Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 192: Biến ảo khó lường

Tiêu Bố Y tuy ý nghĩ rất nhanh, nghĩ cũng khá sâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Thủy Tất Khả Hãn với Nhất Trận Phong có quan hệ gì.

Nhất Trận Phong là tội phạm thảo nguyên, không chuyện ác nào không làm, cũng không nể mặt Thủy Tất Khả Hãn, cướp bóc hãm hiếp, không gì không làm, nghe nói cho dù Thủy Tất Khả Hãn cũng rất đau đầu, vài lần phái binh tiễu trừ, nhưng cũng không thể làm gì được. Thủy Tất Khả Hãn là ai? Hoàng đế thảo nguyên, các bộ tộc Thiết Lặc, Khế Cốt, Bạt Dã Cổ, Phó Cốt đều thanh thế to lớn, lại đều quy thuận dưới tay hắn, nghe hiệu lệnh của hắn. Nhất Trận Phong xem ra không xem hắn ra gì, bọn họ sao có thể liên thủ?

Lý Tĩnh trầm mặc hồi lâu mới nói: "Ngươi nói vậy ta cũng không nghĩ tới".

Tiêu Bố Y thiếu chút nữa phì cười, "Nhị ca huynh nói cái gì?"

Lý Tĩnh cười nói: "Thật ra ta khi đánh Nhất Trận Phong chỉ suy nghĩ, Nhất Trận Phong ngang ngược hung hãn, thảo nguyên không ai không biết, hôm nay thua chạy để lại rất nhiều thi thể, Thủy Tất Khả Hãn cùng Sất Cát Thiết qua vài ngày nữa nhất định sẽ biết. Nhất Trận Phong chết thảm trọng, Khả Hãn muốn đối phó chúng ta, cũng phải nghĩ đến việc trả giá, cho nên Nhất Trận Phong có phải Thủy Tất Khả Hãn phái đến hay không, ai cũng không thể rõ. Thánh Thượng lần này tuy tứ hôn, nhưng tứ hôn cấp cho huynh đệ Sất Cát Thiết của Thủy Tất Khả Hãn ngôi vị. Tứ hôn sứ này của ngươi cũng không dể làm, Khả Hãn nói không chừng đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi hiện tại đã nhập Đột Quyết, hắn lúc nào cũng có thể tìm cớ để giết ngươi".

Tiêu Bố Y trợn mắt nói: "Hai quân giao chiến, không trảm sứ giả, ta nói thế nào cũng là một Tứ hôn sứ, Khả Hãn có thể nào nói chém là chém sao?"

Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Ở nơi này, sinh mệnh như cỏ cây, tính mạng của ta và ngươi ngoại trừ thấy quý trọng lẫn nhau ra, ai cũng sẽ không quan tâm tới. Đột Quyết hiện tại cùng Đại Tùy ngày càng căng thẳng, cũng sớm có nguyên do của nó, vốn thời của Trưởng Tôn, mềm dẻo đều đủ, cùng với thảo nguyên từng có thời điểm hòa bình chung sống. Nhưng tới thời của Bùi Củ, lại hay dùng tâm cơ tính kế, lại muốn thuận theo tâm tư của Thánh Thượng, năm đó Khả Hãn có một thủ hạ tên là Sử Thục Hồ, rất giỏi dùng mưu lược, Khả Hãn đối với hắn phi thường tin dùng, nhưng khi lên triều gặp Thánh Thượng, Sử Thục Hồ xuất ngôn không chừng mực, chọc Thánh Thượng không vui. Thất quý trong triều mỗi người đều lấy tâm tư của Thánh Thượng làm trọng, Bùi Củ đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn liền nương theo việc chưởng quản việc làm ăn ở Mã ấp, Trương Dịch, dùng lợi dụ lừa Sử Thục Hồ đi tới làm ăn, sau đó giết hắn, lại hướng tới Thủy Tất Khả Hãn tuyên triệu nói cái gì Sử Thục Hồ dẫn người phản bội Khả Hãn đến đầu hàng, ta đã giúp ngươi xử tử hắn. Thánh Thượng bởi vậy mặt rồng vui vẻ, đối với Bùi Củ rất là coi trọng, nhưng Thủy Tất Khả Hãn tuyệt đối không phải kẻ ngốc, từ đó không vào triều nữa, quan hệở biên cảnh cũng ngày càng căng thẳng".

Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Bùi Minh Thúy là người không kém, tuy có tâm cơ, nhưng làm việc cũng rất sáng suốt, sao lại cha của nàng ta lại xuất ra hạ sách như vậy?"

