Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 17: Hạnh phúc ngắn ngủi (2)

Cô quay người nhét xấp tờ rơi vào lòng Thuần Hạ rồi đi theo người đàn ông áo đen ra xe.

Tình Mỹ vừa ngồi lên xe, chiếc xe đã từ từ lăn bánh, trong xe không một
tiếng động, sự im lặng như một liều thuốc độc đang lan tràn.

Tình Mỹ len lén nhìn người phụ nữ đáng sợ kia. Bà ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt
lạnh lùng đó, kể từ lúc Tình Mỹ bước lên xe, bà ta cứ nhìn thẳng về phía trước, không có bất cứ phản ứng gì trước Tình Mỹ.

Không khí im lặng như đang ngưng đọng lại, xe lăn bánh hồi lâu, cuối cùng bà ta mới thu ánh mắt lại,

quay sang nhìn Tình Mỹ, nói bằng giọng điệu với kẻ dưới: “Lần đầu tiên được ngồi trong chiếc xe sang trọng thế này phải không?”

Tình Mỹ mặt mày trầm ngâm, không nói nửa lời.

Mẹ Dực Thụ hình như không hề chờ đợi câu trả lời, bà ta cười khẩy, tiếp
tục nói: “Tất cả những thứ này đều chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống
thường ngày của Dực Thụ. Nhưng một phần nhỏ này lại là những ước vọng xa xôi không bao giờ đạt được đối với những kẻ thấp hèn như cô”.

Tình Mỹ không nói gì, bởi vì cô chẳng thể phản bác.

Mẹ Dực Thụ dường như rất hài lòng với những phản ứng của Tình Mỹ. Bà ta
ngẩng đầu, trên mặt hiện ra một nụ cười dịu dàng, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.

“Dực Thụ trước nay luôn ngoan ngoãn, từ nhỏ đến
lớn, giao cho nó nhiệm vụ gì nó cũng hoàn thành xuất sắc. Tôi với bố nó
đã dốc sức đào tạo nó, mà bản thân Dực Thụ cũng rất xuất sắc. Vì vậy tôi với bố Dực Thụ đều tin rằng Dực Thụ sẽ là niềm tự hào của gia tộc…”

Nói đến đây, mẹ Dực Thụ dừng lại một chút, vẻ mặt dịu dàng bỗng biến mất,
thay vào đó là vẻ lạnh lùng: “Nhưng vì cô, nó dám bỏ nhà ra đi, thậm chí dám từ bỏ cả gia tộc, chỉ vì một đứa con gái như cô!”

“Cháu…”

Đối mặt với những lời chỉ trích của mẹ Dực Thụ, Tình Mỹ muốn cãi lại nhưng
mới chỉ nói được có một từ đã phát hiện ra mình chẳng thể cãi lại, thế
nên chỉ biết cắn chặt môi im lặng.

Xe dừng lại ở một khu buôn bán vô cùng sầm uất.

Người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở ghế lái phụ mở cửa xe, sau đó ra hiệu mời Tình Mỹ xuống.

Tình Mỹ ngây người, chẳng lẽ mẹ Dực Thụ cho gọi cô đến chỉ là để nói những
lời này hay sao? Tình Mỹ đang băn khoăn không hiểu thế nào, nhưng nghĩ
có thể sớm thoát khỏi không khí ngột ngạt này, cô lại nhanh chân xuống
xe.


Nào ngờ Tình Mỹ vừa xuống xe, mẹ Dực Thụ cũng bước xuống. Bà
ấy định làm gì vậy? Tình Mỹ không dám hỏi, chỉ cúi đầu đứng bên cạnh.

Mẹ Dực Thụ xuống xe rồi liền quay sang nhìn Tình Mỹ, mặt mày lạnh băng nói: “Theo tôi!”, sau đó kiêu hãnh bước đi.

Mặc dù Tình Mỹ không muốn nhưng bởi vì bà ấy là mẹ Dực Thụ, cô không muốn
đắc tội với bà ấy một chút nào, vì vậy đành phải đi theo.

