Tiêu Đường thốt nhiên cười cười, giọng điệu châm biếm: “Đế quốc Đường Xuyên cũng thật là! Từ sau khi Minh Sơn Quế giải ngũ về quê, trung ương dường như không còn chí sĩ biết nhìn xa trông rộng nữa. Đường Lan, Đường Cảnh đều là hạng tầm thường vô vị, Bạch Ngọc Lâu một thân vũ dũng nhưng tâm nhìn lại không biết ra sao. Tuy Bộ Quân Vụ có Đường Lê dũng cảm, uy mãnh nhưng lại không dám ra ngoài, chỉ lo kéo bè kết đảng, thật sự khiến người ta không thể không chấn động. Hiện giờ Mã Toa quốc phía nam đang mài dao soèn soẹt, rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng chúng lại còn liều mạng điều binh đến hành lang Á Sâm, có phải là thấy đầu không thấy đuôi không?”
Đàm tiên sinh nói: “Bọn họ cũng khó khăn! Lực chiến đấu của trung ương quân ngày càng sa sút, biên phòng quân thì càng khỏi nói, chỉ giỏi hù dọa lão bá tánh. Lực lượng thật sự có thể tham gia đánh trực diện đại khái chừng ba bốn chục vạn, còn lại chỉ là quân hỗ trợ. Mấy năm nay, hạm đội Bắc Hải liên tục bị hải tặc Ca Âu đánh cho tan tác, tổn thất nặng nề. Để bù đắp tổn thất của hải quân, Đường Lan giật gấu vá vai, đem một phần quân phí của lục quân cấp cho hải quân, làm công tác huấn luyện và trang bị cho lục quân thiếu hụt nghiêm trọng, sức chiến đấu giảm dần. Nếu không phải thế, ta thấy Bạch Lệnh đã không dám vọt ra khỏi cái vai hề y đang diễn. Y chắc chắn cảm thấy Đường Xuyên đế quốc không còn cơ hôi trùng chấn uy danh nữa!”
Tiêu Đường nhăn mặt, không cam tâm, nói: “Âm mưu này của Bạch Lệnh, hình như không phù hợp với lợi ích của chúng ta đó!”
Đàm tiên sinh đáp qua loa: “Nhược điểm của Bạch Lệnh không phải không có, chính là việc làm ngang ngược của y không được các quốc gia khác chấp nhận. Đường Xuyên đế quốc chắc chắn không đồng ý hành vi phản nghịch của y. Tuy tạm thời vô phương tấn công y nhưng sau mùa thu chắc sẽ có cơ hội tính toán. Lại nói hai nhân tài mới nổi của Phượng gia là Phượng Thải Y và Phượng Phi Phi đã đào thoát thành công đến đảo Đường Lang, tiến vào vòng bảo hộ của Đường Xuyên. Động tác đầu tiên của bọn họ, tự nhiên là tìm đến Ni Lạc Thần cầu xin viện trợ của Đường Xuyên rồi. Cho nên, Bạch Lệnh đã đi đến bước này, chỉ có thể dựa vào lực lượng bên ngoài để đối phó Đường Xuyên. Ngoài hải tặc Ca Âu ra, y còn phải dựa vào những lực lượng khác mới tiếp tục sinh tồn được.”
Tiêu Đường nghi hoặc hỏi: “Thế thì sao y còn cuống lên muốn thoát khỏi tay chúng ta?”
Đàm tiên sinh trầm ngâm đáp: “Bởi vì Bạch Lệnh cho rằng chúng ta là một Đường Xuyên thứ hai. Vừa ra khỏi miệng hổ lại chui vào hang sói, dĩ nhiên y không muốn. Ngược lại, hải tặc Ca Âu chỉ giành quyền lợi trên biển, sẽ không xảy ra quá nhiều mâu thuẫn với y. So sánh đôi bên, y đương nhiên chọn hải tặc Ca Âu.”
