Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 64: Nội Chiến Xích Luyện Giáo (Hạ)

Ngạnh Dương Liệt hừ mũi: “Không có gì không ổn thật sao? Ngươi thiệt ngây thơ quá! Ta nói cho ngươi biết, cực kỳ không ổn, hoàn toàn không ổn. Mã Toa quốc lòng lang dạ thú, một lòng muốn thôn tính lãnh thổ Đường Xuyên đế quốc, thậm chí còn nằm mộng thống nhất Y Lan đại lục. Chúng sẽ không thành thật với ta, điểm này đến thằng ngốc cũng nhìn ra được.”

Mục Tử Huân cười lạnh: “Ta đương nhiên biết Mã Toa quốc chẳng tốt lành gì. Bọn ta bất quá chỉ lợi dụng lẫn nhau. Ta cần chúng giúp ta đối đầu triều đình, chúng cần ta trợ lực đối phó quân Đường Xuyên viễn chinh Lạc Na. Kì thật, ta có thể không cần tới chúng, nhưng có sự giúp đỡ của chúng, thanh thế của chúng ta càng hùng mạnh hơn.”

Canh Tang Loan trầm giọng: “Mã Toa quốc đề xuất điều kiện gì?”

Mục Tử Huân lơ đãng nói: “Chỉ đề nghị chúng ta phối hợp tấn công Lạc Na!”

Canh Tang Loan nghi hoặc hỏi: “Đơn giản vậy sao? Ta không tin, bọn chúng nhất định còn ẩn giấu một âm mưu khủng khiếp hơn nhiều!”

Mục Tử Huân lạnh lùng nói: “Cứ như ta biết, Mã Toa quốc tạm thời chỉ có một yêu cầu đó. Chính miệng Vũ Văn Phân Phương nói với ta, ta tin lỗ tai ta không nghe nhầm đâu!”

Canh Tang Loan trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói: “Không, đại ca, ta nghĩ tới nghĩ lui. Chúng ta không nên đáp ứng yêu cầu của chúng. Hợp tác cùng Vũ Văn Phân Phương có khác nào bảo hổ lột da, chỉ cần không đề phòng, tất cả chúng ta sẽ bị mắc vào tròng. Vũ Văn Phân Phương, nữ nhân này bụng dạ thâm hiểm, ăn tươi nuốt sống người khác. Ta đề nghị chúng ta nên cẩn thận cân nhắc. Chúng ta cần lật đổ triều đình chứ không phải Đường Xuyên đế quốc, không thể hợp tác với người Mã Toa được.”

Ngạnh Dương Liệt cười lạnh: “Đợi đến lúc, Mã Toa quốc trở mặt không nhận người, diễn vở tuồng mượn đường phạt Quắc, chừng đó chúng ta không phải là chết rất thảm sao?”

Thấy vẻ mặt Mục Tử Huân biến đổi không chừng, Canh Tang Loan khẩn khoản nói: “Đại ca, Mã Toa quốc cần chúng ta, thực chất là muốn mượn tay ta thôn tính lãnh thổ Đường Xuyên. Lạc Na tuy không phải quốc thổ nhưng cũng là nước chư hầu của đế quốc. Chúng ta sao có thể hai tay dâng cho người Mã Toa được?”

Mục Tử Huân một mực không nói, chỉ có sắc mặt biến đổi liên hồi. Bất thình lình, một bóng người trẻ tuổi từ dưới núi chạy thẳng lên, từ xa đã vòng tay kêu lớn: “Sư phụ, sư phụ, có chuyện rồi, có chuyện rồi!”

Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt liếc nhìn, nhận ra người đó là một đệ tử của Mục Tử Huân.

Quả nhiên, Mục Tử Huân bực bội sầm mặt lại, hiển nhiên là không hài lòng với việc đồ đệ trước mặt người khác lại tỏ ra hoảng loạn. Lão lạnh lùng quát lên: “Không biết giữ thể diện gì cả, hoảng hốt cái gì? Thực chất là phát sinh chuyện gì? Trời sập hay sao?”

