Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 28

Ý thức của Diệp Hữu chìm chìm nổi nổi, phiêu du không có mục đích, chìm vào sâu trong giấc mộng.

Y cảm giác mình đang đơn độc đi trên con đường tối mịt đầy bụi gai, không biết đích đến là ở đâu, nhưng dưới chân dù sao cũng có đường, cho nên y chỉ có thể mờ mịt đi về phía trước.

Một lúc lâu sau, y bỗng nhìn thấy một đốm sáng.

Theo sau đó, y nghe được tiếng cười.

Cưng chiều, yêu thương, nhẹ nhàng, thỏa mãn... Tiếng của rất nhiều người tụ hợp lại cùng một chỗ, như là một chén trà nóng trong đêm tối rét lạnh, uống một ngụm, ấm áp liền lan khắp cơ thể, dịu dàng bao bọc linh hồn.

Y cũng muốn cười, nhưng nâng mắt lên lại chỉ nhìn thấy máu bay khắp trời, những âm thanh đó chợt biến đổi, như sóng cuộn biển gầm ào đến, thảm thiết khiến người ta không dám nghe kỹ hơn. Y cố sức vươn tay về phía trước, lại bị một bàn tay khác nắm chặt.

"A Hữu, chạy đi!".

Y bị người đẩy qua một cái lỗ, giọng nữ khàn khàn phía sau, pha lẫn với những tiếng kêu thảm thiết cùng rơi vào trong tai.

"Chạy đi, đừng quay đầu lại! Đến núi Hà Cực tìm Dụ lão, ông ta thích người tài chắc chắn sẽ nhận con, nhớ đừng nói tên con ra, nhớ kỹ lời chúng ta nói! A Hữu, con phải sống! Phải sống!".

"Phải sống ----!".

Diệp Hữu trong đêm đông lạnh giá nghiêng ngả chạy như điên về phía trước, nước mắt không kìm được trào ra, nhưng hơi nóng chưa kịp bốc lên thì đã bị gió lạnh thổi đông cứng trên mặt.

Đêm khuya tối mịt, chỗ có ánh sáng duy nhất đã chìm trong biển lửa.

Văn Nhân Hằng bừng tỉnh lúc nửa đêm, vươn tay ra sờ, liền đụng đến toàn mồ hôi lạnh.

Hắn vội vàng ngồi dậy, nhờ vào ánh nến leo lắt nhìn người bên cạnh, chỉ thấy sư đệ cau mày, sau gáy toàn là mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập hơn lúc bình thường. Hắn vỗ vỗ mặt sư đệ: "A Hiểu? A Hiểu? Tỉnh tỉnh".

Tiểu thần y nghe thấy tiếng, chạy từ giường nhỏ đến: "Y sao vậy?".

Văn Nhân Hằng bảo hắn đốt đèn bên giường lên, muốn đánh thức sư đệ, nhưng dù làm gì cũng không thể khiến người này mở mắt ra. Tiểu thần y lại gần thử xem, nhưng vẫn không được. Văn Nhân Hằng thấy hắn lắc đầu, hỏi: "Có chuyện gì vậy?".

"Chắc là y đang mơ thấy ác mộng", tiểu thần y nói, "Cơ thể y rất yếu, lại đang hôn mê không tỉnh được... A, ngưng thần lộ ngươi đưa cho ta lúc trước có thể dùng được!".

Hắn lấy bình sứ nhỏ ra đưa cho Văn Nhân Hằng, ý bảo Văn Nhân Hằng đút đi, thấy Văn Nhân Hằng ôm Hiểu công tử đút vào, liền nói: "Nếu vẫn không được thì chỉ có thể để như vậy".

Văn Nhân Hằng gật đầu, bỗng nhớ ra cái gì đó, dịu dàng ôm sư đệ vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng y.

Tiểu thần y bị hành động thân mật này của hắn làm sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn.

Văn Nhân Hằng nói: "Lúc còn nhỏ y cũng luôn mơ thấy ác mộng, làm như vầy y sẽ tốt hơn, tắt đèn đi".

Tiểu thần y do dự một lúc, thấy không thể giúp được gì nữa, liền dặn nếu Hiểu công tử có bất cứ tình huống nào đều phải gọi hắn, rồi lòng mang lo lắng quay về.

