Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 27

Sau khi Tiểu vương gia rời đi.

Giáo chủ cũng khởi hành xuống núi vào ngày hôm sau.

Mục tiêu rất rõ ràng.

Nhắm vào tổng đàn của Ma giáo Tú Âm Cốc.

Võ công của y cao tuyệt, khó có địch thủ, năm trước nếu như không phải Chu đường chủ dùng ám chiêu làm y luyện công bị thương, lại cùng kẻ địch bên ngoài tới để đối phó y, căn bản sẽ không rơi vào tình cảnh như thế.

Hiện tại y cũng không để bụng ngôi vị Giáo chủ gì đó, y chỉ muốn trả thù.

Hành hạ toàn bộ những người đã từng phản bội mình đến chết, mới có thể giải mối hận trong lòng.

Đầu xuân Ma giáo trở thành Tu la tràng.

Lửa lớn hừng hực bốc lên từ sân sau của Ma giáo, thây chất khắp nơi.

Giáo chủ rút kiếm ra khỏi lồng ngực của Trưởng lão, quay đầu cười lạnh nhìn những giáo chúng xung quanh đang nơm nớp lo sợ.

Tay cầm kiếm bén, khoái cảm của máu tanh giết chóc lại khiến y điên cuồng.

Máu tươi nóng hổi bắn ướt ngực, cằm trắng nõn điểm từng đốm đỏ.

Y chỉ cảm thấy thoải mái.

Nhìn những thứ cỏ mọc đầu tường* đẩy ngã y lúc trước, mỗi một người còn không phải kiêng kị võ công của y, không dám bước lên.

(*墙头草: cỏ mọc trên đầu, tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa| theo gió ->chỉ người lập, trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng: theo chiều đó; ngã theo chiều gió.)

Giáo chủ ma giáo đương nhiệm —— Chu đường chủ ngày xưa phản bội bị Giáo chủ đánh gãy gân tay gân chân.

Mở to đôi mắt kinh hoàng, nằm trong vũng máu run rẩy nhìn y.

Nhưng còn chưa đủ.

Giáo chủ kéo người lên lại để cho gã nhìn giáo chúng đang cầm kiếm đứng ở dưới điện, âm trầm nói: Nhìn xem có người nào dám tới cứu ngươi?

Lên một người giết một người!

Quay đầu lại nói: Ta phải giết ngươi như thế nào đây? Đánh gãy gân mạch vẫn còn quá nhẹ, không bằng dùng dao lóc từng miếng thịt của ngươi. Cuối cùng lại đào ra hai tròng mắt của ngươi để cho ta dẫm!

Nói xong liền đưa cho mấy giáo đồ quỳ gối bên chân, để cho bọn họ ra tay.

Mình thì xoay người ngồi xuống ghế, cười lạnh xem trò vui.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.

Chu đường chủ kia dưới cực hình đầu tiên là khóc mắng!

Mắng đến lúc sau lại là khóc cầu!

Máu tươi chảy đầy đất, người cũng không khóc được nữa, liền cười.

Thì thào, sởn cả gai ốc, lại là nói với Giáo chủ.

“Ngươi lại là thá gì… ha ha ha… còn không phải bị nam nhân ‘làm’ nát… ha ha… bị Tiểu vương gia kia ‘làm’ nửa năm lỗ của ngươi mẹ nó đều bị đâm nát rồi… ha ha ha…”

“Chỉ có thứ đê tiện như ngươi mới có thể chổng mông cho hắn làm… ha ha ha… ta có thể như vậy còn không phải có hắn ở phía sau chóng lưng! Đám người Võ lâm minh kia còn không phải nghe theo lệnh hắn làm việc!”

“Muốn trách thì trách chính ngươi lớn lên câu dẫn nam nhân! ha ha ha… tự mình rước sói… tự ngươi dùng mông đi đút… a ha ha ha thật ngu ngốc.. thật đáng thương… ha ha ha ha…”

“Ngươi đều bị hắn chơi nát rồi…”

Giáo chủ nghe xong cả người lạnh lẽo.

=