa đính hôn, liền tự mình làm mai mối, đem cháu gái nhà Võ Nghĩa Hầu gả cho hắn, chính là Trần thị mẫu thân ruột của Liễu Ngạn Hồng.
Năm đó hoàng thượng làm mối, con của Liễu hàn lâm trước thi đậu Trạng nguyên sau lại cưới nàng dâu, bực nào vinh dự, mặc dù qua hơn chục năm, hiện nay nhắc tới, cũng là ghen chết người khác, vì vậy Liễu gia một đôi nam nữ này tất cả đều là văn võ toàn tài, Liễu Ngạn Hồng thì thôi không nói, trong lòng Uyển Nhược thực hâm mộ vị đại tiểu thư Liễu gia kia.
Muội muội của Liễu Ngạn Hồng tên gọi là Ngạn Linh, trong cung Hiền phi nương nương từng đề cập tới, Võ Nghĩa Hầu phủ có hai tôn nữ, nhỏ gả vào Hàn lâm phủ, lớn bây giờ lại chính là Võ quý tần trong cung, cũng là mẫu thân của Bát hoàng tử, ở đây còn có một tầng quan hệ thân thích bên trong như vậy, Liễu Ngạn Hồng được chọn làm thư đồng của Bát hoàng tử Triệu Dương cũng thuận lý thành chương, ở chỗ này nhìn thấy Bát hoàng tử cũng không phải kinh ngạc.
Mọi người vui vẻ đi vào trong vườn của Hàn lâm phủ, lầu các bên cạnh hồ nước có một cái tên hết sức lịch sự tao nhã, gọi là Quan Thư lâu, đối diện chính là Chẩm Hà các, xung quanh đặt giường êm, lão thái thái hai phủ ngồi xuống, bên cạnh bày một vòng chậu than và lư hương, cũng không thấy lạnh chút nào.
Uyển Nhược và Thừa An theo lão thái thái vừa ngồi xuống, tiểu Thập Nhất lại cứng rắn chen chúc tại giữa hai người, thỉnh thoảng liền cùng Uyển Nhược nhỏ giọng nói chuyện, Uyển Nhược rất lười phản ứng đến hắn, nhưng trước mặt mọi người, cũng không tiện thật quở trách hắn, liền lạnh lẽo ứng phó hắn, trong lòng có mấy phần hối hận, sớm biết Triệu Hi ở đây, nàng liền tìm lấy cớ lách mình tránh ra như vậy ngược lại lại tự tại rồi.
Có nhiều lúc Uyển Nhược cũng không hiểu, Triệu Hi là ngu thật hay chỉ giả bộ ngu, chẳng lẽ không nhìn ra nàng chán ghét hắn sao, còn sống chết như vậy cứ bám theo tới gần nàng:
"Uyển Nhược, ngươi xem cái này?"
Triệu Hi từ trong tay tiểu Xuân Tử ở phía sau cầm tới một cái hộp nhỏ tinh xảo, giống như hiến vật quý mở ra:
"Ngươi nói cái này gọi là cái con khỉ gì băng đó có phải hay không?"
Uyển Nhược sửng sốt, cúi đầu nhìn, không biết cọc gỗ làm bằng cái gì, hình tròn có đáy nhọn nhỏ, trên đỉnh không biết là đồng hay là thiết (sắt) có gắn hạt châu ở bên trong, thứ đơn giản như vậy lại làm dị thường tinh xảo, Uyển Nhược ngẩn ngơ, mình chỉ là thuận miệng nói đồ chơi, thế nhưng hắn lại để ở trong lòng, cũng không biết sai sử bao nhiêu người làm được, Uyển Nhược chợt ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng tiểu tử này.
Thấy ánh mắt hắn trong suốt nóng bỏng, mang theo hết sức lấy lòng, thẳng tắp nhìn mình, lại khiến Uyển Nhược có chút không nhịn được, Triệu Hi kéo tay của nàng:
"Đi, chúng ta qua bên kia xem, ngươi dạy cho ta cách chơi vật này như thế nào, trong cung ta loay hoay hơn một ngày, cũng không hiểu bí quyết."
Lão thái thái ở một bên cười nói:
"Các ngươi là tiểu hài tử ngồi ở chỗ này hơn nửa ngày, chắc cũng sớm buồn chán rồi, đi đi, trong vườn đi chơi đi, không nên đi quá xa."
Lại dặn dò nha đầu bà tử đi theo trông nom cẩn thận, lúc này Uyển Nhược mới lôi kéo Thừa An lại bị Triệu Hi lôi đi, Lão thái quân Liễu phủ nói:
"Thập Nhất gia và nha đầu Uyển Nhược cũng thật là hợp nhau."
