Hôm đó là ngày 12 tháng Chín.
Cô Aldin nói:
- Chỉ còn bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa thôi!
Thấy Royde nhìn mình, cô đỏ mặt, cắn môi.
- Cô cảm nghĩ như vậy sao? - Royde nói.
- Tôi không biết sao tôi lại thế. - Cô thanh minh - Chưa bao giờ tôi nóng lòng mong khách của nhà này đi mau như lần này! Xưa nay bao giờ chúng tôi cũng rất sung sướng được tiếp cậu Nevile... cả cô Audray nữa...
Royde làm một cử chỉ, ý nói anh rất hiểu.
- Nhưng lần này, - cô Aldin nói tiếp - chúng tôi cảm thấy như lúc nào cũng ngồi trên thùng thuốc súng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Chính vì vậy mà câu đầu tiên tôi thốt ra sáng hôm nay lại là “đã quá hai ngày rồi!”. Cô Audray sẽ đi vào thứ Tư, cậu Nevile và cô Kay thì thứ Năm...
- Thứ sáu thì đến lượt tôi!
- Anh thì tôi không tính!... Anh vững chãi như bức thành, có anh ở đây tôi mới cảm thấy yên tâm!
- Tôi làm nhiệm vụ “Chất đệm”.
- Hơn thế nhiều!... Anh rất đáng mến và tính anh điềm tĩnh...
Royde cười.
Aldin trầm ngâm nói thêm:
- Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cái nhà này suốt thời gian qua lúc nào cũng căng thẳng như thế? Hình như có một nỗi nguy hiểm nào đó treo lơ lửng trên đầu tất cả chúng ta... Mấy người làm cũng cảm thấy như vậy! Và họ đều cau có... Đến bà quản gia Barrett xưa nay điềm đạm, bình thản là thế mà cũng bồn chồn lo âu, hay gắt gỏng!... Tất cả chỉ vì Nevile nảy ra ý định quái đản là muốn tạo điều kiện cho hai cô vợ mới và cũ của cậu ta gặp nhau ở đây và làm thân với nhau... cốt để cậu ta đỡ day dứt lương tâm!
- Có thể nói, ý định của cậu ta đã thất bại!
- Rõ ràng là như thế rồi. Kay cảm thấy đã sắp đến lúc cô ta không chịu nổi nữa. Và phải nói gần đây tôi đâm bắt đầu mến cô gái tội nghiệp ấy!
Ngừng lại một chút, Aldin nói tiếp:
- Anh có nhận thấy tối qua, lúc chúng ta chia tay để về phòng, Nevile xoắn lấy Audray không? Cậu ta vẫn yêu vợ cũ và ly hôn là một sai lầm của cậu ta... Một sai lầm lớn...
Royde nhồi thuốc vào tẩu, nói giọng bực tức:
- Lẽ ra cậu ta phải nhìn thấy từ trước chứ!
- Ai cũng nói thế, nhưng chẳng thể gõ lại được. Tôi đâm ra thấy tội nghiệp Nevile.
- Những người như cậu ta...
Đột nhiên anh ngừng bặt.
- Những người như cậu ta thì sao?
- Những người như Nevile, - Royde nói tiếp - tưởng họ có thể làm tất cả những gì họ thích, và đạt được tất cả những gì họ muốn! Tôi tin rằng từ nhỏ đến nay, Nevile chưa phải chịu một thất bại nào, trước khi cậu ta ly hôn với Audray. Bây giờ thì cậu ta đã nếm mùi thất bại! Audray không còn là người dành cho cậu ta nữa. Thế là cậu ta giở đủ mọi trò, cố gình lấy phần thắng!
- Tôi nghĩ anh nói đúng, nhưng liệu có nghiệt ngã quá không? Hồi chưa ly hôn, Audray rất yêu chồng và hai vợ chồng rất ăn ý với nhau!
- Đồng ý! Nhưng bây giờ Audray không yêu cậu ta nữa.
- Điều đó chính tôi cũng đang muốn biết. - Aldin khẽ nói.
Royde nói tiếp:
- Tôi lộ ra với cô thêm điều này: Nevile nghi ngại cô vợ mới là có lý. Kay thuộc loại người có thể trở thành rất nguy hiểm. Khi bị dồn vào đường cùng, cô ta dám làm bất cứ điều gì!
Cô Aldin thở dài rồi quay lại điều cô nhận xét lúc đầu:
- Rốt cuộc, chúng ta chỉ còn phải chịu đựng bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa thôi!
Cái chết của ông già Treves là một đòn rất mạnh giáng xuống sức khỏe mỏng manh của phu nhân Tressilian. May mà tang lễ tổ chức ở London, chứ nếu tổ chức ở Saltcreek thì còn tai hại cho sức khỏe bà cụ đến đâu. Tuy nhiên trong tòa biệt thự này, mọi người, kể cả gia nhân đầy tớ, đều căng thẳng thần kinh đến tột độ. Bốn năm ngày hôm nay còn tăng lên thêm. Cô Aldin thấy mệt mỏi rã rời, và tinh thần suy sụp.
