Giang Sơn

Quyển 1 - Chương 7: Bán lầu

“Cậu, cậu thay tôi gánh vác?” Ông chủ Tống nghi hoặc nói: “Cậu thay tôi gánh vác như thế nào?”

“Cũng là câu nói kia, đem tửu lâu sang lại cho tôi, toàn bộ mọi chuyện tôi

đến gánh” Tiết Phá Dạ thanh âm trầm thấp: “Chính ông cũng biết, cái tửu

lâu này chỉ còn lại có kỳ hạn hai ngày, ông hôm nay nếu không bán, đến

lúc đó muốn bán cũng bán không được, vụ làm ăn này rất khó làm, có vết

xe đổ của ông, trừ bỏ kẻ ngốc giống như tôi, chỉ sợ không ai dám tiếp!”

Ông chủ Tống thở dài, ngồi ở trên ghế trầm tư, phụ nhân nọ bỗng nhiên bưng

nước trà lại đây, hiển nhiên nghe được lời nói vừa rồi, đem trà đưa cho

hai người, sau đó rất là thương cảm nói: “Đương gia, ông, ông hay là bán lầu đi. Cái lầu này không bán, đám người kia nói không chừng sẽ chém

chúng ta đó”.

Ông chủ Tống nhìn Tiết Phá Dạ, rốt cuộc nói: “Quý tính?”

“Tiết Phá Dạ!”

“Tiết huynh đệ, cậu chuẩn bị ra bao nhiêu bạc?” Ông chủ Tống rốt cuộc đã thỏa hiệp, ở dưới tình thế ác liệt như thế, hắn có thể lựa chọn thực sự cũng không nhiều lắm.

Tiết Phá Dạ khẽ nhấp một ngụm nhỏ nước trà,

thực thích ý: “Ông chủ Tống, tôi cũng muốn hỏi một chút, lúc trước ông

là chi bao nhiêu bạc mới thành cái cửa hàng này?”

Ông chủ Tống do dự một chút, rồi nói: “Bảy trăm lượng!”

Tiết Phá Dạ cười nhẹ, cái rắm chó á, có thể nói ra bảy trăm lượng, như vậy

kim ngạch chân thật tự nhiên càng thấp, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nói: “Vậy là dể nói rồi” Dừng một chút, gằn từng chữ nói: “Tôi ra hai trăm

lượng!”

Ông chủ Tống bị dọa nhảy dựng, Tiêu Phẩm Thạch ở một bên

cũng có chút khẩn trương, tuy nói cửa hàng này giá hiện nay rất thấp,

nhưng mà một tòa tửu lâu lớn như vậy, hai trăm lượng bạc cũng thật sự là quá thấp.

Tiêu Phẩm Thạch miệng giật giật: “Đại ca, người...!”

Tiết Phá Dạ thản nhiên nói: “Ông chủ Tống nghe rõ đi, Tiết mỗ nguyện xuất ra hai trăm lượng bạc, lấy cái tửu lâu này của ông!”

Ông chủ Tống đầu lắc như trống bỏi, “Không được không được, hai trăm lượng

bạc muốn lấy cái tửu lâu này của tôi, cái này ngay cả tiền thiếu nợ của

tôi cũng không đủ trả, cậu là nói đùa chắc!”

“Ông xem tôi giống

như nói đùa sao?” Tiết Phá Dạ nghiêm mặt nói: “Trước đó tôi nói rồi,

chuyện của ông do tôi đến gánh, tiền ông thiếu bên ngoài tôi đến trả.

Tôi cho ông hai trăm lượng bạc, tự ông suy nghĩ đi, tôi bảo đảm cho ông

ra được tòa tửu lâu này!”

Tiêu Phẩm Thạch hoảng sợ, xuất ra hai

trăm lượng bạc, sau đó còn gánh trả nợ, cái này thêm vào là cỡ sáu bảy

trăm lượng, đại ca nơi nào có nhiều bạc như vậy? Không lẽ đột nhiên phát bệnh hay sao?

Ông chủ Tống hiển nhiên là động tâm, trên mặt nhịn không được lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng vẫn nói: “Tiết... ông chủ

Tiết, ta lúc trước vì lấy cái chỗ nào đã mất bảy trăm lượng, tiền nợ sau đó đều là để trang hoàng mua dụng cụ bàn ghế, tổng cộng cũng phải năm

trăm lượng, thêm vào cũng là một ngàn hai trăm lượng, cái tửu lâu này là giá trị một ngàn hai trăm lượng, cậu chỉ lấy ra hai trăm lượng, tựa như có chút không thể nào nói nổi!” Tuy nói Tiết Phá Dạ quần áo bình

thường, nhưng mà khẩu khí khá lớn, ông chủ Tống bắt đầu xưng hô hắn là

“ông chủ Tiết”.