Lý Tĩnh hồi lâu mới nói: " Quan viên trong triều đa số là vì danh lợi, Bùi Củ cũng không ngoại lệ. Lúc trước Khải Dân Khả Hãn tại vị, đối với Đại Tùy rất là cung thuận, thành ra làm cho triều thần đối với Đột Quyết xem thường đã thành thói quen. Trưởng Tôn tích thiện nhiều năm, cũng bị hủy trong một lúc, chính là nhân quả đã sớm định, cho tới bây giờ mới bị kích lên mà thôi. Ngươi là Tứ hôn sứ, nhưng đối với Khả Hãn mà nói, cũng là một ác sử, Bùi Củ một khi đã có thể tìm cớ giết Sử Thục Hồ, Khả Hãn đương nhiên cũng có thể tìm cớ giết ngươi. Ngươi chết hay không, thực không ảnh hưởng đến đại cuộc giữa Đột Quyết và Đại Tùy".

Tiêu Bố Y trầm mặc thật lâu sau, "Nói như vậy nhị ca không xem trọng lần tứ hôn này?"

Lý Tĩnh cười cười, "Ngươi nói đi?"

"Nhị ca có đề nghị gì tốt không?" Tiêu Bố Y hỏi.

Lý Tĩnh trầm ngâm hồi lâu, "Có đề nghị gì?"

"Trở về khuyên Thánh Thượng không chinh phạt Triều Tiên, nghỉ ngơi dưỡng sức vài năm, hòa thân làm cái gì, trước đánh Đột Quyết làm cho bọn chúng thần phục không còn có tâm gì khác, do ta lĩnh quân" Lý Tĩnh cười nói: "Bất quá cái này có thể sao?"

***

Đội ngũ sau khi đánh lui Nhất Trận Phong, tiếp tục đi về phía trước, uốn lượn vòng qua Thiết Sơn, qua Độc Lạc Hà, rốt cuộc đã đến lãnh địa của Sất Cát Thiết.

Sất Cát Thiết là đệ đệ của Thủy Tất Khả Hãn, tại thảo nguyên cũng tính là có chút uy vọng, nhưng nếu nói về thế lực, đương nhiên là còn xa mới bằng Thủy Tất Khả Hãn.

Chẳng qua Dương Quảng coi trọng thế lực cùng lãnh địa của Sất Cát Thiết. Năm đó Khải Dân Khả Hãn quy thuận Đại Tùy, bất quá cũng là vì không nhà để về mà thôi. Vô luận là dân chúng hay mục dân, thiên tính thực cũng không phải là cướp đoạt chém giết, chỉ hướng tới yên ổn, làm một con người thuộc về thảo nguyên. Làm thân với Đại Tùy để thống lĩnh thảo nguyên, không thể nghi ngờ so với chinh phục cả thảo nguyên thì dễ dàng hơn nhiều.

Dương Quảng đối với Đột Quyết vẫn ôm ý niệm hòa thân trong đầu, vẫn đem việc chinh phạt Cao Lệ đặt ở vị trí thứ nhất, không ai có thể khuyên bảo Dương Quảng không đánh Cao Lệ, chinh phạt Đột Quyết trước, Lý Tĩnh đương nhiên không được, Tiêu Bố Y cũng vậy.

Tiêu Bố Y biết đề nghị của Lý Tĩnh tuy tốt, nhưng lại không thể thực hiện được. Trên đời này thường thường chính là như thế, đều không phải ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho nên hắn vẫn chuẩn bị gặp Sất Cát Thiết trước.

Tiêu Bố Y khi nhìn thấy Sất Cát Thiết, không nghĩ đến hắn xem ra rất hòa thiện. Sất Cát Thiết ở tại thảo nguyên phía bắc Thiết Sơn, cách nha trướng Đông Đột Quyết cũng khá xa.

"Ô… Ô…"

Khi tiếng kèn nghênh đón thổi lên, nghe thê lương hoang vu, rộng lớn vô ngần, không có chút cảm giác bình an vui vẻ nào.

Tiêu Bố Y nụ cười đầy mặt, nội tâm lại cân nhắc nhìn người trẻ tuổi ở đối diện kia, người trẻ tuổi này sắc mặt tái nhợt, mặt mũi thanh tú, dáng người cũng không khôi ngô, nếu đặt ở Đông Đô, ai cũng không thể nhận ra hắn là một người Đột Quyết.