Tiêu Đường hốt nhiên cười, cất giọng lạnh lùng không chút cảm tình: “Hiện giờ cả thế giới đều biết chúng ta đang dòm ngó hành lang Á Sâm, không lẽ Bạch Lệnh không biết? Một khi chúng ta giành được quyền kiểm soát hành lang Á Sâm, Bạch Lệnh còn không phải ngoan ngoãn trở về đầu phục chúng ta sao?”
Đàm tiên sinh thong thả ngồi xuống, đáp: “Đương nhiên, Bạch Lệnh biết rõ là đằng khác. Có lẽ là vì Mã Toa quốc đã đi trước một bước rồi!”
Tiêu Đường nghiến răng: “Đồ khốn kiếp! Lại dám cấu kết với Mã Toa quốc! Đợi chiếm được hành lang Á Sâm rồi, ta nhất định để cho y nếm mùi bị làm thịt xiên nướng của Y Lan quốc. Ta muốn y phải ăn thịt xiên nướng làm từ vợ con y. Xem y còn có cơ hội trình diễn bạo lực học không?”
Đàm tiên sinh gật đầu đồng ý: “Mã Toa quốc hiện tại đang trù tính nơi Lạc Na, dệt giấc mộng tiêu diệt Đường Xuyên. Kị binh giáp trụ của chúng quả thực rất hung hãn. Người ngoài đều nhận định, Đường Xuyên đế quốc giao chiến cùng Mã Toa quốc, kẻ thu được thắng lợi cuối cùng chắc chắn là Mã Toa. Chúng ta đương nhiên sẽ không vứt bỏ vùng đất phì nhiêu Mĩ Tác Bất Bố Mễ Á này. Chỉ cần ta chiếm lấy hành lang Á Sâm, dựa vào cứ điểm Tử Kinh Sơn hiểm yếu, dù kị binh Mã Toa quốc có hùng mạnh cỡ nào cũng vô phương vượt qua đầm lầy Nhật Lạc mênh mông để tấn công chúng ta.”
Tiêu Đường đi tới đi lui, quay đầu lại, hung hăng nói: “Hai con voi đánh nhau, ai thắng ai thua cuối cùng cũng tốn không ít thời gian, chúng ta còn phải quan tâm đến những chuyện trước mắt. Ta thật muốn biết, sao hải tặc Ca Âu lại bắt tay với Bạch Lệnh?”
Đàm tiên sinh thản nhiên: “Ta nghĩ không ngoài lợi ích mua bán nô lệ. Hiện giờ Mĩ Ni Tư chiến loạn liên miên. Mỗi ngày đều có rất nhiều nạn dân bị biến thành nô lệ bán tới đại lục A La Phật. Bạch Lệnh đương nhiên nhìn ra món lợi khổng lồ trong đó, nên mới muốn đặt chân vào. Nhưng không được hải tặc Ca Âu cho phép, nô lệ tuyệt không thể bán đến A La Phật được, vì thế y phải bắt tay với đường dây này.”
“Đồ ngu xuẩn! Lại dám đi ngược lại quy định của pháp luật Ngải Ân, bán nô lệ cho A La Phật?” Tiêu Đường đột nhiên mở miệng chửi.
“Y muốn giành độc lập, tất phải có rất nhiều tiền. Bán nô lệ đến đại lục A La Phật rõ ràng là cách kiếm tiền nhiều nhất.”
“Mẹ nó! Để ta, để ta nghĩ biện pháp trừng trị y. Ta không tin không trị y được. Mà hải tặc Ca Âu sốt ruột muốn bắt tay với Bạch Lệnh như vậy, có phải là muốn động thủ với hạm đội Bắc Hải rồi không?” Tiêu Đường lại đi tới đi lui, bốc một cái nghiên mực lên quăng xuống đất nhưng nhìn kỹ lại mới thấy nó rất quý giá, liền thả nhẹ nhàng xuống đất.
