Gió Xuân Vô Tình

Chương 31

Edit: Na Na

Bóng tối, dường như đã từng rất quen thuộc.

Chẳng biết đâu là phía trên phía dưới, ngay cả trái phải cũng vậy. Thân tại nơi này, thật cô đơn xiết bao. Khi tâm trạng ý thức được điều này, thì cũng là lúc tinh thần bắt đầu suy sụp, mệt mỏi chìm xuống bóng tối.

Nhưng ngay lúc hắn gần như bị hút xuống nơi tối tăm đó, hắn chợt nghe thấy một tiếng gọi, như mơ hồ, lại như kề sát bên tai. Lòng hắn run lên, rồi chợt nhớ ra đó là tên mình:

Thương Hàn.

Hắn bất chợt mở mắt ra, không gian tối tăm trước mắt hoàn toàn tan vỡ, thay vào đó là mảng sáng nhòe nhoẹt. Đến khi mắt nhìn được rõ ràng thì hắn mới nhận ra mảng sáng đó hóa ra là cái cột trụ bằng ngọc trắng cùng với màn lụa trắng. Hắn không biết mình được ai chuyển lên giường, bởi vậy không khỏi cảnh giác, lập tức ngồi dậy tìm kiếm của mình.

“Đừng cử động.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Thương Hàn đưa mắt nhìn, thì thấy có một người đang đứng bên giường. Hắn không nhận ra người này, nhưng mang máng nhớ được giọng nói này là của đồ đệ Vĩnh Thánh Thiên tông tên Lê Duệ. Vẻ mặt cô lạnh lùng nhìn xuống Thương Hàn, nói: “Huynh bị thương không nhẹ, an tâm tĩnh dưỡng đầy đủ đi.”

Thương Hàn bây giờ đã thực sự tỉnh táo, nhưng nhớ tới những chuyện lúc trước hắn thật không còn lòng dạ nào mà tĩnh dưỡng. Lòng hắn nóng như lửa đốt, gắng gượng bước xuống giường, nhưng còn chưa đứng được lên, đầu gối đã mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất.

Lệ Duệ muốn nâng hắn dậy nhưng Thương Hàn lại tự chống người đứng lên. Cô thấy người hắn hơi run rẩy, nhưng cũng không khuyên can gì, chỉ nói: “Muốn đi thì trước hãy mặc quần áo đã.”

Sau khi đánh nhau với ma vật quần áo trên người Thương Hàn đã bị rách nát hết, lúc nãy chưa nhớ ra thì còn không sao, nhưng giờ bị cô nhắc hắn không khỏi thấy xấu hổ, mày hơi nhíu lại. Hắn quay đầu nhìn thì thấy bên giường có đặt một bộ quần áo, hình như là được chuẩn bị cho hắn. Mà thanh kiếm hắn muốn tìm lúc nãy cũng được đặt ngay bên cạnh. Hắn quay lại giường, mặc quần áo rồi đeo bội kiếm, sau đó thản nhiên nói tiếng tạ ơn.

“Không cần tạ ơn.” Lê Duệ hạ mi mắt, đáp, “Người cứu huynh trở về là Chưởng môn của tệ phái, ta chẳng qua chỉ trông nom chốc lát.”

Cô vừa dứt lời, cửa phòng không hề khách khí bị đẩy ra, theo sau đó là một giọng nói lạnh nhạt: “Gặp may không chết, thì cố mà nghỉ ngơi đi.”

Thương Hàn liếc mắt, nhìn người nam tử mặc bạch y đứng thờ ơ cạnh cửa, hắn chưa từng gặp người này, nhưng cũng lờ mờ nhận ra giọng nói của hắn. Hắn lại cau mày, nói: “Các hạ là Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông?”

Nam tử bạch y kia đương nhiên là Lạc Kiến Hoài, hắn nghe câu hỏi không hề khách khí đó, hình như có phần tức giận: “Biết thân phận của ta mà còn bất kính như thế, Vân Ẩn dạy dỗ đồ đệ chẳng ra sao cả.”

