Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 137: Nổi tiếng

Tuy không có gặp qua Nam Dương công chúa, nhưng hắn biết đó là lão bà của Vũ Văn Sĩ, Vũ Văn Sĩ là huynh đệ của Vũ Văn Hóa Cập, Vô Ưu công chúa lại là tỷ muội của Nam Dương công chúa, vậy huynh đệ tỷ muội theo lý thì thân nhau, cũng khó tránh đối phó với Thái Phó Thiếu Khanh mới nhận chức như mình...

Tiêu Bố y vừa nghe thủ hạ hối báo công tác cùng giới thiệu về Thái Phó tự, đang thoải mái, nghe được có người hô đại sự không ổn, đột nhiên mở hai mắt. Người nọ nhìn thấy Tiêu Bố Y mở to mắt, hai mắt hàn quang lóe ra, uy nghiêm nói không nên lời, thiếu chút nữa bị dọa ngã xuống đất, không tự chủ được thối lui vài bước.

"Chuyện gì? Lưu Giang Nguyên? Trước mặt đại nhân không được vô lễ" Tiễn Mục gấp giọng nói: "Hồi đại nhân, người này tên là Lưu Giang Nguyên, vốn là Thừa Hoàng Thừa Thái Phó tự, hắn là thủ hạ của Thừa Hoàng Lệnh Triệu Thành Bằng".

"Đại, đại nhân, đại sự không ổn" Lưu Giang Nguyên dáng người nhỏốm, không biết là vì lạnh hay sao mà cả người đang run run.

Tiêu Bố Y buồn bực, thầm nghĩ ngươi để cho lão tử nghỉ ngơi một ngày có được không? Lão tử gần đây lo lắng đề phòng, vỗ mông ngựa đủ kiểu thật vất vả mới có được một chức quan kha khá, sao lại lập tức có việc đổ lên đầu ta? Mà có chuyện gì, chẳng lẽ là Vũ Văn Hóa Cập sống lại từ tro tàn, tới tìm mình gây phiền toái? Tiêu Bố Y trước kia còn đối với Vũ Văn Hóa Cập có chút cố kỵ, nhưng hiện tại đã không sợ gì, ít nhất Viên Lam tìm cho hắn một cô mẫu xa lắc, nhưng so với cái gì cũng vững vàng hơn.

"Có việc gì cứ từ từ nói, trời có sập xuống, còn có bốn Thự lệnh đây đỡ rồi" Tiêu Bố Y khẽ cười trước tiên đem mình ra ngoài sự việc.

Lưu Giang Nguyên vẻ mặt đau khổ, "Chỉ sợ Thự lệnh cũng đỡ không nổi".

Ba Thự lệnh nhìn nhau, biết Lưu Giang Nguyên tuy có vẻ bối rối, nhưng người này là trầm ổn nhất, hắn đã nói Thự lệnh đỡ không được, chẳng lẽ là Thừa Hoàng Lệnh gặp phiền toái? Mọi người nghĩ vậy, đều giật mình lạnh toát cả sống lưng, bọn họ đương nhiên biết Thừa Hoàng Lệnh đi làm cái gì.

Tiêu Bố Y không biết không sợ, chỉ nói, "Một khi bọn họ đã đỡ không được, vậy ngươi hãy đem sự tình nói cho ta một chút đi".

Lưu Giang Nguyên thở ra một hơi, "Đại nhân nếu đồng ý xuất đầu, ta nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Hôm nay Vô Ưu công chúa triệu kiến Thừa Hoàng Lệnh Triệu Thành Bằng, để dạy nàng cưỡi ngựa, Triệu đại nhân không dám khong nghe, dẫn thuộc hạ đến. Vốn cưỡi rất tốt, ngựa cũng ôn thuận. Không nghĩ đến Thừa Hoàng Lệnh mới rời đi nửa bước, ngựa đã lồng lên làm cho Vô Ưu công chúa té ngã xuống".

