Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 14: Nụ hôn dưới bầu trời sao (1)

Thời gian dường như đang dừng lại, trong miệng phảng phất hương hoa tường
vi, những cơn gió nhẹ mang đến cái mát lạnh của ban đêm. Tình Mỹ cảm
nhận được hơi thở của Dực Thụ, thật như anh đang ở bên cạnh cô, đây là
cảnh tượng thường có trong mơ của cô suốt mấy ngày qua.

Mặt Dực
Thụ đỏ bừng, đôi mắt sáng đến mức khiến người ta liên tưởng đến những
dòng suối trong mát, lồng ngực săn chắc khẽ phập phồng, anh say đắm nhìn Tình Mỹ. Nép vào ngực anh, cô thật sự hi vọng khoảnh khắc này là mãi
mãi.

“Tình Mỹ…”

Anh khẽ gọi tên cô.

Tình Mỹ ngẩng đầu, toàn thân mềm như bún, dồn cả sức nặng cơ thể lên người Dực Thụ, lắng nghe giọng nói của anh.

Cánh tay anh thật khỏe, thân thể anh thật ấm áp, nằm trong vòng tay anh, cô
thật sự cảm thấy khoảng cách giữa hai người như gần lại, gần đến mức có
thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh, gấp gáp và tràn đầy sức sống.

“Tình Mỹ, anh sẽ chăm sóc em cả đời, anh sẽ yêu thương em hết lòng!”

Tình Mỹ nghe thấy tiếng nói của anh thoảng qua tai, từng từ từng chữ đều như dòng nước mát chảy bên tai.

“Nhưng mà… hình như mẹ anh… không thích em lắm!”

Tâm trạng vui vẻ bỗng như rơi xuống vực thẳm, trong đầu cô lại hiện lên
hình ảnh khuôn mặt mẹ Dực Thụ. Tình Mỹ cúi đầu, giọng nói trầm đến mức
chỉ có cô nghe thấy.

Dực Thụ khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên vẻ
bất lực và buồn bã. Tình Mỹ thầm tự trách bản thân đã phá hoại không khí vui vẻ giữa hai người.

“Dực Thụ, anh biết không? Em có thể bất
chấp suy nghĩ của người khác, em chỉ cần anh ở bên em là đủ rồi… Được
nhìn thấy anh cười hàng ngày, được anh dịu dàng quan tâm chính là động
lực lớn nhất của em, em yêu sức mạnh kiên định và dịu dàng trong lòng
bàn tay anh, nó luôn mang lại cho em rất nhiều hi vọng… Vì vậy anh đừng
buồn, em chỉ cần có anh là đủ rồi”.

“Nhưng anh cứ yên tâm, em
nhất định sẽ khiến mẹ anh thích em!”. Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt buồn bã của Dực Thụ, đôi mắt ấy như một vì sao sáng trong đêm, khiến cô đắm say. Gió nhẹ thổi qua, đôi lông mày của anh từ từ dãn ra, khóe môi
khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ.

“Tình Mỹ, giờ anh chẳng còn chỗ nào để đi nữa! Cho nên…”, Dực Thụ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói bằng giọng làm nũng.

Tình Mỹ mở to mắt nhìn nụ cười tinh quái của anh: “Cho nên…”

“Cho nên anh sẽ theo em về nhà!” Theo mình về nhà ư?

Tình Mỹ kinh ngạc nhìn Dực Thụ, đôi mắt anh lúc này như đang phủ một lớp sương mù.

Tình Mỹ ngạc nhiên hỏi lại: “Dực Thụ, anh muốn về nhà em á?”

“Đúng thế, anh trốn ra khỏi nhà, giờ chẳng còn chỗ nào để đi nữa, vì vậy anh
phải ở chung với Tình Mỹ, sau này tiện thể chăm sóc em luôn!”


Nụ
cười của Dực Thụ như một bông pháo hoa đang nở xòe trên bầu trời đêm,
lấp lánh bắt mắt. Tình Mỹ không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh,
chỉ có điều cô không biết dùng lời nào để thể hiện cảm xúc của mình lúc
này.

Cô ngây ra không biết làm thế nào, Dực Thụ đến nhà mình, nếu là như vậy, chẳng phải là sống chung hay sao?

Tình Mỹ hoảng hồn trước cái ý nghĩ này của mình.

