Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 193: Viễn Giao Cận Công (Thượng)

Khi Dương Túc Phong theo hạm đội A Phương Tác trở về cảng Ni Tư, mới phát hiện đám Phong Phi Vũ đã như kiến bò chảo nóng rồi, đang khắp nơi tìm kiếm tung tích của y. Thuyền lớn thuyền nhỏ ở cảng Ni Tư sắp bị Phong Phi Vũ ép phát điên rồi, mỗi một chiếc thuyền vào cửa cảng đều bị hăn ép đi ra tìm tung tích hoa thuyền của Tiêu Tử Phong.

Trên bến tàu còn có hai người nằm ngoài dự liệu của Dương Túc Phong, một là Lam Sở Yến, còn một người là Tử Duyệt cô nương. Hỏi ra mới biết, Lam Sở Yến từ sau khi Tiêu Tử Phong mang Tiêu Túc Phong đi, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, vì thế cùng lấy một chiếc thuyền khác từ trên hoa thuyền xuống, về thẳng tới cảng Ni Tư, cũng chẳng biết là dùng phương pháp gì, không ngờ lại liên hệ được với Phong Phi Vũ, hơn nữa nhìn bộ dạng tựa hồ Phong Phi Vũ còn biết lời hứa của Dương Túc Phong với Lam Sở Yến. Tử Duyệt cô nương thì đơn thuần là tình cờ tới nơi này, bởi vì nàng có chuyện cần trở về Mỹ Ni Tử một chuyến, nàng ở Cách Lai Mỹ tìm kiếm danh sư y thuật, nhưng không có thu hoạch gì lớn, nghe nói gần đây địa khu Mỹ Ni Tư thu hét rất nhiều nhân tài hướng tới, cho nên nàng cũng muốn tới đó thử vận khí.

Đối với sự xuất hiện của Tử Duyệt cô nương, Dương Túc Phong không nghi ngờ gì là rất thích, từ trong nội tâm y thích cô nương không tính là xinh đẹp lắm nhưng tâm địa thiện lương y thuật tinh thông này. Bất quả Tử Duyệt cô nương có hiểu lầm rất sâu với y, cho nên y cũng không dám biểu đạt ý tứ gì khác, chỉ lễ mạo mời nàng chẩn đoán thương thế của Tiêu Tử Phong.

Nhưng sau khi Tử Duyệt cô nương chẩn đoán xong, câu đầu tiên đã làm Dương Túc Phong lạnh từ đầu tới chân:

- Cô ấy bị thương quá nặng, không thể cứu được nữa.

Dương Túc Phong còn mang theo một tia hi vọng cuối cùng, hàm hồ hỏi:

- Tinh Mộng thạch cũng không thể sao?

Tử Duyệt cô nương lãnh đạm đáp:

- Tinh Mộng thạch cũng chẳng phải là thần tiên, nó bất quá chỉ là một cục đá mà thôi, năng lượng của nó chẳng phải ai cũng có thể cảm nhận được. Nếu là bình thường, Tiêu Tử Phong có thể hấp thụ một phần. Nhưng hiện giờ cô ấy đã là cây đèn cạn dầu, sức lực trên người cô ấy đã gần như không còn nữa. Trước tiên là cô ấy cố luyện võ công của Hải Thiên Phật quốc xung đột cực lớn với võ công của bản thân, làm cho gân mạch trong cơ thể hỗn loạn, tổn thương nghiêm trọng tới bản thân, tiếp đó lại bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cô ấy lại chẳng những không liệu thương kịp thời mà còn mang thương thế nhiều lần động thủ với người ta, làm cho thương thế càng ngày càng nặng. Sau này lại còn ý độ tự huỷ diệt, đem tia sinh cơ cuối cùng của mình kết liễu, tôi chỉ có thể nói là hành vi của cô ấy là tự sát. Nếu không, người bình thường đều chẳng làm như thế.

Lam Sở Yến hết sức đáng thương nói:

- Vậy rốt cuộc tỷ ấy còn hi vọng sống được tiếp nữa hay không?