Lão thái thái cười:
"Cũng là tiểu hài tử có bao lớn đâu, nha đầu Uyển Nhược nhà ta nhưng mà cũng hết sức bướng bỉnh, ở cùng một chỗ nên cũng thân cận hơn, chờ lớn hơn một chút, cô nương tiểu tử mỗi người đều có chỗ đi, ai còn nhớ những chuyện lúc nhỏ đây."
Liễu lão thái quân thoải mái gật đầu:
"Lời này ngược lại là thật, bây giờ những người bạn từ lúc nhỏ chúng ta hay chơi, đừng nói là gặp mặt, chính là nhớ cũng không nhớ được một nửa rồi."
Bên kia Trần thị mẫu thân của Ngạn Hồng nói:
"Thật sự là như vậy, đừng nói lão thái thái, chính là con khi còn bé cùng với tỷ muội huynh đệ chơi đùa, hôm nay cũng là bèo dạt mây trôi (ý nói k liên quan), không biết đi nơi nào, nếu mà thỉnh thoảng gặp phải, cũng đều không nhận ra."
Lão thái thái nói:
"Sao hôm nay cũng không nhìn thấy nha đầu Ngạn Linh vậy?"
Trần thị nói:
"Lão thái thái luôn nói nha đầu Uyển Nhược bướng bỉnh, sao con nhìn thấy, so với nha đầu Ngạn Linh nhà con cũng ổn thỏa hơn nhiều, phong nha đầu kia của nhà con ấy à, ngồi không đúng tướng ngồi, đứng không đúng tướng đứng, hôm nay cưỡi ngựa, sáng mai bắn tên, là cái tiểu hài tử không biết thời điểm ngừng nghỉ, ngược lại đem những thứ nữ công may vá của khuê nữ bỏ qua trì hoãn không học, con nói cần phải quản thúc một chút, nhưng mà bên kia lão gia nhà con lại nuông chiều, con cũng không quản được rồi, tùy theo nàng đi, tuy là nữ hài nhi, liền giả mạo là nam nhi mà nuôi vậy, hôm nay sáng sớm liền theo phụ thân nàng đi ra ngoại thành cưỡi ngựa rồi, trời có đổ tuyết, nàng cũng không chê lạnh, nghĩ vào lúc này cũng nên trở lại rồi, Lưu Ly, ngươi đi trước cửa phủ hỏi một chút xem tiểu thư đã trở lại chưa, nếu còn chưa trở lại, tìm một người tin cậy đi tìm đi."
Bên này lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy một tiểu nha đầu thở hổn hển chạy vào, đi vào cũng cố gắng đi lên hành lễ, xong vội vàng nói:
"Phu nhân ngài nhanh đi qua xem chút đi, bên kia Thập Nhất gia trong cung và tiểu thư nhà ta đánh nhau."
Mấy vị chủ tử vừa nghe, cũng bị hù dọa giật mình, vậy còn bất chấp xem cuộc vui, vội vàng đi theo tiểu nha đầu qua tìm, vừa đi nhanh, Trần thị vừa hỏi cái tiểu nha đầu kia :
"Không phải đi theo lão gia cưỡi ngựa sao, tại sao lại cùng Thập Nhất gia đánh nhau ?"
Tiểu nha đầu kia môi lưỡi thật là linh hoạt, lưu loát rõ ràng nói:
"Nguyên là đi theo lão gia cưỡi ngựa, cưỡi được hai vòng, lão gia lo lắng dù sao trời cũng rất lạnh, sợ tiểu thư bị lạnh, liền thúc giục tiểu thư quay về, tiểu thư vừa qua cửa vào phủ, mới đi đến bên cạnh thủy tạ ở đằng kia, liền gặp gỡ Thập Nhất gia và hai vị tiểu chủ tử trong Tô phủ, ở trên mặt băng trong hồ, rút ra cái đồ chơi gì đó để chơi, ong ong, vang lên rất dễ nghe, tiểu thư thấy hứng thú, liền chạy qua, tính tình Tô tiểu thư rất tốt, nên đem đồ trong tay mình cho tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư của chúng ta rút mấy cái, ai biết roi kia không bền chắc rút ra liền đứt, Thập Nhất gia không nghe cũng không buông tha, liền bắt tiểu thư phải bồi thường, hai bên tranh chấp không xong, liền động thủ (đánh nhau)."
