Y Lan quốc, kinh đô Niết La Tây.
Có người từng nhận xét rằng kinh đô Niết La Tây là thành thị cổ xưa nhất đại lục Y Lan, lịch sử từ khi xuất hiện của nó còn lâu đời hơn lịch sử Y Lan quốc.
Những lời này không phải là không đúng. Y Lan quốc hình thành chưa đến 800 năm, nhưng Niết La Tây đã có ít nhất 1000 năm lịch sử.
Cuối mùa thu, dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng giữa trưa, các tòa kiến trúc theo đủ phong cách của Niết La Tấy tỏa ra sự cổ kính và trang nghiêm khiến ánh mắt người khác đều phải cảm thấy kính nể. Kiến trúc nơi này, đa phần đều là rất lớn và đơn giản, đều sử dụng những phiến đá thật lớn để xây dựng lên, năm tháng trôi qua đã để lại trên những bức tường đá đó tàn tích loang lổ của năm tháng. Những bức tường đá ở đây cũng đã chống lại không ít những lần tấn công của địch nhân, vì thế, chúng lại tiếp tục được khảm lên mặt những vết đạn pháo công kích ngang dọc khác nhau hòa với sự cũ kỹ của năm tháng, thoạt nhìn cũng giống hệt những vết sẹo từ thời xa xưa còn lại.
Nằm trên vùng cao nguyên, khí hậu khô ráo, kinh đô Niết La Tây chứa đựng rất ít màu xanh của thực vật, nhất là vào cuối thu, ngoại trừ những con đường trải đầy lá phong vàng tỏa sáng dưới ánh nắng chiều thì quả thực nó không còn chỗ nào đáng giá nữa. Mỗi cơn gió thu lướt qua đều cuốn theo cát bụi mù mịt, như muốn bao phủ toàn bộ Niết La Tây trong sự mờ ảo.
Cũng vì thế, lại có người nói rằng Niết La Tây chính là thành phố xấu xí nhất đại lục Y Lan.
Tuy nhiên, cho dù là thành thị xấu xí nhất thì nó vẫn có một vài nơi rất đẹp, hoàng cung cổ xưa của Y Lan quốc là một nơi như thế.
Hoàng cung của Y Lan quốc không nằm ở trung tâm Niết La Tây mà nó nằm ở vùng ngoại ô, dưới chân núi Phạm Tịnh đầy xinh đẹp. Cho dù người Y Lan có rất nhiều học giả nhưng cũng không cách nào lý giải được tại sao một ngọn núi nho nhỏ như Phạm Tịnh lại đặc biệt đến thế, ở trong mảnh đất hoàng sa đầy cát bụi lại có thể hình thành một thung lũng xinh tươi tràn ngập hoa cỏ, ở đó, chỉ riêng bầu không khí trong lành cũng đã khiến cho tâm hồn con người bay bổng, còn có gió biển đến từ Tây Dương đại hải mang đến sự tươi mát vô song cho nơi này. So với với những cơn bão cát mù mịt ở bên ngoài thì nơi này chính là nhân gian thiên đường.
Hoàng cung là một tòa thành từ xa xưa nằm ở giữa sườn núi, hai bên đều là núi non trùng điệp, trong vùng rừng núi trùng điệp ấy lại loáng thoáng xuất hiện những lô cốt nhỏ, đó lều là trạm gác của ngự lâm quân. Từ khi xảy ra biến cố Cúc Hoa mười bốn năm trước, hoàng cung Y Lan quốc đã gia tăng cảnh giới thêm rất nhiều, mặc cho một số người dân địa phương châm biếm đó chỉ là hành động vẽ rắn thêm chân, hủy hoại phong cảnh nơi đây.
Một cỗ xe ngựa hoa lệ loại nhẹ trải qua nhiều lần kiểm tra, cuối cùng đã chậm rãi tiến vào hoàng cung, hai cánh cửa đang đóng chặt chậm rãi mở ra, sau đó khép kín như cũ, tạo thành một thứ thanh âm trầm đục phía sau cỗ xe, như muốn đóng kín nơi này mãi mãi.
Cỗ xe dừng lại trên một cái sân nhỏ được lát bằng đá Đại Lý, một thanh niên trong trang phục ngự lâm quân màu vàng đã chờ sẵn tại đây. Hắn cẩn thận vén rèm cửa, nói bằng thứ giọng nói lễ phép nhẹ nhàng:
- Viên tiên sinh, điện hạ đang chờ tiên sinh trong đại sảnh.
Từ trên xe bước xuống một lão nhân râu tóc bạc, bình thản nói:
- Cám ơn.