Tiêu Bố Y thông qua miệng Lý Tĩnh, nhiều ít cũng biết chút tình huống, người trẻ tuổi này đích xác chính là Sất Cát Thiết, chẳng qua khi Khải Dân Khả Hãn thần phục, hắn đa phần đều ở tại Tây Kinh Trường An, điều này làm cho hắn thuở nhỏ tiếp nhận đều là văn hóa Trung Nguyên, cho nên xem ra rất là văn nhã lịch sự.

Chỉ là sau khi Khải Dân Khả Hãn chết, rất nhiều người Đột Quyết tại Tây Kinh đều về lại thảo nguyên, dù sao đối với một số người mà nói, nơi đây mới là nhà của bọn họ.

"Tiêu đại nhân một đường vất vả rồi" Sất Cát Thiết biết Tiêu Bố Y đến tứ hôn, tự mình nghênh đón hơn mười dặm, dẫn theo một đám thủ hạ, tất cung tất kính nghênh đón Tiêu Bố Y đến tận đại trướng của mình. Hắn cũng không cho phép ai lui tới, chỉ lưu lại mấy thân tín, đợi khi tỳ nữ dâng trà lên xong, thì cũng cho tỳ nữ lui ra, hắn xem ra rất là nhiệt tình, nhiều ít cũng có chút thần bí cùng khẩn trương.

Sất Cát Thiết nói chính là tiếng Trung Nguyên, Tiêu Bố Y không nghĩ đến hắn nói thuần thục như vậy, cũng có chút xấu hổ.

"Thật ra phải nói Khả Hãn vất vả mới đúng, ta chẳng qua chỉ là một Tứ hôn sứ, thế nhưng làm phiền Khả Hãn tự mình tới đón, thật sự là lấy làm kinh sợ".

Tiêu Bố Y tuy nói khiêm tốn, nhưng trong đại trướng mọi người đều đã thay đổi sắc mặt.

Lý Tĩnh từ khi vào trong đại trướng, thì vẫn đi theo bên cạnh Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y đứng hắn đứng, Tiêu Bố Y ngồi hắn cũng ngồi, như cái bóng vậy, đợi khi Tiêu Bố Y rốt cuộc đã cùng Sất Cát Thiết nói tới chính đề, hắn mới bưng trà lên uống một ngụm, chậm rãi nhắm mắt lại, xem ra thật giống như một con rối gỗ vậy.

Tiêu Bố Y khi nói ra hai chữ Khả Hãn, trong đại trướng đều tĩnh lặng, hô hấp cũng có thể nghe được. Sất Cát Thiết hồi lâu mới cười khổ nói: "Tiêu đại nhân chớ có xưng hô như thế. Sất Cát Thiết cũng không phải là Khả Hãn".

"Ồ?" Tiêu Bố Y nhíu mày khó hiểu nói: "Ta nghe nói thảo nguyên này trừ Thủy Tất Khả Hãn ra, còn có không ít Tiểu KhảHãn được sắc phong, với khả năng của các hạ, chẳng lẽ…"

Hắn muốn nói lại thôi, làm ra vẻ tiếc hận, các thủ hạ Đột Quyết đứng thẳng ở hai bên trên mặt đều hơi có vẻ phẫn nộ, cũng rất hiểu điệu bộ cùng lời nói của Tiêu Bố Y.

Sất Cát Thiết lắc đầu nói: "Thật ra ta năng lực có hạn, chỉ có thể làm cánh tay phải của đại ca. Có được lãnh địa tại phụ cận Thiết Sơn, bờ Độc Lạc Hà này, đã cảm thấy quá đủ rồi. Cho nên chức vị Khả Hãn gì đó kia, đó là nghĩ cũng không dám nghĩ. Tiêu đại nhân cứ gọi ta là Sĩ Cân là được rồi".

Tiêu Bố Y đương nhiên biết hắn không phải là Khả Hãn, cũng biết ý nghĩa của Sĩ Cân. Phụ cận Thiết Sơn Độc Lạc Hà xem như là lãnh địa thượng đẳng của thảo nguyên. Độc Lạc Hà bắc có các bộ tộc như Phó Cốt, Đồng La, Vi Thống cùng Bạt Dã Cổ, thủ lĩnh nơi đây bình thường đều được gọi là Sĩ Cân, so với danh hiệu Khả Hãn ít nhất phải thấp hơn hai cấp. Đông Đột Quyết đại Khả Hãn đương nhiên chỉ có một, nhưng Tiểu Khả Hãn lại có mấy người, đa phần là Khả Hãn phong thưởng, chẳng qua có thể được phong Tiểu Khả Hãn bình thường đều là người có uy vọng cùng công lao lớn. Sất Cát Thiết thực không có công lao gì lớn, có thể làm một Sĩ Cân đã xem như là không tệ rồi.

