Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 23

Ed: Jang Bò

Giải quyết xong chuyện Đường môn, giống như trút được gánh nặng. Ta lấy lại cây sáo ngọc của Thập thất ca từ chỗ Long Diệu Âm, không nói cho nàng biết chuyện của Thập thất ca, dù sao ở trong lòng của nàng, người nàng yêu chỉ có chính nàng. Đem cây sáo bằng ngọc đưa cho Vũ Thiên Tầm, chưa kịp nói địa điểm, nàng đã bay đi chỉ lưu lại một đám bụi. . . . . .

Kiếp trước nhất định nàng là thiên khuyển ở chỗ Thái Thượng Lão Quân nhà cả ngày ăn linh đan diệu dược nên bây giờ mới tinh thông  . . . . . .

Trở lại phòng viết một lá thư cho sư phụ sư nương, đơn giản nói lại mọi chuyện. Sau đó chạy đến phòng cách vách tìm Thủy Hành Ca mượn huyết cáp, thư này không vội, tìm bồ câu đưa thư bình thường cũng được, chẳng qua ta có việc muốn tìm hắn nên mới viện cớ.

Gõ cửa, lát sau thấy Tống Nghị đi ra, giọng nói âm lãnh: "Cô nương nếu không có việc gì, thì nên ít đến quấy rầy Giáo chủ."

Ta ngẩn người, thấy hắn định đi, đưa tay ngăn hắn lại: "Tống Nghị lời này của ngươi là có ý gì?"

"Ý tứ chính là Giáo chủ tới Trung Nguyên là có chuyện quan trọng, không phải tới thay cô nương giải quyết phiền toái. Huống chi kể từ khi gặp cô nương, Giáo chủ không ngừng bị thương, cho dù là thiếu ân tình gì của cô nương, cũng đã sớm trả sạch, kính xin cô nương tự trọng."

Ta không có cách nào phản bác hắn, bởi vì dường như sau mỗi lần hóa thân Thủy Hành Ca đều bị thương. Vào trong phòng, Thủy Hành Ca đã pha xong trà, đẩy một ly đến trước mặt ta. Ta mặt không đổi hỏi hắn: "Tả Hộ Pháp của ngài sao lại có thành kiến với ta lớn như vậy."

Giọng nói của Thủy Hành Ca nhàn nhạt: "Có lẽ là do dáng dấp của cô giống với một cố nhân, cố nhân đó, là sự phụ của Tống Nghị."

Ta vừa tức vừa buồn cười nói: "Vậy hắn nên tôn trọng ta, chứ không phải chán ghét ta."

Thủy Hành Ca lắc đầu: "Mấy năm trước Ma Giáo gặp nạn, sư phụ của hắn bỏ rơi tất cả đệ tử, trộm tiền tài chạy mất." 

Ta đột nhiên nghĩ tới mẹ ta, nhất thời lý giải được tại sao Tống Nghị lại ghét ta như vậy. Ta uống một ngụm trà, không khí yên lặng, hồi lâu, ta mới hỏi: "Báo xa lị là ngài?"

Thủy Hành Ca trả lời: "Đúng."

"Còn gì nữa không?"

"Huyết cáp, rắn nhỏ."

Nói đến rắn, ta thật hận không tìm được một cái lỗ đễ chui xuống, suy nghĩ một chút lúc ấy thật nguy hiểm, cả đêm ở cùng một chỗ còn hít phải mê tình hương, khó trách lúc ta thay quần áo nó muốn chạy trốn. Chỉ cần đối phương là nữ nhân, bình thường. . . . . . Giống đực? Khụ khụ, cũng sẽ có phản ứng thôi.

Nghĩ tới đây, ta vội ho nhẹ: "Cho nên mỗi tháng trước mồng một mười lăm, thân thể ngài sẽ bắt đầu biến đổi vô lực sao?"

