Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 125: Đệ nhất mãnh nam

Tiêu Bố Y đối với kết quả xử lý Vũ Văn Hóa Cập có chút tiếc nuối, lại chỉ có thể cười khổ, tất cả đều trong dự kiến của hắn, Vũ Văn Hóa Cập không có chết, cuối cùng là hắn đã giết chết Tùy Dương Đế, Tùy Dương Đế thả Vũ Văn Hóa Cập, tất cả đều giống như "dưỡng hổ vi hoạn", sự tình việc này phi thường kỳ diệu, hắn tuy đã biết kết quả, lại không thể nào nói cho bất cứ kẻ nào, chính là bởi vì, cho dù hắn nói ra, người khác cũng không tin. Hắn hiện tại muốn thay đổi lịch sử, nói ra, cuối cùng Lý Uyên phải có được Đại Tùy, chỉsợ không đợi Lý Uyên hết mệnh, hắn liền đã sớm phải bay đầu.

Lịch sử, rất khó cân nhắc, Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, cũng cười nói: "Vô luận như thế nào, tiểu từ chán ghét này cuối cùng không lượn qua lượn lại ở trước mặt ta , coi như cũng là chuyện tốt rồi".

Ba người đều cười, trong lòng suy nghĩ cũng bất đồng, lúc này tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, ba người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai người đang đạp tuyết đã đi tới. Hai người một cao một thấp, một người nhìn đôn hậu, sắc mặt tươi sáng, tuổi xem ra cũng không lớn, thậm chì có thể nói có chút ngượng ngùng, mặt khác một người nhìn phảng phất giống như "cây gậy trúc", đợi cho thời điểm đến gần, Tiêu Bố Y lúc này mới hoảng sợ phát hiện hắn rất gầy, giống như bên trong lớp quần áo kia tất cả đều là xương. Hai tròng mắt của người nọ phát ra hào quang giống như hỏa bàn thiêu đốt, hai má hõm sâu, đi được một vải bước lại ho khan một tiếng, mười phần giống quỷ bệnh lao, người bên cạnh thì khỏe mạnh kiện tráng, vóc người trung bình, nếu nói hắn có vẻ giống như một gia đinh, cũng hơi khó.

Người đi vào trong này đương nhiên là quen với Bùi Minh Thúy, Tiêu Bố Y nhìn qua Bùi Minh Thúy, phát hiện nàng ta đang nhìn về phía nam tử cao gầy, vẻ mặt có phần quan tam, trong lòng không khỏi động. Ngu Thế Nam lại cũng đang nhìn Bùi Minh Thúy, thấy Tiêu Bố Y nhìn tới, sắc mặt không khỏi ửng đỏ, giống như bị người ta phát hiện ra tâm sự trong lòng, vội vàng quay mặt đi.

Không đợi Tiêu Bố Y suy nghĩ nhiều, Bùi Minh Thúy đã đứng dậy chậm rãi nghênh đón, quan tâm nói: "Thân thể vẫn khỏe chứ? "

Tiêu Bố Y thấy nàng nghênh đón, không chút nào che đấu nhiệt tình, cũng không cố ý chậm rãi bước chân, nhìn thấy thế ai cũng biết, liếc mắt cũng nhìn ra Bùi Minh Thúy đang áp chế kích động trong lòng, không khỏi tò mò người trước mắt là ai, lại có thể làm cho Bùi Minh Thúy xem trọng như thế.

Người nọ lại ho nhẹ một tiếng, lại cười nói: "Hoàn hảo, không chết được đâu".

Bùi Minh Thúy lắc đầu. "Tốt tốt, nói chết cái gì chứ, như vậy là tốt rồi" Nàng ân cần thăm hỏi một tiếng, liền xoay người dẫn theo hai người đến phòng khách, tên bệnh quỷ kia hướng Ngu Thế Nam cười cười, đương nhiên là đã sớm nhận ra, đánh mắt ra phía sau, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Bố Y, "Vị này là có phải là Giáo Thư Lang Tiêu Bố Y, chỉ có mấy ngày mà danh chấn kinh đô?"

Tiêu Bố Y nhìn thấy người nọ thật gầy, phỏng chừng là đã bị bệnh hành hạ lâu ngày. Nhưng lại có thể cảm giác được bên trong thân thể hắn ẩn chứa lực lượng kinh người, đây là một loại tương phản kỳ dị, người này cũng có một loại mị lực phi thường kỳ lạ.

Hắn tuy là người bệnh, nhưng trong ánh mắt lại không ngừng bùng cháy sinh cơ, cho tới bây giờ Tiêu Bố Y cũng chưa từng gặp qua loại ánh mắt này, đó là một loại ánh mắt cố chấp, tự tin, bi phẫn, nhưng lại không có nữa điểm u sầu vì bệnh cùng đố kị với nhân sinh.

"Ta có danh khí gì" Tiêu Bố Y mỉm cười trả lời, "Còn chưa biết cao danh quý tánh huynh đài?"

Người nọ nhìn sang Bùi Minh Thúy, cũng không có nói tính danh, lại cười nói: "Bùi tiểu thu nói với ta, phát hiện được một kỳ nam tử, ta còn không tin. Ta cảm thấy trên đời này như thế nào còn có ai so với ta còn kỳ hơn?" Nói tới đây người nọ rốt cuộc tự chế giễu mình cười cười nói, "Ta khi sinh ra đã bị bệnh, mười mấy năm nay không có chết, ngươi nói có kỳ hay không?"

Tiêu Bố Y muốn cười, lại thấy Bùi Minh Thúy lo lắng, rốt cuộc lại nói: "Đáng tiếc ta không hiểu y thuật, bằng không chữa khỏi bệnh của huynh đài, vậy ngươi cũng sẽ không phải là kỳ nhất".