Mặt Trần thị trầm xuống:
"Những bà tử nha đầu đi theo đâu rồi, cứ như vậy mà nhìn tiểu chủ tử đánh nhau sao?"
Tiểu nha đầu nói:
"Thực ra là muốn đi lên khuyên bảo, nhưng Thập Nhất gia lại lên tiếng, người nào tiến lên sẽ để cho hoàng thượng chém đầu của người đó, nha đầu bà tử đều sợ nên không dám lên khuyên, nô tì đây mới chạy trở về tìm phu nhân xin chủ ý."
Sắc mặt Trần thị cũng thay đổi, dưới chân bước đi thêm nhanh mấy bước, qua chuyện thủy tạ, liền nhìn thấy hai đứa bé ở trên mặt băng lôi kéo, nha đầu bà tử cũng nhanh chóng vây ở xung quanh, nhưng mà cũng không dám làm gì chính là không dám tiến lên, chỉ có hai tiểu tử Tô gia là Uyển Nhược và Thừa An, một người kéo một người, nhưng mà dù sao hơi sức cũng nhỏ, hai người này đều sống chết cậy mạnh, cũng đều bổ nhào nóng nảy một dạng, ai cũng không buông tay, nơi nào kéo ra được.
Dù sao Tiểu Thập Nhất cũng là nam hài, học qua chút công phu quyền cước, hơi sức cũng lớn chút, vốn là chiếm thế thượng phong, nhưng mà Liễu Ngạn Linh gia học uyên bác, từ nhỏ cơ hồ là ở trên lưng ngựa của phụ thân nàng mà lớn lên, mỗi một quyền một cước rất có quy tắc, hai người vật lộn, nhất thời lại đánh ngang tay.
Ở một bên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhược lạnh lùng, tức không chịu được, một chút ít chuyện mà cứ như vậy, nàng làm hỏng rồi, làm tiếp một cái khác, bây giờ không làm được, nhiều lắm là cũng không chơi nữa thôi, kia đáng giá như vậy sao, nhưng Triệu Hi không chịu, không phải là làm cho người ta bồi thường không được, này Liễu gia tiểu cô nương cũng không chịu thiệt thòi, tính tình ngang bướng cũng không chịu bồi thường, không đánh lên mới là lạ.
Uyển Ngược kéo Triệu Hi:
"Thập Nhất gia ngươi buông tay ra, sau này ta sẽ dạy cho ngươi một biện pháp càng tốt hơn, nhưng mà chỉ đúng là cái roi mà thôi, sau này lại tìm người làm tiếp một cây là được, cần gì như vậy, kinh động đến người lớn sẽ không tốt đâu."
Hai tay Triệu Hi nắm Liễu Ngạn Linh, muốn quay đầu một cái, nhưng không được:
"Nhiều roi như vậy, ngươi đã nói cái này hay sai bảo, lại bị Phong nha đầu này làm hư, nàng phải bồi thường mới được."
"Không bồi thường, không bồi thường cũng không bồi thường gì cả."
Liễu Ngạn Linh, bĩu môi lớn tiếng kêu la. . . . . .
"Hôm nay nếu ngươi không bồi thường ta sẽ đánh chết ngươi."
Dưới chân duỗi một cái, muốn cho Ngạn Linh ngã, ai biết trên mặt băng quá trơn, không đứng vững, thẳng tắp ngã về phía sau, trong tay còn cầm chặt lôi kéo Liễu Ngạn Linh, Uyển Nhược sợ hết hồn, đang ở giữa mùa đông lạnh giá, ở trên băng mà ngã một phát cũng không phải là đùa, hơn nữa hắn là hoàng tử được hoàng thượng sủng nhất, còn không biết muốn liên lụy bao nhiêu người đây.
Uyển Nhược không muốn nghĩ đến, muốn đi qua để đỡ, lại quên rằng mình cũng chỉ là một hài tử mới tám tuổi, thân thể hơi nghiêng, theo đà nghiêng về phía sau ngã xuống, vốn là chuẩn bị ngã bị thương, nhưng thời điểm ngã xuống cảm thấy mềm mại như bông vải, vừa quay đầu lại, thấy Thừa An gắt gao ôm nàng, đệm ở phía dưới cùng.
Bốn người chồng chất lên nhau, buộc chung ở cùng một chuỗi một dạng như châu chấu, ngã ở trên băng, nhiều năm về sau, Uyển Nhược nhớ tới hôm nay, cũng cảm thấy, có lẽ trong chỗ u minh đã sớm nhất định tốt lắm, bốn người phải có cả đời kéo không ngừng dính dấp.