Không có mặt trời, không có bình minh, ban mai ở Đức Lôi Đạt Ngõa chỉ độc một màu âm u lạnh lẽo, mưa bụi bay lất phất, không khí nặng nề u ám giống như trời sắp chuyển mưa, áp suất rất thấp, thấp đến độ làm cho người ta không thở nổi, làm cho người ta phải hoảng hốt trong lòng, dường như muốn tìm cái gì đó để trút, để xả ra ngoài, mà giết người không còn nghi ngờ gì nữa chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đức Lôi Đạt Ngõa đã biến thành một biển máu và lửa, tiếng pháo đạn hòa cùng tiếng kêu la thảm thiết tạo thành một cảnh tượng địa ngục trần gian. Nhửng kẻ thân tộc của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ ngày xưa đứng trên đầu trên cổ thiên hạ là thế thì nay đột nhiên phát hiện, tính mạng của mình trong lúc này còn không bằng một con kiến nhãi nhép, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. Rất nhiều người trong số bọn họ cũng thấy được cặp mắt đỏ ngầu của viên quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ, cách mấy trăm thước cũng có thể cảm nhận được sát khí đằng đằng của hắn.
Người Áng Cách Tư theo chân quân Lam Vũ vào thành đã không thể chờ đợi được nữa bèn triển khai đánh cướp và giết chóc. Cừu hận rất dễ chuyển hóa thành sát ý nồng nặc, huống chi lại là mối thù diệt tộc. Giờ khắc lật đổ này đã tới, người Áng Cách Tư đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, bọn họ giơ cao thanh lang nha bổng khủng khiếp, chạy khắp nơi truy tìm từng mục tiêu mà tàn sát, bất luận là già trẻ gái trai, đều đập đến lúc vỡ sọ mới thôi. Máu tươi lênh láng và dòng người chạy trốn khắp nơi trở thành toàn cảnh thảm khốc của Đức Lôi Đạt Ngõa, mùi máu tươi bốc lên trong không khí, cơ hồ làm cho người ta muốn nghẹt thở.
Dương Túc Phong chứng kiến hết thảy, nhưng chỉ cảm thấy máu trong người càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Hắn hoàn toàn không cảm thấy một chút xót thương cho sinh mệnh đồng loại, huyết án hành cung Đan Phượng đã kích thích hắn rất lớn, sự tàn khốc và máu lạnh đã được chôn giấu rất sâu trong lòng hắn từ từ bị đánh thức, trong một lúc, bên trong ý thức của hắn, chỉ tồn tại một ý niệm trong đầu. Đó chính là giết, giết và giết! Đem hết thảy kẻ thù cản đường trong tầm mắt giết sạch! Quyết không nương tay!
Bách kích pháo rốt cuộc cũng trúng mục tiêu tháp chuông, vào lúc tiếng súng của kẻ địch tạm thời ngưng nghỉ, tiểu đội phá hủy bèn xông lên, cho nổ tung toàn bộ tòa tháp chuông, nửa phần tháp chuông phía trên sụp đổ ầm ầm xuống đất, phát ra âm thanh thật lớn và tro bụi mù mịt đầy trời. Các chiến sĩ quân Lam Vũ giẫm đạp lên tro bụi. Xông vào đống đổ nát của tháp chuông, bên trong còn có một vài tên địch còn đang thoi thóp, bọn họ bèn lần lượt đâm cho mỗi tên một nhát dao, giết chết không chút lưu tình.
Bọn Tang Cách xông vào hành cung của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, bên trong chỉ còn sót lại một ít thị vệ và cung nữ, bọn họ đâm đầu tứ phía chạy trốn, cuối cùng cũng phải nhận lấy cái chết vô tình tàn khốc. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sưu tầm kì trân dị bảo từ các nơi ở liên bang La Ni Tây Á nhiều không kể xiết, bày đầy các góc hành cung, chọnbất kỳ một vật nào, giá trị đều trên mười vạn kim tệ, nhưng Dương Túc Phong tuyệt không hề liếc mắt lấy một cái, hắn đang lùng sục khắp nơi tìm kiếm A Lai Tang Đức La đang ở nơi đâu. Song. Tên quản lý Đức Lôi Đạt Ngõa này, đã tự sát lúc quân Lam Vũ vượt qua tháp chuông. Bên cạnh thi thể của hắn, còn có thi thể của mười mấy cô gái xinh đẹp, thoạt nhìn tựa hồ là thê thiếp của hắn, cũng bị hắn ép phải chết cùng.