Ba Thự lệnh sắc mặt đều tái nhợt, thầm nghĩ không xong, Thừa Hoàng Lệnh này trong bốn Thự lệnh là ổn trọng nhất, bởi vì hay thuần ngựa cho hoàng tử công chúa, hoàng thân quốc thích cưỡi, nên nhắm mắt cũng sẽ không để cho ngựa có việc, lần này sao lại để cho Vô Ưu công chúa ngã ngựa? Việc này tính lớn thì lớn tính nhỏ thì nhỏ, trách không được Lưu Giang Nguyên sợ hãi.

"Vô Ưu công chúa?" Tiêu Bố Y cau mày, "vậy ngã có bị thương không?"

Lưu Giang Nguyên do dự, "Công chúa đã không thể di chuyển, cũng không truyền ngự y, lại chế trụ Thừa Hoàng Lệnh, nói Thái Phó tự làm việc không tốt, bắt gọi Thiếu Khanh đi nhận người. Thuộc hạ lúc ấy gấp quá chỉ nhớ Thiếu Khanh đã bị tước chức làm dân, lại quên Tiêu đại nhân đến nhậm chức. Nên chỉ nói Thiếu Khanh không có ở đây, nàng ta nói không có cũng tốt, vậy chờ nhận đầu của Thừa Hoàng Lệnh đi. Thuộc hạ cũng may nhớ ra hôm nay có đại nhân đến nhận chức, nên chạy trở về, may mà đại nhân còn ở đây, mong đại nhân xuất mã, cứu Thừa Hoàng Lệnh một mạng".

"Vô Ưu công chúa?" Tiêu Bố Y trong đầu hiện lên cái kiệu nhỏ đỉnh vàng rèm ngọc kia, thầm nghĩ cũng không phải vừa lúc như vậy chứ, nếu là công chúa kia, vậy cũng có thể nói một chút, nhưng nếu là công chúa giống như là Nam Dương công chúa, vậy mình chẳng phải là tự dâng mình lên tận cửa sao.

Tuy không có gặp qua Nam Dương công chúa, nhưng hắn biết đó là lão bà của Vũ Văn Sĩ, Vũ Văn Sĩ là huynh đệ của Vũ Văn Hóa Cập, Vô Ưu công chúa lại là tỷ muội của Nam Dương công chúa, vậy huynh đệ tỷ muội theo lý thì thân nhau, cũng khó tránh đối phó với Thái Phó Thiếu Khanh mới nhận chức như mình.

Tiêu Bố Y mọi chuyện không nghĩ tới thành công mà trước tiên nghĩ tới thất bại, không nghĩ tới thanh danh mà nghĩ trước tới hãm hại, cho nên mới có thể giúp hắn né qua được nguy cơ. Ba Thự lệnh đều vì Thừa Hoàng Lệnh mà phát sầu, hắn lại phải suy nghĩ. Hắn biết công chúa không phải không biết Vũ Văn Hóa Cập đã bị tước chức, nàng cố ý muốn Thái Phó Thiếu Khanh đi lĩnh người, điều này chứng tỏ công chúa muốn tận mắt nhìn thấy hắn. Chuyện tư tâm ái mộ Tiêu Bố Y cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tự tác đa tình, hắn suy nghĩ đương nhiên là vì cảm thấy công chúa này có thể thông đồng cùng Nam Dương công chúa để đả kích trả thù hắn. Chỉ là không nghĩ đến đả kích đến nhanh như vậy, Tiêu Bố Y thầm tự than thở.

Nhìn thấy ba Thự lệnh đều nhìn mình như nhìn Quan Thế âm vậy, Tiêu Bố Y chỉ có thể nói: "Nhìn ta làm gì, thuộc hạ có chuyện, ta ở trên đương nhiên là phải phân ưu rồi".

Ba người buồn cười cách xưng hô của hắn, nhưng đều chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ đại nhân vì thuộc hạ phân ưu, chúng ta ở trong này chỉ hy vọng đại nhân cùng Thừa Hoàng Lệnh bình an vô sự".

