Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 161: Hổ Khấu Đào Tâm (Thượng)

Ni Tư cảng đêm khuya, vô cùng tĩnh lặng.

Lúc mười giờ tối, Dương Túc Phong lặng lẽ tiêu sái một mình đi trên đường phố vắng tanh. Bởi vì nhiều lần có sự kiện tập kích, nên Ô Mạn Lặc Tư mới ra lệnh giới nghiêm, sau khi Tiêu Tử Phong đến mới hủy bỏ, chỉ có điều mặc dù như vậy, bóng tối ở Ni Tư cảng vẫn ẩn chứa nhiều nội tình và máu tanh. Cho nên bình thường cư dân đều ở trong nhà, trên đường vắng vẻ không có người nào, cho dù là ngẫu nhiên cũng chỉ có một hai người, cũng giống như Dương Túc Phong vội vã như qua đường.

Thí Phong đã an bài tốt kế hoạch tấn công phủ công tước của Mặc Linh Đốn, hắn lựa chọn điểm xuất phát cách phủ công tước của Mặc Linh Đốn ba hơn trăm thước bên ngoài một viện nhỏ, nơi đó là trạm tình báo của Lam Vũ quân, cùng phủ công tước chỉ cách xa nhau hai con đường, bô binh chỉ cần ba phút là có thể tấn công đến đó. Người và vũ khí sơm đã tập trung ở nơi đó chờ Dương Túc Phong đến.

Một đội tuần tra quốc phòng quân đi qua Dương Túc Phong, người đội trưởng nhìn Dương Túc Phong một chút, cảm thấy hắn không đáng hoài nghi, nên bỏ qua. Theo sau bọn hắn còn có sáu gã quân phục màu đen dấu hiệu hình tam giác là thành viên Thiết huyết vệ đội của con gián bất tử, bọn họ cũng chỉ thản nhiên nhìn Dương Túc Phong, cũng không vặn hỏi gì, sau đó đi lướt qua.

Dương Túc Phong biết khuôn mặt tiều tùy của mình khiến cho bọn chúng hiểu lầm, có lẽ bọn chúng xem mình như là một khách làng chơi vừa mới đi ra từ kỹ viện vậy. Cung Tử Yên kéo tay mình một chút thì không có việc gì, nhưng lại đem năng lượng trên Tinh Mộng thạch hung hăng truyền tời cơ thể của hắn, hắn căn bản không có cách nào thừa nhận được. Chỉ cảm thấy mỗi lỗ chân lông dường như đều bị xé ra, chi dù đối với thân thể trần truồng như phấn điêu ngọc trác của Cung Tử Yên, hắn cũng không nhúc nhích được nửa phần, cuối cùng hắn mới cố gắng cắn lưỡi của mình mới phần nào làm bản thân tỉnh táo lại.

Hắn không biết năng lượng ẩn chứa trong Tinh Mộng thạch đến tốt cùng là gì, nhưng không thể nghi ngờ, luồng năng lượng đó cũng không nguy hiểm. Nó chỉ vô tình kích phát trong cơ thể của Dương Túc Phong, cuối cùng từ từ bình tĩnh trở lại, thật giống như trải qua sóng lớn biển cả quay cuồng, thời khắc nào cũng luôn luôn bình tĩnh, chỉ là hắn mơ hồ có chút lo lắng, nếu luồng năng lượng còn một lần nữa quay cuồng, như vậy bản thân mình thật thê thảm.....

Đột nhiên, hắn cảm giác sau ót mình có một tia lạnh băng, không cần nghĩ ngợi. Hăn vội vàng ngồi xổm xuống, rút tán đao từ trong giày ra, đồng thời thuận thế ngã về phía trước, nửa đứng lên tán đao khó khăn lắm mới ngăn trở được một kiếm sau lưng. Trường kiếm của thích khách không có đâm trúng hắn, mui kiếm xẹt qua tảng đá để lại một dấu vết thật dài. Hoa lửa bắn ra tung tóe, tảng đá lớn đó vỡ ra thành hai mảnh.