Dương Túc Phong tung cước đá đá vào thi thể của A Lai Tang Đức La. Sắc mặt âm u như thể trời sắp mưa, đối với thây ma trên mặt đất kia, hắn khinh thường đến tận cổ, hắn thậm chí còn không muốn nhớ lấy tên của kẻ hèn nhát này, nhưng mấy cô gái bên cạnh hắn. Nhan sắc cũng không tệ lắm, đáng tiếc là đã chết.
“Lấy hết đồ vật đáng giá đem đi, sau đó đốt sạch nơi này.” Dương Túc Phong xoay người, thờ ơ nói, cũng không màng đến quay đầu lại, sau đó cứ như chẳng có việc gì xảy ra, tiêu sái đi ra ngoài, tựa hồ việc cần xử lý chẳng qua chỉ là một đống bụi không đáng lấy một xu.
“Vâng.” Tang Cách lập tức vâng mệnh, vội vàng chỉ huy thủ hạ đem những trân phẩm có giá trị liên thành mang đi, quần quật suốt hai giờ, khó khăn lắm mới xử lý được hết, những công binh đã sớm cho chôn số thuốc nổ cần để phá hủy, chờ Tang Cách cất lệnh một tiếng, thì hành cung của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lập tức bùng lên một tiếng nổ mạnh. Lập tức bị cơn bão lửa liếm sạch.
Thời đại của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ đã kết thúc.
Nhưng Đức Lôi Đạt Ngõa vẫn còn có tiếng súng rải rác, đó là những tên địch còn sót lại đang ngoan cố chống chọi. Bọn thuộc hạ trung thành của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rất ít khi chấp nhận đầu hàng, kì thật có đầu hàng thì đối với bọn chúng mà nói cũng sẽ chẳng giúp ích gì cho việc thay đổi vận mệnh của chúng, bọn chúng chiếm cứ các tòa thành cao lớn hoặc là các kiến trúc khổng lồ, sau đó sử dụng cung tên ngăn cản bước tiến của quân Lam Vũ, về phần các chiến sĩ quân Lam Vũ dưới sự phối hợp cùng Bách kích pháo lần lượt thanh tiễu kẻ thù trong tòa kiến trúc, mãi đến lúc giết sạch kẻ thù trong từng tòa kiến trúc mới thôi. Song, trong quá trình thanh tiễu này, muốn hoàn toàn không trả một cái giá nào là điều không thể, thỉnh thoảng lại có chiến sĩ Lam Vũ quân ngã xuống trước làn đạn súng kép lạnh lùng của kẻ thù.
Mao Lợi Bá Cách máu me đầy mình chạy đến trước mặt Dương Túc Phong, vẻ hưng phấn dị thường, giơ thanh lang nha bổng cũng bê bết máu như thế, khua tay múa chân kêu lên:“ Chủ nhân thần thánh của ta, cho chúng ta bắt đầu buổi tẩy lễ bằng máu và lửa nhé! Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhất định sẽ rất thích ý mà đón nhận!”
Dương Túc Phong nhướn hàng lông mi, nhìn thanh lang nha bổng của Mao Lợi Bá Cách còn vướng tóc tai và cả con ngươi của người chết một lát, rồi hờ hững nói: “Ngươi chỉ có thời gian nửa ngày, trước 6h tối nay, nơi này phải lặng yên trở lại.”
“A Tô Giá!” Người Áng Cách Tư hết sức phấn khởi, gầm rú lên rồi vứt hết lang nha bổng, xoay người chạy đi, vừa vặn có một đám phụ nữ chạy nạn lướt qua bên cạnh hắn, rất nhanh và gọn đã bị hắn đánh ngã toàn bộ, thanh lang nha bổng to lớn nặng nề đánh chết đám người phụ nữ trong tay không có lấy một tấc sắc thành một vũng máu. Cách đó không xa, vài người Áng Cách Tư đang vào từng nhà tàn sát, bọn họ mỗi người đi vào một nhà, bên trong vẳng ra tiếng kêu thảm thiết trước khi chết, có đàn ông, có phụ nữ, cũng có trẻ em, còn có tiếng rên rỉ và van xin của phụ nữ bị lăng nhục, máu từ nhà chảy xuôi ra đến tận mặt đường.