Cô nuốt nước bọt, xác nhận lại lần nữa: “Anh nói anh muốn đến nhà em sao? Cùng ăn cơm, cùng ngủ… dưới một mái nhà ư?”

“Sao thế? Tình Mỹ không hoan nghênh anh à?”

“Không phải, không phải!”, Tình Mỹ vội vàng xua tay.

“Nếu như Tình Mỹ không thu nhận anh, vậy anh sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi…”, anh vừa nói vừa làm ra vẻ đáng thương.

Nhìn Dực Thụ ủ rũ, tội nghiệp như đứa trẻ trước mặt, trái tim Tình Mỹ như tan ra.

Hơn nữa, cứ nghĩ đến việc có nhiều thời gian ở bên Dực Thụ, sáng sớm mỗi
ngày thức dậy đều nhìn thấy Dực Thụ, hai người có thể cùng nhau nằm thu
mình trên ghế sô pha, ăn đồ ăn vặt, xem ti vi vào mỗi cuối tuần… là trái tim Tình Mỹ lại đập liên hồi.

“Tình Mỹ, em nghĩ kĩ chưa? Chẳng
lẽ em nhẫn tâm để anh lang thang như chó mèo hoang ở bên ngoài? Anh nghĩ Tình Mỹ lương thiện của chúng ta chắc chắn không nhẫn tâm làm vậy đâu,
đúng không?”

Tình Mỹ bật cười, nhón chân, đưa tay lên xoa đầu anh như xoa đầu một chú mèo con: “Thôi được rồi, miu con Dực Thụ của chị,
chị sẽ nhặt em về nhà nuôi vậy…”

Dực Thụ cúi xuống, tránh ra khỏi bàn tay Tình Mỹ, lớn tiếng nói: “Giỏi lắm Tình Mỹ, em thật là xấu xa!
Để xem anh xử lí em thế nào nhé!”

Anh nói rồi liền xông đến cù Tình Mỹ.

“Ha ha… em không dám nữa… không dám…”

Cô sợ nhất là bị nhột nên vội vàng bỏ chạy. Dực Thụ đuổi theo sát nút: “Tình Mỹ xấu xa kia, em mau đứng lại!”

Kẹt…

Tình Mỹ mở rộng cửa, Dực Thụ bước vào trong phòng, bỗng cảm thấy hơi do dự.
Anh chắc cũng khá căng thẳng với cuộc sống chung sắp tới.

Tình Mỹ vừa hi vọng, thích thú lại vừa căng thẳng. Cô đi vào phòng Thuần Hạ,
thấy Thuần Hạ đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết liền đến gần nói:
“Thuần Hạ, tớ có chuyện này cần bàn bạc với cậu một chút!”

“Chuyện gì thế?”, Thuần Hạ dửng dưng hỏi, chẳng buồn ngẩng đầu lấy một cái.

“Chuyện đó… Dực Thụ trốn ra khỏi nhà, anh ấy không có nơi nào để đi, tớ định
cho anh ấy ở đây một thời gian…”, Tình Mỹ còn chưa nói hết, Thuần Hạ đã
nhảy dựng lên.

“Cái gì? Như thế có nghĩa là hai người định sống thử hả?”

“Không phải, không phải, cậu nói lăng nhăng gì thế? Dực Thụ chỉ là không còn
nơi nào để đi nên mới ở lại chỗ chúng ta một thời gian. Thuần Hạ, xin
cậu đấy!”

Tình Mỹ vội vàng giải thích, nhưng nghe có vẻ rất miễn
cưỡng. Nhìn thấy Thuần Hạ trợn trừng mắt nhìn mình, Tình Mỹ gần như là
làm nũng Thuần Hạ.

Bởi vì căn nhà này là tài sản đứng tên của một giáo viên trong cô nhi viện, mà cô giáo này đã ra nước ngoài cùng
chồng, thế nên Tình Mỹ, Thuần Hạ và Sâm Trí đã sống ở đây suốt một thời
gian dài. Căn nhà có hai tầng, bọn họ ở tầng hai, tầng một vẫn còn phòng trống.

“Như thế còn không phải sống thử thì là gì? Có gì khác biệt chứ?”

Thuần Hạ lườm Tình Mỹ, chẳng chút động lòng. Tình Mỹ biết Thuần Hạ đã hiểu
lầm, nhưng Dực Thụ chỉ đơn giản là ở đây một thời gian chứ không phải là sống thử như các cặp tình nhân khác.