Tiêu Bố Y con mắt trợ lên, "Thế nào, chẳng lẽ để ta đi một mình?"

Đan Tu Văn lộ ra vẻ khó xử, "Hồi đại nhân, không có chức vị, không có lý do, chỗ của công chúa các thuộc hạ cũng không thể tự tiện đi vào".

"Cho các ngươi bộ không có lý do sao?" Tiêu Bố Y lắc đầu, "Đan Tu Văn ngươi cho ngựa ăn, ngươi phải đi xem thức ăn của ngựa có vấn đề gì hay không. Tiễn Mục, lúc này đã gần năm mới, ngươi phụ trách làm chút đồ ăn để cho công chúa vui vẻ thì đối với tất cả mọi người mới có lợi, thuận tiện nhớ rõ hỏi Vô Ưu công chúa qua năm thích cái gì, sớm mà chuẩn bị. Trương Tường, ngươi tuy phụ trách ngựa của các vương công, nhưng Thừa Hoàng Lệnh một khi đã có sai lầm, nếu công chúa trong lúc nhất thời nhã hứng đại phát, nhất định phải cưỡi ngựa, ta chỉ sợ ngươi phải đỡ một trận này, ta đối với mấy cái này một chút cũng không thông".

Tiêu Bố Y đem trách nhiệm phân phán xong, bản thân chuyện gì cũng mặc kệ, ba vị thuộc hạ đều bội phục, cùng kêu lên: "Đại nhân anh minh, thuộc hạ bội phục sát đất, đại nhân nói cực kỳ đúng, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị".

Tiễn Mục lễ vật chuẩn bị cực nhanh, trong cung có người muốn đổi khẩu vị, bình thường đều sẽ truyền đạt tới Nội Thị Tỉnh, cũng do Nội Thị Tỉnh qua Thái Phó tự lấy hàng, bất quá cũng có người thân quen thì không cần qua Nội Thị Tỉnh, trực tiếp đến Thái Phó tự.

Một Thiếu Khanh ba Thự lệnh lại thêm một Thự thừa, năm người tuy không thể nói là khí thế, nhưng cũng có khí thế nhằm hướng Tử Vi thành mà xuất phát. Khi qua Hưng Giáo môn vào Tử Vi thành cũng kiểm tra theo lệ, bất quá hiện tại Tiêu Bố Y là Thái Phó Thiếu Khanh, kiểm tra cũng chỉ là lấy lệ mà thôi, năm người vừa qua Hưng Giáo môn, liền nghe được có người hô: "Tiêu đại nhân, sao lại trùng hợp gặp người như vậy".

Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Tôn Thiếu Phương, cũng có chút ngoài ý muốn, "Tôn đại nhân hôm nay không đến phiên sao?"

Tôn Thiếu Phương cười khổ nói: "Tiêu đại nhân, người gọi ta là đại nhân chẳng khác nào muốn giết ta, Tiêu đại nhân có việc? Xem ra cái miệng này cũng không nên hỏi". nguồn TruyenFull.vn

"Không có gì quan trọng" Tiêu Bố Y hời hợt nói: "Đi vào cung giúp công chúa thuần ngựa thôi".

Tôn Thiếu Phương nhìn thoáng qua thủ hạ đi theo sau hắn, thầm nghĩ Tiêu Bố Y mới nhận chức Thái Phó Thiếu Khanh, bài bố cũng thật không nhỏ, thuần ngựa mà phải ba Thự lệnh một Thự thừa đi theo. Hắn còn không biết còn có một Thự lệnh còn đợi ởtrong cung. bằng không quá nửa sẽ hộc máu.