Thủy Hành Ca gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt, dùng giọng mũi nhắc nhở  ta, hắn không muốn nhắc tới chuyện này. Ta cũng không tính hỏi kỹ, nhưng một lát sau, hắn lại nói: "Sáu năm trước, Tứ trưởng lão đột nhiên phản giáo, võ công của hắn cũng không tính là thượng thừa, nhưng lại dễ dàng giết chết phụ thân ta, lại chém giết rất nhiều cao thủ. Sau đó Tam trưởng lão trở lại từ trung nguyên, tra ra được hắn ký khế ước với thần ma, dâng lên hồn phách đổi lại ma tính, võ công tăng mạnh."

Ta nuốt nước bọt, nếu như là người khác nói với ta chuyện này, ta nhất định sẽ cảm thấy người này đang nói chuyện xưa, nhưng việc Thủy Hành Ca hóa thân là việc ta tận mắt nhìn thấy, không thể hoài nghi.

"Ta cùng mấy người trong giáo giả vờ phục tùng, thừa dịp hắn thiết yến, mời rượu hắn, chuốc hắn uống say. Nửa đêm chúng ta xâm nhập, ta lẻn vào phòng ngủ của hắn, chém chết hắn, ai ngờ hắn nhập ma, người chết nhưng tâm chưa chết, trong lúc đánh nhau ta vô ý bị hắn cào trúng, ma tính xâm nhập vào cơ thể, từ đó mỗi khi đến mồng một mười lăm, ta sẽ hóa thân thành thứ đầu tiên ta chạm trúng."

Ta giật mình nói: "Nói cách khác, nếu như hôm đó ngài chạm trúng bàn ghế hoa cỏ, cũng sẽ biến thành như vậy?"

Sắc mặt của Thủy Hành Ca nghiêm túc gật đầu, ta bỗng dưng nghĩ đến Thủy Hành Ca biến thành một đóa hoa, không nhịn được cười xì ra tiếng, dưới ánh mắt giết người của hắn ta vẫn không ngừng được cười, cuối cùng cười bò ra bàn. . . . . .

Giáo chủ đại nhân, ta không phải cố ý chà đạp ngài đừng ném ta ra ngoài.

"Cô không sợ?"

Ta lắc đầu, cười đến mỏi cả hàm, xoa xoa mặt nói: "Không sợ, bởi vì ngài sẽ không hại ta, cũng sẽ không hại người khác."

Thủy Hành Ca lặng yên hồi lâu, mới lên tiếng: "Ta nuôi huyết cáp bồ câu, không phải là vì đưa tin, mà vì huyết cáp rất mạnh mẽ, hơn nữa động tác lại nhanh, nếu như là hóa thành hình dạng của nó, dưới bất kỳ tình huống nào cũng có thể bình yên trải qua một ngày."

Huyết cáp đúng là một lựa chọn tốt, mà lại do Thủy Hành Ca nuôi, cho dù giáo chúng phát hiện hắn không có ở trong phòng ngủ, nhìn thấy huyết cáp bồ câu cũng sẽ không nghi ngờ.

"Cho nên ngài tìm Vạn thần y, là vì muốn giải ma độc?"

"Ừ."

Ta gãi gãi đầu: "Loại chuyện như vậy, đáng ra nên tìm đạo sĩ hoặc là thuật sĩ chứ?"

Thủy Hành Ca nói: "Ban đầu ta trúng ma độc, đúng ra đã độc phát mà chết, có một kỳ nhân đi ngang qua cứu sống ta, nhưng trong cơ thể vẫn còn tồn tại một chút. Người kia, chính là ân nhân ta vẫn nói."

Ta chợt hiểu, thì ra là Thủy Hành Ca thiếu phần ân tình này.

"Hắn có chuyện, không thể tự mình đi tìm cô nương kia, vì vậy nhờ vả ta. Lại nói cho ta biết, cô nương kia có khả năng giải bách độc, tìm được nàng, chẳng những giúp cho hắn, cũng là giúp mình. Chỉ là tìm nhiều năm như vậy, vẫn không tìm ra manh mối."

