*Đại lễ cầu nguyện pháp
Tây Tạng – Trung Quốc, Lhasa, đại lễ Phật đản
Mười giờ ba mươi phút sáng, tiếng tụng kinh trầm trầm truyền ra từ trong
điện chùa Triết Bang, một trong ba ngôi chùa lớn nhất ở Lhasa. Bốn trăm
tăng nhân mặc áo cà sa màu đỏ thẫm đang ngồi cùng nhau tụng kinh cầu
nguyện.
Ở đây đang cử hành đại lễ Phật đản theo truyền thống. Cũng chính vì lý do này nên không khí của Tây Tạng cũng tràn ngập hương vị khác lạ của đạo Phật.
Đại pháp cầu nguyện trong tiếng Tạng gọi là “Mạc lang thiết ba”, là một
trong những hoạt động trọng yếu nhất trong việc truyền dạy Phật pháp.
Chủ yếu là thông qua lễ cầu nguyện để cầu những điều tốt lành cho năm
mới, thế giới hòa bình, tai họa không còn, cây trái được mùa, lục súc*
thịnh vượng.
* Lục súc: súc vật nuôi trong nhà, gồm: ngựa, bò, dê, gà, chó, lợn
Chùa Triết Bang Tự nằm trên ngọn đồi Ô Sơn, phía tây Lhasa, cách thị trấn
mười cây số. Từ xa nhìn lại, ngôi chùa có quần thể kiến trúc hùng vĩ như nhiều hạt gạo chồng chất tạo nên một ngọn núi tuyết trắng. “Triết Bang” trong tiếng Tạng nghĩa là “Gạo chất đống đầy”.
Vậy nên hôm nay là ngày cầu nguyện đầu tiên, đương nhiên không thể tầm thường.
Tiếng cầu nguyện tụng kinh cùng tiếng chuông chùa vang dội khắp không gian
đại điện. Ngồi ở giữa đại điện là một người lớn tuổi, ông chính là
Thượng sư Đạt Lai, tuy mặt mũi trông già nua nhưng lại rất hiền hậu. Khi lễ cúng bái đã tiến hành được một nửa thì ông rời khỏi đại điện.
Khi bóng dáng ông khuất dần thì một chú tiểu cũng đứng dậy, đi theo sát phía sau!
Chú tiểu đi qua một hành lang rộng lớn, sau đó bước lên cầu thang mười bảy
bậc bằng đá, cẩn thận theo đuôi Thượng sư Đạt Lai đi lên tầng ba.
Chú tiểu có vóc dáng mềm mại, tuy mặc trang phục của đàn ông nhưng lại có
đôi mắt trong veo và tỉnh táo, càng nhìn càng thấy giống… một cô gái!
Khi Thượng sư Đạt Lai đi vào một cửa ngầm thì chú tiểu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Đây là điện Cường Ba, thông với điện Phật, bên trong có tượng Phật bằng
đồng. Trên cửa điện Cường Ba có tấm biển lớn ghi bằng chữ Hán: “Mục Long Nguyên Thiện”. Tấm biển này là do Thì Nhậm, đại thần triều Thanh khắc
để dâng hiến khi đi sứ đến Tây Tạng năm 1846.
Chú tiểu nở nụ cười quỷ dị, ngay sau đó cực kì linh hoạt tìm được cơ quan để mở cửa ngầm.
- Ai?
Thượng sư Đạt Lai không ngờ cửa ngầm sẽ bị người khác mở ra, lập tức giật mình cất giọng hỏi. Khi ông nhìn thấy người đi vào là một chú tiểu thì ánh
mắt hết sức kinh ngạc, tay cũng run lên rồi nhanh chóng giấu đồ trong
tay đi
- Ai cho cậu vào đây? Đi ra ngoài cho tôi! – Thượng sư Đạt Lai nghĩ đây
chỉ là một chú tiểu bình thường liền nhanh chóng đè nén sự khiếp sợ,
lạnh lùng quát.
Ai ngờ chú tiểu này lại nở một nụ cười lạnh,
giọng nói êm ái như của một cô gái nhưng hết sức lạnh lẽo: “Thượng sư
Đạt Lai, đưa đồ ra đây!”
Giọng nói đầy tự tin, không cho
người khác cơ hội từ chối càng khiến Thượng sư Đạt Lai giật nảy mình.
Ông cảm thấy giọng của chú tiểu kia… là giọng của con gái!
- Cô là con gái? Cô là ai? – Thượng sư Đạt Lai lập tức cảm nhận được điều khác lạ, chăm chú quan sát người trước mặt.
Ánh mắt chú tiểu lóe lên tia sắc lạnh, ngay sau đó bàn tay nhỏ nhắn từ từ phủ lên mặt, chậm rãi kéo lớp mặt nạ xuống...