Thanh niên tuấn tú khẽ đánh giá sơ qua lão nhân, nhìn thấy lão nhân chừng bảy mươi, song sắc mặt vẫn hồng nhuận tráng kiện, hơn khuôn mặt có rất ít vết nhăn, thân hình thẳng đứng, ánh mắt sắc bén thâm trầm, toát ra thứ khí thế bễ nghễ thiên hạ một cách tự nhiên.
Thanh niên tuấn tú đưa lão nhân tiến vào đại sảnh, bên trong là một người trẻ tuổi mặc thường phục đang làm việc, nghe tiếng bước chân, bèn đặt bút xuống, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau mặt, sau đó đứng lên, đi về phía trước vài bước, cung kính nói:
- Viên tiên sinh, mời ngồi, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Viên tiên sinh quả nhiên tuổi càng cao dáng càng khỏe!
Trong mắt lão nhân hiện lên một vẻ tự nhiên, tỏa ra vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt, tuy nhiên rất nhanh chóng biến mất. Đối diện với người trẻ tuổi mặc thường phục trước mắt, mặc dù lão không xem vào đâu, song cũng không dám lộ ra vẻ coi thường, lão hiểu rất rõ người trẻ tuổi này rất có năng lực cũng như quyền lực.
Tam hoàng tử Y Lan quốc – điện hạ Tiêu Đường, đây là một nhân vật mà không ai dám khinh thường.
Có một truyền thuyết được lưu truyền rộng rãi rằng đại hoàng tử Y Lan quốc – điện hạ Tiêu Nam văn võ song toàn, thần cơ diệu toán, bất khả bại trên chiến trường, khiến cho địch nhân chỉ cần nghe tên cũng đã kinh tâm táng đởm, không hề sợ ai. Duy chỉ có đệ đệ của y – Tiêu Đường là có thể đối phó với một cách dễ dàng, dễ dàng như việc giết một con kiến. Tiêu Nam cả đời chinh chiến, cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề chiến bại, nhưng trong cuộc chiến tranh đoạt ở hậu cung đã liên tục bị Tiêu Đường ám toán khiến cho không cách nào gượng dậy được, thậm chí còn công khai rời khỏi cuộc chiến giành ngôi vị hoàng đế, đây cũng là chuyện khiến cho nhiều người ở đại lục Y Lan cảm thấy thú vị nhất.
- Làm phiền điện hạ phải chờ lâu, Viên Vân Uyên thật áy náy. – Lão nhân ôm quyền nói.
- Viên tiên sinh ngàn dặm bôn ba từ Mỹ Ni Tư mà đến, vượt qua bao nhiêu vất vả gian nan, Tiêu Đường chỉ ngồi một chỗ, tiên sinh mới là người chịu nhiều cực khổ. Mời ngồi. – Tiếu Đường tươi cười nói, vẻ hết sức nhiệt tình, tựa như một người con đã rất lâu ngày mới gặp được cha, cầm tay Viên Vân Uyên, dìu lão ngồi.
Viên Vân Uyên miệng luôn khách khí, nhưng vẫn đặt mông ngồi xuống.
Tiêu Đường cũng ngồi xuống, chờ cung nữ dâng trà thơm lên mới nói:
- Viên tiên sinh trên đường đi có gặp Bạch Lệnh tướng quân ở Y Lệ Nạp hay không?
Viên Vân Uyên nâng chén trà lên môi, khẽ di chuyển chén trà, hít một hơi thật sâu thứ mùi thơm ngát của những cánh trà nổi lên trên miệng chén, cho đến khi trà vị ngấm nhập và tận tâm phế thì mới gật đầu nói:
- Lão phu y theo ý của điện hạ, đã bái phỏng Bạch Lệnh tướng quân, cũng từng đề cập đến vấn đề vận chuyển quặng sắt - mà hai ta quan tâm - với y, đáng tiếc, Bạch Lệnh vẫn chưa đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho lão phu.
Tiêu Đường nâng chén trà lên uống một ngụm, thần sắc bất động, chậm rãi nói:
- Ra thế. Cũng được, việc này do ta đích thân nói ra có lẽ sẽ khả quan hơn. Viên tiên sinh, lúc này Mỹ Ni Tư hỗn loạn vô cùng, đó thực sự là cơ hội tốt nhất cho Thái Dương thần giáo quật khởi, ngàn năm khó gặp, Viên tiên sinh hà cớ gì phải lo lắng?
Viên Vân Uyên nói:
- Ta nghĩ sẽ bắt đầu khởi sự vào đầu năm mới.
Tiêu Đường gật đầu:
- Như thế rất tốt, Y Lan quốc của ta sẽ nhất định tương trợ hết mình, tiên sinh còn vấn đề gì khó khăn cứ nói rõ. Y Lan quốc của ta có giao tình rất tốt với tướng quân Bạch Lệnh, tiên sinh có gì muốn truyền đạt với Bạch Lệnh thì cứ nói với ta.