Nghe hắn đáp vậy, Thương Hàn chỉ nói đơn giản: “Nếu Chân Quân biết được chuyện ở Chân Hư cảnh, e rằng Vĩnh Thánh Thiên tông không đủ tư cách đứng trong Cửu Nhạc, đến lúc đó, còn cần phải quan tâm đến việc kính hay bất kính sao.”

Lạc Kiến Hoài nhíu chặt mày, càng tức giận hơn: “Còn ngươi thì sao? Cứ tưởng rằng thân ngươi mang ma khí là do bị Lệnh chủ Cức Thiên kia chiếm xác, nhưng vừa nãy ta chẩn qua cho ngươi, mới biết ma khí kia đến từ chính ma chủng trong người ngươi. Ngươi đã sớm hấp thụ được cái thứ kia rồi, gọi ngươi là ma vật cũng không quá đáng.”

Sắc mặt Thương Hàn cũng âm u theo, nói: “Mặc dù thân ta mang ma chủng nhưng chưa từng lạm sát người vô tội, không như môn đệ của ngươi, mặc dù miệng nói tu tiên nhưng lại hành sự như ma.”

Hai người nói qua nói lại, bắt đầu kết thù kết oán. Lệ Duệ thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng thì đành mở miệng nói: “Chưởng môn, ngài dẫn hắn trở về chẳng nhẽ chỉ để cãi lộn.”

Lạc Kiến Hòa nghe vậy, thì hừ lạnh một tiếng. Hắn phất tay áo đi xuống ngồi cạnh bàn, không thèm mở miệng nói.

Thương Hàn thấy thế thì xoay người cất bước định đi khỏi, nhưng lại chợt ngừng bước, quay đầu nhìn Lê Duệ. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó không tình nguyện mà ôm quyền làm lễ, nói với Lạc Kiến Hoài: “Đa tạ đã giúp đỡ, cáo từ.”


Lạc Kiến Hoài nghe xong cũng không đáp. Thương Hàn không nhiều lời thêm, cất bước ra ngoài. Nhưng ngày lúc Thương Hàn sắp bước ra đến cửa, Lạc Kiến Hoài bất thình lình nói: “Nếu ngươi muốn đi tìm sư muội của ngươi thì ta khuyên ngươi đừng tốn công nữa.”

Lời này vừa dứt, Thương Hàn lập tức dừng bước chân. Vẻ mặt hắn vô cùng giận dữ, quay đầu hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

Lạc Kiến Hoài nhìn hắn, không nhanh không chậm mà nói: “Bỏ lại ngươi đang hấp hối mà đào tẩu một mình, hà tất phải đi tìm? Cái gì mà tình sâu nghĩa nặng, nói thì đường hoàng là thế, vậy mà đến bờ sống chết chỉ nghĩ đến bản thân mình. Chẳng ngại nói với ngươi, giờ cô ta đang ở trong Chân Hư cảnh. Ha ha ha, sao hả, bất lão bất tử, vô ưu vô lo, ai có thể bỏ qua…”

Lạc Kiến Hoài còn chưa nói xong, Thương hàn đã lên tiếng cắt ngang lời: “Câm miệng.”

Lạc Kiến Hoài khẽ cười nói: “Nói trúng chỗ đau hả?”

Thương Hàn càng lạnh lùng nói: “Cùng lắm cũng chỉ là một tiền bối của Cửu Nhạc, không tới lượt ngươi buông lời xằng bậy phán xét nàng.”

“Thật là không biết tốt xấu. Ta hảo tâm nhắc nhở, vậy mà nói ta ‘phán xét xằng bậy’? Cô ta bỏ ngươi chạy một mình, là thật hay giả, chính lòng ngươi cũng rõ ràng.” Lạc Kiến Hoài càng hào hứng nhìn hắn nói.

Lòng nhẫn nại của Thương Hàn không còn là bao, hắn cố nén tâm trạng sốt ruột, trầm giọng nói: “Không cần châm chọc thêm. Lòng tin của ta mới là thật.” Dứt lời, hắn thản nhiên đi không đếm xỉa đến kẻ khác.