Ý thức của Diệp Hữu vẫn còn chìm trong giấc mộng lâu dài lại lạnh như băng.

Y đói khát rét lạnh đi một lúc lâu, tay chân đông cứng da nứt nẻ, gió lạnh vừa thổi thì cả người như là bị lăng trì vậy.

Mùa đông không có được mấy trái cây để ăn, nếu ở vùng ngoại ô thì y sẽ lấy rễ cây ăn, nếu vào trong thành thì y sẽ đợi bên ngoài tửu lâu chờ đồ thừa, nhưng việc này thường không đến lượt y, chỉ là thỉnh thoảng gặp được người tốt bụng cho y miếng ăn, nhưng phần lớn thời gian y đều bị đói.

Nếu may mắn thì có thể xin xe ngựa đi ngang qua chở y một đoạn đường, chân có thể nghỉ ngơi một chút.

Y đi qua một tòa thành lại một tòa thành, từ rét đậm đi đến giao thừa.

Năm mới, khắp thành giăng đèn kết hoa, những đứa trẻ mặc quần áo mới cười vui vẻ chạy qua chạy lại, không khí tưng bừng. Y ngồi xổm ở góc tường nhìn bọn chúng, nhân lúc nghỉ ngơi tham lam hút ánh nắng giữa buổi trưa.

Đại thúc bán bánh bao bên cạnh nhìn y mấy lần, không biết là tốt bụng hay là vì năm mới, mà lúc dọn quán đã đưa một cái bánh bao nóng hổi cho y. Diệp Hữu vội nhận lấy nói cảm ơn. Đại thúc thở dài thương hại, đẩy xe đi về.

Diệp Hữu nhìn ông đi xa, cúi đầu cắn một miếng bánh bao, liếc thấy có mấy tên ăn mày cách đó không xa đi về phía y, trong lòng có cảm giác không tốt, đứng dậy bỏ chạy.


Nhưng trẻ con dù chạy nhanh đi chăng nữa thì sao có thể bằng với người lớn được? Rất nhanh y đã bị vây quanh, đám người kia thở hổn hển đá y một cái, hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó trốn nhanh thật đấy, mày chạy đi thằng nhãi kia! Sao không chạy nữa?".

Diệp Hữu co người thành một cục, nắm chặt bánh bao trong tay. Những kẻ kia mở mãi không được, tức giận đạp y mấy cái. Diệp Hữu cắn răng không rên một tiếng, ngay lúc muốn buông ra, bỗng y nghe thấy tiếng kêu đau đớn vang lên, mấy cái chân ở trên người cũng biến mất. Y ngẩng đầu, nhìn thấy một bá bá cầm kiếm đuổi đám ăn mày kia đi rồi.

Lão giả ngồi xổm trước mặt y, hòa ái hỏi: "Không sao chứ?".

Diệp Hữu lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cám ơn".

Lão giả hỏi: "Cha mẹ con đâu rồi?".

Trong lòng Diệp Hữu run lên, lại lắc lắc đầu.

Lão giả không hỏi nhiều, nâng y từ trên mặt đất dậy, bỗng khựng lại, cẩn thận sờ cốt cách của y, trong mắt có chút kinh ngạc, nói: "Con không luyện võ thì rất đáng tiếc, nếu không có chỗ nào để đi thì không bằng sau này đi theo ta đi?".

Diệp Hữu nhìn ông, đang định từ chối liền nghe ông nói tiếp: "Ta ở núi Hà Cực, họ Dụ, dù không phải là môn phái lớn nhưng ở trong giang hồ cũng không có người dám coi thường, sao nào?".

Diệp Hữu ngẩn ra, xác nhận lại: "Núi Hà Cực?".

Lão giả tưởng là y chưa từng nghe qua, giải thích: "Là ngọn núi cách nơi này không xa, năm mới nên vào thành mua chút đồ tết rồi về luôn, đi theo ta không?".

Mũi Diệp Hữu xon xót, cảm giác như những con đường xa xôi vô vọng phía trước và đau khổ tứ cố vô thân cùng rơi xuống hết, đường dài tối mịt lạnh lẽo cuối cùng đã đi đến đích. Y há há miệng, cố nén nghẹn ngào, nói: "... Vâng".

