Editor: Xám
Thủy Hành Ca liếc mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc Thu Thu có phải ân nhân cô nương hay không? Năm xưa Tam trưởng lão tin tưởng ngươi như vậy, nếu như bảo ngươi đi chăm sóc con cháu của Thẩm gia, ít nhiều gì cũng sẽ nói chuyện này cho ngươi."
Thủy Hành Uyên giơ cổ tay: "Thẩm Đông từng nói, đặc trưng rõ ràng nhất của ân nhân cô nương là tay phải có dấu vết màu đỏ. Nhưng Thẩm cô nương không có. Trước đây khi sư phụ trừ được hơn một nửa Ma độc trên người Tứ trưởng lão, ta đã hỏi ông ấy rất nhiều. Bởi vì chưa từng nghe nói sư phụ biết pháp thuật, về sau sư phụ mới nói với ta chuyện của Dược tiên. Nói nếu như thật sự giống như ân nhân nói, vậy trong số các con gái của ông ấy, nhất định có một người là Dược tiên, vì thế đã thu thập hai mươi tám giọt máu về để trừ ma."
Thủy Hành Ca hỏi: "Tam trưởng lão cũng không biết rốt cuộc ai mới là Dược tiên? Vậy thì làm sao ông ấy biết được Dược tiên ở trong số các con gái của ông ấy?"
Thủy Hành Uyên cưới: "Bởi vì ân nhân từng tặng cho ông ấy một loại pháp khí, một khi đến gần Dược tiên, sẽ có cảm ứng. Mỗi lần sư phụ về đến nhà, đều có thể nhìn thấy pháp khí lóe sáng. Cho dù thử nghiệm như thế nào, ánh sáng đó đều chỉ sáng ở trước mặt con gái. Mà thử từng người một, pháp khí đều sẽ phát ra ánh sáng, nhưng trong hai mươi tám người, lại không có ai mà cổ tay có vòng đỏ. Vì thế sư phụ nghĩ, có lẽ hồn phách của tiên và người khác biệt, một hồn đã biến thành hai mươi tám người? Mặc dù rất hoang đường, nhưng lúc Ma giáo sinh biến, sư phụ vẫn lấy máu, vậy mà thật sự có tác dụng, ông càng kết luận, trong số những người này, có Dược tiên ở đây."
"Sư phụ không nói với ta những chuyện này, ngược lại vẫn bảo ta đi tìm khắp năm sông bốn bể." Thủy Hành Ca suy nghĩ giây lát, cười, "Ta đột nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Tam trưởng lão rồi."
Thủy Hành Uyên gật đầu: "Sư phủ biết máu của con cháu Thẩm gia có thể trừ được Ma độc, nếu như dùng lên người ngươi, có thể sẽ khiến ngươi mất mạng. Để bảo vệ ngươi, vì thế thà rằng nhịn đau đưa từng đứa con gái của mình đi, cũng không muốn các nàng tập hợp lại uy hiếp đến ngươi."
Ta dần dần khôi phục thần trí, nghe thấy lời này lại càng tỉnh táo hơn nhiều. Nguyên nhân trước đây cha chẳng ngó ngàng gì đến chúng ta lại là như vậy sao? Vậy nên phú thương lớn như thế đột nhiên rời đi, không phải vì cha bận chiếu cố Ma giáo mà không kịp thu xếp ổn thỏa cho chúng ta, mà là cố ý làm vậy. Suy nghĩ tỉ mỉ, cho dù lúc đó cha dẹp yên phản loạn của Ma giáo sau đó thân mang trọng thương mà rời khỏi cõi đời, nhưng người hầu và di nương trong phủ đều là người của Ma giáo, nếu như không muốn Thẩm gia loạn, hoàn toàn không phải vấn đề.
Nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Giữa Thẩm gia và Ma giáo, cha đã chọn bảo vệ Ma giáo. Chẳng trách về cơ bản huynh đệ tỷ muội bọn ta đều ở trong các môn phái lớn, đó hoàn toàn chính là những gì ông đã sắp xếp khi còn sống! Một mặt không muốn chúng ta lưu lạc đầu đường, một mặt lại tìm cơ hội tách chúng ta mỗi người một nơi.
Thủy Hành Ca lại ôm chặt ta hơn một chút, thấp giọng: "Xin lỗi, Thu Thu."
Thủy Hành Uyên cười lạnh lùng: "Có tình nhắc nhở một câu, bởi vì đệ muội rất có khả năng chính là Dược tiên, mà hiện giờ trên người đệ đệ có Ma độc, cho nên đệ muội muốn giết ngươi, là bản năng, ai bảo ngươi là một nửa Ma vật."
Ta giơ tay bị trói lên, chạm lên đầu: "Nói cách khác, chúng ta không thể ở bên nhau?"
"Đúng, nếu không nói không chừng nửa đêm của một ngày nào đó, ngươi sẽ bò dậy chém đệ đệ."
Ta sững sờ nhìn Thủy Hành Ca, suýt chút nữa đã khóc òa: "Không được..."
Thủy Hành Ca cúi đầu cười nói: "Nàng sẽ không làm vậy, đừng khóc." Hắn lại hỏi, "Ngoài hai mươi tám giọt máu này, có còn cách khác có thể giải trừ Ma độc không?"
Khóe miệng Thủy Hành Uyên nhếch lên thêm ba phần ý cười: "Giao hợp với diễm quỷ, sau khi lấy Ma độc ra, diễm quỷ cũng sẽ chết. Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ không làm chuyện này. Bằng không lúc Thẩm Đông ở đó, ngươi đã làm vậy rồi."
Ta thật sự muốn nhào tới đánh hắn: "Đừng nhắc đến Đông Đông! Đông Đông chết hơn một nửa trách nhiệm là thuộc về ngươi! Nếu như ngươi không đánh ta bị thương, làm sao Đông Đông có thể vì cứu ta mà hồn bay phách tán! Ta trách nàng đâm ta một đao, nhưng ta không cho phép đao đâm ngược trở lại không phải từ tay ta!"
Nếu không phải Thủy Hành Ca ngăn ta lại, ta đã có thể nhảy bổ đến trước mặt hắn, đánh hắn một trận rồi.
Thủy Hành Uyên lại khựng lại, nghiêm mặt: "Đệ muội, tay của ngươi đang phát sáng."
Thủy Hành Ca nắm tay ta lại, cũng kinh ngạc: "Vết đỏ."
Đầu liên tục kêu ong ong, ta run rẩy giơ tay nhìn, vết đỏ vốn dĩ thiếu
//
window.__mirage2 = {petok:"cdb23c3673847221e76617ddbc182a51217bf06b-1589347012-86400"};
//]]>