Thích khách là một kiếm khách xa lạ, Dương Túc Phong kết luận bản thân mình chưa từng nhìn thấy hắn.

Hai bên cũng không có nói chuyện

Dương Túc Phong chậm rãi đem tán đao xuyên lại vào trong giàu, sau đo chậm rãi dứng lên.

Động tác trên thân thể khích khách xa lạ kia xoay chuyển linh hoạt trên không trung, đã trở lên trên mái nhà.

Dương Túc Phong dựa sát tường mà đứng, còn thích khách thì giữ chặt trên mái nhà, trường kiếm tinh cương trong tay bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuống dưới đất. Dường như cũng không sốt ruột lấy mạng Dương Túc Phong, hắn thậm chí còn không thèm che mặt, lộ ra khuôn mặt gầy còm âm lãnh, thản nhiên nghêm mặt mang theo nụ cười lạnh, dường như Dương Túc Phong trước mặt hắn đã là một người chết vậy.

Dương Túc Phong thở dài một hơi.

Phía trước hắn, bên trái, bên phải đều yên lặng xuất hiện thân ảnh của thích khách, bọn họ cũng không có dùng vải đen che mặt, nhưng mà toàn bộ đều xa lạ chưa từng gặp, muốn xử lý mình. Xem ra vẻ an bình biểu hiện bên ngoài của Ni Tư cảng cũng bắt đầu hoạt động ám muội rồi, mình theo dói người khác, người khác cũng có thể theo dõi mình. Nhưng hắn thở dài không bởi vì một chút thích khách này, mà là bởi vì bên ngã tư đường xuất hiện một thân ảnh hắn rất quen thuộc.

Đường Tư.

Đường Tư hai tay đặt sau lưng, ngửa đầu lạnh lùng nhìn ánh trăng, dường như không có nhìn thấy Dương Túc Phong, thản nhiên nói: “Dương Túc Phong, ngươi hãy giao Tinh Mộng thạch ra đây.”, trong giọng nói mang theo một mùi vị từ trên cao nhìn xuông, mà ánh mắt của hắn cũng có bộ dáng cao cao tại thượng.

Dương Túc phong hai tay đặt trong túi quần, chậm rãi lui về sau vài bước, dựa vào tảng đá sau lưng, hờ hững lắc đầu thản nhiên nói: “Không biết xấu hổ, Đường thị lang, ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

Đường Tư lạnh lùng cười, thần sắc mang theo chút khinh miệt, cũng không sôt ruột, thản nhiên nói: “Ngươi đương nhiên sẽ không biết ta đang nói cái gì, bởi vì ngươi căn bản không hiểu rõ vật cao cấp như vậy. Ta muốn, chính là khối dương chi bạch ngọc kia. Ngươi hãy lập tức giao ra đây, nếu không, đêm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Dương Túc Phong mỉm cười, đôi với đe dọa của hắn không chút nào để trong lòng, giọng điệu thản nhiên mang theo chút đùa cợt chậm rãi nói: “Đường thị lang quả nhiên không hổ là lòng dạ bồ tát, không biết xấu hổ, chính ngươi đã thề không giết người, vì vậy lại dẫn một đám người đi theo giúp đỡ, thật là tốt quá....”

Đường Tư có chút sốt ruột, không đợi hắn nói xong liền cắt lời của hắn, lạnh lùng nói: “Dương Túc Phong, ta không cùng ngươi đấu võ mồm, ta chỉ muốn hỏi ngươi, đến tột cùng có giao ra dương chi bạch ngọc không?”

Dương Túc Phong giơ ngón tay giữa lên, thần sắc cũng khinh miệt như thế, lạnh lùng nói: “Ngươi quỳ trên mặt đất gọi ta ba tiếng ông nội, ta sẽ đem cái lễ vật này tặng cho ngươi, nếu không thì không cần nói nữa!”

