Đan Phượng phủ buổi sớm đắm chìm trong ánh nắng chiếu rọi, có vẻ an lành mà yên tĩnh, tất cả mọi chuyện phát sinh tối hôm qua dường như đều đã biến mất, trên đường phố không còn dấu chân quân nhân, hết thảy đều có vẻ im ắng.
Sau khi một đội vận chuyển của Lam Vũ quân đã hoàn thành nhiệm vụ, dựa theo kế hoạch trở vệ Lệ Xuyên phủ, bọn họ chỉ có Mười mấy người cùng với sáu xe ngựa lớn, rất nhiều người đi đường qua lại đều vội vàng liếc mắt nhìn họ một cái, cũng không tạo ra chú ý, quan binh sở thuộc bộ đội binh lính biên phòng của Tần Tiêu Đình chính là phụ trách phòng thủ cửa thành theo thông tiến hành lục soát, rồi cho phép đi qua. Đội vận chuyển rời khỏi Đan Phượng phủ ước chừng hơn mười km, Dương Túc Phong cải trang thành binh lính bình thường ly khai khỏi đội ngũ, mang theo cảnh vệ một mình tiến về phía đông.
Phong cảnh xung quanh Đan Phượng phủ tươi đẹp vô cùng, nhưng mà Dương Túc Phong không có lòng dạ mà thưởng thức. Trèo non lội suối sau hai giờ, Dương Túc Phong liên lạc với đám người Niếp Lãng và Thí Phong suất lĩnh bộ đội, bộ đội rất nhanh theo hướng bắc tiến tới. Hai người đều bị thương trong người, lần trước bị súng bắn ở Cách Lai Mỹ còn chưa khỏi hẳn, chỉ có điều do chiến sự khẩn cấp, bọn họ cũng sốt ruột muốn chiến đấu, Dương Túc Phong liền đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ, để cho bọn họ tiếp tục suất lĩnh bộ đội tham gia chiến đấu.
“Cấp tốc hành quân trong ngày hôm nay là có thể đến Phù Phong phủ rồi.” Thí Phong có chút thở hổn hển nói, sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Túc Phong, bọn họ lập tức từ phụ cận trọng điểm Tích Lôi Sơn vượt qua trọng điểm Tích Lôi Sơn, dọc theo đường đi đều là cấp tốc hành quân, quan quân Lam Vũ quân bao gồm cả hắn đều mệt mỏi, bởi vì Lam Vũ quân mang theo trang bị vũ khí trọng lượng quả thật không nhẹ. Từng chiến sĩ ngoại trừ mang theo vũ khí và đạn dược của bản thân ra, mỗi người còn phải đem theo hai khối đạn Bách kích pháo nữa.
“Theo tin tình báo chúng ta nắm giữ, địch nhân ở trọng điểm Tích Lôi Sơn cũng không biết chúng ta đã rời khỏi trận địa chiến đấu, Phù Phong phủ ở bên đó đại khái càng không ngờ tới được. Tối hôm nay lúc tin tức được đưa tới Mai Cáp Đức, chắc chắn sẽ ngây ra như phỗng.” Trên người Niếp Lãng là hai khẩu súng Mễ Kỳ Nhĩ, đều là để cho những chiến sĩ thân thể không đủ cường tráng mang theo.
Dương Túc Phong gật đầu. Gọi sĩ quan truyền tin đến, bình tĩnh nói: “Nhớ kỹ, lúc nào cũng phải duy trì và liên hệ với trưởng ban tình báo, tùy thời báo cáo tin tức ở Phù Phong phủ cho chúng ta, còn động tĩnh Hồng Cân quân của Ma Ni giáo, ngàn vạn lần không thể khinh thường sơ suất. Hiện nay khoảng cách của chúng ta còn khá xa, phải cần thận gấp bội mới được.”
Sĩ quan truyền tin đáp ứng rời đi, một lát sau đưa tới tin tức tình báo ở trọng điểm Đông Nhật phía trước.
Tình báo là thông qua vô tuyến điện truyền thông tới, chỉ có vài phút đồng hồ mà thôi. Căn cứ theo nhân viên tình báo của Lam Vũ quân, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á ở Tình Xuyên đạo điều động năm vạn quân đội quả thực đã xuất phát. Hơn nữa khoảng cách đến trọng điểm Đông Nhật còn không tới hai ngày, nhưng mà, lộ tuyến của địch nhân hôm nay sớm đã xảy ra biến hóa, bọn họ không trực tiếp tiến tới trọng điểm Đông Nhật, mà lặng lẽ vây thành một vòng lớn. Áp sát trọng điểm Tích Lôi Sơn. Phượng Phi Phi phỏng đoán địch nhân có khả năng là chuẩn bị đánh chiếm trọng điểm Tích Lôi Sơn, sau đó sẽ thuận đường tiến xuống phía Nam, tấn công vào nội địa của Lam Vũ quân, cứ như vậy, trọng điểm Đông Nhật sẽ không còn tác dụng nữa.