“Đương nhiên là có khác biệt rồi, tớ với cậu và Sâm Trí chẳng phải cũng ở chung đấy thôi?”

“Chuyện này lại khác nhé! Chúng ta cùng nhau lớn lên, giống như người một nhà,
người nhà ở chung với nhau là chuyện đương nhiên, nhưng Dực Thụ thì
khác. Cậu ấy là bạn trai của cậu đấy!”. Thuần Hạ vừa nói vừa nhìn Dực
Thụ đang luẩn quẩn không biết nên đi ra hay đi vào.

Dực Thụ đứng bên ngoài cửa, nhún vai mỉm cười với Thuần Hạ.

Nhưng lần này, mỹ nam kế của anh đã thất bại.

Tình Mỹ vội vàng kéo Thuần Hạ ra xa một chút, bảo cô nói nhỏ thôi, tránh để Dực Thụ cảm thấy khó xử.

“Thuần Hạ, xin cậu đấy! Dù gì chỗ chúng ta cũng rất rộng! Cô Mary sẽ không
quay lại, nếu Dực Thụ đến đây ở cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống
của chúng ta mà!”

“Xin cậu đấy Tình Mỹ, anh ta còn chưa chuyển
đến đã ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta rồi!”. Thuần Hạ cốc mạnh vào trán Tình Mỹ, Tình Mỹ á lên một tiếng, ấm ức ôm đầu, tỏ vẻ đáng thương.

Tình Mỹ tiếp tục lắc lắc tay Thuần Hạ năn nỉ: “Đi mà Thuần Hạ, năn nỉ cậu mà! Cậu nhận lời đi mà!”

Thuần Hạ nhìn bộ dạng của Tình Mỹ, chán nản nói: “Thôi được rồi, tùy cậu đấy, chỉ có điều anh ta mà dám làm bậy, Thuần Hạ này sẽ cho anh ta biết tay! Hừ!”

Lúc nói câu này, Thuần Hạ cố tình cao giọng, lại còn vung nắm tay lên ra oai.

“Nhưng mà Thuần Hạ này, như thế liệu Sâm Trí có vui không?”

Tình Mỹ không dám nhìn thẳng vào mắt Thuần Hạ, cô sợ sẽ nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô ấy.

Çap•Ñhat•Eb00k•Çom

Cô không thể đối mặt với sự quan tâm của Sâm Trí, cũng không thể đối mặt
với nỗi buồn của Thuần Hạ. Nếu như tình yêu có thể trao đổi, nếu như
tình yêu có thể chuyển hướng, không biết khi nào Sâm Trí mới chuyển tình yêu dành cho Tình Mỹ sang Thuần Hạ đây?

Thuần Hạ lại cốc mạnh
lên trán Tình Mỹ: “Cô ngốc ạ, Sâm Trí cũng hi vọng cậu được hạnh phúc!
Nếu như cậu vui, cậu ấy cũng vui. Sâm Trí cứ để tớ lo!”

Mặc dù
Thuần Hạ nói vậy nhưng Tình Mỹ vẫn cảm thấy có lỗi với Sâm Trí. Nếu thật sự yêu một người, cho dù có hi vọng người ấy hạnh phúc thì khi nhìn
thấy người ấy thân mật với người khác, chắc chắn cũng vẫn sẽ rất đau
lòng.

Nhưng với tình hình lúc này, dường như cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

Đến tận nửa đêm mới thấy Sâm Trí trở về. Lúc anh nhìn thấy Dực Thụ ngồi trên ghế sô pha, mặt Sâm Trí đờ ra vì kinh ngạc.

Tình Mỹ ái ngại hỏi: “Sâm Trí, cậu đi đâu thế? Sao muộn thế này mới về nhà?”

Sâm Trí tỏ vẻ rất bình tĩnh, đổi dép lê đi trong nhà rồi nói: “Tớ đi làm thêm. Hôm nay cửa hàng buôn bán được nên mới về muộn!”

Nói rồi anh nhìn sang Dực Thụ, mặt hiện rõ dấu hỏi chấm to đùng.

Dực Thụ nhìn thẳng vào mắt Sâm Trí, nói: “Sâm Trí, có thể sắp tới tôi sẽ phải ở nhờ trong nhà các cậu, làm phiền mọi người quá!”

Bộp!

Đôi giày trên tay Sâm Trí rơi bộp xuống đất. “Cái gì? Sống ở đây á?”