"Tiêu đại nhân gần đây có việc không? Theo ta thấy đương nhiên là có việc, bất quá không biết tối mai có rảnh không, mấy huynh đệ tại Vũ Đức điện nhìn thấy Tiêu đại nhân đại triển thần uy, đều khâm phục không thôi, chỉ tiếc Tiêu đại nhân không thể Thống soái cấm vệ của vệ phủ chúng ta. Đều nói cùng ta, muốn cùng Tiêu đại nhân lại uống vài chén, lại sợ người hiện tại…"

Tôn Thiếu Phương muốn nói lại thôi, dụng ý không cần nói cũng biết, Tiêu Bố Y suy nghĩ, quay đầu lại hỏi Đan Tu Văn: "Điển Cứu Lệnh, tối mai ta có việc không?"

Đan Tu Văn vẻ mặt đau khổ, "Đại nhân tối mai hình như không có công sự gì".

Hắn không biết Tiêu Bố Y muốn để cho hắn nói có việc hay không, nên chỉ có thể hàm hồ mà nói, Tiêu Bố Y vui vẻ cười nói: "Thì ra là không có việc gì, Tôn thân vệ. Tối mai đi, uống một trận thống khoái mới được".

Tôn Thiếu Phương mừng rỡ, "Tiêu đại nhân quả nhiên sảng khoái, Tôn Thiếu Phương tạ ơn".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ tạ ta làm cái gì, chẳng lẽ ngươi có gì muốn cầu ta? Nhưng lão tử chẳng qua chỉ là một mã quan, tìm ngựa tốt mượn hoa hiến phật cho ngươi thật ra cũng có thể, nếu những thứ khác thì vô năng. Bất quá hắn biết tầm quan trọng của đạo nhân tình thế thái, cấm vệ này mượn sức cũng không tệ.

Tôn Thiếu Phương sau khi cáo từ, mấy người Tiêu Bố Y mới đi được không đến một chén trà nhỏ, lại có người kêu lên: "Tiêu đại nhân xin dừng bước".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ mình sao lại nổi danh như thế, cứ lưu lại như vậy, phỏng chừng khi đến được chỗ của công chúa thì chỉ có thể nhận lấy đầu của Thừa Hoàng Lệnh, quay đầu lại, nhìn thấy Phùng Nghị Trung khí thế hung hung dẫn theo mấy binh vệ vọt tới, không khỏi hoảng sợ, ghìm ngựa ngưng thần tập trung.

Phùng Nghị Trung đến cách Tiêu Bố Y vài bước, mạnh mẽ ghìm cương ngựa lại, trên mặt có vẻ vui mừng, "Tiêu đại nhân có việc sao?"

Ba Thự lệnh đành lại phải ghìm ngựa, thầm nghĩ Tiêu đại nhân này thực uy danh lan xa, phỏng chừng lại là ở Vũ Đức điện nhìn thấy vị Tiêu đại nhân này đại triển thần uy tới mời uống rượu, chỉ là vừa thấy vị đang đến kia, đều lắp bắp kinh hãi, nhất tề xuống ngựa thi lễ: "Hạ quan ra mắt Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu"...

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ta tuy là Thái Phó Thiếu Khanh, không có việc gì cũng sẽ không nhàn rỗi đi tới Tử Vi thành nhàn, các ngươi sao đều hỏi một câu như vậy?

"Mạt tướng không nên hỏi" Phùng Nghị Trung nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói, nhìn thoáng qua thuộc hạ phía sau hắn, "Lần trước tại Vũ Đức điện Tiêu đại nhân đại triển thần uy, mạt tướng đối với võ công của Tiêu đại nhân mười phần khâm phục".

Ba Thự lệnh vốn đang cảm thấy đại nhân này chỉ bình thường, nhưng lại thấy cấm vệ cùng Lang tướng Vũ hầu phủ trong cung đều đối với Thiếu Khanh tất cung tất kính, đều cảm thấy là chuyện rất có thể diện. Trước kia Vũ Văn Hóa Cập chỉ mượn sức bởi quan hệ với Thánh Thượng, đối với thủ hạ thấy không thuận mắt là ra tay đánh mắng, Tiêu đại nhân này tuy thích trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy so với Thiếu Khanh trước kia thì mạnh hơn rất nhiều.