“Kinh doanh không tốt, thiếu nợ đã lớn, ông chủ

Tống sẽ không đem cái này đề tính ở trên đầu tôi chứ? Cái tửu lâu này

của ông thêm vào bàn ghế dụng cụ, tôi nhắm chừng cũng không có vượt quá

bốn trăm lượng, vết xe đổ, mọi người đều biết, chỗ này lại là nơi khó

làm ăn, ai còn dám lại đây tìm chết?” Tiết Phá Dạ cười âm hiểm nói:

“Người phú quý có tiền, bọn họ tự nhiên sẽ tuyển chỗ phồn hoa, cái chỗ

lạnh lùng hẻo lánh này, nhắm chừng cũng không có mấy người nghĩ tới?”

Ông chủ Tống trong lòng trầm xuống, mồ hôi lạnh túa ra.

Thật ra hắn cũng đã sớm tìm người bán tửu lâu, nhưng nơi này làm ăn thật sự

quá kém, không ai nguyện ý mua, cho dù có, thì đó cũng là những người

nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ra bạc làm cho người ta hộc máu.

Tiết Phá Dạ hôm nay tuy nói chỉ nguyện ý xuất ra hai trăm lượng bạc, nhưng

gánh cả tiền nợ, lại tương đương chi bảy trăm lượng, có thể nói ra giá

cực cao.

Ông chủ Tống trước đó đã là nản lòng thoái chí, tuy nói

có tửu lâu nơi tay, nhưng mà chủ nợ bức tới cửa, trên tay lại không có

mấy lượng bạc, hỏa kế thật ra đã chạy hết, lúc trước chỉ mong có thể

hoàn lại nợ nần, thoát thân mau chút là được, không thể tưởng được hôm

nay thế mà đến một đại cứu tinh, còn có hy vọng có hai trăm lượng bạc

rời khỏi, tinh thần đột nhiên đi lên, nhưng mặt ngoài còn hiện ra vẻ khó xử: “Cái này, ông chủ Tiết, cái tửu lâu này là tâm huyết của tôi, nếu

không phải gặp gian nan này, thật sự không đành lòng rời tay, nay cậu

nếu thành tâm lấy nó, vậy cho tôi thêm chút nữa!”

Tiết Phá Dạ lạnh lùng cười: “Một trăm chín mươi lượng!”

“Cái gì?” Ông chủ Tống không rõ.

“Ông còn kỳ kèo một lần, tôi liền giảm mười lượng, ha ha, Tiết mỗ đã là hết

lòng quan tâm giúp đỡ, ông cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một

thước!” Tiết Phá Dạ uống trà, vô cùng nhàn nhã.

“Không được, hai trăm lượng!”

“Một trăm tám mươi lượng!”

Ông chủ Tống một thân mồ hôi lạnh, bà nội nó chứ, hai câu nói liền giảm hai mươi lượng, không thể lại tiếp tục xuống, vỗ bàn nói: “Thành giao, lập

làm chứng, hiện ngân một trăm tám mươi lượng, cộng thêm thay tôi hoàn

lại bốn trăm tám mươi sáu lượng bạc, cái tửu lâu này chính là của cậu!”

Tiết Phá Dạ chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói: “Ông chủ Tống thống khoái, nếu không ngại, chúng ta hiện tại liền lập giao dịch!”

Lập tức hai bên liền lập chứng từ, thư “Nay Tống Thiển cùng Tiết Phá Dạ lập ước định, Tiết Phá Dạ trả bạc một trăm tám mươi lượng, cùng thay Tống

Thiển hoàn lại bốn trăm tám mươi sáu lượng bạc thiếu nợ, tổng cộng sáu

trăm sáu mươi sáu lượng, đổi lại một gian tửu lâu danh nghĩa Tống Thiển, hai bên viết giấy này làm bằng, sinh tử không hối!” Ghi thành hai bản,

hai người đều ấn dấu tay xuống.

Tiêu Phẩm Thạch ở một bên nhìn vừa vui mừng mà cũng vừa lo lắng.

Không thể tưởng được tửu lâu thực lấy xuống như vậy, giống như là nằm mơ,

suốt ngày bôn ba vì miếng ăn, chưa từng nghĩ tới có ngày hôm nay. Nhưng

lại rất là lo lắng, ở bên ngoài còn nợ hơn bốn trăm lượng bạc, nơi nào

có tiền hoàn lại? Tiết đại ca sẽ không là nhất thời xúc động, ý nghĩ

nóng lên mà lấy tửu lâu này chứ? Chuyện sau này sẽ rất là phiền toái.