Tử Duyệt cô nương lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Rất mong manh, cô ấy tựa hồ cũng chẳng thương tiếc gì sinh mệnh của mình, cho dù có thầy thuốc giỏi hơn cũng phí công. Bất quá Tinh Mộng thạch mặc dù không thể làm cô ấy khôi phục lại, nhưng có thể kéo dài mạng sống của cô ấy. Nếu như cô ấy co thể tu dương nửa năm một năm, có lẽ còn có kỳ tích cũng chưa biết chừng.

Dương Túc Phong lập tức soạn một bức thư cho Phượng Thái Y, đồng thời khẩn cầu Tử Duyệt cô nương tiện thể đưa Tiêu Tử Phong về địa khu Mỹ Ni Tư, an bài nàng tĩnh dưỡng ở Đan Phượng hành cung trong Đan Phượng phủ, giao cho Na Tháp Lỵ phục trách săn sóc. Đan Phượng hành cung có cơ sở thiết bị sinh hoạt hoàn thiện, lại là vùng đất may mắn trong truyền thuyết có phượng hoàng bay lên, cũng có lẽ thực sự có kỳ tích chưa biết chừng.

Tử Duyệt cô nương gật đầu nhận lời, Lam Sở Yến cũng theo nàng cùng trở về Mỹ Ni Tư.

Bên này chuyện của Tiêu Tử Phong còn chưa xử lý xong, bên kia hạm đội của A Phương Tác đã sốt ruột muốn ra khơi rồi. Trong quan niệm của tên hải tặc trẻ xăm trổ toàn thân này, lãng phí thời gian ở trên lục địa là không thể tha thứ, dù đó chỉ là một phút.

Dương Túc Phong chia cho hạm đội của A Phương Tác ba trăm khẩu súng trưởng Mễ Kỳ Nhĩ, ba mươi khẩu súng lục K54, mười khẩu bách kích pháo. Mỗi khẩu súng trường trang phối bị với ba trăm viên đạn, mỗi khẩu súng lục phối bị với năm mươi viên đạn, mỗi khẩu bách kích pháo phối bị với sau mươi viên đạn pháo, ngoài ra còn vận chuyển lên thuyền năm mươi rương lựu đạn, đồn thời an bài người tiến hành huấn luyện thao tác cơ bản cho thủy thủ trên thuyền. A Phương Tác hiển nhiên không quá quan tâm, với y, mấy loạn đao búa đánh cận chiến càng thích hợp với tính máu me của hắn hơn. Bất quá những thủy thủ chính mắt nhìn thấy Nam Hải Thập Tam Lang bị một phát súng bắn chết lại hết sức thích thù với những thứ vụ khí mới này. Bọn họ dưới sự chỉ đạo của quan binh quân Lam Vũ triển khai huấn luyện nghiêm túc trong thời gian ngắn, tới khi cơ bản sử dụng thuần thục những vũ khí này mới thôi.

Vì để loại bỏ vấn đề máu khó đông khi đi biển lâu ngày, Dương Túc Phong còn điều đến một lượng nước canh ép được chiết xuất đặc biệt, mỗi ngày chỉ cần lấy ra một ít pha vào trong nước, cho mỗi thuyền viên uống vào, sẽ đủ hiệu quả phòng ngừa bệnh máu khó đông. A Phương Tác đối với lễ vật này hiển nhiên nhiệt tình hơn xa chỗ vũ khí kia, xem ra hắn đã sớm chuẩn bị đi lâu ngày rồi, chính vì bệnh máu khó đông mà phiền não, mơ hồ A Phương Tác đã tiết lộ mục đích của mình, đó chính là chuẩn bị tới hải vực Sở La Môn nơi được xưng là thiên đường hải tặc để “đi săn”. Cho nên Dương Túc Phong cũng thừa cơ nhờ hắn giúp tìm tung tích của Đặc Lan Tư Khắc, A Phương Tác luôn miệng nhận lời.

