Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 90: Gây Dựng Lam Vũ Quân (Thượng)

Sự xuất hiện của Dương Túc Phong khiến các công xưởng chung quanh cảng Bà Châu trở nên sôi nổi bận rộn chưa từng thấy. Hắn quan sát, cải tiến mỗi vị trí, mỗi phân đoạn sản xuất của công xưởng, còn tự mình tiến hành thí nghiệm. Nguyên lai lúc đó Dương Cơ Long thu nhận hàng loạt công nhân kĩ thuật đã thành sở thích. Dương Túc Phong giải thích cho họ các nguyên lí và kĩ thuật sản xuất tiên tiến, đồng thời đề ra các biện pháp khuyến khích rộng rãi, khích lệ cải tiến kĩ thuật khiến cho công nhân nhiệt tình tham gia sản xuất.

Mễ Kì Nhĩ xuất hiện làm sản xuất hỏa dược tăng lên một trình độ mới. Thuốc nổ TNT tuy dễ chế tạo nhưng uy lực còn có chỗ thiếu sót. Thành thử, dưới sự chỉ dẫn của Dương Túc Phong, Mễ Kì Nhĩ cải tiến phương pháp sản xuất, làm thỏa mãn nhu cầu đạn súng và đạn pháo. Nhờ có sự nỗ lực của tập thể, đạn *** được sản xuất mới, bất luận là chất lượng hay số lượng đều làm mọi người kì vọng. Có điều, Dương Túc Phong hài lòng nhất chính là tinh thần làm việc của Mễ Kì Nhĩ. Cái gã không cần mạng này lao đầu vào việc, tinh thần hăng say của y đã cổ vũ rất nhiều công nhân, nâng cao công tác sản xuất và cải tiến kĩ thuật cực độ.

Sau bao phen trắc trở, 30 tấn thép hợp kim từ liên bang La Ni Tây Á cuối cùng đã chuyển đến nơi. Súng trường Mễ Kì Nhĩ rốt cuộc cũng có thể bắt đầu chế tạo. Dương Túc Phong đích thân chủ trì, tất tật các vấn đề kĩ thuật đều được giải quyết. Súng trường Mễ Kì Nhĩ nhờ đó sản xuất thuận lợi nhưng do chất lượng thép và vấn đề công nghệ đạn, lần sản xuất đầu tiên không được như ý. Tầm bắn chỉ có 500m, độ chính xác không như ý, song thợ săn Tang Lan trông thấy thứ vũ khí này kinh ngạc mãi không thôi. Bọn họ không đợi được đã năn nỉ Dương Túc Phong cho phép đổi sang huấn luyện bằng súng trường Mễ Kì Nhĩ. Dương Túc Phong vui vẻ bằng lòng.

Đi cùng số thép hợp kim vận chuyển về cảng Bà Châu còn có Phất Lai Triệt. Vị thiên tài hải quân này không hề che giấu cảm tình của mình với Dương Túc Phong, đưa cho hắn một bức thư. Y vẫn còn hoài nghi năng lực của Dương Túc Phong, lại thêm Điệp Tư Thi rêu rao trên mặt báo, nói hắn là một tên đại dâm tặc nên càng không hài lòng. Phất Lai Triệt cực kỳ cung kính lễ phép với Dương Túc Phong, thậm chí không muốn nói chuyện, bỏ đi chăm sóc mấy cái tàu chiến của mình.

Phất Lai Triệt quả nhiên tuân theo mệnh lệnh của Dương Túc Phong, thông qua uy hiếp, dụ dỗ, lừa đảo đủ cách đã dẫn về mấy chục nhân viên kĩ thuật nòng cốt từ công xưởng sắt thép của vương quốc Cách Lai Mĩ – liên bang La Ni Tây Á. Bọn họ gần như bị coi là tội phạm, tống xuống thuyền, người nào người nấy run cầm cập. Đến khi nhân viên phục vụ bê món ăn hợp khẩu vị dâng tận miệng với khuôn mặt tươi cười kèm theo kim tiền chói mắt, bọn họ mới cảm giác như vừa từ địa ngục đặt chân lên thiên đường. Dương Túc Phong đồng ý trả cho họ mức lương cao gấp mấy lần lương ở nước họ, lại ưng thuận cho họ đưa cả gia đình đến Mĩ Ni Tư. Trước sự dụ hoặc của kim tiền và lưỡi dao của binh sĩ, những nhân viên kĩ thuật này rốt cuộc bất đắc dĩ phải đến xưởng sắt thép cảng Bà Châu, bắt đầu công việc cải tạo kĩ thuật gian khổ. Bọn họ nhanh chóng phát hiện, cái người lặng lẽ ít lời tên là Dương Túc Phong kia đề xuất các lí luận kĩ thuật mà bọn họ chưa từng nghĩ tới, nhưng khi bắt tay vào thực hiện lại đúng là như thế. Điều này khiến bọn họ vừa khiếp sợ lại có vài phần hảo cảm, sự theo đuổi kĩ thuật khiến bọn họ dần thích nghi cuộc sống của những nhân tài.

