Cả quãng đường Thanh Tuấn che chở Lâm Thảo trong lòng mình.
Lúc xuống xe, anh cũng bế cô, không cho phép cô xuống đất.
Cô đã chịu sự hoảng sợ, bị ép buộc, khuôn mặt nhỏ cau lại, anh cố gắng hết sức giúp cô xoa dịu lại tâm trạng.
Lúc về đến biệt thử nhỏ, thím Trần đang nấu cơm, Lâm Phương thì đang bế Sở Sở ngồi trên sofa.
Trông thấy mẹ và con mình, đôi mắt u ám của Lâm Thảo bỗng sáng lên.
Cô ôm con vào lòng, vẫn là Lâm Phương ân cần hỏi han một hồi, nỗi lo lắng trong lòng mới dần dần tan biến.
Từ trong lời mẹ nói, Lâm Thảo mới biết khoảng thời gian này Thanh Tuấn chăm sóc cho con và mẹ mình rất tốt.
Chuyện Võ Lưu Niên nói lấy tủy xương của đứa bé đã không hề xảy ra.
Để chưa trị tủy xương của Thanh Nghệ đều lấy trên người Thanh Tuấn, đứa bé đó... Thanh Tuấn cũng cố gắng hết sức rồi, nhưng đứa trẻ khiếm khuyết bẩm sinh, bác sĩ giỏi nhất cũng không cứu nổi.
Bữa tối, Lâm Phương thím Trần và Lâm Thảo cùng nhau ăn cơm, Thanh Tuấn không ở trong biệt thự nhỏ.
Lâm Phương biết con gái mấy ngày này đã chịu không ít ấm ức, buổi tối chủ động đề nghị đưa đứa bé đi ngủ, để Lâm Thảo nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng Lâm Thảo nằm trên giường, không hề thấy buồn ngủ.
Cô đang nhưng nhớ Thanh Tuấn.
Thanh Tuấn không ở bên cạnh, cô rất lo lắng.
Vì sự liều lĩnh của cô khiến cho Thanh Tuấn bị những tin tức tiêu cực, cô rất bất an.
Sự nhẫn tâm của Thanh Tuấn đối với Võ Lưu Niên, cô không thích ứng được.
Sự ra đi của Thanh Nghệ, cô còn buồn hơn.
Đủ mọi cảm xúc vướng mắc, giống như sợi len rối tung rối mù bị thắt vô số nút, tháo thế nào cũng không ra.
“ A Thanh...”
Miệng cô lẩm bẩm thành tiếng, không thể kìm lòng được gọi điện thoại cho Thanh Tuấn.
Điện thoại đổ hai hồi chuông, cuối cùng nghe thấy một giọng nam Trầm đó.
“Alo...” Sự mệt mỏi xen lẫn trong giọng nói của người đàn ông
Cũng chỉ là một tiếng lạnh nhạt, làm cho chiếc hũ đong đầy cảm xúc của cô nứt ra một cái miệng, tất cả nỗi uất ức của cô tuôn trào.
Người phụ nữ nhỏ bé ngồi trên giường, lại bật khóc lớn lên.
“ Anh ở đâu, tại sao còn chưa về về nhà...”
Giọng của Lâm Thảo kinh động đến Lâm Phương và thím Trần ở phòng bên cạnh.
Hai người phụ nữ trung niên nghe thấy tiếng mà đi sang, trông thấy Lâm Thảo đang gọi điện thoại, liền đứng ở ngoài cửa không vào trong.
“ Anh thật sự rất quá đáng, sao lại có thể sao lại có thể... đối xử với em như thế, rõ ràng anh biết em lo lắng cho anh, anh lại không thèm nói gì với em hết, anh đối xử với Võ Lưu Niên như thế, lại còn công Khai ra bên ngoài mối quan hệ của chúng ta, sau này anh làm thế nào, muốn khiến em hổ thẹn chết hay sao?”
Cô ấy là một người nhát gan yếu đuối như vậy, hơn nữa tất cả mọi chuyển đều quen ôm vào người.
Anh đối xử tốt với cô như thế, thậm chí không ngại làm tổn thương chính bản thân mình, cô phải chịu đựng thế nào đây.