Lão giả rất vui mừng, hỏi: "Con tên là gì?".

"... A Hiểu", Diệp Hữu nghe thấy chính mình nói, "Con tên là A Hiểu".

Lão giả hỏi: "Họ thì sao?".

Diệp Hữu cố gắng dùng hết sức lực toàn thân để giọng nói nghe thật bình thường: "Không có... Không có họ".

Vừa nói xong, trước mắt y tối sầm lại, mệt mỏi tích tụ mấy tháng trời ào ào xông đến, y lập tức mất đi ý thức.

Lần mở mắt tiếp theo, y cảm giác mình đang nằm ở một nơi ấm áp, đã lâu rồi y chưa từng cảm nhận được ấm áp như vậy.

"Tỉnh rồi?". Lão giả vươn tay đến, "Con bị sốt, a, bây giờ đã đỡ hơn một chút, nào, uống nước đi".

Diệp Hữu chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhàng thoải mái, nghĩ chắc là đã được lau hoặc tắm qua, y nghe lời hé miệng uống một ngụm nước, rồi mới phát hiện còn có một người nữa.

Bây giờ bọn họ đang ở trong một chiếc xe ngựa, bên trong chất đầy đồ tết. Không có chỗ nằm nên y được lão giả ôm vào lòng. Người kia ngồi ở bên cạnh lão giả, nhìn thì hơn y mấy tuổi, cũng đang nhìn y.

Lão giả thấy ánh mắt của y, dùng bàn tay rất ấm áp kia lau mồ hôi trên đầu y, cười giới thiệu: "Nó tên là Văn Nhân Hằng, sau này sẽ là sư huynh của con".

Đầu Diệp Hữu mê man, cũng không tỉnh táo được bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Văn Nhân Hằng phát hiện hô hấp của sư đệ dần êm lại, cũng không biết là tác dụng của ngưng thần lộ hay là do được hắn vỗ về, nhưng hắn mong là cái sau, lại vỗ nhẹ mấy cái.

"Sư huynh...".

Mới đầu Văn Nhân Hằng tưởng là ảo giác, nhưng khi tiếng vang lên lần hai mới lại gần nghe thử, nghe thấy sư đệ lẩm bẩm nói mê, liền ôm chặt hơn, hôn hôn trán y.

Hôm sau khi trời sáng, Diệp Hữu liền tỉnh.

Văn Nhân Hằng ngủ cũng không sâu, y vừa động đậy liền lập tức mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt của sư đệ.

Cả người Diệp Hữu đều bị hắn ôm vào lòng, khẽ nhướng mày, nhìn tư thế của hai bên, còn chưa mở miệng thì Văn Nhân Hằng đã bình tĩnh giải thích: "Hôm qua ngươi ngủ không ngon, mơ thấy ác mộng", hắn buông tay ra, hỏi, "Cảm thấy thế nào?".

Diệp Hữu nói: "Ta cảm thấy không có chút sức nào".

Văn Nhân Hằng im lặng chớp mắt.

Võ công của sư đệ hắn tuy không xếp ở hàng đầu, nhưng vẫn có thể vào hạng trung thượng thừa, hơn nữa khinh công quỷ mị kia, toàn giang hồ chỉ sợ không có mấy người có thể địch nổi, huống hồ gì sư đệ vốn là nhân tài luyện võ, bây giờ biết được nội lực đã hoàn toàn biến mất thì không biết sẽ nghĩ gì.

Hôm qua hắn đã định hỏi mấy trưởng lão kia có phải là bọn họ ném bạc hay không, kết quả là chạy đi hết, khiến hắn tạm thời không có cách nào phán đoán ảnh hưởng của việc này với sư đệ.

Diệp Hữu hỏi: "Sư huynh?".

Văn Nhân Hằng vỗ vai y, trấn an: "Ngươi bị thương, trước nghỉ ngơi cho khỏe đã, những việc khác nói sau đi".

Diệp Hữu nghe lời: "Ừm".

Y nhìn sư huynh rời giường mặc quần áo, từ từ nhớ lại chuyện trước khi ngất xỉu, hỏi: "Hấp Huyết lão quỷ đâu rồi? Chuyện sau đó thế nào?".

Văn Nhân Hằng nói: "Lão tự vận rồi".