“Ha ha.” Lạc Kiến Hoài bất ngờ bật cười. Thương Hàn chẳng quan tâm hắn cươi hay không, chỉ đi thẳng ra ngoài, nhưng chẳng qua đi ra đến ngoài đã thấy hơn chục đệ tử cả nam lẫn nữ đang đứng dưới bậc thềm, họ đều mặc áo quần trắng như tuyết. Lúc này trời đã sáng tỏ, mây mù trên núi lúc ẩn lúc hiện, nên nhìn họ càng thấy sạch sẽ xuất trần hơn.

Thương Hàn biết họ là môn hạ của Vĩnh Thánh Thiên tông, nhưng lại không biết họ có ý gì, nên buộc lòng phải nắm chặt bội kiếm, dừng bước chân. Lúc này, Lạc Kiến Hoài đứng dậy, đi đến cạnh hắn cười nói: “Ma chủng trong người ngươi đang giúp ngươi phục hồi, cho nên đừng đi lung tung thì tốt hơn. Sư muội kia của ngươi thuật pháp không thông nên đừng làm uổng công cô ấy.”

Thương Hàn nghe vậy, chợt tỉnh ngộ. Hắn nâng tay ấn lên ngực mình, nhắm mắt ngưng thần. Quả nhiên trong một tích tắc có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh đang cuồn cuộn lưu chuyển trong khí huyết, đi khắp bách mạch. Thân thể hắn vốn như cây khô sắp chết, nay lại như cây khô gặp mùa. Sức mạnh của ma chủng, hắn đương nhiên rất rõ, nhưng điều làm hắn thấy kỳ lạ là đau đớn kèm theo lại ít đến vậy, hầu như không cảm nhận được. Đương lúc hắn đang suy nghĩ thì chợt bắt được một luồng khí mát lạnh mỏng manh trong vạn cảm giác đang xao động. Cảm giác tươi mát như sương mai đó dừng như rất quen thuộc.

“Trạm Lộ… Kính Ánh?” Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, vội vàng muốn bay lên không, nhưng thân thể chưa khôi phục cần được nghỉ ngơi này đâu cho phép hắn tự do hành động. Lạc Kiến Hoài thấy hắn sắp ngã xuống đất thì bước lên, đỡ lấy khuỷu tay hắn.

“Chật, sao không chịu nghe lời ta khuyên chứ?” Lạc Kiến Hoài quở trách.

Ma chủng trong người Thương Hàn lại bắt đầu xao động khiến khí huyết cuộn lên như sóng, trong lúc nhất thời hắn không còn sức để cử động, thậm chí muốn ổn định hơi thở cũng không được.

Lạc Kiến Hoài nhíu mày thở dài, kiên nhẫn nói: “Đừng cuống lên như vậy. Thuật ‘Kính Ánh’ mà Vân Ẩn sáng tạo ra, ta cũng biết một chút. Vừa rồi ta nói sư muội ngươi chưa thông thạo thuật pháp, ‘Kính Ảnh’ mà cô ấy thi triển trên người ngươi chỉ có thể di dời bốn phần thưởng tổn, có lẽ cô ấy cũng biết việc này, vì thế mới vào Chân Hư cảnh, linh khí Chân Hư cảnh vừa có thể duy trì thuật pháp, vừa có thể tăng lên khoảng sáu phần di dời tổn thương. Nếu duy trì trong khoảng thời gian ngắn cũng không đến nỗi chết.” Hắn cười nhẹ nhàng, lại nói: “Huống hồ, ta thân là Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông, ít nhiều cũng thông thạo tâm pháp ‘Chân Hư Diễn’, nên sẽ điều trị qua cho ngươi. Việc có thể làm bây giờ, chỉ là chờ…” Tầm mắt hắn trông về phía xa, thanh âm cũng như xa xôi, “Chờ ngươi khôi phục, chờ cô ấy phong bế pháp trận…”

Sau khi nghe xong, Thương Hàn khó nhọc đưa mắt nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc ngươi…”

Lạc Kiến Hoài không đợi hắn nói xong, đã đáp: “Ta rốt cuộc ra sao không quan trọng… Quan trọng là, trong Chân Hư cảnh thật sự có ma vật, hơn nữa ta cũng biết ma vật kia.”