Ta theo bản năng nhìn xuống cổ tay mình, có chút mất mát tại sao ta không phải là cô nương mà hắn muốn tìm, lại thấy cổ tay xuất hiện đoạn tơ hồng, chỉ dài bằng một ngón tay, cũng phải là cả vòng màu đỏ như Thủy Hành Ca đã nói. Ta lau một cái, bị dính ở đâu, chẳng lẽ vừa rồi tô son trượt tay vẽ trúng? Lau không ra, đành phải thôi, đợi lúc đi tắm dùng nước nóng kỳ cọ thật sạch.

"Tối nay ta sẽ tới nhà tắm giúp ngài tìm." Ta vỗ vỗ ngực, cuối cùng lại hỏi hắn: "Nếu tìm được cô nương kia, ân nhân vẫn chưa trở lại thì làm thế nào?"

Thủy Hành Ca suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì ta sẽ chăm sóc nàng."

Chăm sóc. . . . . . Sẽ. . . . . . Lần đầu tiên ta hi vọng ân nhân này là một lão bà bà. . . . . .

Buổi tối cầm y phục đến nhà tắm, vừa vào bên trong đã thấy sương trắng tràn ngập, khí nóng vây quanh, hơi lạnh của tháng chín lập tức tiêu tán.

Ta đi qua đám người, nhìn thật kỹ cổ tay của các nàng, tìm nửa phòng, cũng không thấy ai có vòng ấn ký. Đang định tiếp tục đi qua, thì bị một người níu lại, quay đầu nhìn, là một đại thẩm mập mạp, nàng trợn mắt trừng trừng nói: "Tiểu cô nương, ta chú ý ngươi đã lâu rồi, ngươi bọc kín người, lại lén lút nhìn chúng ta, có mục đích gì?"

Cả phòng tắm bùng nổ, mọi người rối rít đứng cách ta ba trượng, vẻ mặt như nhìn sắc lang.

"Nghe nói mấy ngày gần đây có nam tử tướng mạo như nữ nhân cải trang thành nữ xâm nhập vào nhà tắm rình coi, kẻ này chẳng lẽ chính là sắc lang đó."

"Dáng dấp ta có lồi có lõm, ta vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ nha!"

Ta liếc nhìn đại thẩm vạn phần hoảng sợ "Hoàng hoa đại khuê nữ", mặt trời lặn có khi sẽ thấy hoàng hoa, đại khuê nữ hoàn toàn không thấy nha đại thẩm! Ngươi không cần nhân cơ hội giả bộ nai tơ, liếc mắt nhìn qua ngươi tối thiểu cũng đã sinh bốn đứa!

"Đánh nàng! Đuổi nàng ra ngoài!"

Thấy các nàng lấy nước ném khăn lông, ta vội phi thân chạy nhanh ra ngoài, khóa cửa gỗ, vội vàng mặc y phục, lung tung cài nút áo, từ trong viện nhảy lên nóc nhà, chạy qua vài cái nóc nhà, mệt quá thở hổn hển.

"Nếu để cho sư phụ biết đường đường là đệ tử Ngũ Độc giáo lại làm chuyện như vậy, nhất định sẽ đánh ta đến chết." Ta đang lắc đầu thở dài, lại nghe thấy tiếng cười khẽ, quay đầu nhìn lại, trên đường phố ánh đèn dầu lờ mờ, nhìn hết sức rõ ràng, ta tức giận nói: "Ta ở đây thay ngài tìm người, ngài cười cái gì."

Không đúng, ta rụt một cái, Thủy Hành Ca, người này cười lên sẽ không có chuyện gì tốt, đây là thời gian trước ta tổng kết ra được.

Thủy Hành Ca vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, nhìn ta một lượt: "Cô vào nhà tắm tìm người, hay là đi nhìn trộm?"

". . . . . ." Ta thiếu chút nữa không kìm được cắn hắn một cái: "Những đại thẩm, cô nương kia nói ta là sắc lang, nhìn lén họ!"

Lần này Thủy Hành Ca lại càng cười lớn, sang sảng anh tuấn, cũng là lần đầu tiên ta thấy hắn cười thoải mái như vậy, nhưng lại là cười chuyện ta bị đại thẩm đuổi giết. Ta cúi đầu ôm cánh tay của hắn muốn cắn, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, đẩy ta ra, sát khí tràn đầy: "Trong máu ta có ma độc, cô cũng muốn mồng một mười lăm sẽ biến thành quái vật sao?"