Dương Túc Phong hờ hững đi qua những ngả đường ngập ngụa máu, mỗi lần gót giày đinh đạp lên, đều in thành vô số vệt máu.
Bỗng nhiên đúng lúc này, ở trong một ngôi nhà sát bên lao tới ba gã thanh niên mới ẩn núp trong đó, bọn chúng giơ thái đao nhằm Dương Túc Phong chém xuống, Dương Túc Phong ngay cả lông mày không thèm mảy may nhúc nhích, chỉ liếc nhìn bọn chúng một chút, sau đó tiếp tục bước đi. Viên cảnh vệ pằng pằng pằng nổ ba phát súng, bắn chết toàn bộ bọn tập kích. Nhưng vẫn có kẻ không màng để ý vẫn xông lên, muốn cướp lấy tính mạng của Dương Túc Phong. Từng ngả đường hắn đi qua, đều là thi thể ngổn ngang khắp nơi, thậm chí có người Áng Cách Tư còn cưỡng bức phụ nữ ngay trong con hẻm nhỏ nơi đường lộ, Dương Túc Phong cũng xem như không nhìn thấy.
Trong tâm khảm của hắn, hoàn toàn muốn Đức Lôi Đạt Ngõa phải hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Dương Túc Phong quay đầu tiến vào bộ chỉ huy tạm thời của quân Lam Vũ, đó là một tòa thành rất cổ xưa và trống trải, ước chừng được xây cách đây đến mười một thế kỉ, nhưng hết thảy bên trong vẫn ở trạng thái hoàn hảo không tổn hao gì. Hơn nữa được trải qua bàn tay con người sửa chữa, có vẻ trang nghiêm trịnh trọng lại hoành tráng diễm lệ, nghe đồn là của một vị bá phụ cực kỳ xa xỉ nào đó của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Trong bộ chỉ huy tạm thời, Dương Túc Phong rành rọt phát ra ba mệnh lệnh: “Thứ nhất, nhân viên nào không chịu buông vũ khí, giết không cần lệnh; Thứ hai, hết thảy nhân viên tận trung với Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, giết không cần lệnh; Thứ ba, hết thảy những ai không chịu hợp tác cùng quân Lam Vũ, giết không cần lệnh.”
Bộ tham mưu chỉ có vỏn vẹn hai vị tuổi còn trẻ đều do dự trong chốc lát, bọn họ chưa từng đi ra chiến trường, chưa từng thể nghiệm qua mùi vị của máu tươi, chỉ có Tang Cách ngay đến lông mày cũng không nhăn lấy một cái, dường như đã sớm tập mãi thành quen. Ba mệnh lệnh này ban xuống, trên cơ bản là giao cho quân Lam Vũ toàn quyền giết chóc, nói trắng ra . Chính là đồ thành, bởi vì không có kẻ nào là không lọt vào ba mệnh lệnh này, mà cho dù có không có thì cũng biến thành có.
Trước ba mệnh lệnh tàn khốc này, Đức Lôi Đạt Ngõa sắp biến mất khỏi lịch sử. Quả nhiên. Sau đó chỉ trong chốc lát, mà bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng súng, các bộ thuộc quân Lam Vũ bắt đầu trung thành chấp hành.… mệnh lệnh đồ thành, mà người Áng Cách Tư vốn đã nổi giận lại càng thêm bị kích thích cực độ, bọn họ vốn cũng đã quá hung hãn. Nay càng trở nên khát máu, bọn họ điên cuồng truy đuổi mục tiêu giết chóc, muốn chứng minh lang nha bổng trong tay mình chính là vũ khí giết người có hiệu suất tốt nhất.
Âm thành thảm thiết xuyên qua vách tường căn phòng. Truyền tới bên trong sở chỉ huy, hai vị tham mưu còn trẻ tuổi có chút không đành lòng, chỉ có Dương Túc Phong vẫn bất động thanh sắc, phảng phất như đang nhắm mắt dưỡng thần vậy.