Người nọ liền cười lên, "Giáo Thư Lang quả nhiên thú vị, ngươi không cần chữa khỏi cho ta, ta hiện tại cũng không tính là người kỳ nhất. Ta biết hôm nay một Giáo Thư Lang nho nhỏ, chỉ có mấy tháng đã nổi danh khắp Đông Đô, ít có người nào mà không biết. Giáo Thư Lang như mặt trởi giữa ban ngày ngày, thơ xuất ra văn nhân oanh động, mô tả lại không đồng nhất, có người nói văn thơ kinh người, có người lại nói thô bỉ không chịu nổi. Giáo Thư Lang lấy thân phận cửa phẩm quan viên tại Tứ Phương quán, nổi danh trước sứ giả nước ngoài, không chỉ là Trung Nguyên, cho dù là hải ngoại Tây Vực cũng đều biết đến, thì ra một nước lớn như chúng ta cho dù là một Giáo Thư Lang nho nhỏ, thì học thức cùng trí tuệ bọn hắn cũng không thể nào so sánh được. Giáo Thư Lang là tác giả của Giang Sơn Đại Nhất Thống, lần đầu tiên đọc đã được Thánh Thượng khen ngợi. Càng làm cho người ta sợ hải nhất chính là,Thánh Thượng bởi vì nho nhỏ quan viên cửu phẩm Giáo Thư Lang, đã đem Thái Phó Thiếu Khánh Vũ Văn Hóa Cập tước quan thành dân, chém Tứ phẩm phu nhân, phạt đòn Tổ Lang Tương làm cho người ta không xưng hô kỳ nam tử cũng không được. Ta hiện tại mới phát hiện, bản thân thật sự không tình là người kỳ nhất, hôm nay kinh đô tối kỳ nam tử phải là Giáo Thư Lang ngươi".

Tiêu Bố Y có chút xấu hổ, "Thật ra ta rất muốn nói, trong này không có chuyện gì của ta cả, tất cả đều là công lao của Bùi tiểu thư".

Người nọ ngạc nhiên nhìn Tiêu Bố Y, cười rồi lại ho khan, quay đầu về phía Bùi Minh Thúy nói: "Chẳng lẽ Giang Sơn Đại Nhất Thống là do Minh Thúy cô làm, cô quả nhiên là tài cao".

Bùi Minh thúy rất là bất mãn, "Tiêu huynh, nhiều nhất ngươi nói câu đầu tiên Giang Sơn Đại Nhất Thống do ta làm là tốt rồi, còn mấy câu của ngươi cái gì hoàng cẩu thân thượng bạch, bạch cẩu thân thượng thũng thì lưu lại cho bản thân thường thức đi nha".

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, cho dù người tuổi trẻ vốn nghiêm mặt bên tên bệnh quỷ kia, cũng có chút khẩn trương cùng kích động, nghe nói như thế cũng không nhịn được mà cười, không đợi Tiêu Bố Y hỏi, Bùi Minh Thúy đã chủ động nói: "Tiêu huynh cùng Thế Nam cũng không cần ta giới thiệu, bất quá hai thanh niên tài tuấn này hay là tự giới thiệu cho Tiêu huynh đi".

"Bùi tỷ tỷ, ta cái gì mà nói là thanh niên tài tuấn" Người thanh niên trẻ tuổi đôn hậu mặt mày đỏ bừng, "Có Giáo Thư Lang ở đây, ta thật sự là không dám nhận".

Bùi Minh Thúy mỉn cười nhìn người tuổi trẻ nói: "Hành Quảng, ngươi chớ hạ thấp bản thân mình, nghe nói người gần đây muốn đi hỗ trợ cho Trương Thông thảo phạt phản tặc Lộ Minh Nguyệt ?"

Người tuổi trẻ được gọi là Hành Quảng mặt mày càng đỏ bừng, "Bùi tỷ tỷ, Hành Quảng vô đức vô năng, có thể trợ giúp gì được cho Trương Tu đã đại nhân? Ta chẳng qua là tấm lòng vì nước của phụ thân, vì quốc gia mà cống hiến một chút tâm ý mà thôi".

Tiêu Bố Y khi nghe được ba chữ Trương Tu Đà, nhớ tới mọi người trong sơn trại kính sợ, lại nhìn thấy Hành Quảng tôn kính, thật muốn gặp người nổi tiếng khắp thiên hạ Trương Tù đã này.

"Ngươi có tâm tư này là tốt rồi, như vậy cũng đã trưởng thành, được rồi, chớ có làm rơi mất uy danh của phụ thân ngươi đó" Bùi Minh Thúy cười nói, "Khi nào thì xuất phát đi Tề quận?"

"Hôm nay" Hành Quảng trầm giọng nói, có vẻ mong chờ.

"Vậy chúc ngươi thuận buồn xuôi gió" Bùi Minh Thúy cũng không nói nhiều.

Hành Quảng gật đầu, "Đa tạ Bùi tỷ chúc phúc, ta hôm nay tới nơi này, chính là muốn cảm tạ Bùi tỷ đã hướng Binh bộ đề cử Hành Quảng, Hành Quảng mới có thề tiến vào bình phục phàn tặc, kiến công lập nghiệp".

Bùi Minh Thúy cười nói: "Ta chẳng qua là thuận miệng nói thôi. Chỉ sợ lệnh tôn lại nói ta nhiều chuyện. Đánh trận nhiều khó khăn, Hành Quảng ngươi phải cẩn thận một chút".

Hành Quảng gật đầu thật mạnh, hướng tới mọi người ôm quyền thi lễ, rồi xoay người cất bước rời đi, rất có hào khí. Tiêu Bố Y trong lòng cười khổ, cũng bị chí hướng của hắn kích động, cũng không có nói gì nhiều. Trừ một mình hắn, không ai biết thiên hạ đến tột cùng sẽ phát triển như thế nào, ít nhất hiện tại nhìn ra, loạn khởi chẳng qua chỉ là những đốm lửa nhỏ, Dương Quảng vẫn có năng lực khống chế cục diện.

"Người này là Bùi Hành Quảng, phụ thân là Bùi Nhân Cơ, đều là mãnh tướng của Đại Tùy ta" Bùi Minh Thúy nhìn bóng dánh của Hành Quảng.

"Tiêu huynh, ngươi nói bọn họ chuyến này có thể thành công hay không? Bây giờ thế sự phân tranh cho dù là đại tướng cũng không có cách nào dẹp hết" Nhẹ nhàng thở dài, Bùi Minh Thúy nói: "Tề quận tặc Suất Tả Hiếu mới bị Trương Thông Thủ bình định, Lô Minh Nguyệt lại từ tro tàn đi lên. Lô Minh Nguyệt người này cực kỳ giảo hoạt. Tinh thông mê thuật, lấy khả năng của Trương Thông Thủ cũng không bắt được hắn, thật sự làm cho người ta đại hận".

Tiêu Bố Y sau nửa ngày mới nói: "Thật ra kẻtrộm có thể thành phản tặc, rất nhiều nguyên do là quan bức dân phản, bọn họ nếu thật sự có thể an cư lập nghiệp, ta nghĩ cũng không có suốt ngày sống trong cuộc sống lo lắng đề phòng. Trương Thông Thủ cũng tốt. Bùi Hành Quảng cũng được, tiệu diệt phản tặc cũng được mà không tiêu diệt cũng chẳng sao".