Thì ra, lúc trước Nghi Huyên đến báo cho Lạc Kiến Hoài biết chuyện ma vật trong Chân Hư cảnh, tuy để Nghi Huyên ra về không hề vui vẻ, nhưng ngay sau đó Lạc Kiến Hoài đã đuổi theo cô. Lúc hắn chạy tới nơi thì cuộc chiến đã tàn, Nghi Huyên cùng ma vật đều trốn vào Chân Hư cảnh, nhưng hắn đã kịp nhận ra tên ma vật kia, sau một hồi kinh ngạc cũng thuận tiện đưa Thương Hàn quay về cùng.

“Tất nhiên có thể đi khỏi Chân Hư cảnh thì ít nhiều cũng có chút can đảm, thật không có đạo lý nếu để các người chết quá khó nhìn.” Ngữ khí Lạc Kiến Hoài nhạt nhẽo nhưng mang ý cợt nhả, “Ta cũng chỉ tình cờ cứu giúp, định đi theo nhìn qua một chút. Không ngờ, ma vật mà cô ta nói lại là tên kia…” Hắn ngừng lại một chút, “Trận đánh năm xưa, Vĩnh Thánh Thiên tông ta tuy bị tổn thất nghiêm trọng nhưng cũng chém chết được trợ thủ đắc lực của Lệnh chủ Cức Thiên. Có lẽ ngươi cũng biết, ma đầu kia có năm cây bảo kiếm, hắn chọn những đồ đệ xuất chúng để cầm kiếm, đặt tên cho chúng là ‘Kiếm Thị’. Kẻ năm ấy xông vào Lục Hư Thánh sơn của ta chính là một trong năm ‘Kiếm Thị’ đó. Hắn tên ‘Thực Anh’, nắm trong tay bảo kiếm ‘Sương Ngưng’. Rõ ràng hồi đó ta đã đánh chết hắn, mà nơi hắn chết là ở ngoài Chân Hư cảnh, hắn tuyệt đối không có cơ hội sống sót…”

Thương Hàn đã sáng tỏ, khẽ cười nói: “Đáp án rất đơn giản… Có lẽ ma vật kia cũng giống như Lệnh chủ Cức Thiên, từ lâu đã không bị rằng buộc bởi thể xác, có thể bỏ đi thân thể bị hư hỏng chiếm lấy thân xác khác để tìm đường sống. Thứ mà năm ấy ngươi giết, chẳng qua chỉ là một thân xác dùng tạm của hắn mà thôi.”

Sắc mặt Lạc Kiến Hoài hơi đổi, quay đầu liếc mắt nhìn Lê Duệ một cái. Vẻ mặt Lê Duệ cũng trở nên trầm trọng, mở miệng nói: “Nếu là vậy, hẳn là trong Chân Hư cảnh đã không còn ai sống sót nữa…”


Thương Hàn chỉ nghĩ một chút đã hiểu rõ ý trong câu nói của Lê Duệ, hắn có cả trăm điều phải lo nghĩ, nhưng vẫn cố dằn lòng xuống, không nói một câu mà quay trở về giường, ngưng thần điều tức.

Lạc Kiến Hoài thấy hắn như thế thì mím môi cười yếu ớt, tầm mắt hướng ra ngoài cửa. Mây mù ngày càng dày đặc, đóng đặc trên núi, phủ mờ ánh mặt trời, hơi ẩm bốc lên như sắp có mưa, nhìn thật giống như cảnh năm xưa…



Trong Chân Hư cảnh, Nghi Huyên nắm chặt Trấn Thần châu, nhìn ma vật đang tiến tới gần.

Người ma vật kia tất cả đều từ thứ nước đen kịt ngưng tụ thành, mà thứ nước này lại giống như vật sống, nó chuyển động lộn xộn khiến bề mặt thân mình ma vật kia lồi lõm lên xuống. Thân thể đã đáng sợ, lại thêm một đôi con ngươi đỏ như máu, tràn đầy ác ý, khiến người ta không rét mà run.

Ma vật tựa hồ như phát hiện ra nỗi sợ hãi của cô, nên càng cười đến quái dị, đi đến gần cô hơn, theo đó lại nói tiếp:

“… Sao ta không nghĩ ra cơ chứ. Ngươi bỏ sư huynh chạy trốn một mình, quả nhiên là kẻ vô tình vô nghĩa, nói không chừng giờ hắn đang hận ngươi vô cùng, làm sao chịu đến cứu ngơi. Dùng ngươi để dụ hắn vào đây có vẻ là một sự sai lầm.”

