Giáo Chủ Và Kẻ Điên

Chương 3

Hôm nay càng ngày càng nóng.

Trong động tuy rằng mát mẻ, nhưng tóm lại vẫn sẽ bị thổi vào một hai luồng gió nóng, cả ngày trên người đều đầy mồ hôi, ta lại không thể cử động, chỉ có thể chịu đựng dơ bẩn nóng nực.

Thật vất vả đợi đến giữa trưa kẻ điên mới trở lại, ta lập tức nói với hắn muốn tắm rửa.

“Không tắm thì rất thối.”

Ta rớt xuống đây đã hơn nửa tháng, y phục trên người vừa bẩn lại vừa rách nát còn dính đầy vết máu, thật sự đã vượt qua cực hạn mà ta chịu đựng.

Kẻ điên nghe ta nói như vậy ghé sát vào ta giống đại lang khuyển ngửi ngửi, dùng ngữ điệu có chút cứng ngắc nói: “Không thối.”

Ta không được tự nhiên tránh né, không biết nói với hắn cái gì cho đúng, cười mắng:“Mũi của ngươi chắc bị gấu cào đi?”

Hắn thấy ta cười, cũng không quản ta đến cùng nói cái gì cũng ngốc ngốc ngây ngô cười.

“Đừng cười, mau dẫn ta đi tắm rửa!” Ta thúc giục hắn.

Ta biết gần đây có khe suối hoặc là ao nước, bởi vì kẻ điên cách hai ngày sẽ ôm một vò đựng nước lớn làm bằng đá đi ra ngoài, lấy đầy nước lại trở về. Vại đá đó ít nhất cũng có ngàn cân, hắn có thể ôm một cách tự nhiên, đủ thấy khí lực kinh người.

Hắn đứng lên nhìn ta một lát, như là đang suy tư làm thế nào đem một người bị liệt ra ngoài.


“Ngươi qua đây ngồi xổm xuống, ta a……” Ta nói còn chưa nói xong, hắn đã cúi người đem ta chặn ngang ôm lấy.

Hắn ôm rất ổn, không làm ta cảm thấy một chút xóc nảy, đồng thời động tác lại phi thường mềm nhẹ, từ đầu tới đuôi đều thập phần cẩn thận tránh vết thương của ta.

Từ lúc ta ở trong sơn động tỉnh lại, đây là lần đầu tiên xuất động, nói không kích động hưng phấn là giả nhưng ta hiện tại tay chân như bị phế, trừ dựa vào kẻ điên không có phương pháp khác, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế tâm tình.

Từ sơn động đi ra, đi đại khái thời gian một nén nhang bên tai ta mới nghe âm thanh của dòng nước chảy róc rách. Nghe thanh âm càng ngày càng gần, dòng suối kia cũng dần dần hiện ra ở trước mắt ta.

Đó là khe suối nhỏ rộng chừng ba thước nhìn không ra nguồn nước chảy từ phương nào đến, không nhanh không chậm chảy xuôi trong rừng cây cỏ u tĩnh.

Ta vốn muốn bảo hắn cởi hết y phục cho ta để ta xuống dòng nước suối đang chảy để thanh tẩy, dù không thể triệt để thanh tẩy sạch sẽ, tốt xấu cũng làm mái tóc ta sắp kết thành khối gội sạch. Không nghĩ tới kẻ điên để ta ngồi trên một tảng đá lớn bên cạnh dòng suối, lưng ta tựa vào mặt trên, phía dưới lót một mảnh lá lớn, hắn không nói hai lời cởi y phục của ta rồi ném y phục vào trong nước suối sau đó hắn cũng nhảy xuống luôn.

Ta trần trụi tựa vào trên tảng đá, trừng mắt, bắt đầu suy tư phải chăng hắn hiểu sai ý của ta.

Kẻ điên này chẳng lẽ không phân biệt được tắm rửa và giặt quần áo hay sao?!!

May mà ta không tức giận được bao lâu kẻ điên liền lên bờ, trong tay xách toàn bộ gia sản đã ướt sũng của ta.

Hắn đi đến bên cạnh ta, dùng bàn tay to lớn sờ sờ mặt của ta, sau đó cầm lấy của nội sam bắt đầu lau người cho ta.

Suối nước lạnh lẽo, một chút cũng không bị ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời nóng bức, ta không tự giác mà rùng mình.


Hắn lập tức dừng tay hỏi:“Lạnh?”

Ta lắc đầu:“Không lạnh, rất thoải mái.”

Hắn nhe răng cười với ta, hai hàm răng sáng choang ta nhìn mà quáng mắt.

Nội sam rất mềm mại, chà sát ở trên người thập phần thoải mái, không có có trực tiếp ngâm mình trong nước lau như vậy cũng đã nghiền.

Ta cau mày hỏi hắn:“Ngươi làm gì không trực tiếp đem ta để vào trong nước?”

Tay hắn đang chà lau chợt dừng, đúng lý hợp tình nói ra 5 chữ: “Nước lạnh, bị đau bụng.”

Được, thiếu chút nữa ta quên mình là mang danh là “Dựng phu” yếu ớt.

