Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 190: Biển Lớn Mênh Mông (Thượng)

Không biết từ bao giờ, biển Ni Tư đã trở nên ảm đạm, trên mặt biển dần dần nổi lên chấm sáng. Màn đêm xuống rồi, nhưng mà trong phòng vẫn một mảng đen kịt, không ai muốn cử động. Tiêu Tử Phong lặng lẽ ngồi yên tị chỗ, phảng phất như đã thành tượng gỗ vậy, như y thức đã rời khỏi thân thể, không biết đã trôi vào góc của thế giới nào rồi. Trong lòng Dương Túc Phong cũng cảm xúc hỗn loạn, không ngờ trước mặt Tiêu Tử Phong làm ra chuyện hoang đường như vậy, đúng là khó tưởng tượng, sợ rằng ngay cả bản thân cũng không cách nào dự l đạo, anh danh một đời thế là bị hủy rồi.

Hiển nhiên, căn phòng này lẽ tất nhiên là cấm địa của Tiêu Tử Phong, cho nên trừ Lam Sở Yến ra, không một ai khác dám tiến vào. Dự liệu tới quái bệnh của Tiêu Tử Phong, thì đây là điều đương nhiên, Lam Sở Yến đã đi ra ngoài hai ba giờ rồi, rốt cuộc nàng đi đâu làm gì rồi?

Dương Túc Phong đang hồ nghi, đột nhiên nhìn thấy phía cửa chiếu tới một đường sáng, Lam Sở Yến lại nhẹ nhàng gõ cửa tiến vào. Lần này trong tay nàng không có thứ gì, nhưng nàng đã thay một bộ trang phục tựa hồ muốn đi xa, trong tay còn xách một chiếc vali nhỏ.

Tiêu Tử Phong phản ứng còn nhanh hơn Dương Túc Phong, ý thức phiêu du bên ngoài lập tức tỉnh táo trở lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi sốt ruốt cho y làm cái gì? Sợ ta giết y sao?

Lam Sở Yến lắc đầu đáp:

- Không phải.

Trong lúc núi chuyện, Lam Sở Yến đã nhẹ nhàng thắp sáng ngọn nến không khói trong phòng, ánh đèn nhu hòa nhè nhẹ rưới đầy mỗi góc trong phòng. Tiêu Tử Phong tựa hồ có chút không dám tiếp xúc với ánh mắt của Dương Túc Phong, mà Dương Túc Phong cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, vừa rồi việc xấu của mình khẳng định cũng bị nàng nhìn rõ ràng rồi.

Bất quá hai người rất nhanh đều phát hiện, thấn sắc của Lam Sở Yến không ngờ lại có chút hoảng hốt, đây đúng là chuyện làm người ta kinh ngạc. Dương Túc Phong thì không cần nói nữa, từ lúc tiếp xúc với nàng tới nay chưa hề thấy qua nàng lại còn có loại thần sắc này, với tính cách trầm tĩnh lãnh khốc của nàng, chuyện có thể dọa được nàng khẳng định là không phải tầm thường.

Nghĩ tới đây, Dương Túc Phong không kìm được đứng bật dậy, thò đầu nhìn ra biển Ni Tư bên ngoài.

Tiêu Tử Phong khẽ nhíu mày, hàng mi mảnh dài gần như cong lên, ngữ khí bất mãn mang theo một tia trào phúng lạnh lùng nói:

- Có chuyện gì? Trời sập xuống rồi sao? Hay là Lam nhị tiểu thư của chúng ta lạo gặp phải một anh chàng hữu tình.

Lam Sở Yến lắc đầu, ép thấp giọng nghiêm túc nói:

- Chúng tôi phát hiện bóng dáng Nam Hải Thập Tam Lang, y ở ngay trong cảng Ni Tư, hiện giờ đang tìm kiếm tung tích của chúng ta, muội dự tính y rất nhanh sẽ theo kịp rồi.

Sắc mặt Tiêu Tử Phong tức thì trở nên nhợt nhạt vô cùng, nhợt nhạt tới mức như băng tuyết trên Thiên Sơn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Bầu ngực tức thì rung rinh kịch liệt, cặp vú cao vút phảng phất như muốn xé áo nảy ra, bày ra mị lức làm người ta không thể kiềm chế.

