Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 101

Mặc dù Ngụy trang chủ đã đi, nhưng ‘Thương Khung’ vẫn còn ở thủy trại.

Khi bọn họ được biết chuyện của Ngụy trang chủ thì tất cả đều không thể tin nổi, mờ mịt đứng đó, cảm giác đau đớn khi đồng bạn bị giết, cùng sự
phản bội bất ngờ và tiền đồ bỗng chốc xa vời đồng thời tấn công.

Ở trên giang hồ, ‘Thương Khung’ và ‘Nguyệt Ảnh’ có địa vị tương đương nhau.

Phong Hiền trang, Linh Kiếm các, hai thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau suốt hai
ba mươi năm gần như đã chia bạch đạo ra làm hai nửa, không ít hiệp khách đã quen chia đội mà đứng, thỉnh thoảng bàn tán mấy câu cũng có khuynh
hướng mà phân thân sơ xa gần, thế lực trung lập do minh chủ dẫn đầu là
yếu nhất, mấy năm gần đây mới phát triển tốt hơn.

Là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của hai thế lực lớn, ‘Thương Khung’ và
‘Nguyệt Ảnh’ từ khi lập ra đã được chú ý, địa vị của đội trưởng ở bên
ngoài cũng sánh bằng những bang chủ của bang phái tầm trung, bởi vậy
không ít hiệp khách, thậm chí cả đệ tử thế gia sứt đầu mẻ trán cũng muốn gia nhập vào.

Ngoại trừ được người khác
hâm mộ, thì nhiều hơn là vì chỉ cần giang hồ xảy ra chuyện lớn, ‘Thương
Khung’ và ‘Nguyệt Ảnh’ mãi mãi đứng trước, như chiến thần bảo vệ hòa
bình của cả giang hồ.

Trừng ác dương
thiện, giúp đỡ chính nghĩa, danh lợi cùng có, cả một đám huynh đệ cùng
vào sinh ra tử nữa, còn có thể kết bạn với mấy hồng nhan tri kỉ, các
hiệp khách một đời cũng chỉ cầu được như thế.

Cho nên dần dần, nó cũng trở thành một loại tín ngưỡng.

Nhưng hôm nay, tín ngưỡng ‘Thương Khung’ sắp trở thành trò cười.

Bọn họ trừng đôi mắt đỏ quạch, dù thế nào cũng không muốn tin đây là sự
thật, một bộ phận nhỏ thậm chí còn muốn quay đầu rời đi, nhưng lúc này
đội trưởng lên tiếng: “Từ khi gia nhập ‘Thương Khung’, cả đời này của ta mãi là người của Phong Hiền trang.”

Đội viên đều nhìn hắn: “Đội trưởng…”

“Dù trang chủ có vấn đề đi chăng nữa, Phong Hiền trang vẫn còn, ‘Thương
Khung’ vẫn còn,” đội trưởng trầm giọng nói, “Huống hồ gì chưa đến cuối
cùng thì không thể phán xét bừa bãi, đúng sai thế nào phải điều tra cho
rõ, người của ‘Thương Khung’ từ lúc nào ngay cả chút quyết đoán ấy cũng
chẳng có?”

Đội viên lập tức chấn chỉnh tinh thần, cùng hô lên: “Vâng!”

Một câu thôi, bọn họ ở lại.

Mấy năm nay Phong Hiền trang và Linh Kiếm các bất hòa, bọn họ nhìn Đinh các chủ thấy không vừa mắt, mà Văn Nhân Hằng cùng Hiểu công tử thì có mối
quan hệ kỳ lạ với trang chủ của bọn họ, nên cũng không được, vì vậy cuối cùng đội trưởng tìm đến Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng
môn, nói với họ là muốn tiếp tục đi theo mọi người, tuy trang chủ không ở đây, nhưng Phong Hiền trang vẫn còn.

—— Phong Hiền trang vẫn còn.

Với thực lực của Phong Hiền trang, thì quả thật có thể dõng dạc nói ra một câu như vậy.