Diệp Hữu bất ngờ: "Tự sát?".

"Ừ, dùng độc", Văn Nhân Hằng vừa mặc quần áo vừa kể lại chuyện ngày hôm qua, nhìn sư đệ, "Về việc này, ngươi có ý kiến gì không?".

Diệp Hữu nói: "Cần biết rõ bí tịch có tồn tại hay không đã".

Văn Nhân Hằng nói: "Nếu như không tồn tại thì sao?".

Diệp Hữu nói: "Vậy thì người mà Hấp Huyết lão quỷ muốn bảo vệ, chủ nhân thực sự của trang viên này, rất có thể là ở ngay trong đoàn người".

Văn Nhân Hằng gật đầu, thấy y chống người muốn đứng dậy, liền ngăn lại, "Sao thế?".

Diệp Hữu nói: "Ta không muốn nằm trên giường, ngươi đỡ ta ra ngoài ngồi chút đi".

Bây giờ vừa mới vào thu, ánh nắng vẫn còn, sáng sớm dịu nhẹ, hít không khí quả thực rất tốt. Văn Nhân Hằng cũng không từ chối, thấy y vươn tay với mình liền ôm lấy chứ không đỡ.

Hắn nghiêm túc lấy lý do: "Bây giờ ngươi không nên dùng sức".

Ý cười bên miệng Diệp Hữu chợt lóe rồi mất, lúc hắn nhìn sang thì lại quay về vẻ nghe lời, không phản đối hắn.

Văn Nhân Hằng bảo thủ hạ mang giường mềm ra ngoài, đặt sư đệ lên trên, làm xong thì cùng ăn sáng với y, thấy y yên lặng hơn ngày thường, nghĩ có lẽ đã nhận ra chuyện nội lực, không thể đoán được y đang nghĩ gì, liền hỏi thẳng ra: "Đang nghĩ gì vậy?".

Diệp Hữu nghiêm túc nói: "Nghĩ bữa ăn này rất ngon".

Văn Nhân Hằng vừa nghe là biết không hỏi được gì, chỉ đành nói ăn nhiều chút đi, sau khi ăn xong thì ở cùng y, lúc này liền thấy đao ba nam từ bên ngoài vào, nói cho hắn biết sáng nay có người tìm được một bức thư chưa đốt hết trong sơn trang, ngoài ra có chút thuốc bột, không biết là dùng làm gì.

"A?". Diệp Hữu hứng thú lên, cuối cùng cũng không yên lặng nữa.

Văn Nhân Hằng giữ lại không để y động đậy: "Ta đi nhìn xem, ngươi nghỉ ngơi đi".

Bởi vì có thuộc bột nên Phương tiểu thần y cũng bị gọi đi. Đao ba nam nghe theo lệnh của môn chủ bảo vệ Hiểu thiếu gia, liếc thấy mấy vị trưởng lão Ma Giáo mặc đồ rách chậm rãi mò đến đây, khóe môi nhếch lên, lấy cớ đi lấy hoa quả tạm thời rời đi.

Diệp Hữu cũng nhìn thấy những người kia, vẫy tay với bọn họ.

Mấy vị trưởng lão vội vã chạy đến, thấy giáo chủ còn sống suýt nữa đã rơi lệ tập thể.

Ngày hôm qua lúc Mai trưởng lão bắn khối bạc kia ra, bọn họ cảm thấy trời sắp sụp rồi, cảm giác này không muốn có thêm lần nữa đâu!

Bách Lý trưởng lão không chần chờ nữa, nắm tay y nói: "Giáo chủ, ngươi thực sự không nhớ gì đúng không? Chúng ta nói cho ngươi biết, thực ra ngươi là giáo chủ Ma Giáo của chúng ta, không phải là A Hiểu!".

Miêu trưởng lão nghiêm túc hỏi: "Giáo chủ, Văn Nhân Hằng nói với ngươi thế nào? Ngoại trừ nói các ngươi là sư huynh đệ, thì còn nói những lời xấu xa trêu đùa hay không?".

Mai trưởng lão nói: "Mặc kệ hắn nói gì thì ngươi cũng đừng tin, quan hệ giữa các ngươi không tốt như vậy!".