Đàm tiên sinh nhàn nhã vuốt chòm râu dê của mình, nói: “Triều đình Đường Xuyên sau cùng cũng không thể không đồng ý cho Mai Hi Á nhậm chức tư lệnh hạm đội Bắc Hải, thay cho Đường Thừa Hoài bị oán hờn khắp nơi. Tuy việc này tăng cường thế lực của gia tộc Phong, Hỏa, Vân, Long nhưng đó là một quyết định chính xác đối với việc phòng ngự hải tặc Ca Âu. Năng lực của Mai Hi Á không quá nổi trội nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tính tình thận trọng. Hải tặc Ca Âu muốn lập lại chiến thắng dễ dàng trước hạm đội Bắc Hải là chuyện không thể. Phải dùng phương pháp khác, biện pháp hiệu quả nhất là bắt tay với Y Lệ Nạp. Bằng không, bọn chúng vô phương tiếp tục nam hạ từ đảo Đại Mã Cáp.”
Sắc mặt Tiêu Đường trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tên Bạch Lệnh này quá dốt. Nhất định sẽ có ngày y phải hối hận.”
Gương mặt Đàm tiên sinh phảng phất nỗi lo âm thầm, hai mắt híp lại thành một đường kẻ, chậm rãi nói: “Bạch gia nghe nói đã đến Yến Kinh quốc, không cần nói, tự nhiên là hi vọng vào sự giúp đỡ của Yến Kinh quốc, đồng thời gây sức ép với Y Lôi Nạp và Y Lai Nạp. Đế quốc Đường Xuyên tâm có thừa nhưng lực lại thiếu, lại xa xôi cách trở, nước xa không cứu được lửa gần. Chỉ cần Y Lôi Nạp và Y Lai Nạp không phản đối, khả năng y lật đổ địa vị quốc vương Y Lệ Nạp của Dận gia là hoàn toàn có thể, cho nên y mới nôn nóng đến thế. Thành lập Bạch gia quân tựa hồ không thiếu người, hiện giờ đã có không dưới năm vạn binh lực, thậm chí còn có một bộ phận xuất thân là chiến sĩ Cung Đô. Bạch Lệnh rất có lòng tin có thể lập quốc với năm vạn quân này.”
Tiêu Đường co rúm người trong ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần, mãi sau mới lên tiếng: “Đúng rồi, Viên Vân Uyên đáp ứng chúng ta đầu năm sau sẽ khởi sự nhưng muốn chúng ta cung cấp vũ khí. Lão hồ li đó, làm gì cũng muốn cắn người.”
Đàm tiên sinh lơ đãng nói: “Thái Dương thần giáo mấy năm nay phát triển chóng mặt. Theo thống kê của ta, lực lượng nòng cốt có chừng hai vạn, giáo chúng trên mười vạn nữa. Nhân số không thể nói là ít, nếu nổi dậy, quả thực là một lực lượng không thể xem thường. Có điều, thành phần nhân viên quá phức tạp, tam giáo cửu lưu, chuyện lạ gì cũng có. Để khuếch trương thanh thế, lôi kéo bang chúng, Viên Vân Uyên cho họ rất nhiều ngân phiếu khống. Không kể đối phương đến từ nơi nào, thuộc dân tộc nào đều thu nhận hết. Cách làm chỉ cần số lượng không tính chất lượng này thời gian đầu quả thực thanh thế tăng rất mau, nếu tất cả đều thuận lợi thì không nói làm gì, một khi gặp phải trở ngại, lập tức tan đàn xẻ nghé ngay.”
Tiêu Đường nhắm mắt, nói: “Đường Xuyên chuẩn bị rút quân khỏi Mĩ Ni Tư, bọn chúng sẽ không gặp phải trở ngại nào lớn đâu!”