Ta kiên nhẫn cùng hắn trao đổi:“Tóc của ta phải làm thế nào? Nếu không gội sẽ kết dính một chỗ. Ta không..như vậy…… Hài tử cũng không mảnh mai như vậy tắm một hồi cũng không đau bụng.”

Hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu không nói chuyện, làm trong lòng ta đang đánh trống, cố tình đôi mắt hắn lại thập phần thâm thúy, để người đoán không ra.

Rốt cuộc, hắn đứng lên.


“Niếp Niếp, chờ ta.” Hắn đem quần áo ướt sũng che trên bụng, lưu lại những lời này rồi bỏ đi.

Ta hoàn toàn không hiểu làm sao, không biết hắn đi làm gì:“Ai! ngươi đi nơi nào? Uy! ngươi đợi đã!”

Toàn thân ta trừ đùi phải và một cái đầu những chỗ khác muốn động cũng không thể động, chỉ có thể tựa vào trên tảng đá. Thái Dương nóng cháy ta ở đây có bóng cây che nắng, bằng không chắc cũng bị nóng đến phát hỏa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ta nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân, lập tức cảnh giác hỏi:“Ai?”

Tiếng bước chân đó càng ngày càng gần, rốt cuộc đến gần chỗ ngồi của ta, ta lấy lại tinh thần quả nhiên là kẻ điên.

“Niếp Niếp!” Hắn cười đem cái gì đó ôm trong lòng thả xuống đất, đi lên thay ta lau lau cái trán không có chút mồ hôi.

Ta ghét bỏ tránh ra, mắt nhìn vật dưới đất phát hiện đó là cái bồn nhỏ được làm bằng gỗ.

“Ngươi đi làm cái này?”

Cái bồn gỗ tuy nhỏ, nhưng công phu làm ra lại thập phần đáng gờm, tại đây thâm sơn cùng cốc dưới tình trạng không có dụng cụ gì có thể làm ra cái bồn như vậy rất là có bản lĩnh, nhưng hắn còn đem xung quanh bồn và đáy bồn làm vô cùng bóng loáng, nội lực này thật sự là thâm hậu đáng sợ.

Ta tỉ mỉ đánh giá kẻ điên, nghĩ người này đến cùng là đại thần ở núi nào vì sao trên giang hồ ta không biết có một nhân vật như vậy.

Hắn dùng mu bàn tay mơn trớn má ta nói:“Niếp Niếp, chờ một chút…… Rất nhanh là….. Có thể tắm.” Nói xong ôm bồn đi đến bên dòng suối.

Mấy ngày này hắn nói chuyện với ta càng ngày càng có thứ tự, lâu dần nói không chừng có thể trao đổi không trở ngại.

Chẳng được bao lâu hắn liền theo đường cũ trở lại, trong bồn chứa đầy nước theo động tác của hắn văng tung tóe một đường.


Ta không thể động, đương nhiên là do hắn gội đầu cho ta nhưng tóc của ta bị máu tươi và bụi đất bám dính kết lại với nhau, nhất thời gỡ không ra.

“Tóc rối như vậy cứ trực tiếp cắt đi cho ta.” Ta nói với kẻ điên: “Bằng không muốn chải cho thẳng không biết làm đến lúc nào?”

Hắn làm bộ như không có nghe lời nói của ta, vẫn kiên nhẫn giúp ta gội đầu, gặp chỗ bị kết dính thì cẩn thận gỡ rối cho ta, ngược lại so nữ nhân thiêu thùa may vá còn chăm chú thận trọng hơn.

Trên người ấm áp, mái tóc được vuốt ve cảm giác cũng rất thoải mái, bất tri bất giác ta ngủ quên lúc tỉnh lại tóc đã khô một nửa.

Ta mở mắt ra, trước mắt vẫn là mù mịt không rõ ràng, nhìn trên mặt đất có một cái bóng người đang di động, cố gắng hết sức ngẩng đầu lên nhìn phát hiện phía sau tảng đá lớn đứng một người, từ góc độ của ta vừa lúc có thể nhìn hắn mặc tấm váy bằng da thú nhỏ xíu có cũng như không lắc lư một đường dài, nhìn thấy làm ta đau cả mắt.

Hắn nhận thấy ta tỉnh, trên tay mang theo một đống y phục đã phơi khô từ trên tảng đá nhảy xuống.

“Niếp Niếp!”

Thật sự là kẻ điên vô tư vô lự a……

Có thể là được tắm rửa nên thể xác và tinh thần đều sảng khoái, ta khó có được đối với hắn lộ ra nụ cười nhẹ:“Ta đói bụng, chúng ta trở về đi.”

Hắn ngốc ngốc nhìn ta, lúc ta nhịn không được nhíu mày đột nhiên hắn đến gần ta không ngừng hôn lên môi ta.

Tâm tình tốt tích cóp từ nãy đến giờ lập tức bay hết, ta tức giận trừng hắn:“Ngươi!” Thấy hắn ra vẻ mờ mịt vô tri làm ta cảm thấy một trận vô lực: “Được rồi, đi mau!”

Rất nhanh, hắn giúp ta mặc xong y phục, giống như khi đến đây ôm ta trở về.