Nói tới đây Tiêu Bố Y chỉ lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Bùi Minh Thúy trầm ngâm thật lâu, sắc mặt ảm đạm, như thế nào lại không biết ngụ ý của hắn, sau hồi lâu mới cười nói: "Ta còn chưa giới thiệu cho Tiêu huynh người tự cho là kỳ nam tử này".

Tiêu Bố Y mìn cười nhìn tên quỷ bệnh, Bùi Minh Thúy đợi cho mọi người ngồi xuống nói: "Kỳ nam tử này họ Lý, tên là Lý Huyền Bá. Chỉ là hắn có một huynh đệ song sinh, cho nên đến bây giờ ta cũng không biết hắn tại Lý gia làm lão nhị hay là lão tam nữa".

"Lý gia, Lý Huyền Bá?" Tiêu Bố Y nghe có vẻ quen quen, trong lúc nhất thời vẫn chưa nhớ ra.

"Thế Dân luôn cùng ta tranh xem ai là lão nhị" Lý Huyền Bá cười nói: "Ta tranh chẳng lại hắn".

Tiêu Bố Y thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thất thanh nói: "Ngươi họ Lý, ngươi cùng Lý Thế Dân là huynh đệ song sinh?"

Lý Huyền Bá kỳ quái, "Giáo Thư Lang quen với Thế Dân sao?"

Tiêu Bố Y nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn về phía mình, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, "Không quen". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ta cảm giác được Tiêu huynh có bộ dáng như quen với tiểu tử Lý Thế Dân" Bùi Minh Thúy nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh.

"Ồ, cái này," Tiêu Bố Y do dự nói: "Một đoạn thời gian trước ta có gặp qua Lý Uyên Lý đại nhân, nghe Lý Tĩnh nói qua một ít sự tình của Lý đại nhân".

Hắn ngôn từ hàm hồ, Bùi Minh Thúy cũng không có để ý, tiếp tục nói: "Huyền Bá văn võ song toàn, đáng tiếc đã từ nhỏ bị bệnh, một căn bệnh này đã mười mấy năm, thật sự là đáng tiếc".

"Nhận mệnh thiên định, lại có cái gì mà đáng tiếc" Lý Huyền Bá vẫn ho vài cái, trên mặt hiện ra nét ửng đỏ, giống như người say rượu, hai tròng mắt lóe sáng, "Là ngươi ai mà không chết, sống mười năm trăm năm có gì khác nhau? Chỉ cần sống một cuộc sống vô sầu vô lo là tốt lắm rồi".

Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn là một người bệnh, lại xem nhẹ sinh tử, khẩu khí bình tĩnh này, đảm lượng đã hơn xa người bình thường.

Hắn hiện tại chỉ nghỉ Lý Huyền Bá có phải là Lý Nguyên Bá trong Bình Thư Diễn Nghĩa? Là Lý Nguyên Bá sử dụng hai cây đại chùy, bắt phản vương như bắt ruồi bọ, hơn nữa trong Diễn Nghĩa có nói, loại anh hùng không người địch lại này, muốn cùng trời chiến đấu, kết quả ném đại chùy trong tay ra, đập chết chính mình.

Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy Diễn Nghĩa hoang đường buồn cười, không biết trên đời này như thế nào lại có loại chết hoang đường như thế, nhìn thấy người bệnh, cũng chính là đệ nhất mãnh nam này, hắn không cảm thấy dũng mãnh, chỉ cảm thấy người này tồn tại một loại lực lượng, không thể nào nói rõ, nhưng đệ nhất mãnh nam trong truyền thuyết lại là hình dáng của một người bệnh như thế, hắn thật không bao giờ nghĩ đến.

Bùi Minh Thúy mày cau lại, nhưng cũng gượng cười nói: "Huyền Bá nói rất đúng".

Tiêu Bố Y đối mặt với thiên hạ đệ nhất mãnh nam bệnh phu, lại cảm thấy người này võ công tuyệt đối không thấp, đừng xem hắn gầy yếu như cây trúc, cao thủ không thể nào nhìn hình dáng bên ngoài mà biết được, trong lúc nhất thời có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Thật ra ta hôm nay đến, ngoại trừ muốn nhìn xem vị kỳ nam tử Giáo Thư Lang này ra, còn muốn cầu Minh Thúy một việc".

Lý Huyền Bá muốn nói lại thôi, nhìn thấy thế Ngu Thế Nam đứng lên, cười nói: "Thế Nam còn có việc, Bùi Tiểu thư, chỉ có thể đi trước một bước".

Lý Huyền Bá ngẩn ra, giây lát biết mình muốn nói lại thôi làm cho Ngu Thế Nam né tránh, đang muốn nói gì thì Tiêu Bố Y cũng đứng lên, cười cười nói: "Ta cũng có việc, cùng Thế Nam nói một chút".

Hai người đồng thời đứng lên, Bùi Minh Thúy liếc mắc nhìn Lý Huyền Bá, biết Ngu Thế Nam cùng Tiêu Bố Y có chút hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, chỉ gật đầu nói: "Đã như vậy, thời gian còn nhiều, ta tiễn các người".

Ngu Thế Nam cũng Tiêu Bố Y đều khoái thác tạ ơn, rời khỏi Bùi Trạch, nhìn bộ dáng Ngu Thế Nam có chút buồn bực, Tiêu Bố Y biết vị này đối với Bùi Minh Tuyết cũng có ít nhiều ý tứ, nếu không thì cũng chẳng khác gì ngốc tử, tự nhiên là bất mãn Vũ Văn Hóa Cập, Nhưng như thế nào lại có thể chủ động vì Bùi Minh Thúy làm ra một chút sự tình, dẫn hắn đi gặp Dương Quảng?

"Ngu huynh, Lý Huyền Bá này rốt cuộc là người thế nào?"

Ngu Thế Nam tựa hồ sớm biết Tiêu Bố Y sẽ hỏi, vừa trả lời vừa tỏ vẻ u sấu nói: "Tiêu Huynh, ngươi tuy không tầm thường, nhưng ta chỉ sợ so với Lý Huyền Bá, còn kém một chút chút".

Hắn thoạt nhìn có chút hứng thú rã rời, Tiêu Bố Y lơ đễnh, cũng chỉ cười, "Ta thì tính là gì. Bất quá ta biết Lý Huyền Bá hình như là con của Vệ úy Thiếu khanh Lý đại nhân. Đối với Lý địa nhân cũng không tính là biết nhiều, còn lại tất cả ta chẳng biết gì hết".