Vấn đề phiền toái nhất bây giờ chính là. Trọng điểm Tích Lôi Sơn nằm trong sự khống chế của Mai Cáp Đức, mà một khi hắn đầu nhập vào Lỗ Ni Lợi Á, như vậy trọng điểm Tích Lôi Sơn chắc chắn sẽ rơi vào tay của quân đội Lỗ Ni. Tạo thành thế cục bị động rất lớn cho Lam Vũ quân. Sau khi nhận được tin tức tình báo này, Thí Phong và Niếp Lãng cùng mấy quan chỉ huy liên đội đều không nhịn được có chút do dự, nếu như không nhanh chóng chiếm được trọng điểm Tích Lôi Sơn, như vậy Lam Vũ quân sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Vài cặp mắt nôn nóng bất an đều nhìn vào Dương Túc Phong, từ từ đợi quyết định của hắn. Vô tuyến điện truyền thông đi vào sử dụng, khiến Lam Vũ quân có thể biết được rất nhiều tin tức, nhưng mà lượng tin tức bạo tăng, cũng khiến cho phán đoán và quyết định càng thêm khó khăn.
Dương Túc Phong trầm ngâm trong chốc lát, trầm giọng nói: “Tiếp tục tiến tới. Mục tiêu là Phù Phong phủ.”
Trọng điểm Tích Lôi Sơn có công sự phòng ngự vô cùng hoàn thiện, Mai Cáp Đức lại còn đóng hai liên đội chủ lực ở đó, binh lực hùng hậu vượt quá năm nghìn người, lấy binh lực hiện tại của Lam Vũ quân, trong thời gian ngắn không cách nào có thể đánh hạ được, cường ngạnh tấn công, sẽ chỉ làm chiến sự duy trì lâu hơn, đến lúc đó Lỗ Ni quân đội tới, Lam Vũ quân sẽ hai mặt thụ địch, thậm chí bị vây chặt, phải tránh xảy ra điều này.
Dương Túc Phong và bọn họ đơn giản phân tích một chút, cho rằng chỉ có thể dùng sách lược rút củi dưới đáy nồi, tập kích chớp nhoáng Phù Phong phủ, công kích sào huyệt của Mai Cáp Đức, cấp cho Mai Cáp Đức một cái đả kích, mới có thể đem toàn bộ bố trí của Mai Cáp Đức gây rối loạn. Để đoạt lại sào huyệt của mình, Mai Cáp Đức rất có thể điều động binh lực từ trọng điểm Tích Lôi Sơn quay lại tấn công Lam Vũ quân, như vậy Lam Vũ quân mới có cơ hội nhanh chóng cướp lấy trọng điểm Tích Lôi Sơn.
“Thành bại là ở hành động lần này, mong mọi người cùng nhau cố gắng.” Dương Túc Phong bình thản nói.
Trải qua một ngày một đêm cấp tốc hành quân, Lam Vũ quân đã tới phụ cận Phù Phong phủ, hơn nữa còn bày ra bộ dạng tấn công. Trải qua nghiên cứu sơ lược, năm liên đội binh lực chia làm bốn hướng đồng thời tấn công, trọng điểm tiến công chính là tường thành phòng ngự bạc nhược nhất phía tây. Bách kích pháo tập trung sử dụng, nhưng đội phá hủy vẫn chịu trách nhiệm chỉ huy liên đội phá hủy cửa thành.
Quân phòng thủ của Phù Phong phủ hiển nhiên không ngờ Lam Vũ quân đột nhiên đến đây, có chút kinh hoảng thất thố, bọn họ nghĩ, Lam Vũ quân đơn độc xâm nhập như vậy, vội vàng tập kích, chính là điều tối kị của binh gia, một khi không thể nhanh chóng công hạ Phù Phong phủ, Mai Cáp Đức sẽ triệu tập trọng binh bao vây Lam Vũ quân, dồn Lam Vũ quân vào tử địa. Sau khi trải qua một chút bối rối ngắn ngủi, quân phòng thủ bằng vào thành tường kiên cố cao lớn cùng công sự phòng bị chắc chắn bắt đầu chuẩn bị phản kích, quân phòng thủ của Mai Cáp Đức ở Đan Phượng phủ binh lực vẫn rất hùng hậu, bao gồm liên đội bộ binh đầu tiên mà hắn dựa vào đó để lập nghiệp, mà quan quân phụ trách chỉ huy thành chính là con lớn của hắn – Mai Tư Hải. Mai Tư Hải một bên mở miệng mắng Lam Vũ quân giảo hoạt, một bên dùng bồ câu đưa thư cho phụ thân mình, để hắn nhanh chóng quay trở về chi viện.
