Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 18: Anh đến đây anh đến đây

Đỗ Văn Hân sung sướng rạo rực cầm theo trang sức đắt tiền mình mới mua, vừa bước xuống bãi đậu xe, đã thấy ba và anh cả của mình đen mặt đứng một bên.
Tim ngay tức khắc nhảy loạn.
“Ba à, anh cả, sao hai người lại ở đây?”


Đỗ đại chán ghét liếc cô ta một cái, quay sang nói với Đỗ tổng, “Ba, ba nói đi.”
Đỗ tổng đen mặt, ánh mắt già dặn giống như chim ưng trừng trừng nhìn Đỗ Văn Hân, “Rốt cuộc con ở ngoài đường đã làm những chuyện tốt gì rồi!”


Đỗ Văn Hân thảng thốt lui về sau hai bước, “Ba à, ba đang nói gì vậy, con nghe không hiểu gì hết?”


Cô nhớ chuyện xảy ra hôm qua, còn cảm thấy rất tự tin vào năng lực ứng phó của mình, “Có phải có ai nói bậy bạ gì với ba rồi không, ba đừng tin lời những người đó nói, thật sự con chẳng làm gì hết mà.”


Đỗ đại nhìn cô em gái ngu ngốc không hiểu chuyện của mình lại thấy chán ghét, hắn lạnh giọng chất vấn, “Em còn nói không làm gì sao? Bản lĩnh của em cũng lớn lắm, đầu tiên là tung tin chuyện tình của em với cậu chủ Quý thị, còn kiếm chuyện với vợ sắp cưới nhà người ta, còn việc gì mà em không dám làm sao?”


“Anh, vợ sắp cưới gì, ai là vợ sắp cưới của ảnh?”
Đỗ đại hừ lạnh một tiếng, “Muốn đối phó với người ta còn không chịu tìm hiểu rõ gốc gác của đối phương, nhà họ Đỗ chúng ta sao lại có một đứa ngu ngốc như em chứ?”


“Anh nói Niên Trĩ? Không! Sao thế được, cái loại nghèo kiết hủ lậu như cô ta, sao lại là vợ sắp cưới của Quý Sơ được, mọi người gạt em, nhất định là mọi người đang gạt em!”
Chát!
Sau khi ăn một bạt tay, cái miệng lải nhải không ngừng của Đỗ Văn Hân rốt cuộc cũng im bặt.


Đỗ tổng bị cô ta làm tức điên tới não muốn xuất huyết. “Con câm miệng! Ngay từ đầu đã nói với con đừng chọc vào nhà họ Quý, cũng đừng dây vào Niên Trĩ, sao con không chịu nghe.”


Đỗ Văn Hân bụm mặt, nước mắt tủi thân đong đầy trong đôi mắt, “Ba à, ba mới là người thân của con, tại sao cứ khăng khăng giúp đỡ cho con khốn Niên Trĩ kia chứ?”


Ông Đỗ tức tới bật cười, “Tại sao? Tại vì con, mà giá cổ phiếu của nhà họ Đỗ hôm nay bốc hơi hết ba trăm triệu rồi, hiểu chưa, đồ ngu?”


Đỗ tổng biết rõ Đỗ Văn Hân vẫn quyết tâm không hối cải, ông bất đắc dĩ thở dài, “Văn Hân, con nghĩ những chuyện mờ ám con làm đó sẽ không ai phát hiện ra hay sao, sáng sớm hôm nay, cảnh sát đã tìm tới cửa. Ba không ngờ rằng, đứa con gái ba vẫn luôn tự hào, học đại học ở nước ngoài, vậy mà lại bị tiêm nhiễm thói hư tật xấu hút ^ chích đó.”


“Nó đâu chỉ hút cần thôi đâu, còn buôn bán ra bên ngoài, bản lĩnh thật phi thường.”
Nghe mấy lời giễu cợt của Đỗ đại, Đỗ Văn Hân mới có phản ứng lại, từ nãy đến giờ, vẫn luôn có hai người đàn ông mặc đồ đen đứng sau lưng ba và anh cả.