Ngu Thế Nam gật đầu, "Tiêu huynh nói đích không sai, Lý Uyên cùng Thánh Thượng là người thân, chẳng qua không cùng chung chí hướng. Hiện tại Thánh Thượng. Ừm, thôi đi, ngươi cũng biết rồi".

Lúc hắn đề cập đến Dương Quảng, luôn luôn lo dự, Tiêu Bố Y biết hắn đích kiêng kỵ, gật đầu, "Ta biết một ít" Tiêu Bố Y biết Ngu Thế Nam nói chính là Dương Quảng đa nghi, cho nên chung quy dung nịnh thần, thích vỗ mông ngựa. Bất quá đây cũng là do tâm ghen tị của hắn rất mạnh, cho nên không thích người khác động chạm đến.

"Lý Uyên bây giờ là Vệ úy Thiếu khanh, nói như thế nào thì cũng là quan tứ phẩm. Lần trước Thành Thượng hồi Đông Đô nhưng cũng để cho hắn tự mình quản lý, việc này thấy không hợp" Ngu Thế Nam cười khổ nói: "Bất quá, bởi vì hắn với Thánh Thượng tử thuở nhỏ đã thân nhau, cho nên Thánh Thượng thích cùng hắn vui đùa, để cho hắn quản lý đương nhiên cũng lả để biểu hiện uy nghiêm của mình. Lý Uyên luôn mặt mày nhăn nhó, Thánh Thượng không có việc gì lại gọi hắn là A Bà, Lý Uyên vốn văn võ song toàn, dụng binh như thần, Thánh Thượng cũng không phái hắn đi đánh giặc, chỉ để hắn ở tại bên mình".

Tiêu Bố Y nghĩ thầm, Dương Quảng tuy không quản lý được quốc gia, nhưng lần này coi như có có chút nhìn xa, nếu sớm đem Lý Uyên thả ra, phỏng chừng Lý Uyên đã sớm mang thế lực của chính mình ẩn dấu đi.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói, Ngu Thế Nam ho khan một tiếng, "Ta lời này hình như có chút xa xôi, Lý Uyên tuy không thành công, bất quá đứa con lại rất có tài, hiện nay Lý Uyên có bốn nam một nữ, con lớn Lý Kiến Thành khoán đạt đôn hậu, Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân là huynh đệ song sinh nhưng lại hoàn toàn bất đồng, đây cũng thật là một việc lạ".

"Lý Thế Dân cùng Lý Huyền Bá không giống nhau sao chứ?" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi.

"Chẳng những diện mạo không giống, tướng mạo cũng bất đồng, bất quá, việc này với Lý Huyền Bá nhiều năm bịbệnh lại có quan hệ rất lớn" Ngu Thế Nam nói: "Con thứ hai của Lý Uyên là Lý Thế Dan không thích đèn sách, chuyên tâm học võ, nên kết giao được với kiếm khách cùng Sài Thiệu có mối giao hảo rất tốt. Lão tam Lý Huyền Bá thì tính tình trầm ổn, tuy bị bệnh, nhưng văn võ song toàn, thuở nhỏ đã cùng với Bùi tiểu thư cảm tình rất tốt".

Lúc nói đến cảm tình, Ngu Thế Nam có chút buồn bã, Tiêu Bố Y cũng không truy vấn. Bùi Minh Thúy mặc dù thoạt nhìn có chút bình thường, nhưng tại Ngu Thế Nam, Lý Huyền Bá, thậm chí chính mình coi trọng cũng không phải là dung mạo, mà là trí tuệ của nàng. Ngu Thế Nam đối với Bùi Minh Thúy ái mộ cũng là chuyện bình thường

Hai người yên lặng đi một lát, Ngu Thế Nam mới mở miệng, "Thánh Thượng mặc dù hay trêu đùa đối với Lý Uyên, bất quá lại đối với Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân rất tốt, thường triệu bọn họ vào cung, Lý Huyền Bá có bệnh trong người, nhưng văn võ song toàn, giống như Lý Thế Dân đều được Thánh Thượng thưởng thức, không phải loại văn nhược thư sinh như ta có thể sánh bằng, cũng không quản được Bùi tiểu thư đối với hắn thái độ tốt hơn một ít.

Ngu Thế Nam mấy lời này không biết là nói cho chính mình, hay là nói cho Tiêu Bố Y, không có nhiều hứng thú, sau khi cùng Tiêu Bố Y đi ra Tiến Đức Phường, chắp tay cáo từ.

Tiêu Bố Y độc bước trên đường, trong lòng không khỏi suy nghĩ, lịch sử rốt cuộc cùng diễn nghĩa khác nhau quá xa, nhìn từ góc độ nào đi nữa, cũng sẽ không có ngu xuẩn đến mức ném đại trùy đánh chết mình, hắn tuy là cao thủ, nhưng gầy yếu vậy, có thể cầm nổi song chủy hay không kia đã là cả một vấn đề, lại càng không nói đến là ném đại chùy lên bấu trời, nửa ngày trời cũng không thấy rớt xuống! Hình như Lý Kiến Thành cùng Lý Thế Dân do Ngu Thế Nam đề cập, cùng trong ấn tượng của mình cũng có chút khác biệt. Bởi vì nhớ rõ là Lý Kiến Thành cùng lão tứ Lý Nguyên Cát cũng chẳng tốt đẹp gì, muốn giết chết Lý Thế Dân, kết quả bị Lý Thế Dân trạch tâm nhân hậu giết chết tại Huyền Vũ Môn. Nhưng từ trong miệng của Ngu Thế Nam, Lý Kiến Thành lại trờ thành người hiền lành nhân hậu, Lý Nguyên Cát bây giờ phỏng chừng đang còn nhỏ, chưa thề làm ra được gì, Ngu Thế Nam cũng không có đề cập đến. Trái ngược là Lý Thế Dân lại thường xuyên chơi bời lêu lổng, nói trắng ra, là cũng không phải một đứa con hiếu thảo nhu thuận.

Tiêu Bố Y không rõ cái gì gọi là trạch tâm nhân hậu, chỉ biết là tự tay giết chết hai huynh đệ của chính mình, chuyện mà ngay cả mình cũng làm không được. Từ xưa tới nay chỉ có chuyện sói ăn cừu, chứ làm gì có đạo lý cừu đi ăn sói, nghĩ tới đây Lý Bố Y lại lắc lắc đầu, muốn hay không thì những người này ở cách hắn rất gần, nhưng thoáng trong chốc lát lại cách hắn rất xa, hắn cũng không muốn để ý đến nữa.