"Hôm nay Sĩ Cân, nhưng nếu cưới công chúa Đại Tùy, nói vậy khoảng cách tới vị trí Khả Hãn cũng không xa" Tiêu Bố Y nhìn như rất chân thành nói.

Sất Cát Thiết lại trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Tiêu đại nhân cứ nói đùa, Tiêu đại nhân từ Trung Nguyên đến, cũng đã mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi vài ngày có được không?"

Tiêu Bố Y chậm rãi đứng lên, "Tệ nhân một đường vất vả, chỉ vì Đột Quyết Đại Tùy hào hảo, mệt nhọc cũng không tính là gì. Một khi Sĩ Cân đa không nóng lòng nghênh đón công chúa, vậy không bằng ta về trước bẩm cáo với Thánh Thượng, chọn ngày tốt khác lại đến".

Hắn nói xong liền bước đi, Sất Cát Thiết vội kéo tay áo Tiêu Bố Y lại nói: "Tiêu đại nhân, ta không phải không vội, mà là cảm thấy công chúa đến Đột Quyết là một đại sự, cũng phải chuẩn bị cho tốt một phen mới được. Tiêu đại nhân cũng không nên trở về, mấy ngày này giúp ta chuẩn bị lễ nghi nghênh đón, ta cũng không biết công chúa có vui vẻ hay không, chỉ sợ nàng đến đây cũng không được vui, mong Tiêu đại nhân vạn lần chớ có từ chối".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ta cũng không biết công chúa rốt cuộc có vui hay không, lại biết ngươi có chuẩn bị cái gì nàng ta đều sẽ không cao hứng, duy nhất ta biết đó là áo lót của nàng ta màu gì, nhưng lại không thể nói cho ngươi. Hắn chẳng qua chỉ là hơi chút gây áp lực, hy vọng nhanh chóng hoàn thành để còn bỏ chạy cho sớm. Nhìn thấy Sất Cát Thiết cho một bậc thang để đi xuống, đương nhiên cũng thuận thế nói: "Một khi đã như vậy, ta cung kính không bằng tòng mệnh".

***

Tiêu Bố Y không nghĩ đến hắn một lần cung kính này chính là hơn mười ngày, Sất Cát Thiết ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng. Hắn mỗi lần đi tìm, đều có một thủ hạ gọi là Sát Hãn tất cung tất kính nói Sất Cát Thiết không ở đây, Tiêu Bố Y hỏi Sất Cát Thiết đang ở đâu thì Sát Hãn cũng lắc đầu, nói Sĩ Cân đi tập thị mua các thứ cần thiết để kết hôn, chỉ chờ mang về để Tiêu đại nhân xem xét, nhìn thấy bộ dáng không vui của Tiêu Bố Y, Sát Hãn làm ra bộ dáng sợ hãi, chỉ hỏi Tiêu Bố Y có phân phó gì hay không.

Tiêu Bố Y không nghĩ đến lại biến thành loại kết cục này, không khỏi nhíu mày cùng Lý Tĩnh thương lượng, phỏng đoán ra nhiều khả năng.

Thứ nhất đương nhiên có thể Sất Cát Thiết đích thực là đi mua đồ dành cho hôn sự, nơi này dù sao cũng là thảo nguyên, rất nhiều sự cung ứng không được đầy đủ, Sất Cát Thiết đi mua đồ dùng cần phải có một thời gian cũng là rất có thể. Nếu là loại tình huống này, Tiêu Bố Y quyết định cho dù Sất Cát Thiết mang về phân trâu, hắn cũng phải vỗ tay khen tốt, mọi người đều vui mừng, Tiêu Bố Y có thể thuận tiện nói chuyện sắc phong hắn làm Nam Diện Khả Hãn, chỉ cần Sất Cát Thiết đồng ý, vậy Đông Đột Quyết có thể thuận lý thành chương chia làm Nam Bắc Đột Quyết, lấy Thiết Sơn Độc Lạc Hà làm biên giới, ít nhất Dương Quảng có thể tạm thời không còn gì lo lắng.