Cô còn tưởng rằng đó là vệ sĩ nhà mình mới tuyển thêm.
Sao có thể là cảnh sát?
Sao cảnh sát lại biết chuyện này của cô? Rõ ràng cô đã làm cực kỳ kín kẽ rồi mà......
Kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi.


Người Đỗ Văn Hân không còn sức lực, túi trang sức đắt tiền cầm trên tay nặng nề rơi xuống mặt đất.
*
Hóng tin hóng suốt hai ngày trời, vốn dĩ cho rằng mọi chuyện đều đã trần ai lạc định[ ], không còn cơ hội xoay ngược tình thế thêm lần nữa.


[ ] Nghĩa là bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Ai mà có dè ngay sau hôm Đỗ Văn Hân gửi công văn đáp trả, hết thảy luồng dư luận lại được phen đảo chiều.
Sáng sớm, một quả bom cực khủng nổ mạnh trên Weibo.


Đỉnh lưu Ôn Yến chia sẻ lại bài thanh minh của Đỗ Văn Hân đăng hôm qua lên trang cá nhân của mình, cũng bình luận thêm, “Giả đó, đừng tin.”
Ở ngay nơi đầu sóng ngọn gió, Ôn Yến đứng ra bằng danh thật, nhất định đã có mười phần nắm chắc.


Vì thế, không ít fan hâm mộ kỹ năng diễn xuất của anh ta đều lựa chọn im lặng, không tham dự vào trận cuồng phong hỗn chiến hắc hoá Niên Trĩ.


Ngay sau đó, trên Weibo Niên thị chủ xí nghiệp đứng đầu ngành công nghiệp đóng tàu, đăng lên ảnh chụp sổ hộ khẩu có đề tên Niên Trĩ và chủ tịch Niên Hoành nhà mình, kèm lời bình:
Con gái ruột, không thể giả được.


Quần chúng hóng tin vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau khi thình lình biết được thân phận con nhà giàu của Niên Trĩ, thì bên phía Trình Duệ tổng giám đốc Công ty giải trí Cường Thịnh mà Niên Trĩ ký kết hợp đồng, đăng lên trang cá nhân bản hợp đồng ban đầu của phim《 Tháng Năm Rực Rỡ 》, hợp đồng thể hiện rõ ràng ngay từ đầu Niên Trĩ là người được chọn vào vai nữ chính “Dịch Thải”, Đỗ Văn Hân chẳng qua chỉ là lựa chọn thay thế số một.


Thần Thor liên tiếp giáng xuống hai búa, lần đảo ngược thứ ba này trở nên chân thật đáng tin hơn so với hai lần đuổi bóng trước đó.


“Cho nên, làn sóng này thực ra là câu chuyện về một cô công chúa nhỏ nhà giàu mai danh ẩn tích đến trải nghiệm cuộc sống trong giới giải trí, kết quả lại bị kẻ xấu xa thiếu hiểu biết hắt nước bẩn, vu oan giá hoạ sao?”


Một số fan cuồng của Đỗ Văn Hân kiên quyết bịt tai không chịu nghe xem sự thật thế nào, vẫn hăng hái tiếp tục phản bác: “Cho rằng nhà cô ta có tiền đi, ai biết được cô ta có từng bò lên giường của Quý Sơ không chứ. Vấn đề mấu chốt ở đây là việc bán ^ thân đổi lấy tài nguyên, sao không thấy ai trả lời hết vậy?”


“Phải đó phải đó, nhà có tiền thì ghê gớm lắm sao, có thể tùy tiện bắt nạt người khác, tùy tiện sao tác lung tung sao?”
“Văn Hân nhà chúng ta gặp loại đồng nghiệp như đách ^ quần này, quá ư là thảm thương.”