Hắn lắc đầu, bất quá cũng chỉ để nhanh chóng đuổi đi những tạp niệm trong đầu. Nhưng trong một khắc từ trong miên man trầm tư tỉnh lại, trong lòng đột nhiên chột dạ cảnh giác, rồi đột nhiên đi nhanh về phía trước hai bước, sau đó hướng về phía bên trái mà rẽ qua.

Một khắc này hắn cảm giác được nguy hiểm mà bản thân từ trước tới giờ chưa có, bất giác tự động tiến hành né tránh.

Phía sau một làn gió xẹt qua, Tiêu Bố Y cũng không quay đầu lại, dưới chân dùng sức, thoáng cái đã chạy đến một thân đại thụ, thân hình vừa chuyển, đã đi ra phía sau đại thụ.

"Bốp" một âm thanh nhỏ vang lên. Tiêu Bố Y thoáng một cái đã lắc mình ra xa mấy trượng, ánh mắt lạnh như băng nhìn tên sát thủ muốn lấy mạng hắn.

Có người muốn giết hắn, là ai, có phải là người của Vũ Văn Hóa Cập? Tiêu Bố Y nghĩ tới đây, cũng không có quát hỏi. Thực tế hắn rất ít khi làm việc gì vô dụng. Trước mắt sát thủ che mặt, chỉ đểlộ ra cặp mắt, vóc người trung bình, trên khuôn mặt một mảnh vải tối đen. Thấy Tiêu Bố Y né tránh một kích trí mạng của mình, trong mắt cũng hiện lên tia kinh ngạc, rút trường kiếm cắm trên thân cây ra, người nọ cũng im lặng, cũng không có rút lui, hiển nhiên là đang tìm cách lấy mạng của Tiêu Bố Y.

Hắn vừa nhìn thấy Tiêu Bố Y hoảng hốt, đã sớm chủ mưu từ lâu, không có nghĩ được một kiếm kia xuất ra, Tiêu Bố Y giống như có mắt sau lung, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến cũng thật phong phú. Tiêu Bố Y không quay đầu lại, liền né tránh phía một kích tất sát của hắn, điều này làm cho tên sát thủ rất là khó hiểu, không thể nào tin tưởng được người nay lại có thủ đoạn cao minh như thế.

Hai người nhìn nhau, khoảng cách khoảng mấy trượng, trong này vốn u tĩnh, tuyết rơi cũng đã dừng, Đông Đô giờ đây nhìn vô cùng tráng lệ, nhưng vẫn lạnh thấu xương. Vừa rồi lại rời xa khu vực đông người, ở đây người qua lại rất ít, sát thủ không do dự mà quyết định ám sát chính là bởi vì điểm này!

Tiêu Bố Y nhìn từ trên mặt hắn rồi chuyển xuống tay, nhìn không ra bất cứ dấu vết nào, sát thủ áo xanh, trên mặt trùm vải đen, mình chưa bao giờ gặp qua người đặc thù như thế.

Hắn hai bàn tay trần, đoản kiếm cũng quên mang trên người, đối mặt với đối thủ mang trường kiếm này, không có dám một chút sơ ý.

Làn gió thổi qua, cuốn theo những bông tuyết nhỏ bay khắp nơi, sát thủ hô lên một tiếng, đã nhắm vào đầu của Tiêu Bố Y đánh tới.

Tiêu Bố Y mặc dù né tránh một kiếm của sát thủ, nhưng rốt cuộc vẫn là quên mất một điểm, sát thủ đạp gió mà đến, vậy hắn cũng đã đạt được giai đoạn đỉnh phong. Gió tuyết thi nhau nhảy múa, Tiêu Bố Y người tuy bất động, cặp mắt lại khép nhỏ lại, mở không lên nổi, là sát thủ kinh nghiệm phong phú, Hà có thể nào bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này!

Sát thủ lựa lúc gió nổi lên, rồi đột ngột một kiếm đâm đến trước ngực Tiêu Bố Y, chiêu thức vô cùng sắc bén, một chiếu kiếm hắn đâm ra, là một sát chiêu cực kỳ lợi hại, chỉ chở Tiêu Bố Y né tránh, sau đó hắn sẽ xuất chiêu liên hoàn, tất phải lấy được tính mạng của Tiêu Bố Y.

Sát thủ một kiếm xuất ra, hai mắt như ưng vồ mồi, sau lưng co lại, nắm giữ từng hành động rất nhỏ của Tiêu Bố Y, lưu tâm đến biến hóa tay chân hắn để phán đoán ra hắn sẽ tránh né về phía nào.

Hắn kinh nghiệm phong phú, mấy cái này đều đã được luyện tập, hắn thậm chí nghĩ đến Tiêu Bố Y sẽ sử dụng vài phương pháp né tránh, chính là hắn nắm mơ cũng không ngờ đến, Tiêu Bố Y căn bản không có né tránh, hắn lại nhắm chặt hai mắt lại!

Sát thủ ngạc nhiên, sát chiêu cũng không có biến hóa, cứ tiếp tục đâm thẳng đến, đối với hắn đây là một loại cơ hội, nhưng Tiêu Bố Y thúc thủ chịu chết thật sự là chuyện mà hắn không nghĩ tới.

Trường kiếm hắn đâm thẳng đến trước ngực Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y vẫn không mở mắt, đột nhiên đi lên một bước, một chưởng vỗ vào trường kiếm đang xé gió lao đến. Hắn ra tay cực nhanh, chiêu thức của sát thủ đã không thể thu hổi, nên biến hóa không kịp, trường kiếm bị một chưởng kia đầy ra, trước ngực đã không còn uy hiếp.

Tiêu Bố Y đẩy trường kiếm ra, bỗng nhiên mở to hai mắt, bàn tay mau lẹ, xuất chưởng về phía ngực người nọ. Một chiêu này của hắn cực kỳ bình tĩnh, sát thủ gầm nhẹ một tiếng, trường kiếm phóng ra, thế nhưng cũng không thể nào thoát khỏi một chưởng đơn giản này của Tiêu Bố Y, bị dính một chưởng thật mạnh vào ngực.

"Phành" một tiếng, một ngụm máu tươi của sát thủ phun ra, người đã bị Tiêu Bố Y đánh bay đi. Tiêu Bố Y một chưởng đánh bay sát thủ, bản thân cũng ngẩn ra. Sau khi hắn luyện tập Dịch Cân Kinh, cảm giác, trực giác đều tăng lên, những động tác ngày thường không thể làm được đến hôm nay lại có thể xuất ra dễ dàng. Nếu là trước kia, tại một kiếm của sát thủ đâm đến, hắn tay không tấc sắt đương nhiên chính là tìm cách đào thoát. Nhưng tại một khắc sát thủ đâm tới, mặc dù gió tuyết đầy trời, hắn lại cảm giác được nhất cử nhất động của sát thủ đều ở trong lòng bàn tay, thậm chí cùi chỏ của sát thủ biến hóa ra sao, một kiếm không trúng sẽ xuất ra hậu chiêu thế nào hắn cũng có thể đoán ra được.