Từ Nguyên phương trượng và Huyền Dương chưởng môn hiểu rằng hắn muốn điều
tra rõ việc này, mặc dù lo bên trong có thể có nội gián, nhưng bọn họ
cũng không có lý do gì mà đuổi người đi, nên đã đồng ý.

Vì vậy người của ‘Thương Khung’ đi theo mọi người đến nơi đậu xe ngựa, như bình thường đi theo đội ngũ, chỉnh tề lại nghiêm trang.

Diệp Hữu trước khi lên xe có nhìn thoáng qua, nói với giọng đầy khen ngợi
xen lẫn ý sâu xa: “Dù sao cũng là bang phái lớn nhiều năm qua, quả nhiên không giống.”

Văn Nhân Hằng nói: “Ừ, nếu sau này Ngụy Giang Việt có thể chống đỡ được, thì chắc hẳn Ngụy gia sẽ không thể ngã xuống.”

Diệp Hữu ừm một tiếng, giọng điệu rất bình thản.

Văn Nhân Hằng nhìn y: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi có định làm gì không?”

Văn Nhân Hằng hỏi lại: “Sư huynh nghĩ ta sẽ làm gì?”

Văn Nhân Hằng nhìn y chằm chằm: “Ta vẫn giữ câu nói kia, ngươi muốn làm gì
thì ta sẽ làm với ngươi, chỉ cần ngươi thấy vui vẻ là được.”

Diệp Hữu im lặng một lúc, khẽ nói: “Hai năm đầu mới trở về ta thật sự rất
hận, tộc nhân của ta bị chúng giết hại gần như không còn, rất nhiều
người ngay cả toàn thây cũng không được, nhưng nhà bọn chúng lại ấm áp
vui vẻ, ngươi nói xem dựa vào đâu chứ? Lúc đó ta rất muốn đặt bẫy, bao
vây cả nhà chúng lại chém hết.”

Văn Nhân
Hằng không nói gì ôm người vào lòng, xoa đầu y. Diệp Hữu nhắm mắt lại
tựa vào lòng hắn, đang định nói thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang
lên, liền rời khỏi ngực hắn ngồi nghiêm chỉnh.

Ngay sau đó, Tạ Quân Minh vén mành xe, dẫn theo Bách Lý trưởng lão lẫm liệt bước vào.


Văn Nhân Hằng ôn hòa nhìn thủ hạ, muốn hỏi hắn tại sao không mau đánh xe chạy đi, mà để tên này tìm được cơ hội đi vào.

“…” Mặt sẹo ngồi ngoài xe, rất vô tội nhìn môn chủ.

Tạ cung chủ là người thế nào chứ? Y quyết tâm lên rồi thì dù hắn có đánh xe chạy nhanh cỡ nào cũng chẳng ích gì.

Văn Nhân Hằng thu mắt lại, không vui lắm nhìn người nào đó.

Diệp Hữu cũng nhìn Tạ Quân Minh, nhướn mày cười: “Sao không đi cùng đệ của ngươi?”

Tạ Quân Minh nhìn y, dường như tâm trạng người này không tốt lắm, nhưng
mấy năm qua Diệp Hữu đã quen che giấu đau thương, khống chế cảm xúc cũng đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, không lộ chút sơ hở nào. Tạ Quân Minh
chỉ có thể ngừng quan sát, nói: “Hắn cứ rơm rớm nước mắt nhìn ta, cứ như ta vứt bỏ hắn vậy, không phải là ta sợ bảo bối ăn dấm hay sao?”

Y nói xong liền nhìn sang Bách Lý trưởng lão: “Bảo bối, ngươi ăn dấm không?”

Bách Lý trưởng lão không nghĩ gì đã đáp: “Ăn.”

Tạ Quân Minh nhún vai nói với Diệp Hữu: “Ngươi xem đi.”

Diệp Hữu liếc nhìn thủ hạ.