Chẳng qua với phán đoán của Tiêu Bố Y, Sất Cát Thiết này bộ dáng thực có chút không chịu nổi sức ép, vâng vâng dạ dạ, khả năng thứ nhất có thể thực hiện được tỷ lệ cũng rất là nhỏ, cho dù hắn cũng không quá tin tưởng có thể thực hiện. Thủy Tất Khả Hãn thống lĩnh cả thảo nguyên rộng lớn, tuyệt không phải dạng chỉ biết ăn cơm trơ mắt nhìn Dương Quảng gây sức ép. Đương nhiên còn có một khả năng có thể, đó là Sất Cát Thiết không dám đắc tội Đại Tùy, cũng không dám đắc tội đại ca hắn, lúc này mới dùng phương pháp trì hoãn, né tránh không gặp. Chẳng qua còn có một khả năng cũng có thể xảy ra, Sất Cát Thiết này không phải đi mua đồ cho hôn sự, mà là đi xin ý kiến của Thủy Tất Khả Hãn, nếu là loại khả năng này xảy ra, thì cực kỳ không ổn.

Thủy Tất Khả Hãn nếu tâm tình tốt, có thể sẽ bảo Sất Cát Thiết đuổi hắn xuất cảnh, Thủy Tất Khả Hãn nếu tâm tình không tốt, chỉ cần dẫn mấy ngàn nhân mã tới, là có thể đem mấy trăm người bọn hắn giết sạch sẽ, cùng Sử Thục Hồ cũng có thê xem như là huynh đệ cùng cảnh ngộ.

"Nhị ca, hôm nay không thấy Sất Cát Thiết, ta sẽ chuẩn bị quay về" Tiêu Bố Y đợi hơn mười ngày, rốt cuộc cảm thấy không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn, đem chiêu thức lấy lùi làm tiến sử dụng lại một lần, cũng không biết có còn linh hay không.

Lý Tĩnh mấy ngày nay đa phần là cũng trầm mặc, nghe được Tiêu Bố Y đề nghị, gật đầu nói: "Kế này cũng tốt, bất quá Sất Cát Thiết nếu trùng hợp trở về, lại muốn giữ lại, ta đề nghị hãy ra ngoài săn thú đi dạo".

"Săn thú?" Tiêu Bố Y khẽ cau mày, hồi lâu gật gật đầu nói: "Được".

Hai người khóe miệng tuy có chút ý cười, cũng nhìn ra suy nghĩ trong mắt của nhau. Lý Tĩnh biết huynh đệ này đầu óc cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhàn rỗi, rất nhiều chuyện không cần nói nhiều, gật gật đầu đi theo hắn rời khỏi lều.

Lý Tĩnh sớm đã phân phó lên đường, ba trăm binh sĩ bắt đầu cuốn lều, bộ dáng chuẩn bị thu trại, Tiêu Bố Y chuẩn bị đã xong, lúc này mới nghênh ngang đi đến trước doanh trướng Sất Cát Thiết.

Khi đến trước doanh trướng Sất Cát Thiết, Tiêu Bố Y thấp giọng hỏi: "Nhị ca, huynh nói Sất Cát Thiết nghe nói chúng ta đòi đi, có lập tức trở về không?"

Lý Tĩnh cũng thấp giọng nói: "Ta nếu là hắn, quá nửa sẽ tùy ý để ngươi đi trước, sau đó đuổi theo giữ ngươi lại, biểu hiện chân thành, sẽ tìm một cớ".

Hai người nhìn nhau cười, quay đầu nhìn về phía Sát Hãn thủ hạ của Sất Cát Thiết. Sát Hãn chẳng biết từ khi nào đã đứng ở trước trướng Sất Cát Thiết, hoặc có thể nói cho tới bây giờ cũng chưa từng rời khỏi chỗ này, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới, khuôn mặt tươi cười nói: "Tiêu đại nhân có chuyện gì, phân phó hạ nhân là được rồi, cần gì phải phiền tự mình đến đây?"

Tiêu Bố Y thở dài một hơi nói: "Sát Hãn, ta phải đi rồi".

Sát Hãn sửng sốt, khó hiểu hỏi, "Tiêu đại nhân, người phải đi, đi chỗ nào?"

"Đương nhiên là về Trung Nguyên" Tiêu Bố Y thở dài một hơi, "Chỉ ý Thánh Thượng muốn ta tứ hôn đã truyền, ý của Sĩ Cân xem ra cũng rất rõ ràng. Công chúa dù sao cũng chưa gả đi, Sĩ Cân nếu không thích, ta chỉ có thể về bẩm lại Thánh Thượng, để Thánh Thượng tuyển một Sĩ Cân khác là được".

"Tiêu đại nhân, người không thể đi, người nếu đi rồi, ta thật sự không biết ăn nói sao" Sát Hãn vẻ mặt đau khổ nói. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

"Phải không?" Tiêu BốY vỗ vỗ vai hắn, lại cười nói: "Ngươi yên tâm, xe đến núi tất có đường, ngươi chung quy cũng tất có cách trả lời".

Hắn sau khi nói xong, trong lòng đột nhiên toát ra sự nghi hoặc, xua đi không được, quay đầu nhìn vào mắt Lý Tĩnh, nhìn thấy hắn hướng tới mình gật đầu, Tiêu Bố Y không hề do dự, cùng Lý Tĩnh bước về chỗ binh sĩ nghỉ ngơi, nhìn thấy lều trại đã hủy đi không ít. Thủ hạ của Lý Tĩnh võ công không phải là cao, nhưng hiệu suất làm việc tuyệt đối là hạng nhất. Hôm nay đã là mùa hè trên thảo nguyên, thời tiết ấm áp, lều trại cũng đơn giản nhẹ nhàng, chi qua một lúc là đã thu xếp gọn gàng.

Sát Hãn ở một bên không ngừng khuyên bảo, chỉ thiếu điều quỳ xuống, Tiêu Bố Y vẫn bất động, đợi sau khi sắp xếp tất cả thỏa đáng, nhìn thấy Sát Hãn còn ngăn đón mình, trầm giọng nói: "Sát Hãn, đem lời của ta hôm nay nói cho Sĩ Cân là được, hắn nếu thông minh, thì sẽ không làm khó dễ ngươi".

"Xuất phát" Lý Tĩnh ở bên kia đã sớm trở người lên ngựa, phát ra mệnh lệnh đơn giản.

Ba trăm binh sĩ nhất tề lên ngựa, chỉnh lại cung tên, khiên chắn đầy đủ, trường mâu yêu đao lập lòe, cả đội thành đội hình phương trận, chậm rãi hướng về phí Thiết Sơn mà tiến phát. Sát Hãn còn muốn ngăn đón, chỉ là nhìn thấy khí thế của binh sĩ, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi, thối lui sang một bên.

Tuy hắn vẫn không có cùng Tiêu Bố Y nói chuyện nhiều, nhưng chuyện Nhất Trận Phong gần như toàn quân bị diệt đã sớm lặng yên lan truyền trên thảo nguyên. Mà làm cho Nhất Trận Phong toàn quân bị diệt lại chính là Tứ hôn sứ cùng ba trăm quan binh hắn dẫn theo trước mắt, Thủy Tất Khả Hãn mấy năm cũng không thể làm được chuyện này, Tiêu Bố Y lại làm dễ dàng, làm sao mà hắn không thầm kinh ngạc cho được.

Đương nhiên Sát Hãn chỉ là suy đoán, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Bố Y tuy võ công cao cường, nhưng diệt Nhất Trận Phong lại là Lý Tĩnh.

Tiêu Bố Y ra khỏi doanh trại của Sất Cát Thiết, nhìn thấy Lý Tĩnh vẫn trầm mặc dẫn binh, tốc độ bình thường, liền phóng ngựa đi tới thấp giọng nói: "Nhị ca, bọn họ nếu không đuổi theo, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lý Tĩnh quay đầu nhìn Tiêu Bố Y, đột nhiên thở dài một hơi, "Bố Y, ngươi nghĩ ngươi là thần sao?"

Tiêu Bố Y đột nhiên cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh, hồi lâu vẫn lên tiếng không được.

Lý Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Bố Y, nhẹ giọng nói: "Bố Y, ai cũng đều không phải là thần, ngươi và ta lại càng không phải, có một số việc, phải làm rồi mới biết. Ta biết ngươi nổi danh Phó Cốt, Tứ Phương quán đại chiến miện lưỡi với quần thần, cho dù Lý phiệt quyền thế ngập trời, Lý Mẫn cũng xem như là thất bại trên tay ngươi. Đông Đô đồn đãi, Giáo Thư Lang làm việc, đều là thành công. Ngươi bằng vào sự thông minh cùng võ công của mình đích xác là thuận buồm xuối gió, nhưng ngươi vẫn hướng về phía trước, chưa từng nghĩ lại một lần. Lần này Tứ hôn sứ vốn là một nhiệm vụ đơn giản, vì sao người bên ngoài không đi, mà phải chờ ngươi đi, chẳng lẽ là vì ngươi đã từng đến Đột Quyết, hoặc là bởi vì ngươi rất có năng lực?"

Tiêu Bố Y trầm mặc, cảm thấy Lý Tĩnh nói như ánh sáng giữa đên đen.

"Bọn họ không chịu đi, chính là biết nhiệm vụ phi thường gian truân, rất có thể bỏ mạng" Lý Tĩnh quay đầu nhìn về phía phương xa, chậm rãi nói: "Ngươi cho đến hiện tại, vẫn là rất thành công, nhưng ngươi thua một ván, tất cả sẽ trở thành mây khói qua mắt. Sất Cát Thiết không tìm đến chúng ta, chúng ta vẫn có thể phục chỉ, nhiều nhất là Thánh Thượng không được vui, ngươi cũng không bị tội danh quá lớn. Đi sứ có thành công cũng có thất bại, nếu thất bại là phải hỏi tội, vậy về sau ai còn dám đi sứ? Nhưng ngươi nghĩ đến thành công, có nghĩ tới sóng gió bên trong hay không, Nhất Trận Phong là ai phái đến, Thủy Tất Khả Hãn có thể ngồi yên không đẻ ý đến, Khả Đôn đối với chuyện này sẽ có thái độ gì? Cho dù ngươi có thể thành công, ngươi có thể được cái gì? Được thất quý đố kỵ sàm ngôn, hay là được Thánh Thượng tuyệt đối tín nhiệm?"

Tiêu Bố Y thật lâu sau mới thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn nhị ca đã nhắc nhở".

Lý Tĩnh cười cười, "Ta biết ngươi sẽ hiểu mà".

Tiêu Bố Y đột nhiên cười giảo hoạt, "Bất quá nhị ca cũng biết chúng ta đi không được, bằng không cũng sẽ không bảo ta đi săn thú".

Lý Tĩnh quay đầu nhìn lại, đã thấy Sất Cát Thiết dẫn theo mấy thủ hạ, mồ hôi đầm đìa ở xa xa cưỡi ngựa đuổi theo.

Sất Cát Thiết khi trở người xuống ngựa, thở hổn hển từng hơi, hồi lâu mới nói: "Tiêu đại nhân, may mà người chưa có đi xa" Không đợi Tiêu Bố Y nói cái gì, Sất Cát Thiết đã giành nói: "Ta biết Tiêu đại nhân khẳng định nghĩ ta cố ý tránh né, nhưng đó là oan uổng bằng trời".

Nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói, Sất Cát Thiết vội nói tiếp: "Tiêu đại nhân không tin lời ta nói?"

Tiêu Bố Y khóe miệng nở nụ cười, lời đầy tham ý nói: "Ta sao dám không tin, Sĩ Cân vừa đi thì đã hơn mười ngày, ta chỉ sợ hôm nay không trở về, thì cũng không thấy được Sĩ Cân".

Sất Cát Thiết chỉ lắc đầu, "Ta đã biết Tiêu đại nhân khẳng định là hiểu lầm, ta lúc ấy đi vội vàng, chỉ nói với thủ hạ là đi tập thị, bọn họ cũng hiểu lầm ý của ta, thật sự là nên đánh. Thật ra ý của ta là cũng muốn tìm Khả Đôn làm chủ hôn, không nghĩ đến dọc theo đường đi lại có chút trì hoãn, nên giờ mới về tới nơi".

Tiêu Bố Y rốt cuộc có chút đổi sắc, "Ngươi đi tìm Khả Đôn?"

Sất Cát Thiết vuốt mồ hôi, cười khổ gật đầu, "Thiên tử Đại Tùy một phen ý tốt, ta làm sao mà tìm cách từ chối được, chỉ là chuyện này cũng không phải đơn giản như tưởng tượng, ta nghĩ một đêm, lúc này mới nhớ tới nếu Khả Đôn tán thành mà nói, thì mới có thể tiến hành được" Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Bố Y, Sất Cát Thiết cười rộ lên, "Tiêu đại nhân nếu không tin, thì cùng ta về lại doanh trại, ở đó có một bằng hữu cũ thật ra cũng rất muốn gặp lại Tiêu đại nhân".

***

Tiêu Bố Y tại thảo nguyên đích xác có mấy bằng hữu, nhưng hắn cho tới bây giờ vẫn không cho rằng Dương Thổ Truân là bằng hữu của hắn, chẳng qua khi nhìn thấy Dương Thổ Truân, Tiêu Bố Y vẫn nắm chặt tay Dương Thổ Truân, tràn đầy thâm tình nói, "Dương đại nhân, ta nhớ ngươi muốn chết được".