"Không có chuyện gì quan trọng, Phùng đại nhân có việc sao?" Tiêu Bố Y phản khách làm chủ hỏi.

"Không biết Tiêu đại nhân tối mai có việc gì không? Mạt tướng muốn mời đại nhân một lần" Phùng Lang tướng có chút chờ mong, "Mong Tiêu đại nhân chớ gọi ta là đại nhân, thật sự có chút muốn giết ta".

Tiêu Bố Y quay đầu lại hỏi Đan Tu Văn, "Điển Cứu Lệnh, tối mai ta có việc gì không?"

Đan Tu Văn thiếu chút nữa hộc máu, thầm nghĩ sao lại là câu này?

"Hồi đại nhân, tối mai người việc công thì không có, nhưng mới vừa rồi người mới đáp ứng Tôn thân vệ tối mai uống rượu".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ lão tử đương nhiên nhớ rõ, bất quá là mượn miệng thuộc hạ ngươi nói một chút, để tránh Phùng Lang tướng nói ta làm cao mà thôi, "Ồ, là như thế, ngươi xem ta hồ đồ mất rồi, đảo mắt đã không nhớ rõ, Phùng Lang tướng, vậy thực có chút có lỗi, để xem về sau rảnh rỗi hãy nói?"

Phùng Lang tướng có chút mất mác, lại ôm quyền nói: "Một khi đã như vậy, vậy tối mốt tìm đến đại nhân có được không?"

Tiêu Bố Y chỉ có thể gật đầu, "Để xem tình hình ra sao, Phùng Lang tướng, ta thật ra rất muốn cùng loại hào kiệt như các người uống cho thống khoái, đúng rồi, thích khách ám sát Lý đại nhân có tin tức gì hay chưa?"

Phùng Lang tướng cười khổ lắc đầu, "Vẫn không thu hoạch được gì, tại hạ chỉ sợ quá kỳ tìm không thấy thích khách, chỉ có thể chờở trên trách phạt, được rồi, đại nhân đang có việc, mạt tướng cũng không làm chậm trễ".

Tiêu Bố Y ôm quyền cáo từ cùng Phùng Lang tướng, thàm nghĩ tầm nã Lịch Sơn Phi là chuyện của Vũ hầu phủ, ngươi tìm ta uống rượu, chỉ sợ là túy ông ý không tại rượu, muốn bắt Lịch Sơn Phi, ta cũng không cách nào.

Vừa đi được một lát, bên tai lại truyền đến một tiếng hô, "Tiêu đại nhân".

Ba Thự lệnh đành lại phải ghìm ngựa, thầm nghĩ Tiêu đại nhân này thực uy danh lan xa, phỏng chừng lại là ở Vũ Đức điện nhìn thấy vị Tiêu đại nhân này đại triển thần uy tới mời uống rượu, chỉ là vừa thấy vị đang đến kia, đều lắp bắp kinh hãi, nhất tề xuống ngựa thi lễ: "Hạ quan ra mắt Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu".

Lần này Tiêu Bố Y không có làm cao, lập tức trở người xuống ngựa thi lễ nói: "Quốc cữu gia, người gọi ta là đại nhân chính là muốn giết ta".

Ba Thự lệnh trong lòng chỉ nói cấp trên này thực hèn hạ vô sỉ, thấy người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vốn tưởng rằng hắn cái gì cũng không hiểu, cùng người khác hi hi ha ha. Nhưng xem ra, hắn so với ai khác đều biết nhiều hơn.

Người đến rõ ràng là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Tiêu Vũ, cũng chính là đệ đệ của Tiêu Hoàng Hậu. Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu là một tán quan, không làm việc, Tiêu Bố Y hiện tại cũng là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, chỉ lấy bổng lộc nên vốn hai người là bình cấp.

Tiêu Vũ là Quốc cữu, người khác đều không dám dễ dàng đắc tội.