Bách Lý trưởng lão đau xót quay đầu đi, không nhìn giáo chủ.

Hắn cũng đâu muốn, nhưng trại chủ không trấn áp được tên gây họa Tạ Quân
Minh này, cũng chỉ đành để giáo chủ làm thôi, hắn chỉ là muốn yên tĩnh
thôi mà?

Văn Nhân Hằng mặc kệ bọn họ, nói với thủ hạ: “Đi thôi, đến huyện kế tiếp thì thả bọn họ xuống.”

Tạ Quân Minh sắc bén nghe ra vấn đề: “Các ngươi lại muốn đi đâu?”

Diệp Hữu nói: “Có việc muốn làm.”

Tạ Quân Minh nói: “A, không thể đi cùng?”

Diệp Hữu mỉm cười nhìn y.

Tạ Quân Minh nhún vai, bỏ qua.

Đoàn người đi rồi lại dừng, đến buổi chiều đã vào huyện nhỏ cách Vãn Bình Yển không xa.

Văn Nhân Hằng tìm đến các vị tiền bối, nói với họ sư đệ quá yếu, bị thương
lần trước vẫn chưa khỏe lại, sau đó còn rơi xuống nước một lần ở Vãn
Bình Yển, thực sự không thể đi tiếp nữa, cho nên hắn định nghỉ ngơi hai
ngày rồi hẵng đi, các vị tiền bối đi trước đi.

Cát bang chủ nói: “Vậy hay là chúng ta cũng nghỉ ngơi hai ngày đi, cùng đi thì có thể chăm sóc lẫn nhau mà.”

Văn Nhân Hằng nói: “Không, bọn ta còn có việc khác, hai ngày nữa sẽ đến thành Ngũ Uẩn gặp mọi người.”

Các vị tiền bối lập tức hiểu đây mới là trọng điểm, Đinh các chủ hỏi: “Liên quan đến quân trắng sao?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Không liên quan, là việc riêng thôi.”

Hắn đã nói vậy, các tiền bối cũng không thể truy hỏi nữa, chỉ hỏi lại nhiều lần chắc chắn hai người này không phải đi gặp quân trắng mới thôi, sáng sớm hôm sau tiếp tục dẫn người chạy đến thành Ngũ Uẩn, để Văn Nhân Hằng và Hiểu công tử lại huyện.

Đinh Hỉ Lai vốn cũng định ở lại, nhưng nghe nói là xử lý việc riêng thì thức thời chạy đi.

Hắn ngủ trong xe ngựa một giấc, dậy ăn mấy thứ, tiếp đó ra ngoài đi tiểu
một lát, rồi mới nhận ra một điều, hỏi: “Thiểu Thiên, Vệ đại ca đâu
rồi?”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Không biết, sáng sớm đã không thấy hắn đâu.”

Đinh Hỉ Lai hỏi: “Không phải bị cha ta phái đi đâu đấy chứ?”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Rất có thể.”

Đinh Hỉ Lai không hiểu: “Lúc này rồi thì đi đâu được chứ?”

Nhâm Thiểu Thiên không nói gì, thấy thiếu gia liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch
lên nụ cười như có như không, nói: “Nếu ta đoán không lầm, hẳn đội
trưởng vẫn còn ở trong huyện.”

“Vì sao…” Đinh Hỉ Lai khựng lại, ngồi thẳng lưng, “Cha ta sai hắn theo dõi Hiểu công tử?”

Nhâm Thiểu Thiên nói: “Ừ, Hiểu công tử với Văn Nhân môn chủ là quân đen, hơn nữa trong tay còn có con tin, quân trắng muốn liên lạc thì cũng là liên lạc với họ, chắc chắn là các chủ lo khi họ ở lại như vậy, nhưng các chủ phái đội trưởng đi ta nghĩ các vị tiền bối cũng biết, thậm chí họ cũng
phái người nữa.”