Viên Vân Uyên nói:
- Bổn giáo hiện nay không thiếu người, chỉ thiếu vũ khí. Tử Xuyên đạo hiện này hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của quân biên phòng đế quốc Đường Xuyên, nơi đó trú đóng gần hai vạn binh lực, lại có pháo đài, hiện không có cách nào tấn công. Tất cả vũ khí cho việc khởi sự đều phải vận chuyển thông qua kênh đào, nhưng, Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh có cừu hận quá sâu đậm với bản giáo, luôn luôn cản trở bản giáo, mấy nước liên minh La Ni Tây Á đối với bản giáo cũng có hiểu lầm, chính vì vậy, bản giáo tuy có tư kim rộng rãi, song lại không cách nào mua được vũ khí. Bởi vậy, vấn đề vũ khí cần phải có sự giúp đỡ của điện hạ.
Tiêu Đường mỉm cười nói:
- Viên tiên sinh không cần lo lắng, Tiêu Đường sẽ hỗ trợ. Tuy nhiên không biết Viên tiên sinh muốn nhiều hỏa khí hay là nhiều đao kiếm?
Viên Vân Uyên đáp ngay:
- Bổn giáo chỉ cần đao kiếm. Hỏa khí mặc dù dễ sử dụng nhưng uy lực quá nhỏ, hạn chế rất nhiều. Tất cả đệ tử của bản giáo đều biết võ công, sử dụng đao kiếm thì lực chiến đấu được tăng lên rất nhiều.
Tiêu Đường nói:
- Hay lắm, ta sẽ viết một phong thư để tiên sinh đưa cho tướng quân Bạch Lệnh. Đến lúc đó, vũ khí của quý giáo sẽ do Y Lệ Nạp cung cấp, vận chuyển theo đường biển, Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh cho dù muốn ngăn cản thì với binh lực hải quân của y cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Viên Vân Uyên lộ vẻ hài lòng nói:
- Điện hạ quả nhiên rất quyết đoán. Chỉ cần bản giáo khởi sự thành công, có thể khống chế Cam Xuyên đạo và Trinh Xuyên đạo, tiếp theo giành lấy Dương Xuyên đạo, đến khi đó, yêu cầu về quặng sắt của điện hạ sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.
Tiêu Đường lộ ra vẻ tươi cười, nói với vẻ chân thành:
- Vạn tiên sinh, khởi sự tất sẽ thành công, đến lúc đó, Mỹ Ni Tư sẽ không phải là chia làm ba phần nữa mà phải là bốn phần.
Viên Vân Uyên vui vẻ gật đầu.
Tiêu Đường dừng lại một chốc, uống một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Viên tiên sinh là người sinh trưởng ở Mỹ Ni Tư phải không?
Viên Vân Uyên đáp:
- Lão phu sinh ra ở Mỹ Ni Tư, nhưng không phải lớn lên ở đó, từ nhỏ ta đã đi theo sư phụ, khi trưởng thành mới trở về Mỹ Ni Tư. Tuy nhiên Mỹ Ni Tư đích thị là cố hương của ta, đây là chuyện chính xác, không biết điện hạ có gì chỉ giáo?
Tiêu Đường khẽ nghiêng nghiêng chén trà trong tay, nhăn nhăn vầng trán, nói:
- Tin tình báo của ta thu được cho thấy Đường Minh đã chuẩn bị buông tay khỏi Mỹ Ni Tư, đem quyền quản lý nơi đó giao cho mười bốn lãnh chúa thuộc địa, không biết Viên tiên sinh có biết rõ về mười bốn lãnh chúa đó không? Ý định này của Đường Minh có khi nào làm thay đổi kế hoạch của chúng ta hay không?
Viên Vân Uyên nói với vẻ khinh miệt:
- Điện hạ quá lo lắng, đám lãnh chúa này đều là đám công tử nhà giàu, hoàn toàn không cần quan tâm.