Dương Túc Phong cũng hơi chấn kinh.

Nam Hải Thập Tam Lang!

Nam Hải Thập Tam Lang Chu Hữu Lệ không ngờ lại xuất hiện ở đây?

Lam Sở Yến nhìn Dương Túc Phong đầy lo lắng, khẽ gật đầu ấn chứng hoài nghi của y.

Thần sắc của Tiêu Tử Phong tựa hồ có chút phẫn nộ, lại tựa hồ có chút bi ai, các loại tình cảm phức tạp đan xen trên khuôn mặt trắng muốt như ngọc, cuối cùng ngưng kết thành thành sắc thái mông lung không thể phân biệt, lẩm bẩm nói với bản thân:

- Chu Hữu Lệ… rốt cuộc y muốn thế nào?

Trong khoảng thời gian ngắn đó, Tiêu Tử Phong như đã hoàn toàn chìm vào trong trạng thái thất thần.

Dương Túc Phong hít một hơi, nhíu mày hỏi:

- Nam Hải Thập Tam Lang ở đây làm gì?

Lam Sở Yến lặng lẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

- Tôi nghĩ lần này hẳn là Cung Tử Yên đem tin tức tiết lộ cho y. Ôi, sớm không đến, muộn không đén, lại cứ đến vào lúc này, đúng là muốn chết mà.

Dương Túc Phong kinh ngạc nói:

- Y muốn gây chuyện bất lợi với các cô sao?

Lam Sở Yến giọng lạnh lùng:

- Không, y chỉ khốn khổ quấn chặt lấy Tiêu Tử Phong.

Dương Túc Phong trầm tư gật đầu, bất quá còn không hiểu lắm chuyện là thế nào.

Lam Sở Yến lặng lẽ kéo tay y, hạ thấp giọng nói:

- Mau theo tôi.

Dương Túc Phong nhìn qua Tiêu Tử Phong, nhưng thấy nàng hoàn toàn không chú ý tới mình.

Lam Sở Yến kéo Dương Túc Phong đi ra khỏi phòng, chỉ nhìn thấy giữa trời biển hòa cùng một màu, hoa thuyền đang cấp tốc rời khỏi bờ biển. Trong tầm mắt cảng Ni Tư ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất hút, những chiếc thuyền xung quanh hoa thuyền cũng ngày càng ít đi, hẳn là hoa thuyền đã đi lệch khỏi quỹ đạo hàng hải đúng đắn, phán đoán sơ qua phương hướng, hiện giờ hẳn là đi về phía đông. Bất quá lúc này gió đông bắc đang thổi, con thuyền phải đi theo hình zic zắc vì thế mà tốc độ không cao.

Lam Sở Yến dẫn Dương Túc Phong một khoang thuyền phía dưới cùng, trong khoang thuyền khắp nơi là nhưng đồ tạp nham, bất quá ở phía cuối mút có sáu chiếc thuyền nhỏ. Mỗi chiếc thuyền nhỏ chỉ có thể ngồi được sáu bảy người, thuyền nhỏ chỉ có một cột buồm nho nhỏ, còn có bốn cái mái chèo, hẳn là chuẩn bị dùng khi hoa thuyền vạn nhất bị chìm cần phải chạy nạn. Lam Sở Yến cũng không nói nhiều, đem dây thừng cố định thuyền cởi ra, ý định đẩy một chiếc thuyền nhỏ vào trong nước biển.

Dương Túc Phong vừa giúp đẩy thuyền, vừa bực bội hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì đây? Vì sao cái tên Nam Hải Thập Tam Lang lại dẫn tới sự khủng hoảng nhu vậy? Y chẳng phải là một trong tứ đại công tử sao? Cô chẳng phải nói y tới tìm Tiêu Tử Phong gây phiền phức sao? Sao ngược lại chúng ta phải chạy nhanh hơn?