Đinh Hỉ Lai hiểu ra, vội hỏi tiếp: “Ngươi thì sao? Ngươi không lo cho an nguy của Hiểu công tử sao?”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Có đội trưởng ở đó mà, không sao đâu.”

Đinh Hỉ Lai hỏi: “Vệ đại ca là đối thủ của ma đầu sao?”

Nhâm Thiểu Thiên im lặng lắc đầu.

Đinh Hỉ Lai đề nghị: “Dù sao ở đó cũng nhiều người như vậy, chúng ta cũng lén chạy về đi?”

Nhâm Thiểu Thiên nói: “Không được.”

An toàn của thiếu gia tất nhiên phải xếp hàng đầu.

Đinh Hỉ Lai nhìn hắn, thấy có lẽ là không khuyên được, nên đành chấp nhận.

Ở bên kia, Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu mua đủ đồ, cùng đi ra ngoài thành.

Trước và sau tiết hàn y, trên đường đều là dân chúng đi cúng tế, có người
xách đồ đi vội vã, rất có thể là muốn đi thẳng đến mộ luôn; cũng có
người tìm mảnh đất trống ở ven đường, ngồi đó đốt tiền vàng, thỉnh
thoảng nghe thấy được tiếng khóc nức nở, cùng không trung mịt mù khói
trắng xám, đầy vẻ thê lương.

Diệp Hữu
được sư huynh kéo đi, tìm một chỗ vắng người, hướng về phía núi Hà Cực
mà đốt tiền vàng. Nơi này cách núi Hà Cực quá xa, bọn họ không thể đến
đó được, chỉ có thể dùng cách này tưởng nhớ vong sư.

Văn Nhân Hằng nói: “Đợi khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta trở về thắp nén
hương cho sư phụ, cũng nói cho ông ấy biết ta cuối cùng cũng được ở bên
cạnh ngươi.”

Diệp Hữu không nhịn được nhếch môi: “Sư phụ liệu có tức giận không?”

Văn Nhân Hằng nói: “Trước khi lâm chung ông ấy đã dặn ta phải chăm lo cho
ngươi, chắc là không đâu, huống hồ gì mấy năm nay ta luôn nói việc này
với ông ấy, ông ấy sớm đã biết tình cảm của ta đối với ngươi rồi.”

Diệp Hữu tò mò: “Vậy ngươi thường nói gì?”

“Nói ngươi không nghe lời, cứ trốn tránh ta mãi,” Văn Nhân Hằng nhìn y, “Mấy năm nay không phải ngươi sai người theo dõi ta sao?”

Diệp Hữu thề thốt phủ nhận: “Không có.”

“Không sao?” Văn Nhân Hằng không tin.

Mấy năm nay mỗi khi đến tiết thanh minh, tết trung nguyên hay tiết hàn y,
hắn rất ít khi được gặp sư đệ ở núi Hà Cực, nếu không phải đi sớm thì là đi muộn, hỗn đản này chắc chắn là cố ý tránh né hắn.

Diệp Hữu không muốn rước họa vào thân, thức thời không nói gì nữa. Văn Nhân
Hằng cũng không định tính sổ với y lúc này, chỉ cầm tay y rồi bỏ qua cho y. Hai người không lên tiếng, rũ mắt nhìn ánh lửa bập bùng, đợi đến khi đốt hết tiền vàng mới trở về.

Vào huyện, Văn Nhân Hằng liền gọi người của Song Cực môn đến, dặn bọn họ mấy câu rồi kéo sư đệ lên xe, rời khỏi nơi này.

Người của Song Cực môn xuất phát sau bọn họ, quan sát nửa ngày, cơ bản đã tìm được hết những người theo dõi môn chủ, sau đó trong một lần nghỉ dọc
đường, mặt sẹo chủ động tìm đến những người đó, hàn huyên mấy câu như
“Tại sao lại đi theo môn chủ nhà ta” “Có phải coi trọng Hiểu công tử
không” “Có phải muốn làm hại với môn chủ nhà ta không” vân vân, đến khi
nghe đối phương cam đoan nói không hại bọn họ mãi mới thôi, ngầm đồng ý
sự tồn tại của mấy người này.