Mắt nhìn theo hạm đội của A Phương Tác rời khỏi cửa cảng Ni Tư, Phong Phi Vũ tiến lại báo cáo, nói có một nhân vật thần bí thỉnh cầu được gặp mặt Dương Túc Phong, người đó không nói tên của mình, chỉ nói mình đến từ vương quốc Tô Khắc La, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp một mình Dương Túc Phong. Phong Phi Vũ đã cẩn thận điều tra lai lịch của người này, nhưng thu hoạch không được nhiều, thời gian hắn xuất hiện ở cảng Ni Tư không dai, hẳn đúng là đến từ vương quốc Tô Khắc La, nhưng không biết có quan hệ với Tô Khắc La mấy ngày trước ám sát Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hay không.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tập trung hai mươi vạn binh lực ở biên giới Tô Khắc La, nhằm vào Tô Khắc La như hổ đói nhìn mồi. Hiện giờ Dương Túc Phong đã khống chế chính cục của Cách Lai Mỹ, như Tô Khắc La phái người tới liên kết cũng là chuyện nắm trong dự liệu. Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, bằng hữu của kẻ địch là kẻ địch, mà kết giao xa tấn công gần cũng là quy tắc lịch sử mãi mãi không đổi.

Dương Túc Phong gật đầu:

- Mời hắn tới, lát nữa ta sẽ gặp hắn.

Sứ giả của Tô Khắc La là một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, vóc người rất gầy, tự xưng là Tô Phi Mã Cát, chính là đường thúc của Tô Phỉ Thái Vi nữ vương Tô Khắc La. Đối với xưng hô của Tô Phỉ Thái Vi, Dương Túc Phong tỏ ra rất hoang mang, bởi vì có người gọi nàng là vương hậu, mà lại có người gọi nàng là nữ vương, nhưng nếu như bỏ qua một bên cách xưng hô đó, nàng kỳ thực chỉ là một nữ nhân độc thân mà thôi. Tô Phỉ gia tộc là gia tộc lớn nhất có thực lực nhất trong vương quốc Tô Khắc La, nhưng thời gian bọn họ chấp chưởng chính quyền vương quốc Tô Khắc La không tới mười năm.

Vương quốc Tô Khắc La kỳ thực do ba dân tộc tạo thành, lần lượt là Tô tộc, Khắc tộc, La tộc. Ba dân tộc đều có sở trường riêng, trong nước từng có câu nói thế này “nữ nhân của Tô tộc, thợ thuyền của Khắc tộc, chiến sĩ của La tộc”. Vương quốc Tô Khắc La chính là thể hỗn hợp của ba dân tộc, dựa theo ước định, ba dân tộc thay phiên nhau chấp chính, mỗi dân tộc chưởng quản mười năm, hiện giờ vừa vặn là lúc Tô tộc nắm chính quyền.

- Tô Phỉ Mã Cát đại nhân, xin thay ta chuyển lời hỏi thăm tới nữ vương bệ hạ, đối với phương danh của nữ vương, ta đã được nghe danh từ lâu rồi.

Dương Túc Phong mỉm cười nói, ra hiệu Tô Phỉ Mã Cát tự nhiên không cần câu nệ. Sự thực thì đối phương đã làm thế từ trước rồi.

- Dương công tước đừng khách khí, tôi từng du học bốn năm tại Ni Lạc Thần Kinh, có tình hữu nghị bàn bè với Chu Đức Uy đại nhân thuộc hạ của công tước, tôi nghĩ tôi không cần phải khách sáo nữa rồi.

Tài ăn nói và phong phạm ngoại giao của Tô Phỉ Mã Cát thực sự hơn Dương Túc Phong rất nhiều, hoặc có lẽ mỗi vị quan ngoại giao đều rất chú trọng phong độ. Dương Túc Phong phải thừa nhận bản thân ở phương diện này còn rất kém, nếu như là Tài Miểu Miều thì đã tốt rồi.