Lam Sở Yến cười khổ nói:

- Y đúng là một trong tứ đại công tử, bất quá y càng là một tên điên. Đúng là y tới tìm Tiêu Tử Phong, nhưng người bên cạnh Tiêu Tử Phong đều sẽ chết rất thảm, nhất là nam nhân bên cạnh Tiêu Tử Phong.

Dương Túc Phong nửa tin nửa ngờ:

- Kẻ điên?

Lam Sở Yến khẽ thở dài một hơi, chua sót bất đắc dĩ nói:

- Đúng thế, Nam Hải Thập Tam Lang là một tên điên, nếu như chẳng phải y là tên điên, tôi còn có thể nghĩ biện pháp đối phó với y. Nhưng y đúng là một tên điên không hơn không kém, nên tôi chẳng có cách nào nữa, nếu ngài muốn biết, vậy tôi sẽ kể qua cho ngài một chút.

Nam Hải Thập Tam Lang tới tư Nam Hải Chu gia Chu Nhai châu của nước Nhược Lan.

Nam Hải Thập Tam Lang si mê Tiêu Tử Phong tới chết mới thôi.

Vị được liệt danh một trong tứ đại công tử Nam Hải Thập Tam Lang này từ nhỏ yếu ớt lắm bệnh, bị cao nhân chẩn đoán là không thể tập võ. Cho nên Nam Hải Chu gia một trong bảy đại thế gia võ lâm chịu đủ sự hành hạ huynh đệ tỷ muội, bao gồm cả phụ mẫu của y trong đó. Chẳng một ai thương hai y, y mặc dù có huyết thống Nam Hải Chu gia, nhưng chẳng khác gì một đứa bé mồ côi, sự sống chết của y chẳng ai để ý. Thường ra ngoài tới mười ngày nửa tháng cũng chẳng ai để ý.

Nhưng bắt đầu từ năm mười ba tuổi, Nam Hải Thập Tam Lang đột n hiên như có thần trợ giúp, không biết từ đâu học được một thân kiếm thuật hoành hành thiên hạ, uy chân võ lâm. Kiếm thuật của y quỷ dị đa đoan biến hóa khó lường, chỉ luận riêng kiếm thuật mà nói, trừ Thính Triều Các của Phổ Đà Sơn Hải Thiên Phật quốc ra, thì không ai bì kịp. Nhưng thần trí của y cũng vào lúc kiếm thuật lô hỏa thuần thanh chìm vào trạng thái hỗn loạn, không phân được hắc bạch thị phi, chỉ cần có người xuất kiếm trước mặt y, đều bị y coi là kẻ địch mà đuổi cùng giết tận. Bên trong đó rất bất hạnh là bao gồm cả mấy vị huynh đệ của y, bọn họ chỉ vì rút kiếm trước mặt y mà bị y chém thành hai nửa, đệ tử hậu bối của Nam Hải chu gia vì nguyên nhân này mà gần n hư chết một nửa dưới kiếm của y, cuối cùng y bị trục xuất khỏi Nam Hải Chu gia.

Sau khi Nam Hải Thập Tam Lang bị đuổi khỏi Nam Hải Chu gia, một mình hoành hành giang hồ, người dùng kiếm trong thiên hạ không ai chống nổi. Sau này Nam Hải Chu gia suy lạc, thậm chí hoàn toàn không còn gượng dậy nổi, muốn tìm y vệ để khôi phục hùng phong, kết quả căn bản không cách nào tim được tung tích của y. Thậm chí có người nói y chết rồi, nhưng sự thật thì y một mực quấn lấy Tiêu Tử Phong không tha. T Tử Phong đi tới đâu, y liền theo tới đo, nhưng ngay cả Tiêu Tử Phong cũng không biết, rốt cuộc Nam Hải Thập Tam Lang muốn thế nào ở mình. Nam Hải Thập Tam Lang thần trí không tỉnh táo, nhưng võ công lại cực kỳ lợi hại, Tiêu Tử Phong khi ở vào trạng thái tốt nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với y, thoát thân bỏ đi. Mà lúc này tỷ ấy có bệnh trên người, nào còn có cơ hội chống lại.