Trên con
đường kế tiếp, hai bên vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, một trước một sau đi
theo xe ngựa đến trước một con sông nhỏ không biết tên, rồi không đi
nữa.

Những người kia nhìn một lúc lâu, Vệ Tấn là người đầu tiên thấy là lạ, vội đi đến, mặc kệ mặt sẹo đang ngăn
cản xốc mành xe lên, chỉ thấy bên trong chẳng có một ai, không biết đã
chạy từ lúc nào.

Mấy người: “…”

Mặt sẹo nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Ta có nói trong này là môn chủ và Hiểu công tử sao?”

Mấy người cố chịu không ra tay đánh hắn, quay đầu rời đi.

Lúc này Diệp Hữu đã dịch dung, cùng sư huynh đến thành Hoa Dương.

Từ huyện nhỏ kia đến thành Hoa Dương chỉ mất có một ngày đường, đó cũng là lý do vì sao khi Văn Nhân Hằng hỏi Diệp Hữu như vậy, Diệp Hữu lập tức
liền hiểu sư huynh đang nói đến chỗ nào.

Trên đường vẫn có không ít người đi cúng tế.

Diệp Hữu mua một bình rượu, thần không biết quỷ không hay đánh ngất người canh mộ của Dương gia, đi vào trong mộ địa.

Hiện giờ trời đã dần tối, ánh nắng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, đỏ như màu máu.

Mặc dù Dương công tử đã đi khỏi thành Hoa Dương, nhưng người trong đại
trạch Dương gia đã tảo mộ, trước mộ đặt hoa quả, trên đất còn dấu vết
đốt tiền vàng, xong xuôi hết rồi.

Diệp Hữu nhìn hàng loạt mộ bia xếp cạnh nhau, dừng lại trước một ngôi mộ, đốt tiền vàng mình mang đến.

Y im lặng rất lâu, đợi đến khi tro tiền vàng sắp tàn mới khẽ nói: “Nhiều
năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta đến đây tế bái bọn họ.”

Văn Nhân Hằng biết sư đệ sợ bị phát hiện, trong lòng đau đớn, nắm chặt tay y.

Diệp Hữu tiếp tục nói: “Trước đây, có năm ta sẽ nhân lúc buổi tối chạy tới
đây nhìn một lát, còn hầu như đều xen lẫn trong đoàn người, ở ngoài
thành tìm mảnh đất trống đốt tiền vàng cho bọn họ, tuy bọn họ không
thiếu tiền, nhưng ta vẫn thấy như thiếu phần của ta vậy. Những phần mộ
này là đám súc sinh kia xây, năm đó bọn chúng giết người xong còn giả
làm người tốt thay Dương gia nhặt xác, lần đầu tiên khi ta đến đây, ta
rất muốn đào hết lên.”

Văn Nhân Hằng nói: “Nếu ngươi muốn…”

“Không cần,” Diệp Hữu nói, “Nơi này vốn là phần mộ tổ tiên của Dương gia, chỉ
là qua tay bọn chúng bị thay đổi chút thôi, thực ra người chết sau khi
xuống địa phủ uống một bát canh Mạnh Bà, tiền trần cựu mộng đều đã quên, còn để ý đến là ai chôn cất, chôn cất thế nào nữa, để ý cũng chỉ có
người sống chúng ta thôi.”

Trong lòng Văn Nhân Hằng không thể kìm nén được nỗi đau.

Từ sau khi đoán được thân phận của sư đệ, hắn đã điều tra chuyện năm đó.

Ba thế gia kia đều có kết cục giống nhau, tộc nhân có rất ít người được
toàn thây, trong đó thảm nhất là gia chủ Dương gia, mọi người cuối cùng
cũng chỉ tìm được một đầu người, thân thể bị xen lẫn trong đám xác đã bị băm vằm, bạch đạo không biết phải làm thế nào, nên đành đốt hết, chôn
trong cùng một huyệt.