Tiêu Đường thận trọng nói:
- Không hẳn, Viên tiên sinh, tiên sinh hẳn phải biết trong bọn họ cũng có một ít nhân tài, chúng ta hoàn toàn không thể xem nhẹ được, tỷ như Dương Túc Lao của Dương gia, Lữ Chấn Vũ của Lữ gia, Đổng Trọng Thư của Đổng gia, đó không phải là thanh niên kiệt xuất, văn võ toàn tài hay sao? Cho dù thời kỳ huy hoàng của bọn họ đã qua, nhưng dù sao vẫn còn có thực lực nhất định. Nếu chúng ta không để ý đến bọn họ, nói không chừng ngày sau sẽ có phiền toái. Hay hơn hết là chúng ta có thể lợi dụng được bọn họ thì mới là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Viên Vân Uyên vẫn tự mãn như cũ, bình chân như vại:
- Điện hạ không cần âu lo. Đường Minh đưa ra hạ sách này chỉ là vì muốn mượn đao giết người. Thực tế, hoàng thất Đường Xuyên luôn có lòng kiệng kỵ với các lãnh chúa, bọn họ sẽ không cho phép xuất hiện thêm một Tư Mã gia tộc, Độc Cô gia tộc, hoặc là cục diện Phong Vân Hỏa Long nữa. Mười bốn lãnh chúa Mỹ Ni Tư trải qua nhiều năm bị hoàng đế đế quốc Đường Xuyên đả kích đã suy yếu dần, không còn mạnh mẽ như các lãnh chúa ban đầu nữa, bọn họ giờ đây cũng chỉ có thể xem là những phú hộ mà thôi. Đường Xuyên đế quốc đã dần dần tước đoạt quân đội và lãnh địa của họ, bọn họ giờ đây chỉ có thể dựa vào việc buôn bán nhỏ lẻ để kéo dài hơi tàn, làm sao còn có thể làm đại sự được nữa? Chuyện này đã có thực tế chứng minh, tin rằng điện hạ cũng biết. Chiến loạn Mỹ Ni Tư nổ ra, những lãnh chúa này hoặc chết hoặc đào thoát, căn bản coi như không còn tồn tại nữa.
Tiêu Đường trầm ngâm trong chốc lát, vẫn lo lắng như cũ:
- Viên tiên sinh quả quyết như thế à? Ta luôn cảm thấy có chút bất an, dù sao những gia tộc này cũng đều là đầm rồng hang hổ, anh tài cũng rất nhiều, một mai xuất thế, sợ rằng Mỹ Ni Tư sẽ thật sự rơi vào tay bọn chúng.
Viên Vân Uyên nói cho qua chuyện:
- Điện hạ quả là phí tâm lo lắng. Xin hỏi một người mới mười tuổi đã bị nhốt trong một không gian cô độc, không cho tiếp xúc với thế giới bên ngoài, muốn học tập thứ gì đều phải thông qua ý chỉ - không để cho thành tài - của hoàng đế, làm sao có thể có cơ hội ngoi lên. Người như thế lớn lên có thể làm đại sự sao?
Tiêu Đường gật đầu, chậm rãi nói:
- Viên tiên sinh nói rất có lý, quả thật là ta hơi đa tâm. Nhưng nếu mười bốn lãnh chúa đã bị hoàng đế áp bức từ lâu, trong lòng dám chắc đã mang lòng bất mãn, chúng ta có thể hiệp nghị với bọn chúng, lợi dùng tiền tài và lực lượng của bọn chúng, cùng nhau chống lại hoàng đế Đường Xuyên thì sao?
Viên Vân Uyên không tán thành, chỉ nói:
- Điện hạ nói sai rồi, mười bốn lãnh chúa Mỹ Ni Tư mặc dù bị hoàng đế Đường Xuyên trăm phương áp bức, nhưng muốn họ quay lưng lại với Đường Xuyên lại rất khó. Những người này có thể phản bội hoàng đế nhưng tuyệt đối sẽ không phản bội đế quốc Đường Xuyên. Cũng như Tư Mã gia tộc và Độc Cô gia tộc, bọn họ có thể bằng mặt không bằng lòng với hoàng đế Đường Minh, nhưng bọn họ sẽ tuyệt đối không buông ra lá cờ kim long hí châu của Đường Xuyên đế quốc, bọn họ sẽ không bao giờ tử bỏ quyền công dân của đế quốc Đường Xuyên.
Ánh mắt Tiêu Đường chợt lóe lên, bất động thanh sắc nói:
- Viên tiên sinh thực sự nhận định như thế?
Viên Vân Uyên âm trầm nói:
- Bởi vì lão phu trước kia cũng đã từng thử, nhưng không hề có hiệu quả. Lão phu đã từng phái người liên lạc với Tiết gia ở Tử Lan phủ Cam Xuyên đạo, kết quả là bị cự tuyệt ngay lập tức.
Tiêu Đường gật đầu, ung dung nói:
- Nếu bọn họ trung thành với Đường Xuyên như thế thì phải nghĩ ra biện pháp tiêu diệt bọn họ sớm, tránh cho đêm dài lắm mộng. Mặc dù thực tế nói lên đám lãnh chúa này không có tác dụng lớn, song trong lòng ta vẫn có cảm giác áy náy bất an. Có thể Viên tiên sinh sẽ chê cười, nhưng trực giác của ta luôn luôn đúng, nhất là loại trực giác bất hảo.