Những bình luận này giống như mất não khiến không ít quần chúng hóng tin nhăn mày, kết quả bầu không khí lại trở nên sôi nổi.


“Cừ thật, còn gắng gượng tẩy trắng. Niên Trĩ nhà tôi ra mắt ba năm trời vẫn an an tĩnh tĩnh đóng phim, ngay cả hot search cũng chưa xào qua một lần nào. Như thế nào vào miệng fan cuồng Hân nhà các người, thì biến thành người vì tài nguyên mà không từ thủ đoạn vậy hả?”


“Đúng đó đúng đó. Vốn ngay từ đầu chị nhà tôi đã được chọn vào vai nữ chính rồi, Văn Hân nhà các người có cố mấy cũng chỉ là người thay thế, còn nói nhà chúng tôi hãm hại các người nữa, cười chết mất.”


“Đồng ý! Hơn nữa fan cuồng nhà Hân có ý gì đây? Đều là phụ nữ với nhau, lăng nhục bảo người ta đĩ ^ thoả này nọ, giữ mồm miệng tích đức cho mình xíu đi.”
Hai tiếng sau, Tập đoàn Quý thị lại đưa ra thêm phát ngôn về vụ việc xảy ra hai ngày này.


Trang Weibo chính thức của bọn họ đăng lên ảnh chụp tại buổi tiệc đính hôn, trên hình Quý Sơ và Niên Trĩ đang trao nhẫn cho nhau, hai người nhìn nhau cười, ý cười vô cùng rạng rỡ.


Còn có một hình ảnh khác, là ngay góc chính diện của bức ảnh ngày đó bị paparazzi chụp lén đăng lên. Có thể nhìn ra rõ ràng người Quý Sơ đang ôm trong lòng, chính là Niên Trĩ.
Lời bình lần này của Tập đoàn Quý thị càng thú vị hơn, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: cầu gì được nấy.


“Trời ơi, chuyện khác không nói, chuyện đầu tiên tôi phát hiện, Niên Trĩ thật sự rất xinh đẹp nha. Cổ mặc chiếc váy màu xanh đó hợp vô cùng!”
“Không không không, rõ ràng Niên Niên nhà chúng tôi mặc cái gì cũng đẹp hết.”


“Lúc này người ta mới chính thức công khai chuyện tình cảm đó, bầu không khí đấy, ánh mắt này, hai người họ nếu không yêu nhau từ hai năm trở lên, thì tôi đây đi bằng đầu nè!”


“Trước đó ai bịa đặt Niên Trĩ nghèo kiết hủ lậu bò lên giường người khác mau chạy nhanh ra đây giải thích đi nào.”
Năm phút sau, Quý thị trả lời lại bình luận này: Không cần giải thích, chờ nhận thư triệu tập của toà án được rồi.


Tập đoàn Niên thị còn đưa ra thông cáo của luật sư công ty mình, trực tiếp bình luận dưới bài đăng Weibo Quý thị một dấu “?”.
Hai tài khoản Weibo chính thức tương tác với nhau làm quần chúng hóng tin thích chí vô cùng.


“Tôi đoán Niên thị muốn nói với bọn người mù quáng kia ‘bạn còn muốn chó thay mèo bắt chuột[ ] xen vào việc của người khác nữa không? ’ ha ha ha ha ha ha ha ha há”
[ ] Ví với làm chuyện ngoài chuyên môn hoặc quản chuyện không quan hệ tới mình.


“Cứu mạng, chuyện gì đang xảy ra đây, quản trị viên hai nhà tung hứng làm tôi cười quá xá!”
Một đợt liên hoàn búa giáng xuống, tất cả bài đăng âm dương quái khí[ ] trước đó của Đỗ Văn Hân không cần đánh cũng tự tan.


[ ] Chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Thậm chí sau đó có người phải ứng lại, vậy tin tức “tình yêu” sôi nổi lúc trước có phải cũng do cô ta tự biên tự diễn hay không.