Tiến độ đóng chiến hạm khiến mọi người hài lòng. Có lượng lớn tiền bạc rót vào, mười hai xưởng tàu đồng loạt thi công, sản xuất ngày đêm, đều là chiến hạm long nha giống hệt nhau. Tải trọng dưới nước của loại chiến hạm này tới 600 tấn, chú trọng tốc độ và khả năng điều khiển linh hoạt. Căn cứ bản thiết kế mà Dương Túc Phong và Phất Lai Triệt cùng mọi người nghiên cứu, loại chiến hạm long nha này chỉ trang bị tám khẩu đại bác Khắc Lỗ Bá kiểu mới đường kính 5 tấc Anh (122mm), mỗi bên 4 họng pháo. Tuy nhiên số lượng pháo mang theo nhiều hơn chiến hạm, đạn pháo được nhồi toàn TNT, lực công phá khủng khiếp, chiến hạm bình thường chỉ cần trúng từ ba đến bốn quả là đã tổn hại nặng nề, thậm chí bị chìm. Phất Lai Triệt và phụ thân Phất Lí Áo gần như túc trực 24 giờ một ngày ở xưởng đóng tàu, đốc thúc tiến độ thi công. Theo đánh giá của họ, tháng 4 năm sau có thể hạ thủy, tháng 5 có thể đưa vào sử dụng.

Cùng lúc với việc đưa vào sản xuất súng trường Mễ Kì Nhĩ, một tin tức không may truyền tới. Quân đội đế quốc thất bại trong việc ngăn cản Xích Luyện giáo tổ chức phản quân xuôi nam Ngân Xuyên đạo. Mục Tử Huân cầm đầu dư nghiệt Xích Luyện giáo lần nữa hô hào khẩu hiệu ba mươi năm trước, yêu cầu mọi người liên hiệp, cùng nhau lật đổ triều đình. Bạch Ngọc Lâu thống lĩnh cấm vệ quân cùng Thượng Quan Tích Huyết dẫn đầu trung ương quân kết hợp tiến công Ngân Xuyên thất bại nhiều lần, hao binh tổn tướng, quân phí tốn kém vô số nhưng không thu được kết quả gì. Đường Minh tức đến bốc khói nhưng không có biện pháp nào khả quan hơn.

“Lăng Thanh Tư dạo này lúc nào cũng rầu rĩ, cuộc sống của Điệp Phong Vũ chắc chẳng dễ chịu đâu!” Đan Nhã Huyến, phụ trách thông tin giữa Đan Phong Bạch Lộ thành và cảng Bà Châu, kết luận. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống nhóm Tô Lăng Tuyết về nhà, nàng trở thành sĩ quan thông tin của Dương Túc Phong. Căn cứ tin tình báo nàng truyền tới, Điệp Phong Vũ tâm cao khí ngạo, tuổi trẻ ngông cuồng, nhiều lần muốn đơn thương độc mã tiến công địch nhân. Song, Ngân Xuyên đạo toàn là hang động, phản quân Xích Luyện giáo căn bản không trực tiếp đối đầu với quân đội, cô ta thừa lực nhưng không có chỗ thể hiện, chỉ biết tức giận cả ngày.

“Ờ, Lăng Thanh Tư sao rồi? Phượng Thái Y làm công tác tư tưởng với cô ta có tác dụng không?” Dương Túc Phong đột nhiên nhớ ra, vội vàng hỏi. Một đám nhân viên kĩ thuật đang vây lấy hắn, người nào cũng chờ được tư vấn.

Đan Nhã Huyến nhoẻn miệng cười: “Cô ấy á, vẫn còn không ưa ngài nhưng mà có hơi động tâm với đề nghị của ngài rồi. Chu đại nhân đã tiếp quản mọi sự vụ phủ Lệ Xuyên, giờ đã đi dần vào quỹ đạo của nó. Cô ấy chẳng muốn nhàn rỗi cả ngày nhưng ở đây lạ nước lạ cái, muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu. Đại Phượng tỉ tỉ nói chắc chắn sẽ thuyết phục được cô ấy, ngài yên tâm đi, quân pháp quan thứ nhất của Lam Vũ quân sẽ là cô ta.”

“Tình hình huấn luyện bộ đội ra sao?” Dương Túc Phong vừa hỏi vừa trả lời thắc mắc của hai nhân viên kỹ thuật.

“Rất tốt, thể lực và tinh thần các chiến sĩ khôi phục rất nhanh, trạng thái rất tốt. Bất quá Đại Phượng tỉ tỉ nói không biết rốt cuộc ngài nghĩ gì? Chỉ yêu cầu huấn luyện thể lực, không cho tập luyện đao kiếm. Lỡ như có kẻ đánh lén chúng ta sẽ chịu thiệt hại nặng.” Đan Nhã Huyến lo lắng nói.

