Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 3

Lúc Lư Nhã Giang đến khe suối nhỏ đã cách khói lệnh phóng ra hơn hai nén nhang.

Một nam tử đứng bên dòng suối, người mặc áo dài trắng có hoa văn mây bay xanh da trời, thân hình gầy gò, khuôn mặt lại tuyệt sắc, lông mi dài đến tóc mai, cặp mắt long lanh, da trắng như tuyết, tưởng chừng muốn câu hồn phách người đi, kẻ khác có lẽ liếc mắt nhìn một lần sẽ không dám nhìn lần hai, lại có lẽ chỉ nhìn thoáng qua đã không thể mở mắt lần nữa.

Lư Nhã Giang nhìn thấy chỉ có một mình hắn, ngẩn người, rồi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: “Hữu hộ pháp.” Người này chính là Hữu hộ pháp Thiên Ninh Giáo, Doãn Ngôn.

Doãn Ngôn mỉm cười, đôi mắt hẹp dài lấp lánh, câu hồn đoạt phách, lời bên miệng lại lạnh như băng: “Tả hộ pháp, ngươi thật đáng để người khác chờ.”

Tại Thiên Ninh Giáo, vị trí người đứng đầu đương nhiên là Giáo chủ, dưới Giáo chủ có Tả Hữu hộ pháp, bốn đại Tôn sứ tiếp đó, ba mươi sáu Lệnh chủ thêm đệ tử, cả giáo tổng cộng mấy ngàn người. Nhưng Tả Hữu hộ pháp không phải ngang vai bằng vế, Hữu hộ pháp Doãn Ngôn địa vị vẫn trên Lư Nhã Giang. Thực tế, khi Lư Nhã Giang vừa vào Thiên Ninh Giáo, Doãn Ngôn đã là Hữu hộ pháp, thậm chí võ công của Lư Nhã Giang đều do Doãn Ngôn dạy, lúc ấy Doãn Ngôn từ tay các Lệnh chủ bên dưới chọn ra mười sáu thiếu niên xuất sắc, Lư Nhã Giang là một trong số đó, chỉ vì Lư Nhã Giang sinh ra vốn là kỳ tài luyện võ, tiến bộ nhanh nhất, mới từ thủ hạ của Doãn Ngôn một đường được đề bạt đến vị trí thứ ba trong giáo.

Người Lư Nhã Giang sợ hãi nhất trong toàn giáo chính là Doãn Ngôn. Lúc y mới gặp Doãn Ngôn, Doãn Ngôn đã là gương mặt này, nay đã qua mười tám năm, Doãn Ngôn vẫn một bộ dáng đó, ngoại trừ ngày càng gầy ốm ra, cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào. Trong giáo không ai biết tuổi của hắn, cũng không người nào biết bí mật cất giấu sau lưng hắn, mà ngay cả Giáo chủ cũng phải nhường hắn năm phần. Như người giang hồ gọi Lư Nhã Giang là Xích Luyện Ma Sứ, Doãn Ngôn cũng có danh hiệu, danh hiệu của hắn là ‘Bạch Y Quỷ’. Chính vì hắn giống như quỷ mị, không ai nhìn thấu hắn.

Lưng Lư Nhã Giang ròng ròng mồ hôi lạnh, nói: “Hữu hộ pháp, khói lệnh vừa rồi… Giáo chủ không ở đây?”

Lúc này phía sau cây đột nhiên vút qua một bóng người, chậm rãi đi đến bên Doãn Ngôn. Cho dù võ công cao cường như Lư Nhã Giang cũng không phát hiện hắn khi nào đứng sau cây, hay có lẽ vẫn luôn ở đó. Người bước ra áo dài đen thêu phượng vàng, thân hình tương đương Lư Nhã Giang, mặt mày khá bình thường, lướt qua rồi sẽ quên ngay, nếu không phải thường xuyên nhìn thấy, có lẽ người này đứng trước mặt cũng không nhận ra. Hắn mở miệng, chất giọng trầm thấp, ngữ khí lạnh như băng: “Tả hộ pháp, vừa rồi ngươi thấy ta không ở đây, tại sao có vẻ thở phào nhẹ nhõm?”

Trên thực tế, khi hình bóng hắn vừa xuất hiện trong tầm mắt, tim Lư Nhã Giang cũng treo lên, sống lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Hình ảnh y vừa rồi ở trong thành Kim Lăng giương cung bạt kiếm giờ phút này không còn chút nào, ‘bịch’ quỳ xuống, nói: “Thuộc hạ không dám.”

Người tới với gương mặt bình thường này chính là Giáo chủ của ma giáo đứng đầu giang hồ Thiên Ninh giáo, Cao Thịnh Phong.

Cao Thịnh Phong lạnh lùng nói: “Cái gì đã làm ngươi chậm trễ, khói lệnh qua lâu như vậy ngươi mới đuổi tới?”

Lư Nhã Giang nói: “Thuộc hạ… thuộc hạ tại trong thành gây xung đột với người, nên mới chậm trễ… Giáo chủ thứ tội.”

“Ồ?” Doãn Ngôn hứng thú hỏi: “Là ai gây xung đột với Tả hộ pháp? Tả hộ pháp có khoét một bông hoa trên phổi hắn không?”