“Thật làm tôi cười chết mất, lớn vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người lấy ảnh chụp vợ sắp cưới của người ta, đi rêu rao rằng mình bị lộ chuyện tình cảm đồ nữa chứ. Bà chị này làm chuyện xấu làm ơn mang theo não có được không.”


“Nè đừng có nói vậy, cậu cho rằng nhà người ta không có đầu óc sao? Cô ta quá thông minh, nếu không thông minh sao chính chủ có thể dẫn dắt cư dân mạng trên Weibo đi cả một vòng vậy chứ. Vẫn là Niên Trĩ nhà tôi có khí phách đó, không thèm quan tâm mấy tin đồn vô căn cứ này.”


“Đúng vậy, tôi mới phát hiện Niên Trĩ chính là ‘cô gái kho báu’[ ], người ta xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất tốt, tính tình cũng dịu dàng khiêm tốn. Bây giờ tôi đã là fan của cổ rồi, chờ ngày cổ bạo hồng tôi sẽ thành fan lâu năm!”


[ ] Từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, bản thân người đó sở hữu những kỹ năng hiếm thấy, thể hiện một nét nào đó hiếm ai biết.
“Người chị em này cậu chậm rồi, chúng tôi ngay cả diễn đàn đăng tin cùng fan club đều đã lập xong hết rồi, ha ha ha ha há.”


Trong văn phòng Công ty giải trí Cường Thịnh, hai người Trình Hoan và Lương Hà đang ngồi trực trước màn hình máy tính.
Nhìn Niên Trĩ trở mình qua nghịch cảnh, ngay cả dư luận cũng chuyển chiều hướng tốt, trong vòng một giờ sau tăng thêm 10.000.000 fans.


Tùy thời click mở Weibo của cô, những bình luận ác mồm ác miệng bên phía dưới nếu không phải đối phương tự xoá bình luận chủ động xin lỗi, thì chính là bị những bình luận nhiệt tình của fans làm chìm xuống dưới.
Tất cả những bình luận còn lại đều là “Cục cưng Niên Niên”.


“Á a a a a tốt quá đi!!”
Fans Niên Trĩ tăng đột phá hơn tận 15.000.000, rốt cuộc hai người họ không kiềm chế được sự phấn khích nữa, vui mừng đến độ nhảy cẫng lên.


Nhất là Lương Hà, cảm giác hưng phấn khó có thể nói thành lời, tuy rằng ngày thường Niên Trĩ thường xuyên gây rắc rối cho anh, nhưng người được nuông chiều từ bé lớn như cô, cũng không nhiễm tí nào tật xấu hay vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.


Lúc anh bị chủ cũ của kiện ra toà tới sức đầu mẻ trán, là Niên Trĩ chủ động trả tiền bồi thường cho bên đó giúp anh, còn dẫn anh đến ký hợp đồng với Công ty giải trí Cường Thịnh.


Cho nên, dẫu ngày thường anh hay ở bên lo lắng Niên Trĩ sẽ gây rắc rối cho mình, còn phàn nàn Niên Trĩ hay cà giỡn, nhưng trong thâm tâm anh vẫn luôn xem cô như em gái ruột của mình.


Nhưng Lương Hà chưa hưng phấn được quá năm phút, đã nhớ tới chuyện thực tế thì em gái rượu nhà mình đã sớm bị lợn đào đi mất[ ].
“Trình Hoan! Em nói thật cho anh biết, Quý Sơ kia là người như thế nào, có xứng đôi với Niên Niên nhà chúng ta không?”


“Yên tâm đi, má Lương, em hiểu được bây giờ anh có cảm giác bắp cải trắng non mềm nhà mình đã bị con lợn nào đó đào đi mất[ ]. Nhưng mà, anh tin em đi, Quý tiên sinh ảnh không phải là người bình thường, ảnh là người đàn ông hoàng kim đấy.”