Đi được một đoạn, bên tai cô đột nhiên vang lên một giọng nói rất quen: “Đồ ăn
nhanh nào, gà rán, hamberger, cô ca cô la và đủ các loại điểm tâm ngon
tuyệt… Mời cô vào đây nếm thử ạ, rất ngon đấy ạ!”

Nghe thấy giọng nói này, Tình Mỹ liền khựng người. Cô ngoảnh đầu lại như một người máy, nhìn về phía có tiếng chào mời, là Dực Thụ.

Dực Thụ lúc này hoàn toàn không còn sang trọng như thường ngày, anh đang mặc một bộ quần áo
đồng phục to đùng, trên đầu đội mũ đầu bếp, lớn tiếng chào mời những
người qua đường, khuôn mặt có đôi chút ngượng ngập.

Thật kì lạ, trái tim Tình Mỹ bỗng thấy vỡ vụn. Sao anh ấy lại ở đây?

Ban nãy gọi điện anh ấy còn nói vì đói nên đang đi ăn cơm, chẳng lẽ anh ấy
lừa mình? Anh ấy sợ mình lo lắng nên mới nói vậy ư? Nước mắt Tình Mỹ
trào ra, cổ họng nghẹn đắng, hai tay siết chặt lại.

“Cô nhìn thấy rồi đấy, Dực Thụ mà sống với cô thì cuộc sống sẽ như vậy đấy!”

Tiếng mẹ Dực Thụ vang lên bên tai Tình Mỹ. Tình Mỹ tê dại ngoảnh đầu lại, nhìn bộ bà ta đang run lên vì tức giận.

Một người phụ nữ cao sang và kiêu ngạo, trong giây phút này cũng trở thành
một người mẹ như bao người mẹ khác trên đời, biết rơi nước mắt vì thương con.

Nhưng những giọt nước mắt ấy không thể xoa dịu được nỗi căm phẫn của mẹ Dực Thụ. Bà ta tức tối nhìn Tình Mỹ: “Chính bởi vì cô mà nó bỏ nhà ra đi, từ bỏ lí tưởng, chấp nhận đến đây làm một công việc thấp
hèn, còn phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người, đây chính là tình yêu của các người hả? Cô có từng nghĩ, khi cô ảo tưởng về tình
yêu thì con trai tôi sẽ phải từ bỏ cuộc sống sung sướng của nó, chấp
nhận làm việc vất vả như thế kia không? Tôi hỏi cô, cô như thế mà là yêu thương nó sao?”

Những lời mẹ Dực Thụ nói chẳng khác gì một cái búa tạ đập vào tim Tình Mỹ.

Đúng thế, anh giỏi giang như vậy, sinh ra trong nhung lụa như thế, đáng lẽ
ra anh sẽ được sống rất tốt, nhưng bởi vì cô mà anh phải từ bỏ sự tự
tôn, phải từ bỏ cuộc sống vương giả. Còn cô thì sao? Cô có thể mang lại
cho anh thứ gì? Tất cả chỉ là một thứ tình yêu mơ hồ và bé nhỏ.

“Cháu xin lỗi…”

Tình Mỹ cắn chặt môi, đôi mắt như mờ đi.

“Giờ nói những lời này đã không còn tác dụng, tôi nghĩ chúng ta nên nói
chuyện tử tế, mau nói ra điều kiện của cô đi!”. Mẹ Dực Thụ lau nước mắt, lạnh lùng nhìn cô, cái nhìn của một người đang làm giao dịch.

Ý
của bà ta rất rõ ràng, hi vọng dùng vật chất để đổi lấy con trai mình.
Tình Mỹ liếc nhìn bà ta, cười ảm đạm, sau đó kiên định lắc đầu trong ánh mắt kinh ngạc của bà ta.

Thế giới dần yên ắng xuống. Ánh đèn cũng dần tắt ngấm.

Trong một thế giới tối tăm, Tình Mỹ lặng lẽ nhìn Dực Thụ ở phía đằng xa, từ từ đi về phía đó.