Lư Nhã Giang nói: “Là Hàn Sính. Thuộc hạ vô năng, sợ chậm trễ Giáo chủ triệu kiến nên buông tha hắn.”

Doãn Ngôn nói: “Hàn Sính… Chính là Hàn Sính truyền nhân của Ngũ Luân Giáo kia? Nghe nói hai năm nay hắn đang nổi danh trên giang hồ, lại nghe nói người này là lãng tử, không ràng buộc không vướng bận, hành tung không xác định, hắn xuất hiện ở Kim Lăng… Không nghĩ tới đại hội võ lâm lần này cả hắn cũng muốn đến chen một chân. Nhưng nếu là truyền nhân của Ngũ Luân Giáo, nhất định không phải loại thường, ngươi nhất thời không giết được hắn, cũng là hợp tình hợp lý.”

Lư Nhã Giang chỉ dám cúi đầu không nói lời nào.

Cao Thịnh Phong hừ lạnh: “Phế vật vô dụng. Đã biết người này tài giỏi, hôm nay ngươi nên giết hắn, nếu để lại ngày sau, chỉ sợ sẽ gia tăng phiền phức.”

Trong lòng Lư Nhã Giang thầm hận, nhưng chỉ đành nói: “Thuộc hạ vô năng, thỉnh Giáo chủ thứ tội.”

Cao Thịnh Phong lấy một tờ giấy từ trong ngực ra đưa y: “Nhớ kỹ người trên tờ giấy này, đừng để bọn họ sống qua đại hội võ lâm ngày mai.”

Lư Nhã Giang một chân quỳ dưới đất, hai tay giơ qua đầu, tiếp nhận tờ giấy, cẩn thận nhìn lướt qua tên ở mặt trên, vò mạnh, giấy hóa thành bột mịn bị gió thổi tan. Y nói: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”

Cao Thịnh Phong nói: “Như vậy, Hữu hộ pháp, ngươi dẫn người về trước, ta còn chút việc muốn nói cùng Tả hộ pháp.”

Tim Lư Nhã Giang lập tức treo lên.

Doãn Ngôn mang theo ba gã tùy tùng như ma quỷ nhanh chóng biến mất, lòng bàn tay Lư Nhã Giang toàn là mồ hôi, đợi trong chốc lát, cặp ủng Đăng Vân (ủng thêu mây) kia cách y một bước, giọng nói lạnh lùng của Cao Thịnh Phong vang trên đỉnh đầu: “Đứng lên, qua kia, ôm cây.”

Lư Nhã Giang do dự một chút, lấy can đảm nói: “Giáo chủ, thuộc hạ ngày mai còn phải tham gia đại hội võ lâm, e rằng…”

Giọng Cao Thịnh Phong càng lạnh hơn: “Đừng để ta nói lần hai.”

Lư Nhã Giang oán hận cực điểm cắn răng, cũng không dám cãi lời, đành phải chậm chạp đứng lên, ôm cái cây to Cao Thịnh Phong chỉ.

Cao Thịnh Phong nói: “Cởi quần áo, dạng chân rộng ra.”

Lư Nhã Giang khóc không ra nước mắt, nhưng lại không thể không làm theo, quần áo đều cởi ném qua một bên, còn thừa lại thân thể trần truồng ôm lấy thân cây khô. Chớp mắt hơi thể nóng bỏng của Cao Thịnh Phong phun tới sau cổ, y không hề nghe thấy tiếng bước chân, căn bản không biết Cao Thịnh Phong di chuyển thế nào. Ngón tay thấm ướt chất lỏng dạng cao lạnh lẽo luồn vào hậu huyệt y, y không nén nổi khẽ run, đổi lấy Cao Thịnh Phong vỗ mạnh lên mông y: “Vểnh cao chút.”

Ngón tay qua quýt đâm vài cái trong cơ thể y, rồi thay ngay thứ kia đút vào. Lư Nhã Giang nào có thể thích ứng nhanh vậy, đau đến cắn môi, nhưng không dám giãy giụa lấy nửa phần, cố hết sức thả lỏng phía sau để tiếp nhận thứ kia của Cao Thịnh Phong.

Đây tuy nói là một hồi hoan ái, nhưng lại không hề có bất luận không khí hoan ái, từ đầu đến cuối, Lư Nhã Giang chỉ chết lặng mà thừa nhận. Loại chuyện này y đã thừa nhận sáu năm rồi, không phải không hề có khoái cảm, chẳng qua cả khoái cảm cũng đã chết lặng, tất cả đau đớn, ngứa ngáy, vui sướng đều chết lặng, điều y cần phải làm chính là im lặng mà thừa nhận thôi.

Sau khi xong chuyện, Cao Thịnh Phong tiết trong cơ thể y, rút ra, lạnh lùng nói: “Ngày mai ngươi xong việc, lập tức tự về Xuất Tụ Sơn. Nếu còn chuyện gì, Hữu hộ pháp sẽ phái người báo tin cho ngươi.”

Lư Nhã Giang nói: “Vâng.” Chờ giây lát, y quay đầu lại, Cao Thịnh Phong đã biến mất. Y đã quen, không hề kinh ngạc, chậm rãi bước suối, rửa sạch thứ Cao Thịnh Phong để lại trong cơ thể mình, mặc quần áo, chậm rãi dắt ngựa về thành Kim Lăng.

.