"Sốt cao 39 độ 8, tới chậm thêm chút nữa là có thể đến gặp bác sĩ khoa não rồi. Anh làm bạn trai kiểu gì thế, để cô ấy một lần uống ba viên thuốc ngừa thai khẩn cấp, không muốn sống nữa sao?"
Bác sĩ giáo huấn Thanh Tuấn, Lâm Thảo ở bên cạnh nhìn có chút đau lòng.
"Thật xin lỗi, là Tôi quá ngốc nên mới uống nhiều. Đừng mắng anh ấy, là Tôi sai." Lâm Thảo vội vàng giải thích.
Bác sĩ lại trợn mắt nhìn Lâm Thảo. "Bạn trai bị cô chiều đến mức sinh hư, sao có thể đối tốt với đàn ông như vậy."
Nghe thấy bác sĩ nhắc đến hai chữ "Bạn trai", Lâm Thảo ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mặt xanh mét, liền lúng túng cười một tiếng: "Thật ngại quá bác sĩ, anh ấy... Anh ấy không phải bạn trai Tôi."
Bác sĩ sửng sốt một chút, lại nhiều lời nói thêm một câu: "Không phải bạn trai thì là gì?"
Lâm Thảo dừng lại một chút, trả lời qua loa lấy lệ: "Người tốt qua đường, trùng hợp cứu Tôi thôi."
Người tốt?
Thanh Tuấn nhướn mày.
Bác sĩ nghe Lâm Thảo nói như vậy, cũng không tức giận với Thanh Tuấn nữa, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Thảo khẽ thở dài một hơi, giương mắt lại bắt gặp một cặp mắt khác đen láy như mực, bên trong là một sự trong trẻo lạnh lùng, "Tôi thật muốn biết, Tôi làm sao lại đi ngang qua nhà Tôi, từ trên giường của Tôi đưa cô đến bệnh viện?"
Lâm Thảo ngớ người, ngay sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bừng lên vẻ hưng phấn: "Anh không thích em nói như vậy, đúng không? Em vốn tưởng rằng em sắp không thấy hy vọng nữa rồi, nhưng thực ra anh đã sớm coi em là bạn gái, đúng không?"
Thanh Tuấn ngưng mi, không nói gì.
Lâm Thảo cười, khóe miệng cong cong, cô kéo tay anh: "Sau này Tôi có thể gọi anh là A Thanh đúng không? Sau này buổi trưa Tôi đem cơm tới cho anh có được hay không?"
Nụ cười thanh thuần của cô thực sự rất đẹp, trong đôi mắt lóe lên tia sáng tình yêu.
Thanh Tuấn thừa nhận, người phụ nữ này đối với anh mà nói rất có sức dụ dỗ.
Nhưng... Muốn làm bạn gái của anh, đơn giản là suy nghĩ hão huyền.
Bàn tay Lâm Thảo bị hất ra vô tình, bên tai là tiếng nói lạnh lùng của Thanh Tuấn: "Không được!"
"A Thanh..."
"Bích Hằng chẳng lẽ chưa nói cho cô, nên xưng hô với Tôi như thế nào hay sao?"
Bích Hằng nói rồi, nhưng cô vẫn luôn không thích gọi anh là Tổng giám đốc Thanh hay anh Thanh gì cả.
Bàn tay cô nắm chặt ga trải giường màu trắng, đầu ngón tay trắng bệch, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười, yếu ớt hỏi: "Nếu như em mang thai đứa con của anh, anh sẽ làm gì?"
Cô thật ra đã biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi.
"Tôi tuyệt đối sẽ không để đứa trẻ có cơ hội ra đời!"
Lâm Thảo nhẹ mím môi, buông mí mắt, giống như đang nói đùa hỏi lại: "Nếu như em lén sinh ra thì sao?"
Cả người Thanh Tuấn tản ra hơi thở lạnh lùng, khiến người khác không tự chủ mà cảm thấy xa cách, lời nói vừa thốt ra càng khiến người ta biết rõ, người đàn ông này lạnh lùng đến mức nào.