Tiêu Vũ cũng trở người xuống ngựa, mỉm cười đỡ lấy Tiêu Bố Y không cho thi lễ, "Bố Y, ngươi hiện tại là Thái Phó Thiếu Khanh, quan vị trên ta, ta không gọi ngươi là Tiêu đại nhân thì kêu là cái gì?"

Tiêu Bố Y chỉ cười khổ, "Ta tính là đại nhân gì, cung phải luận bổn phận. Tiêu thúc thúc chính là trưởng bối của ta, lại gọi ta là đại nhân, ta trở về chỉ sợ sẽ bị chaở nhà cho ăn đòn".

Tiêu Vũ nghe được hắn kêu một tiếng Tiêu thúc thúc, không khỏi ha ha cười to, "Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử ngươi phát hiện ngươi phi thường cẩn thận, không nghĩ đến lại khôi hài như thế, thế nào, gần đây có bề bộn nhiều việc không? Có rảnh đi thăm cô cô của ngươi đi, người chỉ sợ ngươi bề bộn công việc không thể dứt ra được, không tiện đi tìm ngươi, ta hôm nay gặp ngươi, thuận tiện hỏi luôn".

Ba Thự lệnh bị dọa mặt không còn chút máu, lúc này mới hiểu được thì ra Thiếu Khanh này lai lịch cực trâu, Hoàng Hậu lại là cô cô của hắn, trách không được cho dù là Vũ Văn gia đều bị hắn dẫm lên.

"Không có đâu, thời gian tới sẽ đi thăm cô cô" Tiêu Bố Y tự nhiên có một cô cô, trong lòng quái dị, nhưng vẫn thuận theo mà nói: "Qua vài ngày nữa nhất định là đi thăm cô cô, hai ngày nay có quá nhiều việc, nếu không cũng đã…"

"Vậy cũng không cần," Tiêu Vũ vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Nhớ thường xuyên đi là được, ta thực xem trọng ngươi," Lại liếc mắt nhìn mấy thủ hạ của hắn, Tiêu Vũ áp thấp thanh âm, "Bố Y, Thánh Thượng có vài lần cũng nhắn đến ngươi, nói cái đầu ngươi không giống với những người khác…"

Tiêu Bố Y cười khổ, "Cho dù không giống, thì chặt xuống cũng chỉ cùng một chỗ".

Tiêu Vũ gật đầu, "Ngươi biết điểm ấy ta cũng an tâm, Thánh Thượng đối với ngươi cũng rất có hảo cảm, cũng là chuyện lạ, Bố Y, ngươi cứ làm việc cho tốt, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng".

Tiêu Vũ lại cùng Tiêu Bố Y chuyện trò một lát, lúc này mới cáo từ rời đi. Nhưng Tôn Thiếu Phương, Phùng Lang tướng, Quốc cữu ba người như vậy tìm tới, ba Thự lệnh mới biết được Thái Phó Thiếu Khanh gần đây thật sự là rất nổi, càng thu lại sự khinh thị, thêm phần kính sợ.

Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới một việc, "Vô Ưu công chúa này vì sao muốn học cưỡi ngựa?"

Tiễn Mục khép nhẹhai mắt nói: "Hồi đại nhân, công chúa vì sao lại muốn học cưỡi ngựa, chúng ta làm sao dám hỏi?"

"Vô Ưu công chúa là người thế nào?" Tiêu Bố Y lại hỏi.

Trương Tường lại nói một câu, "Hồi đại nhân, Vô Ưu công chúa là người thế nào, thuộc hạ chúng ta làm sao dám bình phẩm?"

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Tốt lắm, tốt lắm, không tệ, không tệ".

Ba Thự lệnh nhìn nhau, không biết Thiếu Khanh này là khích lệ hay là châm chọc. Mấy người tiến vào thâm cung, chỉ thấy cung điện chằng chịt, đều im lặng mà cẩn thận đi, một nén nhang sau mới tới được trước cung điện của công chúa, đều xuống ngựa, Tiêu Bố Y nhìn thấy tuyết đọng ở trước cung điện đã rửa sạch lộ ra con đường, dấu chân lại ít, thầm nghĩ cung điện này xem ra cũng có chút tịch mịch.