Một chiếc xe hơi đang lao đến vội vàng thắng gấp ngay sát bên cạnh cô,
người lái xe bấm còi inh ỏi. Nhưng Tình Mỹ đều bỏ ngoài tai, cô chỉ mải
nhìn anh, đi đến gần anh…

Dực Thụ đột nhiên ngoảnh đầu lại, nhìn
thấy Tình Mỹ đang lại gần. Lúc anh nhìn thấy cô, người anh như ngây ra,
trên mặt hiện rõ vẻ hoang mang.

Tình Mỹ chậm rãi đến gần anh, đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán cho anh. Nước mắt… cuối cùng lại
trào ra, hối hả… và nóng hổi.

Trước con mắt kinh ngạc của rất
nhiều người đi đường, Tình Mỹ liền vòng tay ôm chầm lấy Dực Thụ, vùi đầu vào ngực anh, khẽ nấc lên, để mặc cho nước mắt làm ướt áo anh.

Dực Thụ bối rối xoa tóc Tình Mỹ, dịu giọng nói: “Đồ ngốc, đang yên đang lành sao tự nhiên lại khóc?”

Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn Dực Thụ, ánh mặt trời đang hắt lên mặt anh. Đột nhiên cô ngây người, mơ hồ nhớ lại hình ảnh cậu bé xinh đẹp ở bể nước hôm ấy.

Đúng vậy, Dực Thụ chính là thần hộ mệnh của cô.

Tình Mỹ dựa đầu vào vai anh, lắng nghe giọng nói của anh, trái tim vốn trống rỗng nay bỗng đầy ăm ắp, cảm giác hạnh phúc và an toàn.

“Vở kịch này đến khi nào mới kết thúc đây?”

Đúng lúc ấy, tiếng nói phẫn nộ của một người phụ nữ vang lên, phá vỡ không gian hạnh phúc của Dực Thụ và Tình Mỹ.

Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn thấy mẹ Dực Thụ đang căm phẫn nhìn mình, cô có thể
nhìn rõ ngọn lửa căm thù bùng lên trong mắt bà ta. Tình Mỹ sợ hãi đến
run lên. Dực Thụ nhận rõ sự khiếp sợ của Tình Mỹ, vội kéo cô ra sau
lưng.

“Mẹ, mẹ đừng làm khó Tình Mỹ!”

Dực Thụ khẽ nói,
nhưng Tình Mỹ có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng anh, bởi vì
bàn tay anh siết cô rất chặt, lòng bàn tay còn lấm tấm mồ hôi.

“Dực Thụ, con làm mẹ quá thất vọng!”. Mẹ Dực Thụ ngao ngán lắc đầu, sau đó quay lại nói với người mặc áo đen.

“Dẫn nó đi!”

“Vâng!”

Người mặc áo đen nói rồi liền đi về phía Dực Thụ và Tình Mỹ.

Dực Thụ che chắn cho Tình Mỹ, dùng ánh mắt lạnh lùng chưa từng có nhìn mấy gã đàn ông mặc áo đen, khiến bọn họ hơi do dự.

“Các người dám ra tay với tôi à?”

“Thiếu gia…”, mấy người đàn ông hơi do dự, quay sang nhìn mẹ Dực Thụ.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi!” “Thiếu gia, xin đắc tội!”

Nói rồi mấy người đó liền lao đến.

“Em nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé!”


Dực Thụ ngoảnh đầu lại nói, sau đó cởi lớp quần áo đồng phục xấu xí ra, rồi đẩy Tình Mỹ ra sau, đứng che chắn cho Tình Mỹ ở phía trước.

Tình Mỹ gạt những giọt mồ hôi trên trán, mái tóc đen mềm mại tung bay trong
gió. Dực Thụ hét lên, vung nắm đấm vào mấy người đàn ông trước mắt, đá
bay họ ra xa.

Tình Mỹ hoảng sợ bịt chặt miệng, đứng chết trân nhìn Dực Thụ chống trả mấy gã đàn ông kia.