Đầu năm mới, Dương Túc Phong đã bắt đầu triển khai kế hoạch của Lâm Bưu nguyên soái “Tứ khoái nhất mạn” liên quan đến huấn luyện chiến thuật, để càng ngày càng thích ứng việc công hạ thành trì. Lần này công hạ Phù Phong phủ rốt cuộc cũng có cơ hội để sự dụng, các bộ đội đều tiến công rất nhanh, các hạng mục công việc cũng rất nhanh được chuẩn bị. Nhưng mà đối với việc lựa chọn vị trí công kích lại có vẻ vô cùng kiên nhẫn và chu đáo.
Phù Phong phủ chính là thông qua vị trí yết hầu Tử Xuyên đạo khu đông bắc của Mỹ Ni Tư, nối liền bên trong và bên ngoài Thiết Bác Lạp Tác sơn mạch, vị trí địa lý hết sức trọng yếu, chính là danh xứng kỳ thật với nơi giao tranh của binh gia. Qua hơn mười năm, mỗi lần dân tộc du mục trên Huyết sắc cao nguyên nam tiến, cơ bản đều bị lính biên phòng Đường Xuyên dựa vào tường thành kiên cố của Phù Phong phủ viện trợ ngăn cản. Tường thành của Phù Phong phủ nơi thấp nhất cũng cao mười thước. Chỗ mỏng nhất cũng dày năm thước, hơn nữa toàn bộ đều sử dụng mấy chục tấn đá hoa cương chất đống lại mà thành, chuyên gia quân sự là Cố Nhược Kim Thang, từng được xưng là Minh Na Tư Đặc Lai của phương đông. Dân tộc du mục kiêu hãn cùng với tốc độ trước mặt tòa thành kiên cố này có vẻ hữu tâm vô lực, mỗi lần đều không làm gì được mà trở về.
Tuy nhiên, Mai Tư Hải cũng không cho rằng lần này có thể may mắn vượt qua.
Bách kích pháo của Lam vũ quân bắt đầu bắn, oanh kích lên quân phòng thủ trên tường thành, đạn pháo rơi xuống nơi trống trải trên tường thành, phát ra tiếng nổ mạnh đơn điệu, cùng với thổ pháo của dân tộc du mục từng sử dụng mà so sánh. Thì nòng súng Bách kích pháo của Lam Vũ quân thoạt nhìn nhỏ hơn nhiều, nhưng mà lúc đạn pháo rơi xuống đám người nổ mạnh, lại nổ cả mảng lớn, ban đầu phía sau tường thành sắp xếp cung tiễn thủ rất tốt nhất thời đều gặp nạn, Mai Tư Hải không thể không hạ lệnh để bọn họ tản ra.
Đồng thời. Gần trăm khẩu súng hạng nhẹ Tiệp Khắc Thức cũng bắt đầu gào thét, từ các mặt áp chế hoạt động của địch nhân trên tường thành, mưa đạn dày đặc của Lam Vũ quân đánh cho quân thủ thành căn bản không ngóc đầu dậy nổi, đạn bắn loạn cũng đả thương không ít người. Các quan chỉ huy liên đội đồng loạt ra lệnh, sớm đã có tiểu tổ phá hủy chuẩn bị chia làm vài đường. Bước nhanh qua trận địa trống trải, đến gần con sông đào bảo hộ thành, bọn họ đem thuốc nổ đặt lên đầu. Bơi qua sông.