Tô Phỉ Mã Cát kể lại chuyện khi cùng học với Chu Đức Uy, tình cảm của hai người vô hình trung kéo gần thêm rất nhiều. Nói một hồi lâu những lời khách khí ngoại giao, cuối cùng mới chuyển tới đề tài chính lần này Tô Phỉ Mã Cát tới vương quốc Cách Lai Mỹ, chính là tự thân chủ trì hành động ám sát Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lần trước, chỉ đáng tiếc thất bại trong gang tấc, vô công trở về còn tổn thất mấy tinh anh. Nhưng cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um, ông ta vừa vặn chứng kiến chính quyền vương quốc Cách Lai Mỹ thai đổi. Tướng quân Ô Mạn Lặc Tư vốn cao cao tại thượng không tới một tháng đã bị đánh bại hoàn toàn, mà nhân vật chủ trì đằng sau, không ngờ lại là Dương Túc Phong vô danh tới tời địa khu Cách Lai Mỹ. Vì thế không đợi Tô Phỉ Thái Vi chỉ thị, Tô Phỉ Mã Cát liền quyết định tự mình làm chủ, tới liên kết với Dương Túc Phong cùng chống lại Ai Đức Tư Đặc La Mỗ.

Đương nhiên những lời lẽ ngoại giao của Tô Phỉ Cát Mã hết sức bùi tai, hơn nữa không hề tiết lộ tin tức Tô Khắc La bức thiết cần sự hỗ trợ của quân Lam Vũ, trong lời nói của ông ta, cùng nhau chống lại Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thu được rất nhiều lợi ích, Cách Lai Mỹ chắc chắn được nhiều hơn Tô Khắc La rất nhiều, hơn nữa dục vọng xâm chiếm Cách Lai Mỹ của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hơn xa với Tô Khắc La. Nếu như quân Lam Vũ không chủ động phát động công kích, như vậy sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, tới lúc đó cả Cách Lai Mỹ sẽ bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nuốt chửng. Tốt nhất là quân Lam Vũ lập tức xuất binh Nạp Tư Lôi Đặc, sau đó đánh thẳng tới Tinh Tinh hạp, chiếm lấy địa khu Ca Tư Lạp, tiêu diệt toàn bộ quân đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, như vậy thiên hạ sẽ thái bình.

Dương Túc Phong nhíu mày, càng nghe càng thấy khó chịu, vốn y cho rằng sứ giả của Tô Khắc La chỉ thỉnh cầu mình gia tăng viện trợ với Tô Khắc La mà thôi, không ngờ đối phương bày ra tình hình tá đao sát nhân, khơi lên chiến tranh giữa mình và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Bất qua bề ngoài y không lộ vẻ gì khắc thường, chỉ hờ hững nói:

- Tô Phỉ Mã Cát đại nhân, xin giới thiệu qua một chút về tình hình vương quốc Tháp Lâm và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ta không hiểu chuyện này lắm.

Tô Phỉ Mã Cát giới thiệu, vương quốc Tháp Lâm nằm ở trung tâm liên bang La Ni Tâ Á, trong nước rất nhiều đồi núi, đất trồng rất ít, dân cư đói khổ, dân phong bưu hãn, hơn nữa trộn lẫn nhiều dân tộc khác nhau, thường dẫn tới mâu thuẫn xung đột, tranh đấu với nhau làm người Tháp Lâm quen với chiến tranh. Ngược lạo cảm thấy hòa bình là điều khó mà tin nổi, điều này làm cho cái quốc gia vốn bất thường này trở thành khởi nguồn chiến tranh của liên bang La Ni Tây Á.

Từ kinh tế mà nói, vương quốc Tháp Lâm là nghèo nhất, tổng sản lượng quốc dân thậm chí ngay cả vương quốc nhỏ nhất An Lai cũng không sánh bằng. Trừ địa khu duyên hải phía nam ra, những đia khu khác quả thực là đất cằn ngàn dặm, Nhưng nói về mặt quân sự, vương quốc Tháp Lâm lại là mạnh nhất, bởi vì nó có tới tận ba mươi vạn quân chính quy, trong đó bao gồm bộ đội kỵ binh vượt quá bốn nghìn người, hơn nữa lượng lớn lực lượng vũ trang tư nhân của các dân tộc, mặc dù lực lượng vũ trang tư nhân của những dân tộc này không thể sánh bằng quân chính quy, nhưng số lượng đông đảo, hơn nữa quen thuộc địa hình, cũng hết sức đau đầu.