“Em không cần làm vợ tổng giám đốc gì cả, Sở Sở cũng không cần thân phận thiên kim, em chỉ muốn sống hạnh phúc bên cạnh anh thôi mà, làm người vợ bình thường, nhưng mà...nhưng mà...” Nhưng mà Thanh Tuấn ưu tú như vậy sao có thể cam tâm sống cuộc sống bình thường.
Tập đoàn Thanh Thị quan trọng như thế, sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ được.
Tiếng khóc của Lâm Thảo giày xé tâm can.
Lâm Phương và thím Trần ở bên ngoài nghe, viền mắt đỏ hoe, lau nước mắt theo.
Hai người cũng là sau khi xem tin tức mới hiểu được những chuyện thị phi này, trong lòng cũng không dễ chịu gì.
" Nên khóc ra như thế, nếu không cứ giữ hết trong lòng, dễ công tâm(*).” Thím Trần khuyên Lâm Phương.
(*) Công tâm: vì đau khổ ra hôn mê, cách gọi khác là độc khí công tâm, cách gọi của Đông y)
Lâm Phương gật gầt đầu, cũng tán đồng.
Thím Trần khuyên Lâm Phương mau chóng đưa đứa bé về nghỉ ngơi, bà tới chăm sóc Lâm Thảo, nhân tiện đợi ông Thanh quay về.Lâm Phương lại không đồng ý, bà muốn đợi Thanh Trần quay về, muốn nói chuyện với anh.Thím Trần thuận theo ý của Lâm Phương, về phòng cùng đứa bé.Khoảng chừng 1 giờ sáng, Thanh Tuấn mới về đến biệt thự nhỏ.Lâm Phương lúc này mới có thời gian và cơ hội quan sát người con rể này.Một nhân tài, khí chất nổi bật.Xã giao hai câu đơn giản, liền cảm thấy đứa con rể này không phải tầm thường.Chẳng trách mà có thể khiến con gái mình mê mẩn đến như vậy.Chỉ là càng nhìn, Lâm Phương càng cảm thấy Thanh Trần quen quen, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Lâm Phương chuẩn bị cho Thanh Tuấn một bát vằn thắn nhỏ, sau khi Thanh Tuấn ăn xong, Lâm Phương cũng không hỏi gì thêm, liền để Thanh Tuấn quay về phòng.Rời khỏi Lâm Phương, tâm trạng căng thẳng của Thanh Tuấn lúc đó mới có thể thả lỏng. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa Lâm Phương là mẹ vợ anh, căng thẳng cũng là điều khó tránh.……Thanh Tuấn về đến phòng, Lâm Thảo đã ngủ say.Người phụ nữa gào khóc ban nãy,lúc này yên tĩnh giống một chú mèo con, cuộn tròn người lại, đợi anh tới ôm.
Người đàn ông nhanh chóng lên giường, giơ cánh tay dài ra tóm chặt trên vòng eo mềm mại của người phụ nữ. “A Thanh...” Lâm Thảo khẽ thì thầm, cơ thể dính chặt về phía anh.Thanh Tuấn cảm thấy kinh ngạc, Lâm Thảo cơ thể bị lạnh, sau khi vào mùa đông người không dễ ấm lên.Anh lấy một cái túi chườm nóng, đựng nước sôi vào, đặt bên cạnh chân cô.Sau đó vào phòng tắm rửa ráy qua loa, lúc lên giường lại, đã cởi sạch, ôm người phụ nữ lạnh băng vào lòng, hồi lâu mới làm ấm được cho cô.Lâm Thảo khẽ mở mắt, trong phòng, một mảng tối mờ, cô nhìn không rõ, nhưng cũng biết người đàn ông đang ôm mình là ai.“A Thanh.”Cô lại kêu to một tiếng.Thanh Tuấn cúi đầu hôn lên trán cô, xem như là đáp lời. “Mọi chuyện đã xử lý xong hết chưa anh? Em rất lo lắng.”“Xử lý xong rồi, đơn từ chức đã nộp rồi,từ ngày mai trở đi anh không còn là tổng giám đốc Thanh Thị nữa.”