Hắn còn biết, thì sư đệ chắc chắn cũng đã biết cha mẹ mình ngay cả xác cũng không giữ được nguyên vẹn.

Hắn không nhịn được từ đằng sau kéo người vào lòng: “Sau này có ta ở bên ngươi.”

Diệp Hữu đáp “ừ”, vỗ vỗ tay hắn, “Sư huynh, ta muốn một mình nói mấy câu với bọn họ.”

Văn Nhân Hằng tất nhiên là nghe theo y, buông y ra rời đi trước, đến khi
nhìn lại, thấy sư đệ đã quỳ gối trước mộ. Y dập đầu trước bia mộ ba cái, cũng chỉ nói mấy câu rồi đứng dậy đi về phía hắn.

Văn Nhân Hằng có một suy đoán, hỏi: “Ngươi đã nói gì vậy?”

Diệp Hữu đáp: “Không có gì.”

Y đã nói mình sắp báo thù được cho bọn họ rồi, xin bọn họ phải tha thứ
cho y, bởi vì Dương gia sẽ tuyệt hậu. Cũng tương tự, nhà tức phụ của y
cũng sẽ tuyệt hậu, hơn nữa y ở bên cạnh sư huynh rất vui vẻ rất an tâm,
cả đời này chỉ cần vậy là đủ, không cầu gì nữa.

Y nhìn sư huynh, cười như không cười nói thêm một câu: “Ta nói với họ là đã tìm được con dâu cho họ rồi.”

Văn Nhân Hằng không nói gì, nhìn bình rượu trong tay y, hỏi: “Ngươi mua rượu này để uống?”

Nụ cười nơi khóe môi Diệp Hữu tắt đi, lắc đầu nói: “Không phải.”

Văn Nhân Hằng cũng thấy không giống, bởi vậy nên mới hỏi thêm, nghe vậy liền nhìn y.

Diệp Hữu nói: “Ta dẫn ngươi đến một nơi.”

Y đi đến thung lũng bên ngoài thành Hoa Dương.

Văn Nhân Hằng nhớ nơi này, sau khi sư đệ mất trí nhớ lần đầu tiên hộc máu
chính là ở đây, cũng bởi vậy, sau này khi hắn nghe sư đệ nói người luyện “Truy Thành Tán” khi mất trí nhớ không được động tình hoặc tức giận,
mới có thể đoán ra sư đệ là người của Dương gia.

Nhưng hắn vẫn luôn không hiểu, sư đệ ở Dương gia mấy ngày đều không sao, sao
vừa đến thung lũng này lại bị kích thích đến hộc máu.

Bây giờ kỳ hoa nở đã qua, hoa lưu châu sớm đã tàn úa, chỉ còn cành lá khô cằn, lẳng lặng đứng trong thung lũng u tối.

Diệp Hữu mở bình rượu tưới xuống thung lũng, nói: “Những bông hoa này đều là ta trồng, mẹ ta rất thích hoa lưu châu.”

Văn Nhân Hằng im lặng lắng nghe, không lên tiếng.

Diệp Hữu tìm chỗ ngồi xuống, cũng không nói gì nữa.

Văn Nhân Hằng ngồi xuống cùng y một lát, nhận ra tâm trạng y còn kém hơn lúc ở mộ địa lúc nãy, liền nhìn y.

Diệp Hữu nói: “Mỗi lần ta tới đây, tâm trạng luôn không tốt.”

Văn Nhân Hằng nói: “Vậy chúng ta trở về?”

Diệp Hữu hỏi: “Ngươi không tò mò sao?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Có tò mò, nhưng nếu ngươi không muốn nói thì ta sẽ không ép.”

Diệp Hữu hỏi: “Sau này cũng không ép ta nói ra?”