Chậm rãi dừng lại một chút, khóe mắt liếc nhìn bóng tối bên cạnh nói: “Bằng không, vật quý trọng như Tinh Mộng thạch ta như thế nào có thể tặng cho ngươi? Coi như là ta đưa cho các mỹ nữ của Nghi Hoa Cung a, Hương Tuyết Hải a, còn có Hải Thiên Phật Quốc, Thánh điện,..v..v.. cũng không tệ a......”

Sắc mặt Đường Từ dần dần trở nên tái nhợt như ngọc.

Thích khách trên mái nhà nhe răng cười ác độc nói: “Tiểu tử, ngươi hãy nghe cho kỹ đây, lúc ngươi đến âm phủ báo danh, thì hãy nói nhị gia ta giết ngươi....”, khoát tay áo trường kiếm tiêu sái, xuất ra một cái kiếm hoa xinh đẹo, nhưng thanh âm hắn lúc này đột nhiên két một tiếng dừng lại, bởi vì có một tiếng súng sắc nhọn vang lên, thân thể của hắn giữa không trung đột nhiên rủ xuống, sau đó phanh một tiếng từ trên mái hiên rơi xuống rãnh nước.

Mặt khác hai thích khách cũng đồng thời phát động, nhưng bọn họ có mau hơn nữa cũng không bằng súng của Dương Túc Phong. Hai tiếng súng thê lương bang bang trôi qua, bọn họ cũng không ngoại lệ đều rơi vào trong rãnh nước, giống như con diều đứt dây, hung hăng ngã xuống. Đạn của súng ngắm chuẩn xác bắn trúng ngực bọn chúng, bọn họ ngay cả rên rỉ cũng không kịp lập tức tắt thở.

Cảm giác của Dương Túc Phong đêm nay đặc biệt nhạy cảm, thậm chí không cần nhìn. Mà có thể tự nhiên cảm nhận được vị trí, tốc độ, tư thế của đối phương, sau đó chuẩn xác bắn ra. Một chưởng của Cung Tử Yên dường như đem năng lượng trên Tinh Mộng thạch tiến vào người, chỉ tiếc mình không biết cách vận dụng, cũng không biết nó đến tột cùng là có lợi ích gì, chỉ có thể phí của trời, cầm theo phòng thân, không có gì hơn là cảm giác nhạy cảm này cũng tạm thời đủ rồi.

Đường Tư sắc mặt đại biến, áo quần toàn thân căng ra, vươn hai tay, ngón tay có chút uốn lượn, giống như ưng trảo, mà còn giống một con chim ưng đánh về phía Dương Túc Phong, Dương Túc Phong lạnh lùng cười, nhắm vào bóng người hắn bắn một phát. Đường Tư vội vàng xoay người trốn tránh, nhưng động tác của hắn dù có nhanh đi nữa cũng không nhanh bằng đạn, cơ thể giống như bị chịu đòn nghiêm trong, đột nhiên dừng lại, tiếp theo trên mặt đất linh hoạt chuyển hướng, sau đó biến mất tại nhánh rẽ ngã tư đường. Động tác và phản ứng của hắn nhanh như vậy, làm Dương Túc Phong cũng có chút kinh ngạc, lão gia hỏa này đúng là không phải hù dọa xuông mình, thuộc hạ vẫn rất mạnh, chỉ tiếc là đã nhiều năm qua, võ công cho dù tốt cũng uổng công, bây giờ súng ống mới là quan trọng.

Dương Túc Phong bước nhanh tới nhánh rẽ, đột nhiên cảm thấy bên tai có tiếng gió vang lên, hắn vội nghiêng mặt, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo, vội vàng chuyển đầu về lại, Đường Tư cũng đẫ chạy đi xa. Hắn sờ sờ mặt mình, mò thấy hai cây ngân châm tinh tế, đều đâm vào mặt mình, cũng may là không có đâm thủng xương, thật vất vả mới rút ra được, nhưng cũng chảy chút máu. Hắn cảm thấy rằng, nơi này không an toàn, không thể làm gì khác hơn là bưng vết thương rời đi.

