Mọi người trên đại
điện đều sững sờ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tất cả thuộc hạ của Lãnh
Thiên Dục đều rút súng ra, nhắm thẳng vào Thượng Quan Tuyền.
Ngay cả Yaelle cũng ngẩn ra, cô không hiểu mục đích lúc này của Thượng Quan
Tuyền. Nếu như cô ấy muốn đến chỗ của Lãnh Thiên Dục chỉ để uy hiếp hắn, vậy thì cô ấy đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
- Thượng Quan Tuyền, mau bỏ súng xuống, nếu không chúng tôi sẽ bắn vỡ đầu cô! – Phong cầm
súng nhắm thẳng vào Thượng Quan Tuyền, giọng điệu tỉnh táo mà lạnh lẽo,
anh ta lập tức lên nòng súng.
Thượng Quan Tuyền khẽ nhếch môi, cô chuyển họng súng đến trước thái dương của Lãnh Thiên Dục, cười lạnh:
“Vậy phải xem mấy người có so được với tốc độ của tôi không đã. Nếu đầu
tôi vỡ thì ngài lão đại đáng kính của mấy người cũng khó giữ được tính
mạng”.
Mọi người như ngừng thở, bọn họ cũng biết cô gái sát thủ
này giống với người trong tổ chức Mafia, đều tàn ác tuyệt tình. Nếu như
không cẩn thận, cô ta nhất định sẽ làm khó lão đại của bọn họ.
Trái ngược với trạng thái căng thẳng của mọi người, gương mặt Lãnh Thiên Dục vẫn không chút biểu cảm, không hề nhìn ra chút sợ hãi nào trong mắt
hắn. Hắn cất giọng âm trầm: “Cô cho rằng tôi có giá trị cho cô lợi dụng
sao?”
Đôi mắt tỉnh táo của Thượng Quan Tuyền thoáng qua tia lạnh
lẽo, cô nhìn một lượt những người vệ sĩ trong đại điện: “Từ phản ứng của bọn họ có thể thấy, anh quả thật là có chút giá trị lợi dụng”.
Một tia tán dương vụt qua trong mắt hắn, dám nói chuyện kiểu này với hắn cũng chỉ có một mình Thượng Quan Tuyền cô thôi.
Sau đó, bên môi từ từ cong lên, hắn trầm giọng hỏi: “Nói đi, cô muốn thế nào?”
- Lão đại! – Phong ở một bên gấp gáp nói.
Lãnh Thiên Dục không nói gì, chỉ vung tay lên, ý bảo Phong không được chen ngang.
Thượng Quan Tuyền cất giọng: “Lãnh Thiên Dục, điều kiện của tôi rất đơn giản”.
- Là gì? – Lãnh Thiên Dục điềm nhiên hỏi lại.
Thượng Quan Tuyền liếc mắt nhìn Yaelle, ánh mắt hết sức phức tạp, sau đó, cô
nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Tôi muốn anh để Yaelle thoát ra ngoài”.
Lời của cô vừa dứt, cả người Yaelle run lên. Sau đó, cô ta hét lên: “Thượng Quan Tuyền, ân tình của cô tôi không nhận, cô cho rằng cô làm vậy tôi
sẽ cám ơn cô sao?”
- Cô câm miệng vào!
Thượng Quan Tuyền ngắt lời Yaelle, sau đó quát Lãnh Thiên Dục: “Mau, ra lệnh đi!”
Lãnh Thiên Dục nói: “Cô cho rằng cô ta có thể chạy thoát được sao?”
- Hừ, vậy thì phải xem thuộc hạ của anh coi trọng anh đến mức nào! –
Thượng Quan Tuyền cười lạnh, tay cầm súng đập mạnh vài cái vào đầu hắn.Cơn đau truyền đến
khiến Lãnh Thiên Dục khẽ nhíu mày, thân thể cao lớn và cứng rắn căng lên tiếp nhận đòn của cô. Hắn không nghĩ tới lực của cô gái này lại mạnh
đến vậy, xem ra hắn đã xem thường cô rồi.