Đột nhiên Dương Túc Phong lòng có linh cảm, quay ngoắt đầu lại, không ngờ Tiêu Tử Phong cũng đã lặng lẽ xuất hiện ở đáy thuyền. Nàng vẫn trang phục màu đen, hai tay khoanh hờ trước ngực, nhìn qua giống một u linh cô độc mà tịch mịch.

Nhìn thấy nàng xuất hiện, trong mắt Lam Sở Yến không ngờ lại có chút vẻ thương hại, bất quá rất nhanh phản ứng lại, không hề để ý tới nàng, mà tiếp tục chuẩn bị đưa thuyền xuống biển.

- Lam Sở Yến, ngươi ra khỏi đây.

Tiêu Tử Phong lạnh lùng nói, giọng nói nghe hết sức cừng nhắc, nhưng lại mang theo ngữ khí không thể kháng cự.

Lam Sở Yến nhìn nàng một cái nhưng không đáp lời.

- Lam Sở Yến, ngươi mau ra khỏi đây.

Tiêu Tử Phong lại lần nữa lạnh lùng nói, thân ảnh đột nhiên phiêu động, sợi thừng đen từ trong ống tay áo cuốn ra, vô thanh vô tức bắn tới dưới chân Lam Sở Yến.

Lam Sở Yến vội vàng rút một thanh trùy thủ, ngồi xổm xuống, cắm sợi dây thừng màu đen lên sản thuyền. Tiêu Tử Phong cười khánh kách quái dị, chớp mắt đã tiếp cận bên người Lam Sở Yến, ngón tay thon thon mang theo móng tay dài bóp lấy yết hầu Lam Sở Yến, chỉ cần khẽ dùng một chút sức, móng tay của nàng tập tức đủ cắt đứt cổ hỏng Lam Sở Yến.

Lam Sở Yến không nói gì, cũng không làm gì, tất cả động tác trong chớp mắt như ngừng lại.

Tiêu Tử Phong khẽ cười lạnh một tiếng, chính đang muốn nói gì, đột nhiên biến sắc mặt, nổi lên từng trận đỏ sậm, vội vàng quay đầu lại, tiếp đó nghe thấy trong cổ họng nàng bật ra một tiếng rên, phun ra một ngụm mái. Ngón tay bóp lấy yết hầu Lam Sở Yến cũng không tự chủ được buông ra.

Lam Sở Yến lùi lại mấy bước, thở dài nói:

- Tỷ luôn hiếu thắng.. nhưng tỷ càng hiếu thắng, bản thân càng bị thương nghiêm trọng… cớ gì phải khổ thế? Chẳng lẽ tỷ không quý trọng mạng sống của mình như vậy sao?

Tiêu Tử Phong quay đầu lại, trên cánh môi trắng bệch như giấy mang theo từng chấm máu đỏ tươi, còn có những giọt máu đứt quãng nhỏ lên sàn thuyền, nhìn mà giật mình. Nàng không nói, chỉ dùng ánh mắt âm lãnh lạnh lùng nhìn Lam Sở Yến.

Lam Sở Yến cười khổ, chậm rãi nói:

- Được rồi, tỷ đi đi.

Bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng huýt dài phảng phất như thủy triều vọt lên, tiếng cười cao vút mà kéo dài, quét qua cả biển Ni tư. Tiếng cười làm biển Ni Tư cuộn sóng. Biển Ni Tư bình lặng tức thì dần dần sôi trào, Lam Sở Yến và Tiêu Tử Phong sắc mặt đại biến, kinh hãi không thôi.

Nam Hải Thập Tam lang tới rồi.

Trong lòng Dương Túc Phong cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù đối với võ công y không hiểu mấy. Nhưng cũng nghe ra được, tên Nam Hải Thập Tam Lang này thật quá phô trương rồi, trong tất cả những người mình gặp qua, võ công cao nhất cũng chính là y. Ngay cả đám người Phương Phi Thanh Sương sợ là cũng kém y một khoảng không nhỏ, chẳng trách mà Tiêu Tử Phong cũng kiêng kỵ như vậy.