Quý trưởng lão cuối cùng cũng hùa theo: "Đúng, hai người còn từng đánh nhau nữa! Hắn không phải là người tốt gì cả, ngươi về Ma Giáo với chúng ta đi!".

Diệp Hữu cười nói: "Bổn tọa đều biết hết".

Mấy vị trưởng lão suy nghĩ cả đêm xem phải khuyên giáo chủ của bọn họ về nhà thế nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn là phải bắt người đi, lúc này y vừa xưng là "bổn tọa", những lời khuyên nhủ tận tình kia liền nghẹn lại, khiến vẻ mặt ai cũng cứng đờ.

Bọn họ cắn ngón tay nhìn y, thăm dò hỏi: "... Giáo chủ?".

Diệp Hữu cười tủm tỉm "Ừ" một tiếng.

Bách Lý trưởng lão nói: "Ngươi... Ngươi rốt cục có nhớ gì hay không?".

Diệp Hữu có chút xấu xa nhướng mày: "Các ngươi đoán xem?".

Rồi, không cần đoán nữa, đây chắc chắn là giáo chủ của bọn họ!

Mấy người hít sâu một hơi, không quan tâm đến việc bọn họ không nghe theo tờ mệnh lệnh đầu tiên thì sẽ có hậu quả gì, mà là muốn túm vai y phẫn nộ chất vấn "Ngươi mất tích lâu như vậy là đi đâu a" "Có biết chúng ta lo gần chết không" "Rốt cuộc ngươi muốn làm chuyện lớn gì" "Vết thương của ngươi là thế nào" "Vì sao lại ở cùng một chỗ với Văn Nhân Hằng" "Vì sao lại gọi hắn là sư huynh" "Vì sao lại tham dự vào chuyện này" "Vì sao lại muốn chúng ta điểm tử huyệt của ngươi" "Điểm tử huyệt rồi mà sao vẫn còn vui vẻ vậy" "Vì sao vì sao vì sao a".

Nhưng bọn họ còn chưa kịp gào thét, liền thấy giáo chủ làm động tác "Im lặng", tiếp đó nhìn theo tầm mắt y thì phát hiện Ngụy Giang Việt đến, liền im tiếng ngồi nghiêm chỉnh.

Ngụy Giang Việt liếc nhìn, bình thản nói: "Là các ngươi".

Bách Lý trưởng lão sùng bái nói: "Ngày hôm qua Hiểu công tử liều mạng mất hết nội lực, một chiêu đánh bại Hấp Huyết lão quỷ, chúng ta đều khâm phục không thôi, nên đặc biệt đến thăm".

Mai trưởng lão nhận được tầm mắt của giáo chủ, theo sát mà nói: "Nếu Ngụy công tử đã đến thì chúng ta liền không quấy rầy nữa".

Ngụy Giang Việt gật gật đầu, nhìn bọn họ đi ra ngoài rồi ngồi lên ghế bên cạnh, đánh giá người trước mặt.

Người kia không còn băng vải nữa, hai má nhìn hơi trắng bệch, vẻ mặt vẫn là trong hiền hòa lộ ra chút biếng nhác, cũng không thấy có vẻ hậm hực gì.

"Ngươi...". Hắn vừa thốt ra một từ thì cổ họng hơi nghẹn lại, thanh giọng một lúc mới hỏi, "Ngươi sao rồi?".

Diệp Hữu nói: "Ngoại trừ không có chút sức nào thì những thứ khác đều rất tốt".

Ngụy Giang Việt im lặng một lúc, nói: "Hôm nay ta đến đây là để cảm ơn và xin lỗi thay tiểu muội, cảm ơn Hiểu công tử đã cứu mạng của tiểu muội, xin lỗi vì chuyện tiểu muội hại Hiểu công tử, ta đã đưa nó rời khỏi trang viên, lập tức đưa về nhà nhốt lại để kiểm điểm, bây giờ đang ở thị trấn nhỏ gần nơi này nhất, nếu Hiểu công tử vẫn còn tức giận, ta đây sẽ tự tay phế bỏ võ công của nó, rồi đưa nó đi".

Diệp Hữu cười cười: "Chút võ công đó của nàng ta có phế đi cũng chẳng được gì, hay là phế ngươi?".

Ngụy Giang Việt hơi cứng người, nhìn con ngươi nhạt màu của y xem có phải là y nghiêm túc hay không, lại nghe y thở dài một tiếng.