Loại cảm giác này phi thường kỳ diệu, tựa như hình ảnh của một người thong thả hành động, làm cho hắn cũng nhàn hạ tìm đối sách. Bằng vào cảm giác nhạy bén, Tiêu Bố Y cố tình nhắm mắt, xuất chưởng ngăn chặn trường kiếm, nhìn như có vẻ là gan lớn, nhưng bởi vì đã thấy rõ đường đi của thế kiếm, ổn định một kích. Hắn vốn định đợi một chưởng đánh trúng sát thủ, sau đó thừa dịp tâm thần không chuẩn bị mà ra tay đoạt trường kiếm khắc địch, một chưởng này là từ pháp quyết đao pháp mà thành, nên chưởng này đã được dùng hết toàn lực.

Nhưng hắn thật không có ngờ không chờ hắn đoạt kiếm, người kia đã bị một chưởng hắn đánh bay, một chưởng này hắn đánh ra, như thế nào lại có uy lực mạnh như vậy?

Sát thủ bị đánh bay ra, khó khăn mới đụng vào vách tường, đột nhiên rút kiếm đâm ra sau, điểm trường kiếm lên tường, thân kiếm rung lên, người mượn lực bắn lên rồi phi qua tường, thân ảnh lóe lên đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tiêu Bố Y nhìn thấy hành động của hắn cực nhanh, thầm kinh ngạc, không biết giữa ban ngày là ai lại dũng cảm đến ám sát mình! Nhìn quanh, chỉ thấy cuồng phong thét gào, bông tuyết bay loạn trên mặt đất.

Cơ hồ tưởng rằng những chuyện mới phát sinh chỉ là một giấc mộng!

***

"Huyền Bá, ngươi cảm thấy như thế nào?" Bùi Minh Thúy sau khi tiễn Tiêu Bố Y, rồi quay trở về đại sảnh, chân thành nói: "Hôm nay trời giá rét, thân thể ngươi vốn không tốt, tốt nhất là nên hạn chế đi lại".

"Hình như cô rất coi trọng Tiêu Bố Y, vì hắn mà không tiếc đắc tội với Vũ Văn Thuật?" Lý Huyền Bá cúi đầu nhìn chén trà.

Bùi Minh Thúy cười nói: "Hắn là bằng hữu của ta, ta nghĩ hắn cũng như thế. Có thời điểm, vì bằng hữu không cần giảng giái bất cứ lý do gì".

Lý Huyền Bá Khóe miệng nhếch lên, rồi mỉm cười. Bùi Minh Thúy nhìn thẳng vào mặt hắn nói: "Huyền Bá, ngươi cảm thấy Tiêu Bố Y người này như thế nào?"

Lý Huyền Bá ho nhẹ hai tiếng, lấy ra một cái khăn tay che miệng, sau hồi lâu mới tái buông xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Cái nhìn đầu tiên khi ta thấy Tiêu Bố Y là, hắn nếu đã xem ngươi là bằng hữu, ngươi tốt nhất không nên xem hắn là kẻ địch".

"Chẳng lẽ lấy loại cao thù như ngươi mà cũng không thể?" Bùi Minh Thúy tựa cười mà không cười.

"Tiêu Bố Y làm cho người ta chú trọng chính là trí tuệ, võ công có phần làm cho người ta xem nhẹ, hắn giống như là đang ẩn giấu cái gì đó"Lý Huyên Phách trầm ngâm nói: "Người khác thì đều dốc sức khoe ra sở học, hắn thì kiệt lực không muốn cho người ta biết hắn thông minh tuyệt đỉnh. Bình thường người như thế đều có dã tâm rất cao, cô cảm giác cũng không sai. Hắn đối với cô rất chân thành, thậm chí cũng không thèm quan tâm đến quỷ kế của cô. Nhưng cô nếu cảm thấy có thể lừa gạt hắn, đó là sai lầm lớn, cô nếu muốn lừa gạt hắn, ta chỉ sợ mất còn nhiều hơn là được, có lẽ cái này gọi là đại trí nhược ngu".

"Ta cảm thấy hằn cùng Ngu Thế Nam giống nhau, giấu tài, không cầu danh lợi, nếu bên người Thánh Thượng có được người như bọn hắn khuyên khăn… có thể sẽ bớt đi một chút mạnh mẽ cùng táo bạo. Nếu như Thánh Thượng có được một phần mười tâm trí của Tiêu Bố Y, quốc gia sẽ lớn mạnh, đáng tiếc người như thế quá ít" Bùi Minh Thúy thở dài nói.

Lý Huyền Bá gật đầu, "Cô nói không sai, bất quá cô xem Tiêu Bố Y coi như là bằng hữu, vì hắn không tiếc đắc tội Vũ Văn Hóa Cập, thậm chí có thể nói là trực tiếp đắc tội Vũ Văn Thuật, vấn đề này không phài là đáng giá hay không, mà là các người bây giờ đã gặp phải đại địch, ta nghĩ các người cũng không muốn cùng Vũ Văn Thuật đối trận".

"Ngươi cảm thấy ta đối trận với ai?" Bùi Minh Thúy hỏi ngược lại Lý Huyền Bá

Lý Huyền Bá khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, từng chữ từng chữ một nói: "Ta cảm thấy cô muốn làm kẻ thù với người trong thiên hạ".

Bùi Minh Thúy nhíu mày, "Huyền Bá lời ấy có ý tứ gì?"

"Có một số việc, không cần nói cũng rõ" Lý Huyên Phách lại ho khan, gương mặt hai má đỏ sẫm, hồng như máu, nhìn qua, bệnh của hắn cũng không phải nhẹ, thậm chí có thể nói là đã mãn tính, nhưng trong mắt hắn sinh cơ dường như vẫn đang bừng bừng cháy, từ ánh mắt có thể nhìn ra, không thể nghi ngờ là hắn rất yên quý cuộc sống này.

"Có đôi lời nói ra có lẽ tốt hơn, Huyền Bá, chúng ta cũng rất quen thuộc, ta cũng rất muốn nghe ý kiến của ngươi" Bùi Minh Thúy chậm rãi uống một ngụm trà, cô gắng làm bản thân bình tĩnh đi xuống, nhưng xem ra, nàng có vẻ rất mỏi mệt.