Nghĩ tới đằng sau phong quang của Tiêu Tử Phong còn lúc nào cũng bị một tên điên như vậy quấn lấy, có lẽ cuộc sống của nàng cũng khổ không nói lên lời.

Từ khe cửa sổ hẹp nhìn ra, dưới ánh trăng trong mát, chỉ nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ đón gió phá sóng hướng phía hoa thuyền lướt nhanh tới. Hoa thuyền mặc dù đã trương căng buồm, tiến tới hết tốc lực, nhưng chiếc thuyền nhỏ kia cùng lao tới như mũi tên, khoảng cách giữa đôi bên đang chầm chậm rút ngắn. Trên đầu chiếc thuyền nhỏ đứng một người, người đó phong thái như ngọc, dáng vẻ tiêu sái, hẳn chính là Nam Hải Thập Tam Lang rồi.

- Đám khốn kiếp này! Sao lại đi ngược gió?

Tiêu Tử Phong đột nhiên phẫn nộ quát, sau đó rời đi.

Chóc lát sau, hoa thuyền bắt đầu đổi hướng đi, vốn đi về phía đông bắc đổi thành tây nam, dựa vào ưu thế gió đông bắc, tốc độ hoa thuyền ngày càng nhanh, rốt cuộc cũng bỏ chiếc thuyền nhỏ lại ở đằng sau, mỗi lúc một xa, cuối cùng biến mất không thấy nữa. Nhưng tiếng hú vẫn từ xa xa truyền tới, ước chừng tới tận nửa tiếng sau mới biến mất.

Tiêu Tử Phong thả chiếc thuyền nhỏ xuống, lạnh lùng nói:

- Công tước đại nhân, làm phiền ngài cũng lên đi.

Dương Túc Phong và Lam Sở Yến đều kinh hãi, Lam Sở Yến kêu lên thất thanh:

- Vì sao? Y không thể đi theo tỷ được!

Tiêu Tử Phong đột nhiên phát ra tiếng cười thê lương, trong mắt ánh lên vẻ ác động, hung dữ nói:

- Lam Sở Yến, thứ ta không có được ngươi cùng chớ mơ có được! Y là do ta mời lên thuyền, tự nhiên phải do ta tiễn đi.

Lam Sở Yến rít lên một tiếng quái dị, huơ ống tay áo dài nhào tới Tiêu Tử Phong, nhưng Tiêu Tử Phong đá mạnh một cước dưới sườn của nàng. Lam Sở Yến lập tức vang ra, lăn mấy vòng trên mặt đất mới miễn cưỡng đứng vững được. Một cước này của Tiêu Tử Phong không chút lưu tình, đá cho Lam Sở Yến miếng trào đầy máu tươi.

Lam Sở Yến lau máu bên khóe miệng, quát lên:

- Tiêu Tử Phong, bản thân ngươi không muốn sống thì thôi, vì sao còn muốn kéo theo y?

Tiêu Tử Phong cười khẽ:

- Vì ta thích.

Lam Sở Yến vừa gấp vừa giận, A một tiếng, phun ra một ngụm máu, hai tay ôm lấy cổ hỏng, muốn nói nhưng nói không ra nữa. Đột nhiên, nàng bị cơn giận bốc lên đầu, không ngờ hai mắt trắng dã, phịch một tiếng ngã vật xuống đồ đồ.

Tiêu Tử Phong cười lạnh lùng, cổ tay khẽ khàng xoay đi, sợi thừng màu đen đem Dương Túc Phong đang hoang mang chẳng hiểu thế nào léo lên chiếc thuyền nhỏ, sau đó lại dùng sức đẩy một cái. Chiếc thuyền nhỏ thuận thể rơi vào biển rộng. Gió đông bắc ù ù thổi qua, tốc độ hoa thuyền như ngựa hoang thoát cương, hoa thuyền càng đi càng xa, khoảng cách với chiếc thuyền nhỏ cũng ngày một dài, cuối cùng toàn bộ biết mất tăm tích.

Biển trời mịt mù, chỉ có ánh trăng trong mát trên trời, trên mặt biển chỉ có một chiếc thuyền nhỏ cô độc, trên thuyền có hai con người cô độc.