“Tang Cách bọn họ có phô mấy ngón giữ nhà cho mọi người coi không? Yên tâm đi, một đại đội của Tang Cách là đủ chống được hai ngàn người tấn công rồi, chỉ cần đủ đạn *** thôi. Ta đang cải tiến kỹ thuật, đợi khi sản xuất được súng Mễ Kì Nhĩ tốt hơn, các ngươi có thể triển khai huấn luyện toàn diện.” Dương Túc Phong lơ đãng trả lời.

Đan Nhã Huyến nói: “Cũng mong là như vậy! Đại Phượng tỉ tỉ vẫn rất lo lắng. Lại thêm tin tức Tiểu Phượng tỉ tỉ thu được đều không hay. Tôi rất sợ ngủ một giấc dậy, bên ngoài Đan Phong Bạch Lộ thành toàn là địch nhân!”

Dương Túc Phong gật đầu: “Ta sẽ cố hết sức!”

Đan Nhã Huyến đi không lâu, Dương Túc Phong lại nhận được tin mới, nhóm Mông Địch Vưu cuối cùng cũng đã cập cảng Bà Châu. Bọn họ lao đao trên biển hơn một tháng trời, rốt lại cũng đặt chân được lên đất liền. Tuy khí sắc không tốt nhưng không mất người nào. Niềm vui được trở lại đất liền một lần nữa đã cổ vũ tinh thần bọn họ, lại thêm sự hiếu kì với cảng Bà Châu khiến bọn họ hăng hái hẳn lên.

“May mà có chanh của Phong lĩnh, bằng không đã không còn mạng rồi. Bọn tôi còn chưa đến hải phận bán đảo Toản Thạch thì đã phát bệnh ma quỷ biển sâu rồi. Còn rất nặng nữa, có hai ngày mà tới sáu bảy chục người không đi nổi, thuyền trưởng cũng sợ chết khiếp. Lúc đầu bọn tôi còn nghĩ mang mớ chanh đó thiệt mất công quá, nhưng rơi vào tình cảnh này, lại chẳng có cách nào, bèn thử uống đại coi sao, ai dè lại chuyển biến tốt. Phong lĩnh, tôi không thể không nói, phương pháp trị bệnh ma quỷ biển sâu của ngài thật thần kì quá sức! Ai cũng không ngờ, trái chanh nhỏ xíu đó lại trừ được căn bệnh đến thần linh cũng bó tay đó!” Đỗ Qua Nhĩ xúc động thốt lên.

Dương Túc Phong mỉm cười: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, bồi bổ thể lực cho tốt...”

Mông Địch Vưu nghiêm trang đáp: “Không thể được! Phong lĩnh, ngài còn chưa về Đan Phong Bạch Lộ thành lần nào, bọn tôi sao lại làm biếng được? Bây giờ chúng tôi đến xưởng quân giới, chấp hành mệnh lệnh, phải đẩy nhanh tốc độ sản xuất đại pháo!”

Dương Túc Phong cảm động gật đầu: “Đa tạ mọi người!”

Nhóm Mông Địch Vưu tới nơi khiến tốc độ nghiên cứu và sản xuất pháo gia tăng chóng mặt. Bọn họ không giống công nhân kĩ thuật cứ lo xảy ra sự cố, ngược lại hăng hái quên mình tiến hành đủ thứ nghiên cứu. Mặc dù họ chỉ là pháo binh nhưng trình độ am hiểu đại pháo tuyệt đối không kém các nhân viên kỹ thuật.

Bất quá, đụng đến vấn đề công nghệ chế tạo đạn *** bằng thép, đại bác vẫn cần một khoảng thời gian để tìm tòi, pháo mang theo tàu cũng cần thời gian thí nghiệm, nghiên cứu. Trái lại, Dương Túc Phong rất vui vẻ vì pháo cối đơn giản có thể đưa vào sản xuất và sử dụng trong thời gian ngắn.

Có điều, sự việc không thuận lợi như mong muốn. Đợt súng Mễ Kì Nhĩ sản xuất đầu tiên chưa đầy nửa tháng đã báo hư hết thảy. Mỗi khẩu súng bắn chưa đến 100 phát đạn, rãnh nòng đã tét ra. Dương Túc Phong kiên trì hướng dẫn nhân viên làm ngày làm đêm, gần như không chợp mắt, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề. Phối hợp Mễ Kì Nhĩ với đạn *** đã cải tiến, đợt súng thứ hai sản xuất ra, bất luận là tầm sát thương hay độ chính xác, kể cả độ bền đều tăng lên. Tầm bắn xa nhất đạt đến 600m, trong phạm vi 200m thì độ chính xác khiến mọi người rất hài lòng. Số lần bắn của mỗi khẩu súng tăng đến mức tối đa, đủ để đánh thực chiến. Để bù đắp những khiếm khuyết của súng trường Mễ Kì Nhĩ, Dương Túc Phong còn thiết kế lựu đạn cầm tay đơn giản nhất, bên trong nhồi toàn TNT, sản xuất với số lượng lớn.