[ ], [ ] Nguyên văn là “猪拱白菜” (“trư củng bạch thái”, hay heo đào bắp cải). Câu này có nguồn gốc từ việc người nông dân vất vả trồng bắp cải lại bị heo “củng” mất, sau này dùng để chỉ cô gái nhỏ tuổi rơi vào tay gã đàn ông tồi.


Lương Hà cũng chẳng thấy an tâm bao nhiêu, “Cái người tên Quý Sơ đó, nghe nói nhà làm ăn lớn, tới lúc Niên Niên nhà chúng ta gả qua đó lỡ bị ức hϊế͙p͙ thì phải làm sao bây giờ? Người bên nhà mẹ cũng không cách nào làm chỗ dựa cho nó được.”


Trình Hoan nhớ tới cảnh tượng chiều hôm qua mình và Quý Sơ bàn bạc công chuyện, nhìn cách đối phương quan tâm Niên Trĩ không thấy giống như làm bộ.
“Anh yên tâm, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đu cp của em thì xem chừng, chị Trĩ Trĩ mới là người ức hϊế͙p͙ người ta cơ.”


“Đúng rồi, Hoan Hoan, em làm sao mà dụ được ông chủ cùng hùa theo nói dối với chúng ta vậy? Mà anh ấy còn bằng lòng nữa chứ?”
Trình Hoan rụt rụt cổ, “Trước như thế, sau như vậy, chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao?”
Càng nói càng không tự tin.


Lương Hà bừng tỉnh ngộ ra, “Oái ~ em họ Trình, anh ấy cũng họ Trình, chẳng lẽ em với anh ấy là đồng hương?”
Hả
“Đúng đúng đúng.”


Trình Hoan vội vàng gật đầu, “Nhưng mà ông chủ đối nhân xử thế khiêm tốn, không muốn em nói chuyện này cho người khác biết, cho nên còn cần má Lương anh giữ bí mật giúp em.”
“Anh biết anh biết, người tai to mặt lớn mà, coi trọng quyền riêng tư nhất.”


Đang bàn chuyện, thì bên phía mấy thương hiệu lớn ngày hôm qua giậu đổ bìm leo huỷ hợp đồng với Niên Trĩ gọi điện thoại tới muốn thương lượng.


Lương Hà hắng hắng giọng, bày ra vẻ mặt khó coi nhất của mình rồi nhấn trả lời điện thoại, “Alo, là ai vậy nhỉ? Oái —— là thương hiệu mỹ phẩm xx thấy Niên Trĩ nhà tôi không xứng với định vị[ ] bên cậu đúng chứ. Không hề, tôi không nói đùa, định vị nhà cậu cao cấp quá, sao nhỏ nhà tôi không xứng đâu… “


[ ] Ý là định vị trong giá trị sản phẩm.
*
Trận gió tanh mưa máu trên Weibo hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Niên Trĩ bên này, khi ánh nắng sớm mai chiếu ngang tầm mắt cô, vừa đúng lúc cô thức dậy.


Căn phòng mà đoàn phim giao cho cô có vị trí rất tốt, nằm ở hướng Bắc quay mặt về hướng Nam, bên trong căn phòng ngập tràn ánh sáng khô ráo ấm áp.


Cô vươn cổ dài lên tắm mình vào ánh nắng ấm áp, nằm ngửa trên giường, nâng eo thon dài về phía trước tạo thành một đường vòng cung, cái cổ thon dài giống như thiên nga trắng muốt rướn mình.
Cảm giác lại lần nữa có thể nhìn thấy ánh mặt trời thật là tốt.


Trong không khí thoang thoảng mùi hương cỏ cây thơm mát, hương vị dường như có như không, khiến Niên Trĩ lại nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ của cô.
Lại nói tiếp, tối hôm qua trước khi ngất xỉu ngoài hành lang, hình như cô có trông thấy Quý Sơ.