Trước cung điện có hai cung nhân đứng, Tiêu Bố Y báo thân phận, cung nhân tiến vào thông báo, chỉ chốc lát đã dẫn bọn họ vào hoa viên phía sau gặp công chúa, một đường đi tới, tuyết trắng một màu, mùi hương thầm truyền tới, cung nhân đều không mấy, Tiêu Bố Y cau mày, thấy ba thủ miệng câm như hến, cũng không tiện hỏi nhiều.

Mới đến hậu hoa viên, chợt nghe một nữ tử lớn tiếng nói: "Thừa Hoàng Lệnh, người tuyết ngươi làm không đẹp, làm lại lần nữa".

Tiêu Bố Y nghe được thanh âm trong lòng chợt động, đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy một nữ tử che mạng đang ngồi một mình ở trong đình, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn ra, Tiêu Bố Y ánh mắt sắc bén, xem rõ ràng thấy hai mắt của nữ tử rất linh hoạt, hai điểm đen lấp lánh, tư thái cũng đẹp, chỉ là xem thế nào, nữ nhân này đều là cô đơn tịch mịch, ưu sầu tâm tỏa, làm sao mà có bộ dáng Vô Ưu?

Hô Thừa Hoàng Lệnh làm người tuyết rồi vỗ tay cười to, rõ ràng chính là nha hoàn ngày đó gặp khi Lý Trụ Quốc bị hành thích. Tiêu Bố Y thầm cân nhắc, rồi chậm rãi tiến lên, một người dáng người tầm thước, mặt mày sầu khổ đang đạp đổ một người tuyết để làm lại. Bên cạnh hắn có một hồng mã đang đứng thản nhiên trong tuyết.

Nha hoàn cũng nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn tới, lớn tiếng nói: "Ngươi là ai?"

Tiêu Bố Y thầm nghĩ người này còn hay quên hơn mình, cũng sửa lại khuôn mặt tươi cười nói: "Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y tới vấn an công chúa, làm phiền thông báo một tiếng".

Hắn chẳng qua chỉ làm bộ dáng, để qua cửa này mà thôi, không nghĩ đến nha hoàn liếc mắt cao thấp dò xét Tiêu Bố Y, "Ngươi chính là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y?"

Tiêu Bố Y mặt không đổi sắc, vẫn cười nói, "Không sai".

"Hay cho ngươi một Thái Phó Thiếu Khanh" Nha hoàn chỉ tay, "Thuộc hạ của ngươi không tận trách nhiệm, làm ngã công chúa, ngươi hiện tại đã tới rồi, đã là sơ sẩy chức trách, công chúa thân thể ngàn vàng, hiện không thể nhúc nhích, ngươi nói ngươi phải bị tội gì?"

Bốn Thự lệnh đều dám giận mà không dám nói, Tiêu Bố Y rốt cuộc thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói: "Thừa Hoàng Lệnh sơ ý làm bị thương công chúa, theo lý nên phạt ănngj, ta thân là Thái Phó Thiếu Khanh, không thể tránh trách nhiệm. Chỉ là ta là mệnh quan triều đình, cho dù có sai, cũng phải Thánh Thượng biết được, Hình bộ hạ công văn, Đại lý tự đến thẩm tra mới là đúng luật Đại Tùy, ngươi chỉ là một nha hoàn bên cạnh công chúa mà thôi, không biết quan mấy phẩm, chức trách là gì? Một nha hoàn ngươi chỉ vào mệnh quan triều đình mà hoa tay múa chân, hỏi phải bị tội gì, có biết luật Đại Tùy hay không, hay là người ở bên cạnh công chúa không có học đạo lý làm hạ nhân?"

Nha hoàn sửng sốt, ngậm miệng không nói gì.