Mai Tư Hải đương nhiên phát hiện ra ý đồ phá hủy cửa thành của Lam Vũ quân, nhưng mà không có cách nào ngăn cản được tổ phá hủy đi tới, quân hộ thành của bọn họ trên tường thành căn bản không có cơ hội ngẩng đầu, chỉ có thể đơn giản dùng một chút cung tiễn nghiêng đầu hướng trên trời mà bắn, mong rằng cung tên khi rớt xuống sẽ rơi trúng mục tiêu, song, loại phương pháp này xác suất trúng mục tiêu thật sự quá thấp, bất quá may là có một ít dũng sĩ không sợ chết, bọn họ mạo hiểm đứng lên giữa mưa bom bão đạn của Lam Vũ quân. Bằng tốc độ nhanh nhất khom lưng xuống phía dưới phóng tên, còn có thể lấy được một chút hiệu quả, thỉnh thoảng lại có đội viên tổ phá hủy bị bọn họ bắn chết ở dưới thành, bất quá, bản thân dũng sĩ đó cũng rất nhanh bị súng Tiếp Khắc Thức hạng nhẹ bắn cho máu tươi bay tứ tung, gục đầu trên thành, không còn động đậy được nữa.
Trong Phù Phong phủ một mảnh hỗn loạn, ý thức được tình thế không ổn, Mai Tư Hải bí mật ra lệnh cho người nhà bắt đầu thu thập đồ vật, chuẩn bị theo địa đạo chạy trốn, nhưng mà đối với người nhà của Tiết Phức, hắn ngay cả bắt chuyện cũng không thèm, còn cấp cho bọn họ một một đạo tử lệnh, để bọn họ thủ vững đợi cứu viện. Tiết Tư Khỉ vừa lúc đang ở trong Phù Phong phủ, mặc dù nàng được xưng tụng là người gan lớn tài cao, nhưng cũng bị hỏa pháo hung hãn của Lam Vũ quân hù dọa đến hoa dung thất sắc, nàng nắm chặt trường kiếm, cũng không biết làm thế nào cho phải, ở giữa giao tranh của hai quân, lực lượng cá nhân căn bản là không đáng nhắc tới, đang lúc hoảng sợ, đột nhiên nghe thấy một trận nổ đinh tai nhức óc, cả Đan Phượng phủ phảng phất đều bị run rẩy, bên cửa phía nam thành một đạo hỏa quang phóng lên trời cao.
“Thành bị phá rồi! Thành bị phá rồi!” Không ngừng có người kêu rên thảm thiết.
Thì ra, tiểu tổ phá hủy của Lam Vũ quân cuối cùng cũng đã vượt qua mọi khó khăn, đem bao Hắc Tác Kim tạc dược chất đống phía dưới cửa thành, sau đó cho nổ, sau khi liên tục cho nổ, cửa thành rốt cục cũng nổ tung, dưới hỏa lực của Lam vũ quân yểm trợ lũ lượt tiến vào. Mai Tư Hải nhìn thấy đại thế đã mất, không cần suy nghĩ lập tức đuổi theo người nhà tiến vào địa đạo, quân hộ thành đã không còn chỉ huy nhất thời giống như quần long vô thủ, một mảnh hỗn loạn, khắp nơi trên đường đều là binh lính bối rối.
Tiết Tư Khỉ vừa nhìn thấy không hay, vội vàng chạy về nhà mình, song, trong chiến tranh loạn lạc, nơi nào có thể an toàn chứ?
Dương Túc Phong đi theo Niếp Lãng vào thành từ phía sau, theo cửa thành phía nam mở ra, mấy cửa thành khác trước sau cũng bị nổ tung, Lam Vũ quân từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tấn công vào Phù Phong phủ, đem địch nhân tách thành bốn mảnh, bộ hạ của Mai Cáp Đức đều chỉ có thể từng người chiến đấu, dựa vào kiến trúc kiên cố hai bên đường mà tận lực ngăn chặn bước tiến của Lam Vũ quân, đồng thời tận lực khiến cho bọn hắn bị tiêu hao nhiều nhất.
Hậu quả của cuộc chiến vô cùng tàn khốc, thương vong của Lam Vũ quân cũng không nhỏ, con đường của Phù Phong phủ không phải lần lượt thẳng tắp, mà uốn lượn khúc chiết, thậm chí còn cao thấp gồ ghề bất định, dựa vào kiến trúc, địch nhân còn sót lại trong chiến đấu, không ngừng có chiến sĩ Lam Vũ quân bị ám tiễn của địch nhân làm thương vong, cũng làm cho hận thù của Lam Vũ quân từ từ dâng cao, bọn họ lập tức sử dụng lựu đạn để mở đường, hễ là kiến trúc khả nghi đều bị bọn họ san phẳng. Dương Túc Phong ý thức được việc đem thành thị này toàn toàn phá hủy cũng không có chỗ tốt gì. Muốn ra lệnh ngăn chặn hành vi này thì đã chậm, tất cả kiến trúc Phù Phong phủ trong vòng một đêm bị phá hủy mất hơn hai phần ba.