Mắt Sâm Trí như tóe lửa, đau đớn nhìn sang Tình Mỹ.

Tình Mỹ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ai oán của Sâm Trí, nhủ thầm trong lòng: “Sâm Trí, xin lỗi cậu!”

“À Sâm Trí, tớ có chuyện này muốn nói với cậu, cậu đi theo tớ một lát!”.
Thuần Hạ nhìn thấy tình trạng này liền vội vàng chạy đến kéo Sâm Trí vào trong phòng, vừa kéo Sâm Trí vừa đánh mắt ra hiệu cho Tình Mỹ yên tâm.

Nhìn thấy Thuần Hạ kéo Sâm Trí vào phòng và đóng cửa lại, Tình Mỹ và Dực Thụ ngoảnh sang nhìn nhau.

Dực Thụ thờ ơ ngồi ăn hoa quả và xem ti vi. Tình Mỹ thì đứng ngồi không
yên, căng thẳng dán mắt vào cánh cửa phòng ngủ, lắng tai nghe động tĩnh.


Thỉnh thoảng lại loáng thoáng có tiếng cãi cọ vọng ra.

Tình Mỹ cứ như kiến bò chảo nóng, lòng bàn tay toát mồ hôi hột, các móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, chỉ có nỗi đau thể xác mới có thể kéo cô ra
khỏi sự căng thẳng lúc này.

Tâm trạng thấp thỏm bất an khiến Tình Mỹ nhón chân đến bên cửa, ghé tai vào lắng nghe động tĩnh bên trong…

Cửa không đóng chặt, Tình Mỹ vừa dựa vào cánh cửa liền mở ra, cô mất đà lao vào trong phòng.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Sâm Trí và Thuần Hạ mặt đang đỏ bừng.

Đặc biệt là Sâm Trí, ánh mắt anh nhìn Thuần Hạ dường như không được tự
nhiên, còn Thuần Hạ thì cố tránh ánh mắt của anh, mặt đỏ dừ, đôi mắt
ngân ngấn nước.

Thuần Hạ liền giả bộ tức giận trợn mắt với Tình Mỹ: “Tình Mỹ, cậu làm gì thế hả?”

Phản ứng của Thuần Hạ khiến Tình Mỹ sinh nghi. Chẳng phải đang thảo luận vấn đề của cô với Dực Thụ hay sao? Tại sao mặt Thuần Hạ lại đỏ bừng lên thế nhỉ? Mặc dù là giả bộ nổi cáu nhưng rõ ràng chỉ là đang tìm cách lấp
liếm sự xấu hổ của mình mà thôi.

Sâm Trí cũng tỏ vẻ bối rối. Vô vàn câu hỏi nảy ra trong đầu Thuần Hạ…

Lẽ nào… Thuần Hạ đang tỏ tình? Thuần Hạ cuối cùng đã tỏ tình với Sâm Trí sao?

“Thuần Hạ, có phải cậu tỏ tình với Sâm Trí không?”, Tình Mỹ do dự nhưng cuối cùng vẫn hỏi.

Mặt Thuần Hạ càng đỏ hơn. Cô khẽ gật đầu. “Thuần Hạ!”

Tình Mỹ reo lên vui mừng.

Sâm Trí thấy vậy liền vội vàng tránh đi. Thuần Hạ ngây người nhìn cái bóng
cao lớn của Sâm Trí. Một lúc lâu sau, cô mới ngại ngùng nhìn sang Tình
Mỹ.

“Sâm Trí trả lời thế nào?”

Thuần Hạ chu môi, nhăn mũi, hụt hẫng nói: “Còn có thể trả lời thế nào nữa? Cậu biết là cậu ấy thích cậu mà…”

Tình Mỹ bỗng thấy buồn buồn, đều là lỗi của mình cả.

“Cậu ấy từ chối à? Thuần Hạ, tớ xin lỗi…”

“Không phải lỗi của cậu, cần gì phải xin lỗi? Hơn nữa…”, Thuần Hạ nhìn cô,
trong mắt ánh lên một tia hi vọng: “Hơn nữa cậu ấy cũng không từ chối.
Cậu ấy chẳng nói gì cả, đúng lúc ấy thì cậu lao vào. Ha ha, tớ còn phải
cảm ơn cậu nữa ý chứ! Giúp tớ đỡ bị ngượng, có thể tớ vẫn còn một tia hi vọng”.

