“Nhắm mắt lại, thuận theo tiết tấu của Tôi.”
Giọng nói đàn ông Thanh thấp dễ nghe, tràn đầy hormone nam tính, chậm rãi rót vào đôi tai người phụ nữ.
Giọng nói ấy mang theo sự mê hoặc trí mạng, khiến cho khóe mắt người phụ nữ bị vây hãm trên giường dần nhuốm màu tình ái, dưới sự cưỡng ép của cơ thể nóng ran kia mà ngoan ngoãn phục tùng.
Trong căn phòng mờ tối, cuối giường đung đưa từng nhịp nối tiếp từng nhịp, tiếng hít thở nặng nề Trầm thấp như tấu nhạc, bản nhạc ngâm ngA Thanh bổng không có điểm dừng.
Quả là một đêm hoang đường. Lâm Thảo mở mắt ra, bên tai là tiếng hít thở Trầm ổn của người đàn ông kia.
Lâm Thảo nhẹ nhàng bước vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, trên da từng vệt đỏ trải rộng, trong lòng chợt cảm thấy ngọt ngào.
Cô làm sao dám tưởng tượng bản thân lại có thể tiếp xúc thân mật như vậy với Thanh Tuấn, người đàn ông cô đã yêu thầm bao năm nay.
Từ phòng tắm đi ra, cô lặng lẽ xuống bếp, giúp Thanh Tuấn chuẩn bị bữa sáng.
Nửa giờ sau, mọi thứ đã xong xuôi, Thanh Tuấn cũng xuất hiện ở hành lang lầu hai.
Lâm Thảo giương mắt, liền bắt gặp tròng mắt đen láy mà sắc bén của người đàn ông đó, gò má cô hơi nóng, liền nhanh chóng cúi đầu, phát ra âm thanh mềm mại yếu ớt: "A Thanh, bữa sáng xong rồi."
Khóe môi cương nghị của người đàn ông mím chặt, toát ra hơi thở lạnh lùng: "Cô..."
Giọng nói này vẫn dễ nghe như đêm qua, chỉ khác điều thêm vài phần lạnh lùng.
Hai tay Lâm Thảo nắm chặt, trong lòng như có sợi giây đàn kéo căng, anh muốn nói tới chuyện hôm qua hay sao? Anh sẽ nói gì đây? Đồng ý để cô làm bạn gái anh ư? Sẽ chịu trách nhiệm với cô? Hay là nói chuyện khác...
"Cô tên là gì?"
Lâm Thảo ngẩn ra, trong đầu trống rỗng trong giây lát... Anh làm sao lại không biết tên mình...
"Em, em..." Bởi vì quá căng thẳng, Lâm Thảo nói chuyện có chút lắp bắp. "Tên là Lâm Thảo, anh..."
Anh dường như cũng không nhận ra cô.
"Lâm Thanh?"
"Lâm trong rừng cây, Thảo trong Thanh Thảo." Lâm Thảo vẫn luôn cúi thấp đầu, một mực nhìn mũi giày.
"Cô làm nghề gì?"
"Em, là cô giáo, cô giáo dạy âm nhạc."
Một lúc lâu sau, không có tiếng đáp lại. Mỗi phút yên tĩnh như vậy trôi qua Lâm Thảo càng cảm thấy quẫn bách, cô sợ mình đã làm gì sai khiến Thanh Tuấn mất hứng.
"Giáo viên lương tháng bao nhiêu?"
"Mười, mười triệu." Nghe Thanh Tuấn hỏi vậy Lâm Thảo liền đáp lại, xong liền cảm thấy con số mười triệu này quá mức mất mặt, lại nói thêm, "Bởi vì mới vừa tốt nghiệp, vẫn, vẫn còn trong giai đoạn thực tập."
Thanh Tuấn vẫn nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thầm đánh giá trong lòng, đây là một người phụ nữ tương đối biết giả bộ, kiểu cách và có thủ đoạn.
Một cô giáo bình thường, lại có thể đến buổi tiệc hôm qua, còn hỏi thăm được sở thích của anh, nhất định đã tốn không ít công sức.
Phụ nữ vây quanh anh quá nhiều, người trước mắt này cũng tạm coi như Thông minh, vậy thì giữ lại đi.
"Bên Tôi, một tháng ba trăm triệu được chứ?"
Lâm Thảo kinh ngạc, bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi lại: "Anh vừa, nói gì?"
Mãi đến khi Lâm Thảo ngẩng đầu, Thanh Tuấn mới nhìn rõ gương mặt của cô, một đôi mắt phượng, miệng anh đào cánh mũi nhọn, không tính là đại mỹ nữ, nhưng phải công nhận hai chữ thanh tú.
"Nếu như giá cả không thích hợp, cô có thể ra giá."
Lâm Thảo tự nhận bản thân không tính là quá đần, trong lòng lặng lẽ trào dâng nỗi chua xót, vẫn như cũ không biết điều nói: "Em, em không cần tiền..."
Giọng nói kia rất nhẹ, nhẹ tới nỗi Thanh Tuấn suýt nữa không nghe được.
"Sao?"
Lâm Thảo hít nhẹ một hơi, khóe miệng hơi giương lên, có chút giống nữ sinh hoạt bát cười một cái, nháy mắt với Thanh Tuấn một cái: "Em có thể làm bạn gái anh, không cần tiền."
Người phụ nữ với mái tóc đen nhánh vén ra sau thùy tai, tóc đen như thác đổ trên làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh ngập nước, làn môi đỏ mọng tự nhiên, lần nữa quan sát kĩ như vậy, dường như lại xinh đẹp hơn ban nãy mấy phần.
Lâm Thảo nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của Thanh Tuấn, trong đó như có một vòng xoáy rất lớn, sẽ hoàn toàn cuốn cô vào trong đó.
Bên tai là giọng nói Trầm thấp của người đàn ông: "Bạn gái của Tôi, cô xứng sao?"