Dương Thổ Truân vẫn ục ịch như vậy, bụng phảng phất lại còn lớn hơn một vòng, nhìn thấy Tiêu Bố Y nhiệt tình, hai mắt khẽ khép lại như sơn dương, "Tiêu đại nhân, ngươi và ta cách xa đã gần một năm, ta đối với ngươi cũng rất là nhớ".

Hai người nói cứ như là thật, đợi khi phân chia chủ khách ngồi xuống, Tiêu Bố Y lúc này mới hỏi một câu, "Dương đại nhân, ngươi tới đây để làm cái gì vậy?"

Dương Thổ Truân nở nụ cười, không nhanh không chậm hỏi: "Sĩ Cân chẳng lẽ không có nói cho ngươi sao chứ? Nghe nói Thánh Thượng tứ hôn, Sĩ Cân chỉ sợ Khả Hãn không vui, lúc này mới đi tìm Khả Đôn cầu tình, hy vọng Khả Đôn làm chủ hôn. Tiêu đại nhân cũng biết, tại thảo nguyên, Khả Đôn vẫn có tiếng nói" Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Dương Thổ Truân lại nói: "Khả Đôn vẫn luôn thích giúp người làm niềm vui, nghe nói Vô Ưu công chúa tới, lập tức cho phép, hiện đã tự mình đi tìm Khả Hãn chuẩn bị hôn sự, lại cho ta tới nơi này trước cùng Tiêu đại nhân chuẩn bị, chỉ chờ Khả Đôn nói phục Khả Hãn, sẽ có tin tức truyền tới, mong Tiêu đại nhân phái người trở về phục chỉ, đợi khi Vô Ưu công chúa đến, Khả Hãn cùng Khả Đôn sẽ vì Sĩ Cân mà tự thân làm chủ hôn. Đúng rồi, ta còn có tin tức tốt muốn nói cho Tiêu đại nhân".

"Là tin tức tốt gì?" Tiêu Bố Y cũng có vẻ muốn nghe.

"Tiêu đại nhân ngươi chẳng lẽ đã quên một người?" Dương Thổ Truân đột nhiên cười ha hả.

"Quên ai, chẳng lẽ là Đáp Ma Chi?" Tiêu Bố Y có chút kỳ quái hỏi.

Dương Thổ Truân lắc đầu nói, "Tiêu đại nhân à, lúc trước ngươi đưa Tuyết Nhi cách cách Mông Trần tộc về, người bên ngoài còn không biết cái gì. Nhưng Tiêu đại nhân đi rồi, Khả Đôn muốn đem Tuyết Nhi cách cách gả cho Vương tử Bạt Dã Cổ, lại bị Tuyết Nhi cách cách quả quyết cự tuyệt. Khả Đôn khó hiểu, lúc ấy cũng giận dữ, Tuyết Nhi cách cách vẫn cố chấp không chịu, sau đó mới bất đắc dĩ nói ra chân tướng. Khi đó mọi người mới biết được, thì ra con tim của Tuyết Nhi cách cách đã sớm đặt ở trên người Tiêu đại nhân!"

Tiêu Bố Y có chút miệng khô tim nóng, Dương Thổ Truân khẽ cười nói: "Tiêu đại nhân dấu diếm làm chúng ta thật khổ, đây cũng chỉ là chuyện nam nữ bình thường mà thôi, ngươi lúc ấy nếu nói ra, Khả Đôn nói không chừng sẽ làm chủ cho hôn sự của hai người tại chỗ. Khả Đôn biết ngươi là Tứ hôn sứ, lúc này mới nhớ tới chuyện Tuyết Nhi cách cách, dẫn theo Tuyết Nhi cách cách đi gặp Khả Hãn, vì ngươi và Sĩ Cân cùng cử hành hôn sự này. Chuyện này ngươi cũng không thể không đồng ý, chỉ là không biết Sĩ Cân có thể đồng ý hay không. Bất quá Tứ hôn sứ biến thành chú rể, chỉ sợ là chuyện tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả".

Nói tới đây Dương Thổ Truân lại cười to, cười đến mặt thịt rung rinh, bộ dáng rất là vui vẻ.

Sất Cát Thiết mừng rỡ nói: "Tiêu đại nhân, ngươi cưới cách cách thảo nguyên chúng ta, ta đón công chúa Đại Tùy, đó cũng là chuyện chưa từng xảy ra trên thảo nguyên! Thì ra Khả Đôn còn có tâm này, thật sự là ý tưởng tuyệt diệu, ta làm sao có thể không đồng ý!"