Mấy người mặc áo đen vẫn còn e dè thân thế của Dực Thụ nên không dám mạnh
tay với anh. Dực Thụ mặc dù không thể thoát khỏi vòng vây của bọn họ
nhưng vẫn kiên cường chống trả, quyết không cho họ đến gần.

Tuy
nhiên, sau một hồi chống cự, Dực Thụ vẫn không đấu lại được bọn họ. Anh
bất cẩn bị một người mặc áo đen bẻ quặt tay ra sau. Dực Thụ cố vùng vẫy
nhưng không sao thoát ra được.

“Dực Thụ…”

Tình Mỹ hét lên, vội vàng lao đến nhưng bị một người áo đen đứng cạnh đó giữ lại.

“Cô ơi, cháu xin cô đấy, cô bảo bọn họ thả anh ấy ra đi!”. Tình Mỹ không
sao thoát khỏi cánh tay của người đàn ông áo đen, đành phải lên tiếng
năn nỉ.

Bốp!

Đúng lúc Tình Mỹ định lên tiếng năn nỉ tiếp
thì mẹ Dực Thụ đã thẳng thừng giáng cho Tình Mỹ một bạt tai. Mặt Tình Mỹ bỏng rát, cô khựng người lại, tất cả những gì định nói đều tan biến
cùng cái tát khủng khiếp đó rồi.

“Mẹ!”. Dực Thụ đã chứng kiến tất cả, anh gầm lên định lao đến che chắn cho Tình Mỹ, nhưng không sao
thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông áo đen kia. Anh xót xa nhìn Tình Mỹ, sau đó quay phắt về phía mẹ, khuôn mặt ánh lên vẻ căm phẫn.

Mẹ Dực Thụ dường như cũng đờ người kinh ngạc trước ánh mắt căm phẫn của
con trai. Nhưng bà lập tức quay sang Tình Mỹ, gằn giọng: “Cái tát đấy là để cảnh cáo cô, tốt nhất cô nên nhớ cho kĩ, đừng có bám riết lấy Dực
Thụ nữa!”

Nói rồi bà liền đi thẳng ra xe, không thèm ngoảnh đầu lại.

Những người kia liền lôi Dực Thụ ra xe, để lại Tình Mỹ một mình đứng ngây ra
đó. Dực Thụ ngoảnh đầu lại nhìn cô, nén đau, nói bằng khẩu hình môi với
Tình Mỹ: “Đợi anh…”

Suốt mấy ngày liền không có tin tức gì của
Dực Thụ. Tình Mỹ nằm trên giường mà không sao ngủ được. Mấy ngày nay
Thuần Hạ đã đến nhà anh nghe ngóng nhưng đến cửa nhà anh còn chẳng vào
được nữa là. Tình Mỹ trằn trọc trên giường, nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, lòng nóng như lửa đốt, nỗi lo lắng và sợ hãi khiến cô ăn không ngon,
ngủ không yên.

Dực Thụ, rốt cuộc anh đang ra sao? Không biết mẹ
anh có trừng phạt anh không? Anh ương bướng như thế, nhỡ cãi nhau với mẹ thì sao?

Reng reng reng…

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì điện thoại để trên bàn đột ngột đổ chuông.


Lẽ nào là Dực Thụ?

Tình Mỹ vội vàng chồm dậy, chụp lấy điện thoại. Quả nhiên đúng là Dực Thụ gọi, cô vội vàng ấn nút nghe.

“Dực Thụ, là anh sao? Anh thế nào rồi? Anh có bị thương không?”

Tình Mỹ hỏi một tràng, tay run run siết chặt điện thoại. Đầu dây bên kia
vang lên giọng nói khe khẽ như thì thầm: “Anh không sao! Tình Mỹ, em
đừng lo, anh chỉ bị mẹ giám sát chặt quá, không ra ngoài được thôi!”

“Vậy phải làm sao?”

“Tình Mỹ, em có đồng ý ra đi với anh không? Chúng ta cùng đi khỏi nơi này,
mãi mãi! Anh sẽ chăm sóc em chu đáo!”. Dực Thụ trầm ngâm hồi lâu mới nói ra câu này, nghe giọng anh có vẻ rất căng thẳng.