Chứng từ ký xong, Tiết Phá Dạ đang muốn xuất ra ngân phiếu, ông chủ Tống vội

nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, ông chủ Tiết, bạc không cần nóng vội

đưa ta, chuyện cứ từ từ!”

Tiết Phá Dạ nhíu mày hỏi: “Ông chủ Tống hay là muốn thay đổi?”

Tống Thiển vội vàng lắc đầu cười nói: “Tiết ông chủ hiểu lầm, giấy trắng mực đen, Tống mỗ cho dù không có đứa, cũng sẽ không đổi ý!”

“Vậy vì sao phải từ từ?” Tiết Phá Dạ cũng có chút kỳ quái.

Tống Thiển trên mặt xẹt qua một tia giảo hoạt, chậm rãi đi tới bên cạnh cửa

sổ, lẳng lặng dừng xuống phía dưới, nơi đó đang có mấy bóng người đi qua lại, nhẹ giọng nói: “Chờ cậu đưa tôi đi ra ngoài, cậu mới đem bạc đưa

cho tôi, tôi cũng đem phòng khế đưa cho cậu”.

Tiết Phá Dạ lập tức rõ ràng, người này hiển nhiên là sợ sau khi giao ra phòng khế, thì

những người đòi nợ này vẫn đem nợ nần tính ở trên đầu hắn, đến lúc đó

Tiết Phá Dạ nếu không trả lại phòng khế, vậy là mất nhiều hơn được.

Tiết Phá Dạ ha ha cười vài tiếng, cất cao giọng nói: “Ông chủ Tống, Tiết mỗ

nếu đã nói đưa ông đi ra ngoài, tự nhiên sẽ để ông đường đường chính

chính rời khỏi, không cần lén lút. Ông ra mặt nói, để cho chủ nợ hiện

tại toàn bộ đến đây, chúng ta ba mặt đối diện, đem chuyện nói ra rõ

ràng”.

Tống Thiển trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương, thanh âm có chút mềm nhũn: “Để cho... để cho bọn họ lại đây?”

Tiết Phá Dạ gật gật đầu, thoạt nhìn thực nhẹ nhàng: “Nếu tôi đã thay ông

hoàn lại tiền thiếu nợ, ông cũng phải giáp mặt cùng bọn họ nói cho rõ

ràng, tôi cũng có thể nhận thức chủ nợ của mình!”

Tống Thiển do dự một chút, gật đầu nói: “Cậu đợi một chút!” Rồi nhanh nhẹn đi xuống lầu.

Một lát, chợt nghe phía dưới Tống Thiển cao giọng nói: “Đem chưởng quầy của các người đều kêu đến đây, bảo bọn họ lại đây lấy bạc!”

Phía

dưới vang lên một trận ồn ào, nghe được tiếng thang lầu cọt kẹt, Tống

Thiển đã trở lên, có chút khẩn trương nói: “Đã nói cùng bọn họ, hẳn là

sẽ không chờ lâu! Trời đã chính ngọ, ông chủ Tiết cùng vị huynh đệ này

ngồi xuống, tôi cùng nội nhân đi làm vài món, giữa trưa uống vài chén!”

Phiền toái tựa như đã được giải quyết, Tống Thiển hơi có chút hưng phấn.

Tiết Phá Dạ thừa cơ tuần tra tửu lâu, phát hiện mặt sau tửu lâu còn có một

cái sân, bên trái có giếng nước, bên giếng nước là cái nhà bếp lớn, bên

phải có một loạt phòng ở, đại khái có năm sáu gian, như là nơi ở lại.

Trong viện có một cây đại thụ, thân cây cực thô, cành lá khá dày, dưới tàng cây thật ra khá mát.

Giữa trưa mấy người liền cùng một chỗ dùng cơm, thức ăn mặc dù không nhiều

lắm, nhưng rất là ngon miệng, Tiêu Phẩm Thạch ăn ngon, vô cùng thích ý,

Tiết Phá Dạ chỉ cùng Tống Thiển nói chút đề tài linh tinh, đơn giản cảm

thán làm ăn khó khăn mà thôi, một khi nói đến chỗ mẫn cảm, hai người đều cười hiểu ý, đình chỉ đề tài.

Vừa mới dùng qua cơm trưa, chợt

nghe trên đường lớn bên ngoài tửu lâu truyền đến tiếng ngựa hí, thanh âm to rõ, vang vọng bốn phía.