- Không khí thế nào ấy. - Cô nói to lên thành tiếng - Tôi có cảm giác bồn chồn rất lạ!
Đúng thế. Những ngày đầu tháng Chín này thời tiết nóng một cách hoàn toàn không bình thường. Rất nhiều lúc hàn thử biểu lên đến 25° trong bóng râm.
- Chị khó chịu về thời tiết này ư? - Nevile trong nhà ra, hỏi - Đúng là rất lạ, hình như mỗi ngày một nóng nực thêm! Và không hề có một ngọn gió!
Trời oi bức khiến thần kinh như sắp đứt.
Nevile ngước nhìn trời, nói thêm:
- Nhưng tôi cảm thấy chỉ nay mai sẽ mưa... Kiểu thời tiết nhiệt đới này không thể kéo dài lâu được!
Royde nhích ra xa dần, cốt để không ai nhận thấy. Anh đi vòng ra sau nhà, rồi biến mất.
Nevile nói:
- Anh ta là thứ người khó tính, rõ ràng anh ta không ưa tôi, luôn tránh mặt tôi...
- Royde bản chất tốt. - Cô Aldin nói.
- Tôi không đồng ý. Đầu óc anh ta thiển cận, chứa đầy các định kiến cổ hủ...
- Tôi cho rằng tại Royde yêu Audray, đang hy vọng lấy cô ấy thì cậu “nẫng” cô ấy đi...
- Tại anh ta cứ ngập ngừng mãi, tính toán suôt bẩy năm trời! Chẳng nhẽ con gái chờ mãi được hay sao?
Cô Aldin suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:
- Biết đâu, rất có thể rồi cuối cùng hai người vẫn sẽ lấy được nhau!
Nevile cau mày.
- Audray mà lấy con gấu nặng nề thô thiển ấy được ư?
Nevile cười khẩy, nói tiếp:
- Giá trị cô ấy cao hơn thế nhiều!... Tôi không thể nghĩ Audray lại chịu lấy con người lầm lì ấy!
- Tôi lại thấy Audray rất mến Royde.
Nevile cười ra tiếng.
- Các bà chỉ thích làm mối! Chị không thể để Audray được hưởng một thời gian thoải mái hay sao?
- Nhưng liệu cô ấy có cảm thấy thoải mái không chứ?
Nevile quả quyết:
- Chị tưởng hiện nay Audray không thấy sung sướng hay sao?
- Tôi hoàn toàn không biết cô ấy sung sướng hay không.
- Tôi cũng không biết - Nevile thú nhận - Audray rất kín đáo, không ai biết được cô ấy nghĩ gì...
Sau một lát im lặng, anh nói thêm:
- Nhưng cô ấy bản chất cao quý, không bao giờ có những ý nghĩ thấp hèn.
Rồi như tự nói với mình, anh kết luận:
- Tôi nói như một kẻ tồi tệ!
Cô Aldin đi vào nhà, dáng vẫn rầu rĩ, nhưng cô Km bẩm một lần nữa để tự trấn an: “Chỉ còn bốn mươi tám tiếng đồng hồ nữa thôi!”.
Không thể đứng yên một chỗ, Nevile đi đi lại lại trên sân. Tình cờ anh đến cuổi khu vườn. Audray ngồi trên bức tường thấp, vẻ mơ màng nhìn xuống dưới cửa sông lúc này nưổc dâng cao, vì thủy triều đang lên.
Nhìn thấy Nevile, cô vội nhảy xuống đất, đến bên anh.
- Em vào nhà đây - Cô nói - Đã đến giờ ăn bữa nhẹ...
Giọng cô nói không tự nhiên và cô tránh gặp luồng mắt của Nevile. Nevile quay gót, không nói một lời, lặng lẽ đi bên cạnh người vợ cũ.
Lên đến sân, anh đứng lại.
- Audray, anh muốn nói chuyện với em, được không?
Audray đáp, hơi bực dọc:
- Em nghĩ là không nên!
- Nghĩa là em đã biết anh định nói gì?
Audray cúi đầu, không đáp.
- Nếu em đã biết - Nevile nói tiếp - Vậy em nghĩ sao?... Chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu hay sao? Quên đi mọi thứ gì từ sau khi chia tay nhau?
- Quên mọi thứ? Cả Kay?
- Kay sẽ hiểu.
- Anh định nói thế nghĩa là sao?
- Đơn giản là anh đi tìm Kay, nói sự thật cho cô ta biết, và xin cô ta rộng lượng. Anh sẽ bảo cô ta, mà đây là sự thật, rằng em là người vợ duy nhất mà anh thật sự yêu...
- Hồi quyết định lấy Kay, anh cũng đã yêu cô ấy đấy thôi!
- Cuộc hôn nhân ấy là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh! Anh...
Nevile chợt ngừng nói. Kay từ trong phòng khách bước ra đi về phía họ. Mắt cô ánh lên một nỗi uất giận bị nén lại.
