Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 7

Ed: Jang Bò

Vạn thần y nói mình coi tiền bạc như cặn bã, mà ở trong mắt ta, hắn căn bản là hố rác.

Ta chỉ hôn mê năm ngày, thế nhưng hắn ôm bàn tính khư khư, lạch cạch gõ một phen, sau đó rất rộng rãi rất sung sướng trừ cho ta ba đồng tiền lẻ, nghiêm nghị nói: "Tiền xem bệnh tổng cộng là bảy trăm tám mươi lượng."

"...... Tám mươi lượng đã là thiên lý bất dung, bảy trăm tám mươi lượng cũng quá đắt rồi, đủ cho dân chúng nhỏ bé như ta đây sống một năm rồi! Hơn nữa ngài và sư phụ ta không phải là bạn tốt sao?"

Vạn thần y hết khó xử nhìn ta, trực tiếp bỏ qua vế sau, hồi lâu nhấn mạnh từng chữ: "Thẩm cô nương, ý của cô là mạng của mình chỉ trị giá tám mươi lượng, chứ không thể đến 700 lượng?"

Nếu ta mà đáng tiền, sư phụ sư mẫu đã sớm đem ta đi bán được chứ...... Ta lập tức gật đầu: "Cho nên ngài hãy thu tám mươi lượng thôi."

"......"

Vạn thần y thập phần ghét bỏ nhìn ta, Thủy Hành Ca đứng một bên hình như cũng ghét bỏ không kém, nói: "Tiền xem bệnh của cô, ta trả."

Đây nhất định là câu nói êm tai nhất mà ta được nghe từ lúc ta sinh ra đến giờ, ta cảm động lệ rơi đầy mặt, Giáo chủ đại nhân, không thể làm người yêu, vậy chúng ta làm bằng hữu đi! Kết bái huynh đệ có được không?

Vạn thần y cười nhếch cả lông mày, nguyên bản mắt đã nhỏ giờ lại càng thêm híp lại thành một đường chỉ, hai chòm râu nhỏ thô bỉ dựng lên: "Đến đây, Giáo chủ mau tới đây, tại hạ giúp ngài bó thuốc."

Bị Vạn thần y bóc lột một số tiền lớn như vậy ta đây càng thêm buồn bực, nói nhỏ với Thủy Hành Ca: "Sau này ta sẽ trả lại ngươi."

Hắn kỳ quái nhìn ta một cái, nói: "Chỉ là mấy trăm lượng bạc mà thôi."

Chỉ là! Mà thôi!

Bị cường hào đả kích, ta đây hít mũi một cái, hận không thể đấm đùi bóp vai cho hắn tỏ vẻ thân cận. Thấy hắn cúi người kéo ống quần, Vạn thần y chậm chạp tháo băng, vết thương dần dần lộ ra bởi vì đắp thảo dược nên chân có chút xanh đen. Rửa sạch thảo dược, vết thương kia thật sâu, nhìn hình dáng mơ hồ như vết răng cưa, ta kinh ngạc, sẽ không phải là do cứu ta mà bị bẫy săn làm bị thương chứ?

Khó thấy Thủy Hành Ca nhíu mày, sắc mặt cũng từng chút trở nên trắng bệch, căn bản là đang cố nén đau. Mệt cho hắn bị thương đến gân cốt như vậy còn có thể chịu đựng, nếu là người thường, sớm đã ngất đi. Ta ngồi xuống giúp Vạn thần y giữ băng gạc, không nhịn được hỏi: "Rõ ràng vết thương sâu như vậy, nhưng lúc ngài bước đi sao ta một chút cũng không nhìn ra."

Giọng nói của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: "Quen rồi."

Ý của hắn là thường xuyên bị bẫy thú kẹp, hay là thường xuyên bị thương nặng như vậy? Nhưng ta nghe giang hồ đồn đại, võ công cùng tu vi của Thủy Hành Ca cực cao, năm đó giáo chủ tiền nhiệm của Ma giáo bị các trưởng lão ám toán mất mạng, khi đó Thủy Hành Ca vẫn còn là thiếu niên dám một mình xông vào phòng của các trưởng lão chém giết. Đối với những kẻ đã từng theo phe các trưởng lão, nếu biết quay đầu lập công chuộc tội sẽ không giết không trách, lòng dạ rộng lớn bao dung. Mọi người đều cảm động đến rơi nước mắt, lại càng thêm bán mạng, khiến cho thế lực của Ma giáo sau sáu năm ngắn ngủi đã trải khắp Tây Vực, hôm nay lại muốn lấn tới Trung Nguyên, chẳng trách Lý Thương trở nên luống cuống tay chân.

Có thể quyết đoán như vậy, võ công lại cao, còn có giáo chúng ủng hộ vậy mà lại nói mình trọng thương đã thành thói quen.

Vạn thần y vừa mới bôi thuốc xong, đã thấy dược đồng tên Đậu Đậu kia chạy vào: "Sư phụ, đệ tử của Đường môn xin vào cốc, nghe nói là mật thám của Đường môn tìm được Giáo chủ Ma giáo và đệ tử của ngũ độc giáo ở đây, muốn lục soát tìm người."

Hắn cũng không thèm ngẩng đầu, nói: "Dùng loạn côn đuổi ra."

...... Ta đột nhiên phát hiện sư phụ cùng với mấy người trong võ lâm này kỳ thật đều là một loại đức hạnh.

Dược đồng bình tĩnh nói: "Bọn họ còn mang theo một rương vàng lớn, cao quá nửa người tới đây."

Tay Vạn thần y run một cái, trấn định nói với chúng ta: "Các ngươi, đi cửa sau đi."

"......"

"......"

Bị một rương vàng bán đứng bọn ta đây được tặng một con ngựa, trực tiếp đi theo đường mòn rời cốc.

Không biết chân của Thủy Hành Ca có phải bị thương thật hay không, cưỡi ngựa một chút khó khăn cũng không có, ta thì ngược lại ôm eo hắn từ phía sau suy nghĩ có chút loạn. Trước kia ta từng ngồi phía sau đại sự huynh, nhưng tay ta hoàn toàn không thể ôm trọn vòng eo to mập như thùng nước kia. Hôm nay ôm hắn, eo không có một chút thịt dư, cảm thụ cực tốt, ta không nhịn được dùng ngón tay ấn thử, quả nhiên bền chắc cực kì.

Ra khỏi sơn cốc, vào trấn Đông Lâm, ta suy nghĩ có nên nhờ Thủy Hành Ca đưa ta đến cái trấn nhỏ mà ta đã gửi Tật Phong, suy nghĩ một chút tốt nhất vẫn không nên, nếu để cho người khác nhìn thấy ta và hắn ở chung một chỗ, muốn không bị người khác hiểu lầm Ngũ độc giáo và Ma giáo có quan hệ cũng khó.

Tìm khách điếm ăn cơm trưa, ta thấy đây chính là cơm chia tay, nghĩ đến võ lâm lớn như vậy, sau này căn bản không thể gặp lại, không nhịn được nhìn hắn nhiều thêm mấy lần, nói: "Thủy Hành Ca, ta phải về núi ngũ độc, sau này còn gặp lại."

Hắn không động, nhướn lông mày nhìn ta: