Dương Túc Phong bố trí người trị liệu cho bọn Nham Long cẩn thận xong, lập tức kêu mấy tên đại đội trưởng qua thảo luận bước hành động kế tiếp.
“Tang Cách, Xạ Nhan, Niếp Lãng, ba ngươi lập tức điều chỉnh nhân viên, thay đổi vũ khí, bổ sung quân số. Chúng ta nghỉ một lát sẽ lập tức xuất phát!” Dương Túc Phong nghiến răng nói, sắc mặt xanh lè phát sợ.
Niếp Lãng ngớ ra, ngạc nhiên hỏi: “Sư trưởng, ngài muốn làm gì?”
Dương Túc Phong hằm hè: “Tiết Phức ám toán ta xong còn muốn chạy, sự đời đâu có dễ thế! Ta phải đuổi theo hắn!”
Niếp Lãng vội vàng can: “Chuyện này không thể được! Sư trưởng, tham mưu trưởng có nói, chúng ta phải lập tức trở về Đông Nhật, cục diện nơi này rất nguy hiểm!”
Dương Túc Phong cố chấp không nghe: “Xạ Nhan, Niếp Lãng, hai ngươi đưa thương binh và vật tư còn dư trở về, Tang Cách theo ta!***, có thù không báo, thề không làm người! Các ngươi để lại súng đạn dồi dào cho ta, ta phải đuổi theo hắn***! Đây là mệnh lệnh, không có trả giá mặc cả gì nữa hết, lập tức thi hành!”
Tang Cách đang nổi cơn thịnh nộ đùng đùng, quyết định của Dương Túc Phong cực kỳ hợp ý, y chẳng thèm nghĩ ngợi, lập tức chuẩn bị. Sau cùng Dương Túc Phong dẫn một 150 chiến sĩ vũ trang đầy mình, mang theo 187 thớt tuấn mã, lưng ngựa thồ rất nhiều đạn dược, đuổi theo hướng tây đi về phía Trinh Xuyên đạo. Người và vật tư còn lại được Xạ Nhan, Niếp Lãng hộ tống về Đông Nhật.
Ngày 24 tháng 12 thiên nguyên 1727, Dương Túc Phong xuất quân, khí thế hùng hồn tiến vào Trinh Xuyên đạo.
Sắc trời u ám, phảng phất như cục diện Mĩ Ni Tư, càng lúc càng ảm đạm. Thế nhưng từ đầu chí cuối không có lấy một giọt mưa càng khiến người ta thêm bực bội, nhất là sau khi đã đi một quãng thời gian dài dằng dặc. Trinh Xuyên là nơi sản xuất bông vải lớn nhất Mĩ Ni Tư, do nạn trộm cắp sinh sôi, cảnh tượng khắp chốn được mùa bông vải đã không còn sót lại chút gì, cũng giống như Tử Xuyên, đại đa số là đất hoang. Dân cư cực kỳ thưa thớt, tuy không chịu cảnh tập kích, chiến loạn quy mô lớn song cũng chỉ thấy một dải hoang vu không bến bờ.
Tâm tình của Dương Túc Phong cũng sầu muộn, bực bội theo sắc trời, tuy nhiên hắn không để lộ ra ngoài mặt. Hắn dẫn cả một lực lượng vũ trang, khí thế hừng hực tiến vào Trinh Xuyên, vậy mà kết quả trắng tay. Truy theo hướng tây là quyết định dựa trên lời cung khai của bọn tù binh. Theo lời khai của chúng, Tiết Phức đã chạy trốn theo hướng tây, chuẩn bị trở về nhà ở phủ Tử Lan, Cam Xuyên đạo. Thế nhưng Dương Túc Phong giục ngựa không ngừng, đuổi theo hướng tây đã hai ngày nay vẫn không thấy tăm hơi Tiết Phức đâu cả. Trái lại, trên đường còn đụng mấy nhóm phỉ lẻ tẻ, kết quả bị súng trường Mễ Kì Nhĩ thanh lí sạch sẽ, chỉ kịp rống một tiếng là táng mạng.
“Chẳng lẽ tên tiểu tử Tiết Phức còn ở phủ Đan Phượng?” Tang Cách cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi, ngờ vực hỏi.
Phân tích đó nhận được sự tán đồng của Dương Túc Phong. Kì thực Dương Túc Phong cũng lờ mờ cảm thấy Tiết Phức lại chơi mình một vố. Có khả năng y đã cùng Mai Cáp Đức trở về phủ Phù Phong, nơi đó là sào huyệt của sư đoàn Mai Cáp Đức, nhưng bên ngoài thì phao tin đã trở về phủ Tử Lan, khiến mình bị lừa. Chỉ đáng tiếc, lúc đó đầu óc mất sáng suốt, sốt ruột báo thù, không nghĩ đến điểm này. Có điều, giờ mới tỉnh ra cũng không kể là quá muộn.
“Hiện giờ chúng ta đang ở chỗ nào?” Dương Túc Phong hít một hơi, bình tĩnh hỏi.
Nghĩ đến lời dặn dò của Phượng Thái Y, cứ điểm Đông Nhật đích xác chịu áp lực rất nặng nề. Nếu mình không quay về kịp, có thể sẽ gây ra tổn thất không lường trước được. Còn như Tiết Phức, đành phải sửa câu “Không giết được ngươi, thề không làm người” thành câu “Quân tử báo thù, mười năm không muộn” vậy. Đằng nào tất cả cũng đều ở Mĩ Ni Tư, sớm muộn gì cũng có ngày phải giải quyết bằng gươm súng.
Tang Cách cẩn thận đối chiếu với bản đồ. Bọn họ hiện giờ đang ở phía tây Trinh Xuyên, nếu tiếp tục đi thêm mấy giờ nữa sẽ đến Cam Xuyên. Nếu đi về phía bắc sẽ gặp phủ Lam Điền, hướng nam là phủ Đương Hùng, còn đi về hướng đông nam là nơi ở các nàng Tô Lăng Tuyết, phủ Cao Dương của Tài gia. Dương Túc Phong quyết định xuyên qua Cao Dương trở về nhà.
Các chiến sĩ kì thật đã mệt lử, không chịu đựng nổi, nghe mệnh lệnh quay đầu như mở cờ trong bụng. Dương Túc Phong vô tình nhìn thấy, không kềm được tự nhắc nhở mình phải cảnh giác, chiến trường không cho phép bất kì ai thay đổi ý chí. Tuy bản thân căm thù Tiết Phức, nhưng quả thật không nên đơn độc xâm nhập khi chưa được chuẩn bị tin tức tình báo cụ thể thế này, đây rõ ràng là lao sư viễn chinh, tốn công vô ích, từ giờ tác chiến phải tránh không cho phép xuất hiện tình huống này lần nào nữa.
Đường trở về cũng không dễ dàng, do trộm cướp lan tràn, Trinh Xuyên từ lâu đã rơi vào tình trạng vô chính phủ, gần như đường sá bị phá hủy nghiêm trọng, rất khó đi lại. Bọn phỉ lẻ tẻ là mối phiền nhiễu lớn nhất, thỉnh thoảng lại có tiếng tên, tiếng súng vang lên khiến đối phương không biết đâu mà đề phòng. Đã có mấy chiến sĩ Lam Vũ quân bị ám toán bị thương nhẹ, may mà không nguy hiểm đến tính mạng. Đối với đám phỉ này, Dương Túc Phong hết sức đau đầu, bọn này y như chim sẻ, hết sức lanh lẹ, lẳng lặng cắn cho ta một phát rồi biến mất tăm hơi, muốn đuổi bắt cũng không biết đâu mà lần.
Đi về hướng đông nam hết một đêm, đến rạng sáng, Tang Cách đi trước trở về báo cáo. Nói bên cạnh đội ngũ đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, xem bộ dạng hình như là thổ phỉ nhưng bọn chúng không có vẻ gì là ác ý với Lam Vũ quân. Thậm chí một số người còn nhiệt tình chào hỏi, nhưng tay bọn họ cầm rất nhiều Đột Kỵ Thi, bọn họ đi trước Lam Vũ quân, có vẻ như cũng đi về phía đông nam.
Dương Túc Phong vượt lên trước xem thử, quả nhiên là vậy. Phía trước Lam Vũ quân có mấy đội ngũ đang đi, nhân số không nhiều, đi thành từng tốp ba đến năm người, quần áo cũng lộn xộn thượng vàng hạ cám đủ cả, vũ khí càng đa dạng, từ đại thiết chùy cũ kỹ tới súng trường Minh Tư Khắc tân tiến. Có tên trông thấy Dương Túc Phong còn cung tay tỏ ý làm lễ kiến diện. Dương Túc Phong cũng cung tay chào lại.
Tang Cách phiền não nói: “Chuyện này là sao đây? Bọn họ đi hội chợ à?”
Dương Túc Phong bình thản đáp: “Chúng ta cứ yên lặng quan sát, nhắc chiến sĩ cẩn thận đề phòng!”
Cứ đi như vậy, không lâu sau, trước mặt đột nhiên hiện ra một khu đất trống rộng rãi, các đội ngũ tức thì tản ra. Đồng thời có người nói lớn: “Hoan nghênh các lộ anh hùng, đa tạ các lộ anh hùng! Xin mời các vị xuống ngựa, nghỉ ở đây một lát, sẽ có an bài sau. Các vị đến đây đều cùng chung mục đích, nếu có yêu cầu gì, Tằng gia chúng tôi nhất định sẽ tận lực hoàn thành!”
Dương Túc Phong tỉnh bơ dẫn nhân mã tiến vào, chỉ thấy một người mập mạp trông giống quản gia tới trước đầu ngựa của hắn, tươi cười hớn hở nói: “Các vị anh hùng, trước tiên xin xuống ngựa, uống một bát nước mát trước, ngựa của các vị chúng tôi sẽ chăm sóc chu đáo, xin chư vị yên tâm. Không biết dẫn đầu là vị anh hùng nào, xin báo tên và số huynh đệ đi cùng, để chúng tôi bố trí nơi nghỉ và thức ăn chu đáo!”
Dương Túc Phong nhảy xuống ngựa, đáp tỉnh bơ: “Ta tên Đường Túc Xuyên, huynh đệ bọn ta đều ở Tử Xuyên kiếm ăn, tổng cộng có 150 người…”
Quản gia nhanh nhẹn ghi vào một cuốn tập các số liệu, kế đó kêu một tên gia nhân tháo vát đến, cho hắn dẫn bọn Dương Túc Phong lên trước, vào doanh trại nghỉ ngơi. Tang Cách lo lắng ngó Dương Túc Phong, trong bụng ngờ vực trùng trùng nhưng thấy Dương Túc Phong bình thản như không, hắn không dám nói, đành lẳng lặng đi theo tên gia nhân, chỉ huy chiến sĩ bám theo mình. Đột nhiên, giữa đám đông phát ra một tiếng động cực kỳ lớn, có người nói lớn: “Các huynh đệ Đột Kỵ Thi, xin theo tôi!”
Dương Túc Phong quay đầu nhìn, gần một ngàn tay súng Đột Kỵ Thi túm tụm theo chỉ huy của mình đi về phía bắc. Dưới ánh nắng, mơ hồ thấy được chỉ huy đó là một thanh niên áng chừng hai mươi ba tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt góc cạnh, dáng vẻ thập phần kiên cường, chỉ là không biết đó là ai. Bất quá có thể thấy rõ một điều, đám người Đột Kỵ Thi này hình như rất được vị chủ nhân chưa biết tên tuổi hoan nghênh, bằng chứng là gia nhân, nô bộc vây quanh bọn họ có tới hơn ba bốn chục người.