Đột nhiên đúng lúc này, người cảnh vệ ngoài cửa quát lên: “Người nào? Đứng lại......” Nhưng giọng nói đột ngột ngắt quãng, hiển nhiên là đã bị tập kích, chưa kịp phản ứng gì thì đã tử vong.
Hai người tham mưu vội vàng đứng lên, sắc mặt hơi đổi, theo bản năng rút súng ra. Nhưng Dương Túc Phong đã sớm tỉnh táo, nhanh chóng di động tới nép sau cánh cửa, vừa lúc chứng kiến một ả hắc y bịt mặt, một cước đá văng cửa phòng, xông vào, trường kiếm trong tay phát ra hàn quang khiến người ta rợn tóc gáy, cửa phòng bật tung ép Dương Túc Phong khuất ở đằng sau hai người tham mưu chưa kịp giơ súng ngắm, đã bị cô gái che mặt phóng ra ám khí đánh trúng, súng lục ngay lập tức rơi khỏi tay, sững sờ đứng lặng ở đó.
Cô gái che mặt nhìn quanh quất bốn phía, lớn tiếng kêu lên: “Dương Túc Phong, ngươi mau ra đây!”
Ánh mắt của nàng rất nhanh dò xét một vòng, mới phát hiện ra bên trong sở chỉ huy tạm thời đã không còn một bóng người.
Dương Túc Phong không phát ra một tiếng động từ mép cửa phóng tay ra một cái bắt được cánh tay phải của cô gái che mặt, dùng sức đột ngột vặn ngược xuống , chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay phải của ả ta đã nhất thời trật khớp, trường kiếm leng keng một tiếng rơi thẳng xuống. Dương Túc Phong không phải sử dụng võ công, mà đây thực chất là chiêu cầm nã thủ, là do trả qua khổ luyện tỉ mỉ mà nên, cho dù cô gái che mặt có võ công cao cường, lúc bất ngờ không đề phòng cũng khó lòng ngăn cản. Nàng đau đến bật rên lên một tiếng, vội vàng nghiêng người lách đi, vươn tay trái đánh vào Dương Túc Phong. Nhưng chưởng phát ra nửa đường, đã dừng lại bất động, bởi nóng súng của Dương Túc Phong đã kề sau ót nàng.
Nàng tựa hồ đã nếm trải mùi vị lợi hại của Dương Túc Phong.
Người cảnh vệ nhấc cánh cửa bị đạp đổ lên, phang cho cô gái che mặt té sấp trên mặt đất, sau đó còng chặt hai tay nàng lại. Hai viên tham mưu nọ cũng mới định thần lại, gỡ ám khí trên cánh tay xuống, quả nhiên là hai mũi phi tiêu đen nhánh. Bốn phía nòng súng đen ngòm lăm lăm nhắm ngay cô gái che mặt đang bị khống chế, Dương Túc Phong mới chậm rãi khoát khoát súng lục, ý bảo tất cả mọi người chung quanh đi ra ngoài, sau đó mới cười nhạt lột khăn che mặt của nàng xuống, vừa nhìn xuống dưới một cchút, bất ngờ phát hiện, thích khách này quả nhiên là Sương Nguyệt Hoa.
“Thì ra là ngươi.” Dương Túc Phong khẽ nhíu mày nói.
Sương Nguyệt Hoa hung hăng phun nmột ngụm nước bọt, nước bọt rơi gần quầng mắt của hắn, hung hăng mắng: “Cẩu tặc! Ngươi mau buông ta ra, nếu không ta có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Dương Túc Phong đưa tay chùi nước bọt dính trên mặt, thản nhiên như chưa hề xảy ra việc ấy, thản nhiên nói: “Ta không cho ngươi chết, ngươi cũng không chết được.”
Mặc dù đã hơn nửa năm không gặp, nhưng sắc đẹp của Sương Nguyệt Hoa cũng không giảm bớt đi chút nào, trái lại, nàng có vẻ càng thêm lạnh lùng cao ngạo, càng thêm trưởng thành, thân thể thon cao đầy đặn bao phủ dưới bộ trang phục màu đen bó sát thân người, để lộ đường cong lung linh, bộ ngực nhô cao, muốn xé toạc làn áo mỏng, tỏa ra sức hấp dẫn chết người của nữ nhân thành thục. Do mới vừa động thủ, vùng áo bó sát bộ ngực của nàng bị rách toạc mấy chỗ, để lộ ra bộ ngực bên trong trắng nõn cùng khe ngực sâu khiêu khích, khiến cho Dương Túc Phong không nhịn được dục vọng sôi trào.