"Thiên hạ tranh phong, một cây gỗ cũng khó có thể chống đỡ" Lý Huyền Bá thở dài nói: "Minh Thúy, ta cũng chỉ đối với cô nói ra những lời đại nghịch bất đạo này, ta biết có rất nhiều chuyện, cô so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ hơn".

"Ta không rõ" Bùi Minh Thúy cúi đầu, trong khóe mắt đột nhiên có những giọt nước mắt, nàng không muốn cho bất luận kẻ nàng biết mình đang đau lòng, kể cả trước mặt Lý Huyền Bá hay Tiêu Bố Y đang ở nơi xa. Nàng làm cho người ngoài cảm thấy rất hào phóng không kềm chế được, vẫn khôn thua gì một nam nhân, nhưng không người nào chính thức hiểu rõ nội tâm của nàng. Có lẽ Lý Huyền Bá trước mắt có thể hiểu được chút ít?

"Đại Tùy ta từ khi khai quốc tới nay, sáng tạo thiên cổ thịnh thế, có một mà không có hai" Lý Huyền Bá nhẹ nhàng nói: "Đánh giang sơn phải tàn nhẫn, nhưng muốn giữ giang sơn thì phải có người, không thể cấp bách được. Tiên Đế tàn nhẫn đã làm được rồi, nhưng Thánh Thượng vẫn chưa được, lại là quá gấp…"

"Tiên Đế lưu lại một nền tảng đủ vững chắc, dân chúng cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp, Thánh Thượng cho dù là một người bình thường, chỉ cần bảo vệ cơ nghiệp tổ tông, an tâm phát triển, thì cũng không khó để trở thành một vịminh quân, lưu danh sử sách" Lý Huyền Bá khóe miệng lộ ra vẻ cười cợt, "Cái gì là minh quân? Minh quân cũng chỉ là một người an phận thù mình cho tốt, gặp thời điểm tốt thì thể hiện ra, minh quân cũng không cần nhiều trí tuệ, Thánh Thượng cũng là người đủthông mình, muốn làm một minh quân một chút cũng không khó".

"Chính là Thánh Thượng hiện tại trong mắt đại thần, trong mắt dân chúng, được coi là minh quân sao chứ?" Lý Huyền Bá không đợi Bùi Minh Thúy trả lời, đã chính mình đáp: "Ta nghĩ Minh Thúy cô so với bất luận kẻ nào đều thông minh hơn, cô cũng biết suy nghĩ của đại thần và dân chúng. Dân chúng không cầu gì khác, chỉ cầu một cuộc sống bình yên no đủ, nhưng ngay cả những yêu cầu tối thiểu đó cũng không có được, thì dân chúng sao có thể không làm phản được chứ?"

Bùi Minh Thúy chăm chú lắng nghe, trên mặt cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

"Tuân Tử có nói: Dục nhi bất đắc. Tắc bất năng vô cầu; Cầu nhi vô độ lượng phân giới, Tắc bất năng vô tranh. Tranh tắc loạn, Loạn tắc cùng (Muốn mà không được thì không thể không cầu. Cầu mà không được thì không thể không tranh. Tranh sẽ bị loạn, loạn thì sẽ cùng)" Lý Huyền Bá lại nói: "Những lời này với học thức của cô, so với bất cứ ai cũng rõ ràng hơn. Người cầu tuy ít, thấy đủ thì đòi thêm, cầu càng nhiều, dân chúng sẽ phiền não, quân vương vì thế mà tạo cho quốc gia đại loạn. Tiêu Bố Y vô cầu, cho nên hắn trước mắt thoạt nhìn có vè khoái lạc, Thánh Thượng thì càng thêm nhiều yêu cầu, tranh đoạt đã bắt đầu, dân chúng đã nghèo khốn!"

Lý Huyền Bá một hơi nói ra mấy câu này, thái độ rất thành khẩn, "Từ Thánh vô luận là điều kiện kế thừa từ Tiên Đế, hay là điều kiện của bản thân, đều có thể xem như là quân vương tốt nhất trong các quân vương. Nhưng cô xem hắn rốt cuộc làm gì, hắn càng ngày càng có nhiều yêu cầu, hắn làm cho đại thần cùng dân chúng thở không nối! Hắn kiến thiết Đông Đô chỉ trong vòng mười tháng, làm cho vô số người chết. Hắn khai kênh đào, công trình to lớn, tạo phúc cho hậu nhân, nhưng đào kênh lại chèn ép người dân, là cớ gì? Nam nhân chết vô số, sự tình cần phải làm thì nhiều lắm. Hắn đả thông con đường tơ lụa, tất nhiên là câu thông sinh ý làm ăn của thiên hạ vãng lai, đây vốn là chuyện tốt, nhưng hắn vì thể diện, lại làm cho thương nhân muốn giao dịch tiền chỉ có ra chứ không có vào, không có ích lợi, ai có thểđồng ý? Dụng ý hắn chinh phạt Cao Lệ là tốt, bởi vì Cao Lệ đã sớm co đã tâm bừng bừng, sớm muốn Nam hạ, chuyện này đối với Đại Tùy yên ổn mà nói, tuyệt đối là một uy hiếp nghiêm trọng, nhưng lúc hắn thảo phạt Cao Lệ, một mực làm theo ý mình, không tìm danh tướng đi chinh phạt, hắn lại muốn như mấy vị thánh tổ khai quốc, nhưng hắn nửa điểm quân sự cũng không biết, nhưng lại chính mình dẫn theo một nhà viết sử để khoe ra, nghĩ đến không chiến mà mà địch đã hàng, kết quả như thế nào, ta nghĩ cô cũng biết, hắn vì thể diện của bản thân, một lần không thành, lại thêm hai ba lần, kết quả ba lần chinh phạt Cao Lệ đã khiến dân sinh lầm than, chỉ vì một câu nguyện hàng của vua Cao Lệ. Hắn có biết thiên hạ vì thể diện của hắn, đã chịu khổ như thế nào không?

Lý Huyền Bá nói tới đây, thở dài một hơi, rồi lại lên cơn ho khan, căn bệnh này đã dần lấy đi sinh mạng của hắn.

"Huyền Bá, ngươi đừng nói nữa, bảo trọng thân thể" Bùi Minh Thúy rốt cuộc ngẩng đầu lên khuyên.

"Vô phương" Lý Huyền Bá cười khổ nói: "Bệnh của ta đã hơn mười năm đều là như vậy, chỉ sợ một ngày mà không ho, thì chính là ngày ta mất mạng".