Đàm tiên sinh đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, có hai cung nữ ăn vận giản dị đang bê mấy chậu úc kim hương từ trên xe ngựa xuống. Đó đều là úc kim hương màu đen hãy còn nụ, chỉ có vùng phụ cận Hoàng Hôn tận cực nam Y Lan quốc mới trồng được. Lá cây úc kim hương đen rất to nhưng đóa hoa ngược lại rất nhỏ nên khó nhìn, hương cũng không thơm, cả Y Lan quốc đều không thích loại hoa này. Song, trưởng công chúa Y Lan quốc, Tiêu Vãn Trang, lại rất yêu thích, mỗi ngày đều phải ngắm thì mới ngủ được.
Đàm tiên sinh khe khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Hành vi của Bộ Thủ thực quá sức quái lạ, đến ta cũng không đoán ra thực chất hắn muốn gì. Ta có cảm giác, Thái Dương thần giáo khởi sự lần này sẽ chịu sự uy hiếp, thậm chí là tấn công của Quang Minh đế quốc. Quân đội Quang Minh đế quốc có rất đông kị binh dũng mãnh là các dân tộc du mục, đối phó với Thái Dương thần giáo chưa đủ năng lực thực quá dễ dàng.”
Tiêu Đường nghĩ ngợi hồi lâu, thong thả nói: “Ngài đoán bọn chúng khống chế khu vực khai thác mỏ ở Trinh Xuyên và Cam Xuyên có vấn đề không? Chúng ta cần nhất là quặng man-gan và quặng crom. Tiêu Nam ở đó tấn công cứ điểm Hoàng Hôn đã không dễ dàng, không thể lôi kéo huynh ấy vào chuyện này được.”
Đàm tiên sinh bùi ngùi: “Tấn công cứ điểm Hoàng Hôn không phải chỉ một hai thứ vũ khí kiểu mới là xong. Từ lâu đã có người tiên đoán, đó là vùng đất tử vong, Hoàng Hôn của chư thần. Chỉ khi nào máu của binh sĩ lấp đầy Đại Tây Dương, Hoàng Hôn mới có thể bị chinh phục. Giống như đóa úc kim hương đen kia, lúc mới nở nó chưa có màu đen, chỉ vì hấp thụ quá nhiều oán hận của vong linh mới biến thành màu đó.”
Tiêu Đường thình lình bật dậy khỏi ghế, hăm hở nói: “Nhưng đến giờ chúng ta mới tổn thất mười ba vạn quân, còn là lĩnh quân của Tiêu Nam. Nếu đổi lại là người khác, chắc đã bị tiêu diệt từ sớm. Vân Nhạc gia tộc không dễ đối phó, xem ra lại dạy cho Nạp Lan Minh Huy một bài học nữa. ***, Mã Toa quốc đừng có khinh người thái quá, bằng không lão tử liều với chúng một phen. Chỉ cần có biện pháp đánh động đến quận Dĩnh Xuyên, không có ngựa Tam Hà làm chủ lực cho kị binh giáp trụ, coi bọn chúng còn đánh đấm được với ai!”
Thanh âm dần dần trầm xuống, dường như hắn cảm thấy tấn công quận Dĩnh Xuyên là việc làm không thực tế. Vắt óc suy nghĩ một lúc, ánh mắt Tiêu Đường từ từ rơi vào một góc khuất tại đó có một con ruồi đang vùng vẫy trên lưới nhện, lẩm bẩm một mình: “Vì một cứ điểm Hoàng Hôn, thực chất là vì thể diện của đế quốc, chúng ta đã hao tốn quá nhiều tiền của, trả một cái giá quá đắt. Tổn thất mười ba vạn chiến sĩ tinh nhuệ, hao phí hàng chục ngàn hộc lương, hàng chục vạn kim tệ, đổi lại là một pháo đài gần như đã bị san thành bình địa. Không đáng, thực sự là không đáng! Chúng ta phải đầu tư tiền của vào những nơi có thể thu hồi vốn được, không phải ở nơi không biết kết cục, như Á Sâm hành lang chẳng hạn. Ây, biện pháp này không tồi, ta phải mau mau tiến hành mới được.”