Văn Nhân Hằng săn sóc gật đầu: “Không ép ngươi, sau này ngươi còn muốn đến, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Diệp Hữu hài lòng đứng lên: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Văn Nhân Hằng: “…”

Diệp Hữu cúi đầu nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười khó có thể nhận ra. Văn Nhân
Hằng bất đắc dĩ, chỉ đành đứng dậy theo y, dùng hành động nói cho y biết “Nói không hỏi là sẽ không hỏi”. Diệp Hữu không trêu hắn nữa, bởi vì
sau này số lần tới đây nhiều lên, thì sư huynh vẫn phải biết.

“Thực ra cũng không có gì, đã qua lâu vậy rồi,” y thu lại nụ cười, nhìn về
thung lũng, “Năm đó khi ta chạy thoát thân thì không dám đi quan đạo,
chỉ đi những con đường nhỏ hẻo lánh, không ngờ được nửa đường đột nhiên
nghe thấy đằng sau có tiếng vó ngựa, ta sợ hãi vội trốn đi, chính là ở

nơi này.”

Y im lặng một lát, nói: “Sau đó ta nghe thấy tiếng người gần bên, còn tưởng là bị phát hiện, sợ đến nỗi không dám thở, sau đó ta lại nghe có người nói “Họ Dương dám đốt bí
tịch, ta muốn hắn chết không được toàn thây”.”

Văn Nhân Hằng nghĩ đến Dương gia chủ chỉ còn một cái đầu, lập tức có suy đoán, con ngươi co lại, khẽ nói: “Đừng nói nữa…”

“Còn tệ hơn ngươi nghĩ nhiều,” Diệp Hữu biết sư huynh đã đoán được, nói,
“Ngoài thành Hoa Dương chỉ có một thung lũng này, lại không phải là nơi
hẻo lánh gì, cho nên bọn chúng không ném xác cha ta xuống, mà là dùng
nội lực xé nát mới ném xuống, lúc đó ta ở đây, không dám hé răng, khi
bọn chúng đi rồi cũng không dám ở lại nhặt xác cho cha ta, đợi đến khi
ta có năng lực trở về, thì một mẩu xương tìm khắp cũng không thấy…”

Văn Nhân Hằng ôm người vào lòng: “Đủ rồi A Hữu.”

Diệp Hữu nói: “Lúc đó ta còn quá nhỏ, bảo ta phân biệt thì ta cũng không
phân biệt nổi là kẻ nào đã nói ra câu đó, dù sao giết hết là được.”

Văn Nhân Hằng đáp: “Ừ.”

Hai mươi năm, Diệp Hữu một mình ôm mối hận này quá lâu, rất nhanh đã bình
tĩnh lại, ngược lại Văn Nhân Hằng là lần đầu tiên nghe hoàn chỉnh câu
chuyện, sau khi quay về khách điếm vẫn chưa thể tiêu tan, còn phải để
Diệp Hữu an ủi: “Sư huynh, người phải nhìn về từ phía trước.”

Chỉ là lòng ta đau vì ngươi.

Văn Nhân Hằng bất đắc dĩ nhìn y, kéo người vào lòng, vỗ vỗ lưng y.

Diệp Hữu định an ủi thêm một câu, nhưng cái ôm của sư huynh rất ấm áp, độ ấm này dường như tiến vào trong tim y, y rũ mắt, tham luyến nhích vào sát
sư huynh.

Hai người chỉ nghỉ ngơ một đêm, ngày hôm sau đã rời khỏi thành Hoa Dương chạy đến thành Ngũ Uẩn, buổi
trưa bọn họ dừng chân trong một trấn nhỏ, chọn một tửu lâu rồi lên lầu
ăn cơm.

Văn Nhân Hằng quan sát suốt một
đường, thấy tâm trạng của sư đệ đã đỡ hơn, nhưng vẫn không tốt được như
lúc bình thường, vì vậy gọi một bàn đồ ăn mà sư đệ thích, còn thêm một
bầu rượu.

Diệp Hữu nhấp một ngụm, liếm môi soi mói: “Không ngon như ‘Phong Túy’.”