"Tôi sẽ giết nó! Lâm Thảo, có lẽ lúc trước Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng, bạn gái của Thanh Tuấn Tôi, vị hôn thê thậm chí là bà Thanh, tuyệt không phải là vị trí mà loại phụ nữ tầm thường như cô có thể mơ ước tới, cô hiểu chứ?"
Lâm Thảo kinh ngạc nhìn anh, miệng khẽ mở, muốn lên tiếng lại không biết phải nói gì.
Thanh Tuấn từ trên ghế đứng dậy, thân hình cao lớn khiến người ta vô hình có cảm giác bị áp bức.
"Hôm nay bởi vì cô bị bệnh, làm chậm trễ nửa ngày của Tôi. Tôi chỉ có thể dùng thời gian sau nửa đêm nghỉ ngơi bù lại, nếu như cô không muốn ở lại bên cạnh Tôi, lúc nào cũng có thể rời đi. Tôi chưa đến mức thiếu một người phụ nữ thì không chịu được, nhưng... Lâm Thảo, nếu như cô còn muốn ở bên cạnh Tôi, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, chớ gây thêm cho Tôi phiền toái."
Nói xong, Thanh Tuấn liền rời đi.
Lâm Thảo ngẩn ngơ nhìn cửa, cũng chẳng biết đau lòng là gì nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.
Cô vốn chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh anh, không nghĩ tới lại mang cho anh phiền toái.
Là cô không tốt.
Sau này sẽ không như vậy nữa.
...
Lâm Thảo sau khi khỏi bệnh, càng biết quan hệ giữa mình và Thanh Tuấn đã không còn hy vọng gì.
Sau đó, cô cũng không nhắc lại bất kỳ chuyện gì có liên quan đến hai chữ "Bạn gái".
Cô nấu cơm cho anh, bất kể anh có ăn hay không.
Cô dọn dẹp phòng cho anh, bất kể anh có trở về hay không.
Cô luôn ăn mặc chỉn chu, bất kể anh có nhìn thấy hay không.
Làm tình nhân, cô cũng phải làm một người ưu tú mới được.
Thanh Tuấn ra tay rất hào phóng, quần áo túi xách đưa cho cô đếm không hết, nhưng cô bình thường đều không mặc... Những thứ quần áo đắt tiền kia mặc đến trường, sẽ phải nghe lời ong tiếng ve.
Cô không biết tấm thẻ Thanh Tuấn đưa cho mình bên trong có bao nhiêu tiền, cô chưa dùng qua, chỉ trông vào tiền lương mỗi tháng mà sống qua ngày.
Sau giai đoạn thực tập nửa năm, cô vào làm chính thức, tiền lương nhiều thêm ba triệu, cô cảm thấy như vậy là đủ.
Sau khi biết Thanh Tuấn không thể là toàn bộ cuộc sống của mình, Lâm Thảo bắt đầu kết bạn mới.
Khi người khác hỏi cô có còn độc thân hay không, cô bình thường sẽ trả lời "Phải", cho nên rất nhiều người đều vội vàng giới thiệu đối tượng cho cô.
Đến khi cô ý thức được coi mắt là chuyện đáng sợ thế nào, cô bỏ đi cách nói lúc trước, đối với người khác đều tuyên bố mình không còn độc thân.
Nhưng mọi người cũng đều xem cô là lấy cớ không muốn đi xem mắt, dù sao cũng chỉ có mấy cô gái độc thân mới có thể sống cuộc sống thoải mái như vậy, các đồng nghiệp lại nhiệt tình rối rít giới thiệu con trai cho cô.
Lâm Thảo vì vậy rất nhức đầu.
Có điều, đến một ngày nào đó, cô qua ti vi thấy được tin tức tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Thanh đính hôn, cả người đều thay đổi, cũng quên hết những phiền não kia.
Những ngày đó, Thanh Tuấn không đến tìm cô.
Bích Hằng cũng sẽ không liên lạc với cô.
Một mình cô ngồi trong phòng, nhìn ti vi ngẩn người rất lâu.
Hết thảy các trang web, các tờ báo cùng tạp chí, trên các đài truyền hình, đâu đâu cũng phát sóng tin tức tổng giám đốc tập đoàn Thanh Thị - Thanh Tuấn, đính hôn với Võ Lưu Niên - cán bộ cao cấp từ nước ngoài trở về.