Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 53: Thiếu

Editor: Xám

Lần hôn mê này của Thủy Hành Ca dọa ta sợ muốn chết, nhìn khắp cả người cũng không thấy hắn bị thương ở chỗ nào, chờ đến khi đắp chăn giúp hắn, ta mới hồi thần, hình như ta đã không cẩn thận đưa hắn cho "sắc lang" mất rồi...

Ta sợ Đông Đông còn có thể trở lại, đã nhờ hàng xóm đi tìm mấy đạo sĩ hòa thượng tới, đến khi ta đi ra khỏi phòng, lập tức bị bùa vàng khắp sân đập vào mắt. Nếu như bùa này thật sự có tác dụng, ta cảm thấy ngay cả Diêm La Vương cũng không dám đi vào...

Lại quay vào phòng, Thủy Hành Ca vẫn chưa tỉnh. Ta ngồi ở mép giường nhìn hắn đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Trước đây lần nào mở mắt cũng có thể nhìn thấy hắn đang nhìn qua, cho dù là trước khi biến thân yếu ớt đến mức nào, nhưng bàn tay đang nắm luôn khiến người ta an tâm. Nhưng lần này lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn, không dám lớn tiếng gọi hắn, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Ta xoa đôi mắt chua xót, nhẹ giọng nói: "Thủy Hành Ca, chàng tỉnh lại nhanh một chút có được không, ta sợ."

Ta đã rời khỏi Ngũ Độc sơn, hiện giờ chỉ còn lại hắn, nếu như hắn không tỉnh, ta cũng không biết nên làm thế nào.

"Thủy Hành Ca, chàng không thể bỏ ta lại, chàng đồng ý với ta một tiếng sẽ không ngủ nữa có được không?"

Hắn không trả lời, vẫn nhắm chặt hai mắt. Ta nằm rạp người bên cạnh hắn, nhìn nửa bên mặt của hắn, giơ tay vuốt ve, lạnh lẽo nơi đầu ngón tay truyền vào người, ta lập tức sợ bật dậy: "Thủy Hành Ca, chàng mau dậy đi, đừng ngủ nữa, còn ngủ nữa thì sẽ biến thành người băng đấy. Dậy đi ta tắm nước nóng cho chàng."

Thủy Hành Ca không đáp lại, cũng chưa có xu hướng tỉnh. Ta vội đắp hết chăn trong tủ lên người hắn, đốt lò sưởi trong phòng, sau đó chạy vào phòng bếp nấu nước. Vất vả lắm mới chờ nước nấu xong, lại phát hiện hoàn toàn không di chuyển được hắn. Nếu như cưỡng ép kéo vào phòng tắm, dựa theo mức độ đóng băng của cơ thể hắn, đoán chừng ngã một cái đã biến thành vụn băng mất rồi.

Ta vắt khô khăn nóng áp lên ngực hắn, vẫn còn phập phồng nhè nhẹ, sắc mặt hắn lại càng lúc càng kém, mặt mũi yếu ớt trắng như giấy Tuyên Thành.

"Thủy Hành Ca mau tỉnh lại đi, chẳng phải chàng muốn lấy ta sao, đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại..." Ta ôm hắn thật chặt, thiếu chút nữa đã khóc đến mức đau cả sườn, "Chúng ta không đùa nữa, không đùa nữa."

"Thu Thu..."

Ta đột nhiên ngẩng đầu, thấy hắn hơi mở mắt, tiếng khóc lập tức ngừng lại, nghẹn ngào: "Thủy Hành Ca, chàng sắp chết sao?"

Khóe miệng Thủy Hành Ca nhếch lên thành một nụ cười: "Sẽ không đâu, đừng khóc."

Ta run rẩy kéo mấy cái chăn còn lại qua, bọc hắn lại thật kín: "Chàng không khỏe chỗ nào, ta đi tìm đại phu cho chàng nhé?"