Nơi trú ngụ của Lam Vũ quân nằm gần một con suối nhỏ dẫn vào thôn, cách chừng ba đến bốn cây số. Tên gia nhân nói với Dương Túc Phong: “Các vị anh hùng, xin các vị tạm thời ở đây, ngựa có thể thả ở sau thôn, ở đó đã có rất nhiều cỏ khô chuẩn bị sẵn, đủ cho ngựa ăn mấy ngày. Đường tướng quân, xin ngài nghỉ ngơi một lát, chừng chủ nhân chúng tôi tới sẽ qua bái phỏng. Ở đây có sáu tên gia nô, các vị có yêu cầu gì xin cứ nói với chúng, chủ nhân chúng tôi sẽ hết sức đáp ứng.”
Dương Túc Phong nhất nhất mỉm cười đồng ý, tên gia nhân chào hắn rồi đi.
Tang Cách dẫn người đi một vòng quanh thôn, không phát hiện thấy điều gì bất thường, sau thôn quả thật có chứa một lượng rất lớn cỏ khô cho ngựa ăn. Theo giới thiệu của sáu tên nô bộc, trong thôn đã chuẩn bị rất nhiều thức ăn, thịt, rau xanh đủ loại. Tang Cách càng thêm bực bội, nói bóng nói gió đã đời mới thuật lại sự tình một lượt.
Hóa ra, chủ nhân nơi này là Tằng Củng. Vị Tằng Củng Tằng đại nhân này đỗ thám hoa khoa thi thiên nguyên 1684 của đế quốc, kiến thức hơn người, bác học đa tài, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ huyện lệnh, tri phủ, tổng đốc khắp mười ba tỉnh đế quốc, rất rành rẽ tình hình đế quốc. Về sau lại thăng tới chức thị lang Bộ Thương Vụ, chủ quản công nghiệp mậu dịch của đế quốc. Có điều ngồi ở vị trí đó không bao lâu, do bất mãn với chính cục, kì thật nói thẳng ra là bất mãn với tác phong làm việc một mình một cõi của Vân Tiện, vì thế cáo lão hồi hương, chuyên tâm kinh doanh, tích lũy không ít tài sản.
Lần tụ hội chấn động, oanh oanh liệt liệt giống như anh hùng trong tiểu thuyết võ hiệp này cũng vì tài sản Tằng gia mà ra. Cái đó gọi là tiền tài lóa mắt, tài sản của Tằng gia tại Trinh Xuyên khiến vô số thổ phỉ ngấp nghé, bất quá do địa vị hiển hách của Tằng gia, lại có quan hệ tốt đẹp với các giới, nên không dám khinh cử vọng động. Nhưng tình trạng đó gần đây bị phá vỡ, Tằng gia đã thu được tin tức từ các kênh bí mật, băng thổ phỉ lớn nhất Trinh Xuyên “” định huyết tẩy Tằng gia, cướp đoạt báu vật. Do bọn phỉ Nguyệt Quang Lang bản tính hung tàn, thực lực hùng mạnh, để bảo đảm an toàn Tằng gia đặc biệt phát anh hùng thiếp, mời các lực lượng vũ trang có thực lực khắp bốn phương tám hướng đến Tằng gia, cùng nhau đối phó với đám Nguyệt Quang Lang khét tiếng.
“Ối! Hóa ra chúng ta lại bị người ta nhờ làm bảo tiêu!” Dương Túc Phong không nén được bật cười, chuyện này thật sự nằm ngoài suy đoán của hắn.
Tang Cách nói: “Chi bằng chúng ta nói chuyện với Tằng đại nhân, cứ nói chúng ta đi lộn đường, cần phải về gấp!”
Dương Túc Phong không đồng ý.