Thanh niên đó ráng nuốt nước miếng, thở không ra hơi, hổn hển: “Sư phụ, Sa Khắc sư huynh trong lúc tấn công phủ nha không may bị thương, xin người qua xem thử!”

Mục Tử Huân tím mặt, nghiêm giọng: “Ai cho phép nó tấn công nha môn? Trong đó có những ai? Làm sao lại bị thương?”

Thanh niên nhân bị Mục Tử Huân quát tháo, sợ hãi ấp úng: “Sa Khắc sư huynh không biết nghe tin ở đâu, trong phủ nha có một lượng tư kim khổng lồ nên mới tổ chứ một ngàn người tới xem thử, ai ngờ… có một thiếu tướng hải quân là Dương Túc Phong suất lĩnh một nhóm người trấn giữ trong đó…”

Canh Tang Loan, Ngạnh Dương Liệt kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Dương Túc Phong? Ngươi chắc chắn là Dương Túc Phong chứ?”

Thanh niên đó gật đầu: “Chính là Dương Túc Phong, lãnh chúa gia tộc Dương thị vùng Mĩ Ni Tư. Trước đó có người gặp y ở khách sạn Vận lai một lần. Y tranh giành nữ nhân với Tiết Phúc – một lãnh chúa khác, bị đánh đập tàn nhẫn, còn bị nữ kí giả Điệp Tư Thi mỉa mai là đồ rác rưởi.”

Mục Tử Huân hơi kì quái nhìn Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt, ngờ vực: “Hai ngươi biết Dương Túc Phong? Hắn và các ngươi có quan hệ gì?”

Ngạnh Dương Liệt lạnh lùng đáp: “Mục Tử Huân, ngươi không cần lại làm trò quỷ trước mặt chúng ta. Dương Túc Phong xác thực là lãnh chúa Dương gia ở Mĩ Ni Tư. Bọn ta phát hiện trong người hắn có tiền nên giăng lưới tóm hắn. Ai dè con người này xem tiền như mạng, thà mất mạng chứ không giao tiền. Về sau, bọn ta sợ sự tình â,f ĩ quá mức mới thả hắn đi.”

Mục Tử Huân vẫn còn do dự, lẩm bẩm: “Lãnh chúa Dương gia? Đám con cháu quần là áo lượt đó vẫn còn có kẻ có bản lĩnh vậy sao? Luyện Phong, ngươi tóm tắt lại một lượt tình huống tấn công phủ nha lúc đó coi. Một ngàn người mà không hạ nổi một cái phủ nha bé xíu, thực quá hoang đường!”

Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt đều nhíu chặt mày lại.

Thanh niên trẻ tuổi tên là Luyện Phong, nghi ngại nhìn Canh Tang Loan, Ngạnh Dương Liệt hai người. Rõ là không muốn kể trước mặt bọn họ, Mục Tử Huân lơ đãng nói: “Bọn họ đều là sư thúc ngươi, cứ nói thật hết đi!”

Luyện Phong ngập ngừng kể: “Dương Túc Phong tập trung người kì thực không nhiều lắm, chừng ba bốn trăm là cùng. Nhưng không biết bọn chúng lôi ở đâu ra ba khẩu pháo… nhưng mà đáng căm giận nhất chính là cái tên Dương Túc Phong. Đột Kỵ Thi trong tay y độc ác vô cùng, thuật bắn lại quá chuẩn, bắn hạ toàn là các huynh đệ thánh giáo chúng ta… Sa Khắc sư huynh nhất thời không chú ý, kết quả là bị y bắn vào đầu...”

truyenonline.vn

Gương mặt Mục Tử Huân càng lúc càng xạm, hầm hầm nói: “Toàn là một lũ phế vật. Ta biết rồi, ngươi lập tức tìm lương y Hồ, để y điều trị cho sư huynh ngươi. Truyền lệnh cho các sư huynh đệ, lập tức triệt thoái nô lệ khỏi Bảo Ứng phủ, càng nhanh càng tốt. Không được ham mê tài vật, bằng không địch quân kéo đến sẽ bị hãm vào thế bị động.”