“Cái gì? Cùng nhau bỏ đi á?”

Tình Mỹ kinh ngạc thốt lên, sau đó vội vàng bịt chặt miệng lại, lặp lại lần nữa: “Anh nói là chúng ta… chúng ta…”

“Đúng thế, Tình Mỹ, giờ anh đi đâu cũng có người theo đuôi, giờ chỉ có rời
khỏi đây, chúng ta mới có thể ở bên nhau. Em có đồng ý đi theo anh
không?”

Tình Mỹ cũng căng thẳng chẳng kém Dực Thụ, cô gần như nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Cô từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố này, chưa bao giờ rời khỏi đây dù
chỉ một bước, hơn nữa liệu cô có thể rời bỏ Thuần Hạ và Sâm Trí không?

“Tình Mỹ?”

“Em đây!”, nghe thấy Dực Thụ căng thẳng gọi, Tình Mỹ càng thêm hoang mang: “Nhất định phải bỏ đi sao?”

“Chỉ có rời khỏi đây mới có thể ở bên nhau. Tình Mỹ… em không muốn đi với
anh sao?”. Giọng nói của Dực Thụ thoáng chút buồn bã, dường như anh sợ
cô sẽ đưa ra một đáp án phủ định.

“Đương nhiên là em muốn đi với anh rồi!”, Tình Mỹ vội vàng đáp: “Nhưng mà… em thấy hơi sợ…”

“Đừng sợ Tình Mỹ! Anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ tìm công việc kiếm tiền, chúng ta
có thể sống rất vui vẻ. Tình Mỹ, hãy tin anh có được không? Anh sẽ dùng
đôi bàn tay của mình để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc!”

Những lời của Dực Thụ khiến Tình Mỹ vô cùng cảm động. Dực Thụ vì cô mà cố gắng biết bao nhiêu.

Thế mà cô, cô đang do dự gì vậy? “Dực Thụ, em sẽ đi theo anh!”

Tình Mỹ cắn chặt môi, đưa ra quyết định, cho dù tương lai có ra sao, cô sẽ ở bên anh mãi mãi.

Giọng nói của Dực Thụ trở nên rất háo hức: “Thật không? Tình Mỹ, em thật sự đồng ý ra đi với anh sao?”

“Chẳng phải anh sẽ bảo vệ em hay sao?”, nghĩ thông được vấn đề này rồi, Tình
Mỹ thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều: “Chỉ cần có thể ở bên anh, đi đâu cũng
được!”

“Tình Mỹ…”

Giọng nói của Dực Thụ đầy cảm động.


Bởi vì sợ không nói chuyện được nhiều, Tình Mỹ liền lên tiếng tận dụng thời gian: “Dực Thụ, vậy anh đã có kế hoạch cụ thể chưa? Chúng ta phải ra đi như thế nào? Anh bị mẹ quản lí chặt như vậy, phải trốn ra ngoài thế nào đây?”

Nghe thấy Tình Mỹ hỏi, Dực Thụ cũng lấy lại bình tĩnh, anh khẽ đáp: “Em không cần lo anh trốn ra thế nào, cách anh đã nghĩ ổn thỏa rồi. Ngày mai em nhớ mang theo tấm phiếu trúng thưởng ấy đi, chúng ta
sẽ gặp nhau ở sân bay. Chúng ta đi du lịch ở đảo Benoa trước, sau đó từ
từ nghĩ xem đến đâu sống. Nói chung cứ phải trốn khỏi đây trước!”

“Ok, em biết rồi!”

Tình Mỹ vội vàng gật đầu, trong lòng vô cùng lo lắng, cũng hơi hồi hộp và
háo hức, chỉ cần rời khỏi đây là cô và Dực Thụ có thể ở bên nhau.

“Vậy em nhớ kĩ nhé, sáng mai chín giờ, tại sân bay Thị Bắc, đừng mang quá nhiều đồ!” Chín giờ sáng mai, gấp thế sao?

Thế này cô biết nói năng làm sao với Thuần Hạ và Sâm Trí đây?