"Đùa ngươi thôi", Diệp Hữu khẽ nói, "Sư huynh ta và Phong Hiền trang của các ngươi giao hảo nhiều năm như vậy, ta cứu Ngụy cô nương là chuyện cần làm, sao có thể vì chuyện này mà khiến các ngươi xa cách được? Chỉ mong là sau này các ngươi quản giáo nghiêm Ngụy cô nương hơn, đừng để nàng ta tùy hứng như vậy nữa".

"Chắc chắn rồi, ta...". Ngụy Giang Việt vốn định nói nếu nó lại phạm sai lầm thì sẽ thế nào thế nào đó, lại thấy người này nhìn sang nơi khác, ánh mắt kia rất hững hờ, tuy không có cảm xúc thống khổ gì, nhưng lời hắn muốn nói lại không nói được.

Với người giang hồ thì võ công rất quan trọng, bỗng nhiên bị phế đi như vậy, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một chút, hắn thấy mình sẽ không thể chịu nổi, càng không nói đến còn làm ra vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió như hiện giờ?

Hắn cảm thấy vẫn là nên phế Ngụy Giang Nhu đi.

Hắn hít sâu một hơi: "Hiểu công tử...".

"Đừng nói nữa, việc này ngươi không cần để ở trong lòng", Diệp Hữu đưa tay ngăn lại, nhìn hắn, "Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn thì không bằng giúp đỡ các tiền bối tìm hiểu tại sao Hấp Huyết lão quỷ còn sống, nếu không phải tại lão thì ta cũng không đến nỗi này, bây giờ ta chỉ mong có thể tra ra kẻ đứng đầu việc này, cho ta một công bằng!".

Ngụy Giang Việt lập tức nói: "Được!".

Diệp Hữu lười biếng nói: "Ta mệt rồi, không tiễn".

Ngụy Giang Việt: "...".

Người này ngay cả hỏi hắn có chuyện gì khác không cũng không hỏi, cứ như vậy mà đuổi thẳng khách luôn?

Ngụy Giang Việt nhìn hắn, giật mình thấy vẻ mặt lúc này và lúc y vừa mới hỏi "Hay là phế ngươi" hơi giống nhau, không giống vẻ hiền lành khách khí trước đây, mà thêm chút lợi hại, thần bí và đứng ở trên cao, chúng hòa vào nhau, lại lan ra từ con người nhạt màu hiểu rõ kia, thậm chí có một chút tà khí.


Chẳng lẽ là vì mất nội lực nên chịu kích thích sao? Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.

Ngụy Giang Việt càng áy náy hơn, quyết định muốn dùng tất cả mọi cách để bù đắp cho y, trước khi đi nghiêm túc nói: "Hiểu công tử, sau này nếu có gì cần nhờ thì chỉ cần nói một tiếng, ta chắc chắn dù có chết cũng không từ".

Diệp Hữu ngạc nhiên nói: "Ngay cả khi bảo ngươi cởi sạch quần áo nhảy múa trên đường cái sao?".

Ngụy Giang Việt: "...".

Diệp Hữu liếc thấy sư huynh và đao ba nam đã trở lại, liền thay sang giọng điệu rầu rĩ, nói: "Đùa ngươi thôi, việc này không cần để trong lòng, dù sao cũng là một mạng người, nếu đổi thành người khác thì ta cũng sẽ cứu thôi".

Văn Nhân Hằng bước vào trong tiểu viện, liếc nhìn Ngụy Giang Việt.

Ngụy nhị công tử cao ngạo tự phụ luôn được người khen ngợi cứng ngắc tại chỗ, bị tính tình bỗng nhiên biến đổi của Hiểu công tử làm cho không biết phải làm sao, bỗng chốc hết từ, chỉ có thể gật đầu qua loa với Văn Nhân Hằng, xin từ biệt.

Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: "Hắn đến xin lỗi?".

Diệp Hữu buồn bã nói: "Ừ, nói nếu ta còn tức giận thì hắn sẽ đi phế võ công của Ngụy cô nương".

Văn Nhân Hằng khó chịu híp mắt lại: "Chút võ công kia của nàng ta thì có phế hay không ảnh hưởng gì sao?".