Luyện Phong vội vã vâng dạ, bỏ đi ngay.

Mục Tử Huân đi tới đi lui, không biết là đang suy tính gì. Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt trơ ra một hồi, đang định bỏ đi thì ngó thấy Đường Tư thở hổn hển, vội vàng chạy tới. Trán y đầy nước lạnh, gió lùa qua, tóc tai đều bết sát vô trán. Bốn thị vệ sau lưng Mục Tử Huân lập tức bạt đao, cảnh giác nhìn y.

Canh Tang Loan cau mày: “Đường Tư, tới đây làm gì vậy? Sao không lưu lại phủ Bảo Ứng? Lỡ Điệp Phong Vũ tới nơi không thấy ngươi thì có phải là bại lộ thân phận rồi không?”

Đường Tư thở gấp, muốn nói nhưng không còn hơi sức, trái cổ chuyển động mà không thốt nổi. Mục Tử Huân sốt ruột hỏi: “Rốt cục ngươi định nói gì?”

Đường Tư mở to mắt nhìn hết lượt, một hồi mới bình tĩnh lại, hấp tấp nói: “Mau, mau, mau cho người tấn công phủ nha, để muộn sẽ không kịp mất!”

Mục Tử Huân lạnh lùng: “Hiện tại đã không kịp rồi! Chúng ta không có thời giờ lãng phí đâu!”

Đường Tư càng gấp, không kể tôn ti trên dưới, nói liền một hơi: Không, chúng ta phải phái người chiếm lấy nha môn, phải lập tức tấn công!”

Mục Tử Huân quay lưng bỏ đi, không thèm trả lời y.

Ngạnh Dương Liệt ngờ vực nhìn y: “Đường Tư, ngươi nói cho rõ coi, rốt lại là sao? Ngươi có lí do gì tấn công phủ nha? Ta không nghĩ được lý do gì phải làm vậy hết. Chúng ta đã mất rất nhiều người rồi!”

Đường Tư thở hào hển, nói gần như khóc: “Ngươi thì biết gì! Trên nóc phủ nha là tám trăm vạn kim tệ tiền chuộc con tin chúng ta gom góp mấy tháng nay, còn có sáu trăm vạn lợi nhuận từ thị trường nô lệ, vô số kim ngân châu báu, chứng khoán, khế ước đất đai điền sản… đều là ta lệnh cho Mục Thuấn Anh cất trên đó, giờ đều bị Dương Túc Phong hốt trọn rồi!”

Canh Tang Loan, Ngạnh Dương Liệt đồng thanh kêu lên: “Cái gì? Chuyện này là sao?”

Mục Tử Huân tức khắc dừng bước, quay đầu lại, hai mắt sáng trưng nhìn Đường Tư: “Sao ngươi không nói sớm?”

Ánh mắt Đường Tư thất thần, lẩm bẩm: “Ta có cơ hội nói sao?”

Canh Tang Loan, Ngạnh Dương Liệt đều thở ngắn than dài, tiếc đến đứt ruột.

Mục Tử Huân nhìn về phương bắc, từ xa lờ mờ vọng đến tiếng vó ngựa. Lão thở dài, rầu rĩ: “Không kịp nữa rồi! Long kị binh của Điệp Phong Vũ đã tới nơi rồi! Tuy chúng ta có mười vạn người nhưng chưa được tổ chức nghiêm chỉnh, năm bè bảy mảng, căn bản không thể đối đầu với quân chính quy. Mớ tài sản đó, chỉ đành nhường cho Dương Túc Phong.”

Đường Tư thất thần, ngồi phịch xuống đất. Thình lình, y nhảy bật dậy chạy như một thằng điên, vừa chạy quanh sườn núi vừa gào lên: “Dương Túc Phong, ta nhất định không để cho ngươi yên!”

Thái dương cuối cùng cũng khuất hẳn sau núi. Một dải nắng chiều vắt ngang cầu vồng, khung cảnh càng thê lương vắng vẻ.