- Tôi nói lại lần nữa, hạ lệnh mau lên! – Thượng Quan Tuyền hiển nhiên đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói.
Một lát sau, sự đau đớn trên người dần biến mất, hắn chậm rãi ưỡn thẳng
người lên, nhìn Thượng Quan Tuyền, rồi nói với thuộc hạ phía sau: “Thả
cô ta ra!”
- Lão đại! – Vẻ mặt Phong lo lắng như muốn nói điều gì đó.
- Tôi nói thả cô ta ra! – Giọng điệu lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục lần nữa vang lên làm người ta không rét mà run.
Mọi người trên đại điện có phần sửng sốt. Từ khi bọn họ đi theo ngài ấy cho tới giờ, chưa từng thấy ngài ấy bị người khác uy hiếp, sự việc ngày hôm nay là thế nào đây?
Nhưng cũng không có cách nào khác, bọn họ chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, cởi trói cho Yaelle rồi lui về phía sau.
- Thượng Quan Tuyền, cô... – Yaelle nắm chặt tay thành nắm đấm. Cô gái
ngốc này, chẳng lẽ cô ấy cho rằng để cô chạy thoát thì cô ấy có thể an
toàn rút lui sao?
Một tay cầm súng của Thượng Quan Tuyền vẫn dí
vào thái dương của Lãnh Thiên Dục, ánh mắt phức tạp nhìn Yaelle rồi cất
giọng: “Yaelle, tôi không cần cô báo đáp ân tình này. Cô hãy nhớ lấy, từ nay về sau không được về tổ chức nữa, đi được bao xa thì cứ đi đi”.
Yaelle thở gấp, ánh mắt đầy phức tạp nhìn người cùng lớn lên với mình. Hai
người luôn đấu với nhau nhưng cô không ngờ Thượng Quan Tuyền lại làm
trái ý chủ thượng, cho cô một con đường sống.
Thượng Quan Tuyền
nhắm mắt, không biết tại sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác không
nỡ, vốn là hôm nay muốn đến giết Yaelle, ai ngờ...
Cô lắc đầu, cố gắng loại bỏ cảm xúc hỗn loạn. Đã giúp phải giúp cho trót, nghĩ tới
đây, Thượng Quan Tuyền nói với Lãnh Thiên Dục: “Tôi muốn anh đảm bảo
người của anh sẽ không làm khó Yaelle”.
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục thoáng qua tia lạnh lùng, sau đó hắn cất giọng: “Tôi bảo đảm”.
Thượng Quan Tuyền đã yên tâm, cô nói với Yaelle: “Còn không đi?”
Cả người Yaelle run lên, không biết tại sao, cô cảm thấy đau đớn trong lòng: “Thượng Quan Tuyền...”.
- Đi, đi mau đi! – Thượng Quan Tuyền cáu kỉnh quát lên.
Trước tình cảnh như vậy, Yaelle không thể không đi, cô nói: “Cô... hãy bảo trọng”.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động quan tâm đến Thượng Quan Tuyền.
Nói xong lời này, Yaelle liền chạy ra khỏi đại điện.
Phong thấy vậy, ngón tay khẽ động.
- Phong! – Ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Dục quét qua gương mặt Phong,
hắn quát lên – Nếu tôi đã đảm bảo an toàn cho cô ta thì không ai được
phép động vào cô ta nữa!
- Vâng, lão đại! – Gương mặt Phong thoáng qua tia ẩn nhẫn, chậm rãi rút súng về.
Khi Yaelle hoàn toàn biến mất khỏi đại điện, Lãnh Thiên Dục hướng về phía
Thượng Quan Tuyền: “Đúng theo yêu cầu của cô, tôi đã thả cô ta ra, bước
tiếp theo cô định làm gì?”