Đàm tiên sinh hơi nhíu mày, từ tốn: “Hoàng thượng ngược lại rất coi trọng bình nguyên Y Lạc Giang, muốn thuyết phục người không phải là chuyện dễ. Còn Tiêu Nam nữa, y tấn công cứ điểm Hoàng Hôn đã mấy tháng trời, quân đoàn Bạch Lộ tâm ái của y tổn thất quá nửa, chỉ riêng tướng quân tử trận đã tới sáu người, y không dễ gì vứt bỏ được. Còn nếu chỉ dựa vào binh lực quân đoàn Ngân Thứu của Tiêu Bá Nạp, muốn chinh phục hành lang Á Sâm chắc chắn không đủ. Đương nhiên, nếu bệ hạ đồng ý điều động quân đoàn Hắc Ưng, chuyện đó có thể cân nhắc được.”
Tiêu Đường lắc đầu nhè nhẹ, không buồn kị húy gì nữa: “Phụ thân ta tuyệt đối không để ta lãnh đạo quân đoàn Hắc Ưng, đó là thanh kiếm giữ nhà của ông ấy, cũng là chỗ chống lưng vững chắc nhất cho cái ghế hoàng đế. Ngài xem, ông ta cố tình dung túng cho Tiêu Vãn Phong đối đầu với ta, kì thực để đề phòng ta nắm hết quyền bính, đoạt quyền soán vị. Điểm này ta rõ hơn ai hết, cho nên ta tuyệt đối không đâm đầu vào rắc rối đâu. Ta sẽ nghĩ cách thuyết phục Tiêu Nam, điều động quân đoàn Bạch Lộ của hắn. Có binh lực hai quân đoàn, chỉ cần bố trí thỏa đáng, đoạt hành lang Á Sâm chắc chắn thành công.”
Đàm tiên sinh chăm chú nhìn ánh nắng bên ngoài, im lặng cân nhắc, hồi lâu trầm giọng: “Ngài định thuyết phục Tiêu Nam thế nào đây? Ta nghĩ cả nửa ngày cũng không ra, lấy lí do gì để Tiêu Nam từ bỏ cứ điểm Hoàng Hôn.”
Tiêu Đường tỉnh bơ đáp: “Tóm lại chỉ cần ta có cách là được!”
Đàm tiên sinh không hỏi thêm, nói: “Còn phải cân nhắc phản ứng của Nhược Lan quốc nữa! Lỡ đâu chúng ta rút quân, bọn chúng thừa cơ phản kích, khi đó ta sẽ chịu thiệt hại nặng! Đến chừng đó trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tha hồ bị người ta chê cười.”
Tiêu Đường khinh khỉnh cười, không thèm để tâm: “Ta dám nói, trường chiến sự này nếu kéo dài, sẽ có người ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày dài bằng cả năm. Người này, không phải ta, không phải ngài, cũng không phải Tiêu Nam hay Vân Nhạc mà chính là Nạp Lan Minh Huy ở tít mãi Tang Tháp Lộ Kì Á. Hết chín chục phần trăm bộ đội của Nhược Lan quốc đều nằm dưới quyền của Vân Nhạc, hắn dám ăn ngon ngủ yên không? Chỉ e nhắm mắt cũng thấy ác mộng. Ta dám cam đoan, chỉ cần chúng ta triệt quân, chuyện đầu tiên hắn muốn làm nhất không phải là truy kích chúng ta mà là nghĩ cách giành lại binh quyền trong tay Vân Nhạc.”
Đàm tiên sinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đúng là như thế! Năm xưa Nạp Lan Tính Đức dựa vào đảo chính quân sự mà lập nghiệp, Nạp Lan Minh Huy đối với chuyện này tự nhiên mẫn cảm vô cùng. Nếu không phải Tiêu Nam công kích cứ điểm Hoàng Hôn quá ráo riết, những người khác vô phương ngăn chận, Nạp Lan Minh Huy không đời nào giao binh quyền vào tay Vân Nhạc. Nếu thế thì chúng ta động binh với Nhược Lan quốc, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.”