Hai mươi năm trước, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn là một quan quân nhỏ của quân đội Tháp Lâm, nhưng khi đó quốc vương Tháp Lâm bắt đầu chuẩn bị diệt trừ lực lượng vũ trang tư nhân trong nước. Trong đoạn thời gian đó Ai Đức Tư Đặc La Mỗ biểu hiện trọn vẹn tài hoa của bản thân, đối với những lực lượng vũ trang tư nhân kia chọn phương pháp đồng thời tiến hành trấn áp và hợp nhất. Sự giáo hoạt và máu lạnh của y làm y rất nhanh làm ra được thành tích để người ta chú ý, chiếm được sự khen ngợi của quốc vương Tháp Lâm lúc bấy giờ. Quân hàm và chức vụ không ngừng thăng tiến tột bậc, sau này không ngờ ngồi lên vị trí tổng tư lệnh lục quân vương quốc Tháp Lâm. Một năm sau, quốc vương băng hà, ông ta không con không cái, đem vương vị truyền thẳng cho Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ, nhưng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ kiên quyết cự tuyệt tiếp nhận vương vị, chỉ chấp nhận lấy thân phận đại tướng quân cai quản vương quốc Tháp Lâm.

- Đừng nghĩ rằng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không giết quốc vương, mà cho rằng y là người lương thiện. Sự thực, sau khi quốc vương qua đời, tất cả họ hàng và những người có quan hệ với quốc vương đều bị y bí mật xử lý, mặc dù y không phải là quốc vương. Nhưng so với quốc vương còn độc tài hơn, bất kỳ người nào phản đối y chỉ có một con đường chết. Quốc vương còn cần phải tuân thủ giao hẹn với dân chúng, không dám làm bừa. Nhưng đại tướng quân thì hoàn toàn không cần, hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.

Tô Phỉ Mã Cát hầm hầm nói.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có toàn bộ lực lượng vũ trang của vương quốc Tháp Lâm, bộ đội tinh nhuệ của y chính là khô lâu kỵ binh và võ sĩ giáp trụ. Vương quốc Tháp Lâm vốn rất nghèo khó, nhưng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn muốn dốc binh đi gây chiến, chắc chắn làm quốc gia bần cùng này càng thêm bần cùng. Nhưng mà dưới chính sách chuyên chế của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, người dan nơi đó cũng chỉ đành sống trộm qua ngày mà thôi.

Dương Túc Phong suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói:

- Ta muốn biết, rốt cuộc Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ điều động bao nhiêu bộ đội từ địa khu Ca Tư Lạp?

Tô Phỉ Mã Cát nói chắn chắn:

- Hai vạn kỵ binh khô lâu và ba vạn bộ binh.

Dương Túc Phong mắt sáng quắc nhìn ông ta, chậm rãi nói:

- Ông chắc chứ?

Tô Phỉ Cát Mã thoáng qua một tia khinh thường, chớp mắt đã biến mất, lập tức ưỡn thẳng người, ngạo nghễ nói:

- Ta đương nhiên là chắc chắn, Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ tập trung ở Ca Tư Lạp hai mươi vạn quân đội, chúng tôi có thể lơ là sao? Tôi dám nói, trên thế giới này, hiểu Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhất, không phải là nữ nhân buổi tối ngủ bên người y, mà là nữ vương của chúng tôi, chỉ cần y còn tồn tại ngày nào, ngày đó chúng tôi ăn không ngon ngủ không yên. Nhất cử nhất động của y chúng tôi sao có thể bỏ qua.

Dương Túc Phong gậ đầu, nghĩ kỹ một hồi, mới chậm rãi nói:

- Tô Phỉ Mã Cát đại nhân, xem như điều kiện hợp tác giữa hai bên, ta có một thỉnh cầu, không biết ông có thể thay thế nữ vương bệ hạ nhận lời với ta?

Tô Phỉ Mã Cát thận trọng nói:

- Ta phải biết được thỉnh cầu của ngài mới có thể quyết định.

Dương Túc Phong nói rõ ràng từng chữ một:

- Ta muốn mời các vị đình chỉ mọi hành động chi viện cho Thái Dương thần giáo.