Cô vội xốc chăn lên bước xuống giường, tìm trong phòng khách, phòng vệ sinh và căn bếp nhỏ, đều không nhìn thấy bóng dáng của người kia.
Hoá ra lại là mơ sao?
Niên Trĩ không hiểu sao mình bỗng thấy có cảm giác mất mác, cô nhếch môi cười, gọi điện thoại cho trợ lý nhỏ Trình Hoan.


Nếu không phải anh, vậy tối hôm qua người mang cô về đây, hẳn là Trình Hoan đi.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, bên phía Trình Hoan nghe rất ầm ĩ, loáng thoáng còn nghe thấy giọng nói của Lương Hà.
“Alo, chị Trĩ Trĩ, có chuyện gì sao?”


“Hoan Hoan, là chị nghe lầm sao? Sao bên chỗ em còn nghe thấy giọng của Lương Hà nữa?”
Trình Hoan gật gật đầu, “Đúng rồi, giờ em đang ở công ty, ở bên cạnh má Lương nè.”
Công ty!?
Chị mới vừa ngủ có một giấc, sao em đã từ đảo tút bên Thái Bình Dương bay trở về thành phố Bắc rồi?


Niên Trĩ xoa xoa giữa mày, “Em về đó hồi nào vậy?”
“Chiều hôm qua đó, anh Quý không nói với chị sao?”
Niên Trĩ nhạy bén bắt được tên nào đó qua lời của Trình Hoan, “Anh Quý nào hả?”


“Thì chính là chồng sắp cưới của chị đó chị Trĩ Trĩ, chiều hôm qua anh ấy kêu em về nước trước rồi tìm má Lương đi bàn công chuyện, vấn đề còn lại anh ấy nói sẽ giải thích sau với chị.”


Niên Trĩ nghi ngờ rằng hệ thống ngôn ngữ của cô xảy ra vấn đề rồi, nếu không thì sao cô nghe không hiểu Trình Hoan đang nói gì hết vậy?
“Em ở trên đảo, sao anh ta tìm được em? Hơn nữa, Hoan Hoan em về rồi, nỡ bỏ lại một mình chị ở đây cô đơn buồn bã.”


Trình Hoan khó hiểu, “Anh Quý đang ở trên đảo mà, anh ấy không đến tìm chị sao? Đúng rồi! Anh Quý còn nói là, chuyện trợ lý chị không cần lo lắng......”
“Để anh ấy/anh làm trợ lý cho em.”


Giọng nói bên trong điện thoại và ngoài điện thoại cùng lúc vang lên, mùi hương thoang thoảng phả vào mặt khiến Niên Trĩ chắc chắn rằng, người ngoài cửa không phải cảnh trong mơ của cô.


Thật là khó hiểu, rõ ràng ngày đó cô đã lập lời thề son sắt nói muốn từ hôn, không muốn liên quan gì tới Quý Sơ nữa.
Nhưng khi vừa nhìn thấy anh, cõi lòng cô giống như lại bị một trận cuồng phong bão táp gào rít quét qua.
Rung động mãnh liệt không cách nào xem nhẹ.


“Anh......” Niên Trĩ hé môi, lại thấy không biết mình nên nói gì đây nữa, chỉ có thể im lặng như vậy, nhìn nhau chăm chú.
Không hiểu sao cô muốn khóc, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, tủi thân và xót xa trong lòng không ngừng đâm sâu vào tim cô.


Người đàn ông đứng trước mặt cô đây ánh mắt sáng như sao trời, nụ cười anh rạng rỡ hệt ánh nắng ấm đầu hè.
Quý Sơ cứ luôn khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, Niên Trĩ nghĩ, lúc thì dịu dàng mà sôi nổi, khi thì thanh nhã mà sắc bén.


Anh bước tới tiếp lấy giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống của cô, nét cười nhu hoà nói thật khẽ,
“Anh đến rồi.”
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Má Lương: Em họ Trình, anh ấy cũng họ Trình, nhất định em với anh ấy là đồng hương.


Hoan Hoan: Anh ấy biết, nhưng mà không hoàn toàn nhận ra.