Diệp Hữu rất đồng ý với lời của hắn, còn muốn nói ý định tốt hơn, nhưng là không được.

Y không quan tâm đến việc lộ chút bản tính trước mặt người khác, dù sao bây giờ y đang bị bệnh nên chẳng sao cả, nhưng chỉ mình sư huynh là không được, sư huynh quá lợi hại, lại rất hiểu rõ y, chỉ cần y lộ ra chút dấu vết là xong đời, cho nên y chỉ có thể nhẹ nhàng a một tiếng, rũ mắt không nói gì nữa.

Văn Nhân Hằng giật mình nhận ra đã nói đến chuyện nội lực, do dự một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Hôm qua ngươi... chuyện xảy ra lúc đó, ngươi còn có ấn tượng không?".

Diệp Hữu nói: "Ta cảm giác có người đánh lên huyệt đạo của ta, sau đó nội lực liền tuôn ra ào ào, ai đánh vậy?".

Văn Nhân Hằng nói: "Ta cũng không rõ lắm".

Diệp Hữu suy đoán: "Chẳng lẽ là mấy người biết ta kia sao? Có phải bọn họ biết gì không?".

Văn Nhân Hằng ngồi bên cạnh y: "Lúc nãy bọn họ đến tìm ngươi, ngươi không hỏi sao?".

Diệp Hữu nói: "Ta còn chưa kịp nói gì thì bọn họ đã nói ầm ầm rồi".

Văn Nhân Hằng hỏi: "Nói gì vậy?".

Diệp Hữu nhìn hắn: "Nói ta là giáo chủ của bọn họ, nói ta bị ngươi lừa, vốn không phải là sư đệ của ngươi, nói trước đây quan hệ giữa chúng ta không tốt, còn từng đánh nhau, còn nói ngươi từ trước đến nay luôn có ý với ta, đã từng đến cửa cầu thân, có chuyện này sao sư huynh?".

Văn Nhân Hằng: "...".

Đao ba nam: "...".

Văn Nhân Hằng nhìn thủ hạ, đao ba nam đặt hoa quả đã rửa sạch lên bàn, vô tội nhìn môn chủ, tỏ vẻ mình vừa thấy họ đến là đi luôn, nên không nghe được gì.

Diệp Hữu nhìn nhìn Văn Nhân Hằng: "Sư huynh?".

Văn Nhân Hằng không biết đây có phải lại là một lần thăm dò của sư đệ hay không, nói: "Không có đâu, việc này không phải ngươi đã nghe mấy người Lý thiếu nói rồi sao, những chuyện ta nói với ngươi đều là thật, chờ đến khi trí nhớ của ngươi khôi phục lại là rõ thôi".

Diệp Hữu hỏi: "Vậy nếu ta vẫn luôn không khôi phục thì sao?".

Vậy đời này ngươi ở bên cạnh ta đừng đi nữa, Văn Nhân Hằng trả lời trong lòng, ngoài miệng thì an ủi: "Không đâu, chờ Kỷ thần y đến đây thì để ông ấy thử xem sao, nếu vẫn không được ta sẽ đưa ngươi quay về, xem xem người của ngươi có cách nào hay không".

Diệp Hữu đáp lời, chống trên giường mềm đứng lên.

Văn Nhân Hằng đỡ y: "Sao vậy?".

Diệp Hữu nói: "Muốn đi nhà xí".

Văn Nhân Hằng không để y đi, lại bế người lên, đi đến nhà xí thì đặt người xuống: "Một mình ngươi có được không?".

"Ừ, ta chỉ là không có sức thôi, cũng không đến nỗi tàn phế đâu". Diệp Hữu liếc hắn, "Cũng không thể đi vệ sinh lại để ngươi đỡ được".

Văn Nhân Hằng nhìn người này đi vào, không biết có phải ảo giác hay không mà luôn cảm thấy trong câu lúc nãy của sư đệ có ý gì đó, sư đệ nói đỡ là chỉ đỡ chỗ nào?

Hắn ngạc nhiên đứng ở đó một lúc, thấy sư đệ yếu ớt đi ra, vẫn là dáng vẻ bình thường kia, thấy chắc là mình nghĩ nhầm rồi, vì thế nén xuống suy nghĩ kỳ dị nào đó.