“Cho nên”, Tiêu Đường hào hứng đập tay xuống bàn, “bây giờ chúng ta sửa chữa sai lầm vẫn còn kịp. Nếu chúng ta triệt quân, không những có thể đoạt được hành lang Á Sâm, còn có thể đẩy Nhược Lan quốc vào cảnh nội loạn, nhất cử lưỡng tiện. Phụ thân ta dòm ngó bình nguyên Y Lạc Giang chẳng qua vì sản lượng lương thực dồi dào của nó. Lương thực ở hành lang Á Sâm cũng phong phú như vậy, chỉ vì ông ấy còn sợ uy danh một thời của Đường Xuyên đế quốc, nên không dám đánh hành lang Á Sâm mà thôi. Một khi ông ấy hiểu ra, cân nhắc lợi hại rõ ràng, sản lượng lương thực ở hành lang Á Sâm gấp mười bình nguyên Y Lạc Giang, sẽ giống như cục nam châm hút chặt ông ấy. Tất nhiên, chuyện này phải tính kế kỹ càng mới được.”
Đàm tiên sinh không muốn tiếp tục đề tài cứ điểm Hoàng Hôn, cúi đầu bước đi hai bước. Đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tiêu Đường đăm đăm.
Tiêu Đường cau mày: “Đàm tiên sinh, ngài cứ nói thẳng!”
Đàm tiên sinh hỏi: “Có phải điện hạ giao Bạch Vô Vũ quyền lực quá lớn hay không?”
Lông mày Tiêu Đường giựt khẽ, linh cơ chớp động, hỏi: “Không lẽ, Bạch Lệnh dám cấu kết với Bạch Vô Vũ?”
Đàm tiên sinh lắc đầu: “Ta không có chứng cứ xác thực, chỉ có thể nói, rất có khả năng này. Suy cho cùng, giữa nước ta và hành lang Á Sâm còn có cứ điểm Xạ Nguyệt. Đường Cốc có đần độn thế nào cũng biết tầm quan trong của cứ điểm này, chúng ta muốn chiếm không dễ chút nào. Thế nên, nếu Bạch Vô Vũ muốn tiến hành hoạt động trên quy mô lớn, phải có nguồn cung cấp vũ khí đầy đủ từ nơi khác. Y Lan quốc chúng ta rõ ràng là không cung cấp đủ vũ khí cho hắn. Tư Đế Nhĩ cũng vậy, bọn họ vô phương giành được sự ủng hộ của ta. Dù chúng ta trợ giúp tiền bạc, bọn họ cũng không mua đủ vũ khí. Trừ phi được Y Lệ Nạp trợ giúp.”
Tiêu Đường trầm tư hồi lâu, cơ mặt vặn vẹo, cuối cùng gằn giọng ác độc: “Dã tâm của Bạch Lệnh thực không nhỏ! Không những giở trò lá mặt lá trái với chúng ta, còn dám có ý đồ với hành lang Á Sâm. Nhất định có ngày, ta phải khiến hắn chết không được yên!”
Đàm tiên sinh lo lắng nói: “Càng đáng lo hơn là, không biết Long Kinh quốc có ngấm ngầm thừa nhận hay ủng hộ chuyện này không? Bọn chúng có muốn chia phần ở hành lang Á Sâm không?”
Tiêu Đường thình lình biến sắc, kiên quyết gọi: “Người đâu!”
Một thanh niên bận quân phục mau chóng tiến lại, chờ nghe lệnh.
Sắc mặt Tiêu Đường u ám, dằn từng chữ một: “Lấy danh nghĩa của ta, ra lệnh cho tổ tình báo tại Long Kinh quốc. Bí mật mời Nam Cung Nhất Mộng đến Niết La Tây một chuyến, có chuyện cần thương lượng, nhớ kỹ, bí mật!”
Thanh niên vâng lệnh đi ngay.