Tình Mỹ khẽ ôm quàng qua vai Thuần Hạ, Thuần Hạ cũng vòng tay ôm lấy cô. Thực ra cho dù kết quả có thế nào, Tình Mỹ và Thuần Hạ
mãi mãi vẫn là chị em tốt.

Dực Thụ đứng phía sau khẽ hắng giọng.

Thuần Hạ và Tình Mỹ vội vàng tách nhau ra, suýt nữa thì quên mất vẫn còn một người nữa đấy.

“Thuần Hạ, không cần phải buồn đâu! Sâm Trí cũng rất quan tâm cậu mà, chỉ có
điều có khi chính bản thân cậu ấy cũng không biết mà thôi!”

Thực
ra Sâm Trí là người rơi vào cái bẫy do chính mình đào ra. Thực ra chính
anh đã quên mất rằng, trong cái đêm Thuần Hạ bị ốm, chính anh đã đội mưa rét buốt đưa Thuần Hạ đến bệnh viện ngay trong đêm, chính anh đã ngày
đêm túc trực bên Thuần Hạ. Ánh mắt anh nhìn Thuần Hạ cũng dịu dàng như
hơi thở. Chỉ có điều anh hoàn toàn không nhận ra những điều nhỏ bé này
mà thôi.

Sâm Trí là người đối xử với cô tốt nhất trên đời này, vì vậy Tình Mỹ nôn nóng hi vọng anh sớm được hạnh phúc. Mỗi lần vô tâm gây tổn thương cho anh, cô đều vô cùng áy náy và tự trách.

Nhưng Sâm Trí có hiểu rõ nội tâm của mình không?

“Tớ không buồn đâu! Nói ra là để tâm trạng của mình dễ chịu hơn thôi, hơn
nữa lúc ấy đang cãi nhau với cậu ấy nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều…”,
Thuần Hạ thè lưỡi, bịt miệng cười hi hi: “Cậu biết không, cái tên Sâm
Trí ấy hình như hoảng hồn lên đấy!”


“Chuyện của Dực Thụ, Sâm Trí nói thế nào?”

Tình Mỹ chợt nhớ ra mục đích ban đầu, vội vàng chuyển chủ đề.

“Ha ha, cậu ta sợ đến đần ra rồi, đương nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà phản đối nữa! Chỉ có điều cậu ấy rất lo lắng cho cậu! Cậu dám chắc tên đó
không có mưu đồ bất chính với cậu đấy chứ? Mặc dù cậu ấy rất đẹp trai,
nhưng có những chuyện vẫn phải thận trọng mới được!”

“Này!”

Chuyện này là chuyện quái quỷ gì vậy? Mặt Tình Mỹ đỏ lựng lên, cô bẽn lẽn nhìn sang Dực Thụ. Mặt anh cũng đang đỏ bừng, xem ra cũng rất bối rối.

“Thôi được rồi, tớ trêu cậu đấy!”

Thuần Hạ bật cười khanh khách: “Tớ với Sâm Trí đã bàn với nhau rồi, cậu
chuyển xuống tầng một, ở chung một tầng với Dực Thụ. Đương nhiên không
phải bảo hai người ở chung một phòng đâu! Sâm Trí và tớ ở tầng hai, sinh hoạt thường ngày tách biệt hẳn ra…”, rồi Thuần Hạ còn bổ sung thêm:
“Đây là ý của Sâm Trí”.

Xem ra Sâm Trí vẫn còn rất để bụng đấy.

Nhưng giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải từ từ thích nghi, hi vọng
lần này Sâm Trí có thể nghiêm túc nhìn nhận Thuần Hạ. Tình Mỹ biết,
Thuần Hạ rất thích Sâm Trí, tuyệt đối không ít hơn tình cảm mà Sâm Trí
dành cho mình.

“Chắc là Sâm Trí rất không vui?”, Tình Mỹ cắn môi, dè dặt hỏi Thuần Hạ.

“Cũng không hẳn! Thực ra cậu ấy luôn chúc phúc cho hai người, chỉ là nhất
thời chưa vượt qua được mà thôi, qua một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn
cả thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”, Thuần Hạ nhìn một lượt khắp phòng
khách, nói: “Vừa hay đống đồ đạc này là của Sâm Trí mua, hai người ở
dưới tầng một, đồ đạc đỡ phải chuyển đi chuyển về. Tớ với Sâm Trí cũng
chẳng có đồ đạc gì, phải leo lên tầng hai là điều chắc chắn rồi!”