Văn Nhân Hằng nghe vậy bật cười: “Bảo bối, trấn nhỏ thế này đi đâu tìm ‘Phong Túy’ cho ngươi?”

Diệp Hữu nói: “Nói chút thôi mà, nhưng ngươi gọi bảo bối nghe hay lắm, lại gọi một lần nữa đi.”

Văn Nhân Hằng dở khóc dở cười, đành phải gọi lại lần nữa, sau đó gắp thức ăn cho y, ý bảo y thành thật ăn cơm đi.

Lúc trước Diệp Hữu giả vờ yếu ớt, rất lâu rồi không được say, lần này vất
vả lắm mới đụng đến rượu, nên uống nhiều thêm mấy chén, một bữa cơm ăn
hơn nửa canh giờ mới xong. Y lau miệng, định vào nhà xí một chuyến,
không ngờ vừa mở cửa đã vội vã lùi vào trong phòng.

Văn Nhân Hằng đang lau tay, thấy vậy hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Hữu khẽ nói: “Ngụy Giang Nhu.”

Văn Nhân Hằng khựng lại, đứng dậy đi đến cạnh y, hỏi không thành tiếng: “Còn ai nữa?”

Diệp Hữu lắc đầu tỏ ý không phát hiện, nhưng nếu Ngụy Giang Nhu ở đây thì
chắc hẳn Ngụy trang chủ và ma đầu cũng ở đây. Văn Nhân Hằng cũng hiểu
điều này, không lên tiếng, chỉ nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, hai
người lập tức nín thở lắng nghe.

Một lát sau, giọng minh chủ vang đến: “Tiểu Nhu, sau này đừng tự dưng cãi nhau với người khác nữa.”

“… Không phải là tự dưng,” Ngụy Giang Nhu uất ức nói, “Là bọn họ nói xấu cha ta, ta tức giận tranh cãi mấy câu thôi.”

Minh chủ nói: “Cha ngươi là quân trắng, chính mồm ông ta đã thừa nhận.”

Ngụy Giang Nhu đáp: “Nhưng mà cha ta có nỗi khổ riêng.”

Minh chủ hỏi: “Ông ta nói vậy là ngươi tin?”

Ngụy Giang Nhu đáp: “Ta tin, cha ta sẽ không lừa ta.”

Minh chủ im lặng một lúc, Diệp Hữu tai thính, lập tức nghe ra đằng sau bọn
họ lại có hai người đi đến, chắc là ma đầu với Ngụy trang chủ. Ngay sau
đó, minh chủ lại lên tiếng, giọng rõ ràng đã dịu đi: “Vậy cũng phải cẩn
thận hơn, bây giờ không thể so với trước kia được.”

Lần này Ngụy Giang Nhu nghe lọt tai, nhỏ giọng vâng một tiếng.

Mấy người chậm rãi đi xa, vào trong nhã gian.

Văn Nhân Hằng nhìn sư đệ: “Thấy thế nào?”

Diệp Hữu nói: “Hoặc là nơi bọn chúng muốn đến phải đi ngang qua nơi này,
hoặc là đang định đi đến Dương gia, dù sao Dương gia hiện giờ cũng do họ Ngụy một tay xây dựng lên, trong đó chắc chắn có người của ông ta…”

Y dừng lại.

Bên trong có người của ông ta, việc này chứng tỏ hiện giờ trong tay Ngụy trang chủ không còn người nào có thể sử dụng được.

Văn Nhân Hằng cũng nhanh chóng nhận ra điều này, liếc nhìn sư đệ, quả nhiên mắt y lóe lên một tia sắc bén, cầm tay nói: “Đừng xúc động.”

“Ta biết,” Diệp Hữu chậm rãi nói, “Nhưng bọn chúng chỉ có bốn người, chắc
chắn sẽ có người phải đi chuẩn bị trước, nếu có thể tìm được một cơ hội
giết người, sao ta lại không giết chứ?”