Nghe hai chữ quái vật, ta ngẩn người: " Thủy Hành Ca, ngài không phải là quái vật."

Giọng nói hắn nhàn nhạt: "Ta phải."

"Ngài không phải!" Ta lần nữa ôm cánh tay của hắn, sợ hắn đột nhiên chạy: "Ngài chính là ngài, chỉ là trúng một loại độc kỳ quái mà thôi."

Hắn nheo mắt nhìn ta: "Độc kỳ quái nào lại có thể khiến người mồng một mười lăm biến thành quái thú?"

Ta bực bội xù lông, cắm đầu sống chết muốn cắn hắn một cái tỏ vẻ ta tuyệt không sợ hắn, không coi hắn là ngoại tộc. Thủy Hành Ca khẽ trợn to mắt, giơ tay lên, không phải đẩy, mà là ôm lấy. Bàn tay sau lưng dùng sức thật mạnh, ta dù đần đội cũng cảm nhận được, bốn mắt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người.

Đêm cuối tháng chín, không trăng, có gió. Dưới nóc nhà đường phố huyên náo tiếng người, tiếng rao của người bán hàng rong. Chúng ta đứng nơi này lại tĩnh lặng không một tiếng động.

Thân thể dựa vào người hắn, tóc tán lạc rủ xuống cổ hắn, tư thế này muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.

Hồi lâu, ta thử giật giật tay chân sắp chết lặng của mình, không muốn rời đi, mở miệng nói, giọng nói cũng gần như biến mấy: " Thủy Hành Ca, ta nói rồi, ngài đừng đối tốt với ta như vậy. . . . . . Ta hiện tại. . . . . . Giống như. . . . . . Giống như. . . . . ."

Hắn trầm ngâm nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lạnh nhạt mà an tĩnh.

Ta dừng một chút, dùng sức đập hắn một quyền, trợn mắt, mới vừa rồi hắn căn bản là nghĩ đến mình lại xót xa cho bản thân đi! Đã ở trước mặt ta thẳng thắn như vậy hắn còn tự ti cái gì.

Một quyền đập xuống, hắn cau mày, bắt lấy tay ta: "Giống như cái gì?"

Ta hừ, sửa lại y phục, cài cẩn thận nút áo, nói: "Ta giống như đói bụng."

". . . . . ." Khóe môi hắn nhếch cao, đứng dậy, đưa tay: "Đi ăn cái gì."

Ta nhìn ngón tay thon dài của hắn, muốn cầm, lại không dám cầm. Muốn cầm là bởi vì thích hắn, muốn lấy tay mình nắm lấy tay hắn. Không dám cầm, là bởi vì ta không dám xác định hắn có giống như cha ta, cưới một người lại một người, mà ta chỉ là một trong số đó.

Thật ra thì người tự ti, là ta. Từ nhỏ xung quanh đã có một đám sư huynh sư tỷ xinh đẹp, võ công ta lại kém. Cùng Thủy Hành Ca bất đồng, hoàn toàn là người của hai thế giới.

Rốt cuộc ta vẫn không nắm tay hắn, tự mình ngồi dậy, phủi mông một cái: "Đi thôi."

Mặt của Thủy Hành Ca đen thành Tống Nghị thứ hai. . . . . .

Ta nhất thời kinh hồn bạt vía, dám cự tuyệt bàn tay ấm áp của Giáo chủ đại nhân, Thẩm Thu ngươi nhất định là chán sống, chán sống rồi.

Không ngờ Thủy Hành Ca cũng có lúc tính tình dễ chịu, giọng nói êm ái: "Muốn ăn cái gì?"

"Sủi cảo."

"Ừ, vậy thì đi ăn sủi cảo."

"Còn có Mì Dương Xuân."

"Ừ."

"Gà quay cũng muốn."

"Tự mình trả tiền."

". . . . . . Vậy ta chỉ cần một chén mì chay thôi."

". . . . . ."