“A, thật không có ý tứ, ta quên nói cho ngươi biết thân phận của ta, chỉ có điều ngươi cũng biết rồi.” Súng 54 không đáng chết kẻ vô danh, Dương Túc Phong thấp giọng lầu bầu một mình, thổi khói trên nòng súng, sau đó mới đem súng 54 cất vào trong túi, chuyển người một cái, sải chân bước đi.

Tiếng súng vừa rồi đã kinh động quốc phòng quân đang tuần tra cùng Thiết huyết vệ đội, bọn họ vội vàng chạy tới đây nhìn một chút, không có phát hiện ra chuyện gì dị thường, xoay người rời đi, chỉ đáng thương cho ba tên thích khách sau khi bị bắn rớt bên trong rãnh nước thối, mặc dù vẫn có một bàn tay khoát lên rãnh nước hôi thối đó, nhưng binh lính quốc phòng quân lại không nhìn thấy, cho dù bọn chúng có gặp Diêm Vương gia, cũng coi như là đủ buồn bực rồi.

Thản nhiên đi đến tiểu viện, đám người Thí Phong lập tức đến đón, phát hiện Dương Túc Phong bưng mặt, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.

Dương Túc Phong lạnh nhạt đáp: “Đường Tư muốn mạng của ta.”

Tất cả mọi người đều thất kinh, nhìn thấy vết máu dính trên ngón tay Dương Túc Phong, Niếp Lãng vội vàng đem kim sáng dược tới, Dương Túc Phong buông tay, chuẩn bị bôi thuốc, nhưng lại phát hiện sắc mặt của Niếp Lãng và Thí Phong đều quái dị nhìn mình chăm chú.

Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi: “Nhìn cái gì? Các ngươi nhìn cái gì chứ?”

Thí Phong đưa cho hắn một cái gương.

Dương Túc Phong cầm lấy, vừa nhìn vào trong, cũng trợn mắt há mồm, thì ra trên mặt mình căn bản là không có bị thương. Nhưng hắn nhớ rõ ràng đã bị hai cây ngân châm đâm trúng mặt mình, lúc ấy còn chảy máu nữa, hắn vội nhìn tay của mình một chút, trên mặt vẫn còn đọng máu tươi… Chính hắn đến tột cùng cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ gặp quỷ? Hít vào một hơi, Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Quên đi, không có chuyện gì, các ngươi báo tình hình cùng kế hoạch tấn công phủ công tước Mặc Linh Đốn một chút đi.”

Thí Phong trước hết báo cáo: “Bình thường phủ công tước đều có một trăm tám mươi thành viên của Thiết huyết vệ đội, đêm nay cũng không ngoại lệ. Bọn họ chia thành bốn tổ, một tổ bốn mươi người, trong đó có ba người là cố định ở trạm canh gác, mặt khác mười người còn lại chia làm hai tiểu tổ, tuần tra không gián đoạn, còn năm tên quan quân thì tuần tra một mình. Bọn họ đều là tâm phúc của Ô Mạn Lặc Tư và Khắc Lỗ Duy Nhĩ, đêm nay dẫn đầu bọn chúng chính là một thủ hạ của Ô Mạn Lặc Tư gọi là Y Hồ An là một trong những thiếu tá xưng là Ngũ Tiểu Lang Quân,người này xem Ô Mạn Lặc Tư như thần tượng của mình, trung thành đến chết, giúp Ô Mạn Lặc Tư làm rất nhiều chuyện mà người khác không biết. Lúc quân sự có biến sáu năm trước, chính hắn là người nhảy vào hoàng cung Cách Lai Mĩ, tiến hành giết người phóng hỏa. Đây là do trinh sát cùng tổng hợp bản đồ của Khắc Lý Khắc Lan miêu tả, điểm đỏ chính là địch nhân canh gác cố định, màu đỏ chính là những khu vực mà chúng ta không biết.” Thí Phong mở bản đồ nháp ra chỉ vào, cẩn thận nói.