Dương Túc Phong tham lam nuốt nước miếng đánh ực, lạnh lùng nói:“Sương đại tiểu thư, không biết tìm ta có việc gì đây?”
Sương Nguyệt Hoa hai mắt sáng quắc trợn tròn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, phảng phất muốn dùng ánh mắt phẫn nộ xé nát hắn, nàng cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của còng tay, cuối cùng mới phát giác dựa vào sức lực của chính mình căn bản không cách nào làm được điều này, nhưng nàng vẫn không chịu cam lòng, biến hóa đủ các loại tư thế muốn rút tay ra khỏi còng, trong lúc giãy dụa, lớp áo thít chặt trên bộ ngực nàng càng rách toạc thêm rộng hơn hé lộ ngày càng nhiều hơn bộ ngực đầy đặn trước mặt Dương Túc Phong.
Cuối cùng, Sương Nguyệt Hoa cũng nhận thức được mọi cố gắng của chính mình đều là phí công vô ích, vận mệnh vẫn bị nắm giữ trong tay gã ác tặc trước mắt này, nhưng nàng vẫn không muốn khuất phục, vẫn hung tợn nói: “Ta phụng mệnh thánh nữ, tới lấy cái mạng chó của ngươi, gian tặc, ngươi chết đến nơi rồi! Ngươi mau thả ta ra, ta còn có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng hơn một chút!”
Sắc mặt Dương Túc Phong vốn bình tĩnh bỗng âm thầm nổi lên một chút biến hóa, tựa hồ đang xung đột co giật kịch liệt, đồng tử của hắn nhất thời co rút lại, trong ánh mắt tựa hồ lóe lên tia đỏ ngầu, một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ngươi đầu phục Ma Ni giáo? Ngươi đầu phục thánh nữ Phương Phỉ Thanh Sương?”
Sương Nguyệt Hoa lạnh lùng nói: “Lúc đầu chính là thánh nữ đã cứu ta khỏi móng vuốt của ngươi, ta đầu nhập vào người thì có gì mà kì lạ......”
Dương Túc Phong tựa hồ ánh mắt trống rỗng, yên lặng không biết đang suy nghĩ gì, nhưng ánh mắt của hắn càng ngày càng đỏ ngầu, Sương Nguyệt Hoa cũng tựa hồ cảm thấy được tình thế không ổn, giống như một con thỏ con đang cô đơn bất lực đứng trước nanh vuốt của một con sư tử......
“Truyền mệnh lệnh của ta, không để một người Đức Lôi Đạt Ngõa nào sống sót, nếu không sẽ theo quân pháp xử trí! Mặt khác, thông lệnh đến các bộ, không cho tiếp nhận bất kỳ thành viên nào của Ma Ni giáo đầu hàng, hễ là đã từng tham gia Ma Ni giáo, hoặc là có lui tới cùng Ma Ni giáo, hết thảy đều giết, không cần lệnh!” Dương Túc Phong rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, khẩu âm bình thản nói, song dù tất thảy những gì nói ra, đều bình thản nhưng từ nay về sau địa khu Mỹ Ni Tư lại gặp phải một màn tinh phong huyết vũ.
Sương Nguyệt Hoa khinh miệt cười nhạt nói: “Ngươi cho rằng mình có thể giết sạch toàn bộ Ma Ni giáo chúng ta hay sao? Ngươi đừng có nằm mơ!”
Dương Túc Phong lạnh lùng nói: “Ta sẽ chầm chậm đi đến đích.”
Sương Nguyệt Hoa muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ cười nhạt một chút, tựa hồ cảm giác được căn bản cũng không cần thiết phải tốn nhiều nước bọt đôi co với Dương Túc Phong.
Ở lầu hai của tòa thành làm sở chỉ huy tạm thời, từ trên nhìn xuống có thể nhìn thấy toàn bộ Đức Lôi Đạt Ngõa đang kêu rên thảm thiết.