"Không sao." Thủy Hành Ca kéo ta, trên tay lại không có tí sức nào, giọng nói càng trầm thấp hơn, "Ở lại."

"Ta không đi." Ta nhẹ nhàng ôm hắn qua lớp chăn, cọ mặt lên đó, lau sạch sẽ nước mắt, cười cười, "Chàng ở đâu, ta sẽ ở đó."

Ta lẳng lặng nhìn hắn, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, sẽ cảm thấy an tâm.

Hắn không hề vứt bỏ ta giống như người thân, vẫn ở bên cạnh ta.

Như vậy là đủ rồi.

" Thủy Hành Ca."

"Hả?"

"Ta thích chàng." Ta lắc đầu, không biết mặt có đỏ không, chỉ biết tim đập rất nhanh, "Đã thích đến mức không phải chàng không gả rồi, cho nên... chàng tuyệt đối không được bỏ ta lại."

"Sẽ không đâu." Giọng điệu của Thủy Hành Ca chậm rãi, nhưng cực kỳ nghiêm túc, lại nhẹ giọng lặp lại một lần, "Sẽ không đâu."

Ta thò đầu hôn hắn một cái: "Ta cũng sẽ không."

Còn không chờ hai người bọn ta nhu tình mật ý xong, đã nghe thấy có người nhảy vào sân, ta sợ hãi cho rằng Đông Đông lại quay về, ló đầu nhìn qua, lại là Thủy Hành Uyên.

Hắn đứng ở trong sân một lát, nhìn những tấm bùa vàng kia hồi lâu, sau đó giật, xuống, toàn bộ! Ta đứng bật dậy, nhảy ra ngoài từ cửa sổ. Ở cùng Thủy Hành Ca lâu như vậy rồi, nhảy qua cửa sổ đã trở thành kỹ năng một cách vô thức.

"Dừng tay! Huynh có bản lĩnh giật chúng xuống thì có bản lĩnh chống đối ta này! Những thứ đó ta đã tốn cả một xấp dày ngân lượng mới mua được, huynh lại giật xuống như vậy." Nhìn giấy đầy đất, ta tức giận chỉ người nào đó, "Còn giật nữa còn giật nữa, huynh đủ rồi đấy!"

Thủy Hành Uyên nghiêm mặt nói: "Những tấm bùa vàng này hoàn toàn vô dụng." Dứt lời lại phe phẩy một đống đồ trong tay hắn, "Dán những thứ này, nhất định không có ma quỷ nào dám đến."

Nhớ đến vừa rồi hắn không tốn chút sức lực nào đã đuổi được Đông Đông đi, ta im lặng tin tưởng hắn.

"Đệ đệ đâu?"

"Hắn đang nghỉ ngơi."

"Vậy muội cũng đi nghỉ ngơi đi, ta dán xong sẽ đi."

Thật đúng là một ca ca tốt cảm thiên động địa. Ta lau lệ, cầm hồ gạo ra cùng dán với hắn. Chỉ một chốc hắn đã hỏi: "Vì sao nàng ta muốn đối xử với các người như vậy? Chẳng phải muội là tỷ tỷ ruột của nàng ta sao?"

Ta ậm ừ: "Có lẽ là vì ta còn sống, mà nàng đã không còn trên đời này nữa rồi."

Một lát sau, hắn mới ừm một tiếng, sau đó nói không chút khách sao: "Đệ muội, lần sau lúc nói dối nhớ quay lưng lại với người khác, mặt đỏ hết lên, rất dễ nhìn ra là đang nói dối."

"..." Có thể đừng vạch mặt thế không!

Cũng không biết là bùa này có tác dụng, hay là Đông Đông đã không dám đến nữa, trong nửa tháng này không hề nhìn thấy nàng nữa. Thỉnh thoảng đến Hành Vận điện, Lục tỷ hỏi, ta chỉ có thể nói nàng đã về nhà cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu rồi, lại khiến cho tình thương mẫu tử của