Tình thế bây giờ phải nói là nguy hiểm vạn phần, thực sự không có thời gian để kèn cựa cãi nhau, nhưng Nghi Huyên làm thế nào cũng không nhịn nổi, lập tức đáp trả: “Đương nhiên ngươi hy vọng sư huynh hận ta, chứ nếu chàng đến thì ngươi có mấy cái tay cũng không đủ dùng!”

Cánh tay lúc trước bị Thương Hàn chém đứt vẫn chưa tái sinh được, nên Nghi Huyên nói lời này thật đúng là chọc vào nỗi đau của hắn, khiến hắn càng cười điên cuồng hơn. “Ta mà sợ hắn? Ha ha ha, ngươi biết ta là ai không?”

Nghi Huyên thấy hắn đáp trả như vậy, trong lòng lại vui mừng vô cùng. Nếu có thể kéo dài thời gian thêm bao nhiêu thì thương thế của Thương Hàn cũng tốt lên bấy nhiêu. Cô nói một cách khinh thường: “Nhìn cái bản mặt cùng phẩm chất đạo đức của ngươi cũng biết là thuộc loại tiểu nhân vật, ai biết ngươi là ai!”

“Ha ha ha…” Ma vật kia cười lạnh nói, “Ngày xưa việc chính của ta chính là cầm kiếm, khi ta tung hoành bễ nghễ thì ngươi còn không biết ở nơi nào.”

Nghi Huyên từng chứng kiến bản lĩnh của hắn nên đương nhiên biết hắn tuyết đối không phải là kẻ tầm thường. Bây giờ nghe hắn nói đến “Chủ Thượng” “Cầm kiếm”, thì cô đã xác định được thân phận của hắn. Cô tiếp tục nói: “Ồ, hóa ra là Kiếm Thị của Cức Thiên, ta còn tưởng là nhân vật khó lường nào chứ. Xem ra ngươi bị nhốt trong Chân Hư cảnh, nên không biết thời thế thiên hạ ra sao rồi. Vậy ngươi nghe đây, phủ Cức Thiên đã bị Cửu Nhạc chúng ta đánh cho tan tác rồi!”

“Ngươi nói cái gì?” Ma vật kia vốn đang lạnh lùng, nghe thấy Nghi Huyên nhắc đến chuyện phủ Cức Thiên thì bỗng trở nên kích động.

“Ta nói không rõ sao? Phủ Cức Thiên các ngươi đã bị diệt vong từ lâu rồi, nhìn ngươi bây giờ đúng như chó nhà có tang!”

Nghi Huyên vừa dứt lời, chợt thấy quanh mình yên tĩnh vô cùng, ma vật kia kinh ngạc nhìn cô, không hề nhúc nhích. Nghi Huyên nhìn vào cặp mắt đỏ tươi kia, xác thực là mình đã làm ma vật kia thật sự chấn động.

Bất thình lình, ma vật mở miệng, thanh âm bình tĩnh mà nhạt nhẽo: “Diệt Cức Thiên của ta, nào dễ dàng đến vậy? Chủ Thượng pháp lực vô biên, đương nhiên sẽ có ngày trở lại. Đợi ta đoạt được thân thể phù hợp sẽ quay trở lại bên cạnh Chủ Thượng, trợ giúp đại nghiệp…” Hắn cười khe khẽ, đám nước đen ngưng tụ thành ngón tay miết trên cằm Nghi Huyên, “Cho nên ngươi phải cố gắng mà giúp ta nhé…”

Da thịt bị ăn mòn khiến Nghi Huyên đau đớn đến nhăn mày, nhưng cô biết, nếu mình tự lộ ra sự sợ hãi thì tất sẽ thua, nên cô ngạo nghễ nhìn thẳng vào hắn, nói: “Đừng mơ mộng hão huyền! Cái gì mà Lệnh Chủ Cức Thiên pháp lực vô biên, nói cho ngươi hay, ma đầu kia phải đền tội rồi. Ngay sau khi sư huynh ta đoạt lại được cơ thể thì đã chém chết hắn rồi!”