Dương Túc Phong nhìn khoảng rộng màu đỏ trên bản đồ, khẽ nhíu mày nói: “Có nhiều nhui vực như vậy không biết sao?”

Thí Phong cẩn thận nói: “Đúng vậy, căn cứ theo trí nhớ của Khắc Lý Khắc Lan địa hình trong này chúng ta cũng biết đại khái, nhưng bởi vì chúng ta không có tự mình trinh sát qua, cho nên cũng không dám xác định. Ô Mạn Lặc Tư mặc dù tạm thời thả Mặc Linh Đống, thế nhưng vẫn áp dụng rất nhiều biện pháp giam giữ, để phòng ngừa hắn nhân cơ hội bỏ trốn, ta lo lắng bọn họ sẽ động thủ động cước trong phủ công tước.”

Dương Túc Phong gật đầu, nhìn Niếp Lãng.

Niếp Lãng không hề lo lắng, sảng khoái nói: “Chỉ cần chúng ta nhanh, đem địch nhân giết chết trước khi bọn chúng kịp phản ứng, nghĩ rằng bọn chúng cũng không làm được chuyện gì hay ho cả. Ô Mạn Lặc Tư rút lui đến Ni Tư cảng cũng là tất yếu, lộ trình cách phỉ công tước cũng hai mươi lăm phút đồng hồ, chờ lúc bọn chúng đến, chúng ta đã sớm rút lui rồi. Lần trước ở Ô Cách Lặc thôn, cũng nhiều lắm chỉ ba mươi phút đồng hồ.”

Thí Phong gật đầu nói: “Quả thực là như vậy. Sa Mạn xuất lĩnh một vạn quốc phòng quân rời khỏi Ni Tư cảng, binh lực Ni Tư cảng đêm nay sẽ yếu đi rất nhiều, chỉ cần chúng ta xuất thủ nhanh, hẳn là có thể ứng phó được, chúng ta nói gì cũng có hơn trăm người mà.”

Dương Túc Phong đánh giá tỉ mỉ một chút làm rõ lộ tuyến tấn công và lộ tuyến rút lui. Dựa theo kế hoạch, bọn họ sau khi tấn công phủ công tước của Mặc Linh Đốn, sẽ nhanh chóng hướng phía đông nam rút lui, sau đó cùng hội họp với đám người Phong Phi Vũ tiến công nhà giam Ngân Giáp Giác. Thành viên trong bảy liên đội của Phong Phi Vũ lúc mười hai giờ đêm sẽ đến, đây là đợt tấn công lớn nhất mà Lam Vũ quân tiến hành, bởi vì trên biển không có phương tiện, cho nên kế hoạch có thể thay đổi, bất luận bọn họ có cướp đoạt thành công phủ công tước của Mặc Linh Đốn hay không thành công, cũng phải công kích nhà giam Ngân Giáp Giác.

Leo lên lầu cao nhất, Dương Túc Phong dùng ống nhóm cẩn thận tìm kiếm phủ công tước ở phía xa, nơi đó cảnh giới sâm nghiêm, gần như là ba bước một người, năm bước một trạm gác canh, kít mít như vậy đều là lính trinh sát gián bất tử Thiết huyết vệ đội, nhưng đối với những người ra vào, lính trinh sát cũng không kiểm tra nghiêm khắc, dường như cũng không lo ngoại nhân sẽ lẫn vào. Dưới loại tình huống như vậy, muốn giết chết Mặc Linh Đốn là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng muốn đem hắn ra ngoài thì quả thật có chút khó khăn.