Kay nói.
- Xin lỗi đã làm đứt quãng lớp kịch cảm động này! Nhưng tôi nghĩ rằng đã đến lúc cần phải kết thúc nó!
Mặt tái nhợt, Audray tránh ra, lạnh lùng nói:
- Xin để hai người nói chuyện với nhau.
- Tùy thôi! - Kay nói với theo - Chị đã thực hiện được tất cả những gì đen tối mà chị mưu đồ, đúng vậy không? Tôi sẽ nói chuyện với chị sau! Còn bây giờ, tôi nói chuyện với Nevile đã...
Nevile cố xoa dịu cơn giận dữ của cô vợ mới.
- Kay, Audray không có lỗi trong chuyện này! Nếu cần trách thì em trách anh đây này...
- Tôi cũng đang định thế! - Cô nói rồi bước đến gần chồng - Thế nào, rút cuộc anh quyết định chọn ai?
Nevile cười chua chát:
- Chọn người nào tội nghiệp hơn!
Kay nói tiếp:
- Anh vừa chia tay với Audray, là cướp luôn tôi đi, trong lúc tôi chưa kịp định thần! Rồi anh xin chị ta đồng ý ly hôn! Lúc thì anh bốc tôi lên đến trời xanh, lúc thì anh quăng tôi xuống địa ngục! Bây giờ anh lại muốn quay về với con chuột nhắt bẩn thỉu kia, với cái bóng ma lượn lờ ghê tởm kia...
- Khoan đã, Kay!
- Tôi đã nhìn thấy đủ rồi! Vậy anh trả lời đi!
Nevile mặt tái nhợt:
- Em muốn gọi anh bằng danh từ nào tùy em, nhưng anh nói trước: em chỉ mất công vô ích!... Hai chúng ta không thể tiếp tục sống với nhau được nữa. Anh thành thật tin rằng anh vẫn yêu Audray!... Tình yêu đối với em chỉ là trong một lúc điên rồ!... Nhưng bây giờ tình yêu ấy đã hết!... Hai chúng ta không thích hợp với nhau, và anh không thể làm cho em hạnh phúc... Vì thế, Kay ạ, chúng ta chia tay nhau và chỉ giữ lại tình bạn! Hãy rộng lượng, Kay!
Đột nhiên Kay rất điềm tĩnh, nói:
- Anh muốn thế thật à?
Cúi gằm mặt, nhìn xuống đất, Nevile đáp:
- Chúng ta có thể ly hôn. Anh sẽ đi khỏi ngôi nhà chúng ta...
- Nhưng chuyện đó cần có thời gian!
- Anh sẽ chờ.
- Sau đó anh sẽ cầu hôn trở lại với Audray?
- Nếu cô ấy đồng ý!
- Đời nào nó đồng ý! - Kay kêu lên khinh bỉ - Còn tôi, tôi sẽ ra sao?
- Em sẽ tự do, và em làm lại cuộc đời với một người đàn ông tốt hơn anh... Tất nhiên anh sẽ thu xếp để số tài sản của em...
- Xin anh dành lòng tốt ấy cho những kẻ khác!
Kay không ghìm được nữa quát lên:
- Anh nghe tôi nói đây! Tôi không chịu như thế. Tôi sẽ không đồng ý ly hôn. Bởi tôi lấy anh vì tôi yêu anh!... Và tôi biết trước đến bao giờ anh sẽ bỏ tôi, tôi biết ngay từ cái hôm mà tôi đã kể anh nghe cái hôm tôi kín đáo theo chân anh đến khách sạn Estoril. Anh vẫn cho đó là do Số Phận, điều đó phỉnh nịnh thói tự yêu mình của anh, cho nên khi tôi kể anh nghe sự thật, anh đã thất vọng!... Nói cho anh biết, tôi không thấy xấu hổ gì hết về việc tôi đã làm! Anh đã yêu tôi, đã lấy tôi, và bây giờ tôi không cho anh quay lại với cái con thâm độc kia, nó tìm cách kéo anh quay trở lại với nó! Những chuyện xảy ra gần đây là do nó cố tình gây ra, nhưng nó sẽ phải chịu hậu quả của những thứ đó! Nó đừng hòng lấy được anh. Tôi thà giết anh đi chứ không để anh rơi vào tay nó! Sau đó tôi giết cả nó nữa! Tôi giết cả hai, rồi tôi...
Nevile bước lên, nắm cánh tay Kay:
- Im đi, Kay! Cô không có quyền làm ầm ĩ lên ở đây! Và ở bất cứ nơi nào khác cũng vậy!
- Không có quyền ư? Rồi anh sẽ thấy!
Bác đầu bếp Hurstall hiện ra trên sân. Coi như không biết chuyện gì, bác thản nhiên lễ phép mời hai người vào ăn bữa tạm.
Họ đi về phía phòng khách.
Trên bầu trời, những đám mây đen đang kéo đến.