“Ha ha ha…” Ma vật kia nghe xong lời này lại cười ầm lên, “Ngươi đúng thật đang gạt ta. Trừ khi các ngươi có bản lĩnh lấy được nội đan của Chủ Thượng, thì cho dù có hủy đi cái xác bị người chiếm thì cũng không ảnh hưởng gì đến người. Thêm nữa, một khi Chủ Thượng rời khỏi thân xác, thì người bị chiếm xác sẽ mất hết thần thức, nếu gặp may sẽ không chết, nhưng chung quy cũng thành phế nhân. Sư huynh ngươi, chắc là loại thứ hai đi. Linh khí Chân Hư cảnh này chỉ có thể giúp hắn hồi quang phản chiếu, ha ha ha, nhưng cũng chẳng được bao lâu đâu, chi bằng bây giờ thừa dịp còn chút hơi thở thì để cho ta chiếm…”

“Hừ!” Nghi Huyên ngắt lời hắn, “Ngươi bị nhốt ở đây bao lâu? Chuyện bên ngoài biết được bao nhiêu? Những năm gần đây, nhân tài trong Cửu Nhạc ta xuất hiện lớp lớp, từ lâu đã sáng tạo ra phương pháp phá giả thuật đoạt xác rồi. Sư huynh ta chẳng qua trong lúc chiến đấu bị thương, chứ không phải như miệng ngươi nói đâu!”

“Ồ? Thật không? Cửu Nhạc trở nên lợi hại như thế từ khi nào?” Ma vật càng ép sát hơn, con người đỏ máu thẳng tắp nhìn vào mắt Nghi Huyên, “Vậy ngươi thử thi triển cho ta xem, ha ha ha, thử cứu người ở đây xem…”

“Người ở đây? Ngươi có ý gì?” Nghi Huyên khó hiểu.

“Ha ha ha, chính là người trong Chân Hư cảnh này đó. Mỗi một người họ đều bị ta chiếm thân xác một lần…” Ma vật than một tiếng, “Để tìm được thân xác phù hợp nhất, ta thực sự mất rất nhiều thời gian đó…” Thanh âm của ma vật kia vừa thấp mà thâm trầm, cứ vang vọng quẩn quanh bên tai Nghi Huyên, “Mỗi tối, sau khi bọn họ đi vào giấc ngủ, ta đều lén cấy ma chủng vào người họ. Nhờ vào linh lực thần kì của Chân Hư cảnh mà sự đau đớn của họ ít đến không thể nhận ra… Từ nam tới nữ, từ nhỏ đến lớn.. Đáng tiếc là ai cũng không thích hợp. Người có thể hoàn toàn hấp thụ được ma chủng ít ỏi vô cùng, bọn họ thậm chí không thể chịu đựng được lấy một phút khi bị ta chiếm xác. Nơi này thật đúng là không thể cứu vãn được nữa, đến giờ họ cũng không biết là mình đã chết rồi… Ha ha ha!!! À, đúng rồi, mấy đứa đệ tử Cửu Nhạc kia cũng ở trong tay ta. Nhưng mà người tu tiên vốn tương khắc với ma đạo của ta, nên muốn cấy ma chủng cũng hơi rắc rối. Bọn chúng bây giờ vẫn chưa chết đâu, ngươi có muốn gặp chúng không?”

Nghi Huyên cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên từ tâm, như lũ rắn quấn chặt lấy chân tay khiến cả người cô lạnh lẽo run lên từng hồi. Trong giây lát, cô đã hiểu cái gì gọi là sự phẫn nộ có thể phá tan sự sợ hãi. Cô nghiến răng, lạnh lùng nói: “Cho nên trên người Lục Tiểu Oanh mới có ma khí. Con bé không phải bị Vân Hòa giết mà là đã sớm bị ngươi hại chết!”

“Đúng vậy.” Ma vật cười đáp.

“Ngươi nói cái gì?” Đột nhiên thanh âm của người thứ ba vang lên. Thanh âm kia vừa kinh sợ lại vừa run rẩy.

Nghi Huyên từ từ quay đầu nhìn về phía người phát ra tiếng nói kia ——

Lục Tín.