Tình Mỹ muốn ôm Thuần Hạ thật chặt. Thuần Hạ có thể cãi nhau, nổi cáu hay
không đếm xỉa đến Tình Mỹ, nhưng cô không bao giờ để Tình Mỹ phải chịu
bất cứ ấm ức gì.

Mắt Tình Mỹ như mờ đi, nhớ đến chuyện trước đây
của ba người, đột nhiên thấy vô cùng cảm động và buồn bã. Cảm động vì
cho dù cô gặp khó khăn gì, hai người họ đều ở bên cô. Buồn bã là vì, cô
đã làm tổn thường Sâm Trí, cũng làm tổn thương cả Thuần Hạ.

Cô đã làm tổn thương hai người quan tâm đến cô nhất.

Thuần Hạ nhìn Tình Mỹ mắt ngân ngấn nước liền hắng giọng, dường như muốn làm
Tình Mỹ cảm thấy vui hơn, Thuần Hạ liền nháy mắt: “Sau này tầng một là
của cậu với Dực Thụ. Buổi tối trước khi đi ngủ cậu phải khóa chặt cửa
đấy nhé!”

Nói rồi Thuần Hạ co giò vọt lẹ.

“Khụ khụ…”

Còn chưa kịp nói hết mấy lời cảm động, Tình Mỹ đã bị câu nói đó của Thuần Hạ làm cho nghẹn họng.

Tình Mỹ căng thẳng nhìn sang Dực Thụ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trở nên
dịu dàng khiến cô cảm thấy mắt càng thêm ướt, nếu như có thể thế này mãi mãi, mãi mãi có Dực Thụ, Thuần Hạ, Sâm Trí… vậy thì đây chính là chuyện hạnh phúc nhất đời cô.

Khoảnh khắc này, hình ảnh của Dực Thụ
khiến Tình Mỹ liên tưởng đến những nụ hoa anh đào hé nở vào tháng ba,
xinh đẹp và kiêu kì tung bay trong gió, tỏa hương thơm mát theo làn gió, hiện ra diễm lệ dưới ánh mặt trời, mang theo sức cuốn hút không thể
chối từ.

Cô không tự chủ được nuốt nước bọt đánh ực một cái, vội
vàng quay mặt đi chỗ khác, chỉ tay vào một căn phòng ngủ phía bên trái,
nói vẻ không mấy tự nhiên: “Dực Thụ, sau này anh ở trong phòng này nhé!
Hôm nay anh ngủ tạm một tối, mai em dẫn anh đi mua ít đồ đạc cần thiết!”

“Ừ!”, Dực Thụ nhìn Tình Mỹ bằng ánh mắt yêu thương.

Sáng hôm sau, ngay cả quần áo cũng phải đi mua hết lại từ đầu, cũng may là
mẹ Dực Thụ vẫn chưa có động tĩnh gì, thẻ tín dụng của anh vẫn có thể sử

dụng. Tình Mỹ và Dực Thụ cùng nhau đi mua một số đồ dùng cần thiết, sau
đó đến khu mua sắm mua mấy bộ quần áo để anh thay giặt hàng ngày, sau đó hai người xách túi lớn túi bé về nhà.

Vào trong phòng, Thuần Hạ đứng trên cầu thang, thích thú nhìn hai người.

“Tình Mỹ, cậu có biết trông hai người bọn cậu bây giờ giống gì không?”

Tình Mỹ ngơ ngác không biết là giống gì.

Dực Thụ nhìn Thuần Hạ, gần như đoán ra cô ấy định nói gì. Anh có vẻ hơi bối rối, khẽ hắng giọng, lấy chân đá cửa phòng ra, chuyển đồ vào bên trong. Nhìn bộ dạng lúng túng của Dực Thụ, Thuần Hạ càng thấy buồn cười.

Cô chạy xuống lầu, thì thầm vào tai Tình Mỹ: “Trông hai người bây giờ cứ như một đôi vợ chồng mới cưới ấy!”

Mặt Tình Mỹ đỏ bừng đến tận tai, cô ngại ngùng đẩy Thuần Hạ sang một bên:
“Đừng có nói lung tung, mau giúp tớ chuyển đồ vào trong phòng đi, nặng
chết mất!”

Thuần Hạ chu môi, đón lấy những túi đồ trên tay Tình Mỹ.