"Ta đi Tây Vực cầu thuốc trở về, đến lúc đó sẽ sai hạ nhân đưa đến quý phủ, hy vọng ngươi có thể dùng" Bùi Minh Thúy bất đắc dĩ nói, bản thân cũng không có tin tưởng nhiều lắm vào phương thuốc kia.

"Cám ơn cô" Lý Huyền Bá cười nói: "Người khác đều nghĩ cô là người "thô tâm đại ý", chỉ có ta mới biết được, Bùi Minh Thúy là nữ tử làm việc cẩn thận nhất trong thiên hạ".

Bùi Minh Thúy lắc đầu, "Cẩn thận cái gì, bệnh của ngươi ta cũng trị không được, ta muốn đi tìm dược vương Tôn Tự Mạc, hy vọng hắn sẽ có biện pháp. Nhưng để xác định được hành tung của hắn thật sự là khó khăn".

Lý Huyền Bá không có cự tuyệt, cũng không có đồng ý, thanh âm thản nhiên "Quân vương thông mình đều hiểu được phải lợi dụng thủ hạ, nhưng Thánh Thượng chuyện khác thì thông minh, nhưng về phương diện này một điểm thông minh cũng không có. Hắn đễ dàng bỏ qua những ý tưởng các đại thần mà so với hắn cao minh hơn, hắn cảm thấy bản thân không có việc gì có thể làm khó. Hắn rất thích ngao du, hắn mổi lần xuất cung đều phải có mấy vạn người ở phía trước mở đường, mười mấy vạn người ở phía sau lại típ tục đi theo, cái đó với hành quân đánh giặc có gì khác nahu? Hắn tại vị hơn mười năm, ở trong cung được bao nhiêu thời gian, hai năm hay là ba năm? Trong vòng mười năm hắn xuất cung ngao du không biết bao nhiêu mà kể, nếu cứ tiếp tục như thế, giang sơn xã tắc, muôn dân thiên hạ sẽ như thế nào? Hắn rất để ý đến thể diện bản thân, làm được chút thành tích thì đã vội vàng mang ra khoe khoang, cái này thật sự không cần, hắn chỉ cần cho mấy người Văn Lâm Lang tỉ mỉ viết văn sử, hắn hoàn toàn có thể lưu danh thiên cổ".

Bùi Minh Thùy khẽ cắn môi. Không nói một lời.

"Dương Huyền Cảm phản loạn làm cho người ta thống hận, làm cho chinh phát Cao Lệ thất bại trong gang tấc, nhưng cái này là kết quả do dân chúng không chịu nổi ách áp bức bóc lột" Lý Huyến Phách nhẹ giọng nói: "Sau khi bình định phản loạn Dương Huyền Cảm, Thánh Thượng nếu có thể tiếp thu một lần giáo huấn, nghỉ nghơi dưỡng sức vài năm, thiên hạ ai không tán thành. Nhưng tính cách của hắn lại bất chấp tất cả mà làm việc mình muốn làm, không kiên nhẫn lại bắt đầu lần thứ ba chinh phạt. Nhưng đến giờ Cao Lệ vẫn không hàng phục, người nào cũng không biết Thánh Thượng còn muốn mấy lần chinh phạt Cao Lệ, ta cũng không có tin tưởng, dân chúng cũng không có tin tưởng, Minh Thúy, còn cô, cô có tin tưởng không?"

Bùi Minh Thúy lắc đầu nói: "Thành Thượng đích xác ngang ngạnh, nhưng hắn vẫn là một nam nhân, hắn có hùng tâm tráng chí, ta chịu di nương ủy thác, một ngày cũng không dám quên".

Lý Huyền Bá cười khổ, "Cho nên ta nói cô muốn đối trận với người trong thiên hạ, cô hy vọng có thể thay đổi được hắn, điều này đối với bất kỳ ai, đều thật sự là một vấn đề khó. Cô nghĩ Thánh Thượng còn là một đứa trẻ sao? Hắn so với cô có lẽ còn lớn hơn rất nhiều, mọi người đối với Thánh Thượng đã mất đi kiên nhẫn. Cô vọng tưởng làm việc nghịch thiên, ta chỉ sợ rốt cuộc cô phí tâm phí lực, rốt cuộc vẫn không thành".

Nói xong mấy câu này, Lý Huyền Bá chậm rãi lắc đầu uống ngụm trà, rồi bảo trì trầm mặc.

Hai người thật lâu không nói gì. Cuối cùng vẫn là Bùi Minh Thúy phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nhưng là chuyển đề tài khác, "Huyền Bá, ngươi nói hôm nay tìm ta có việc?"

Lý Huyền Bá gật đầu, "Không sai, Minh Thúy, ta biết cô quen rất nhiều xảo tượng (thợ khéo), hôm nay có chuyện khó khăn, chỉ có thề tìm cô".

"Chuyện gì?" Bùi Minh Thúy kỳ quái hỏi.

Lý Huyền Bá lấy ra một tờ giấy, mặt trên họa hai đồ hình, mặt trước là Phi Long, phía sau là Đằng Phượng" Cái này vốn là khối ngọc mà Thánh Thượng cấp cho Thế Dân, đáng tiếc lại bị hắn đánh mất, lần trước Thành Thượng truyền Thế Dân vào cung, rồi thuận miệng hỏi một câu, Thế Dân đành phải lừa gạt để vượt qua, chỉ sợ Thánh Thượng lại hỏi tới, thì Thế Dân thật sự khó trả lời".

"Cho nên người muốn ta giúp ngươi tạo ra một khối ngọc như vậy?" Bùi Minh Thúy nhíu mày nói: "Chỉ nhìn hình dạng, về phương diện màu sắc sợ rằng sẽ cso lệch lạc. Ta nhớ khối ngọc mà Thánh Thượng cấp cho Lý Thế Dân, tuyệt đối có giá trị liên thành, hắn sao lại làm mất đi?"

Lý Huyên Phách cười khổ nói: "Cô cũng biết, tiểu tử kia có bao giờ yên ổn ở một chổ đâu, cả ngày lang thang, kết giao với hạng người mà trong mắt người khác coi là kẻ xấu, ngọc ở đó lâu như vậy sao lại không mất chứ, cái này xem như là vận mệnh đi. Về màu sắc, chỉ cần cô tìm được người thợ kín miệng và khéo léo, chúng ta sẽ đem một khối ngọc tương tự tới. Thánh Thượng đối với Lý Thể Dân rất là sủng ái, tin rằng sẽ không tra cứu. Lý gia nếu không có hắn, tin rằng gia phụ cũng không còn khả năng nhàn nhã như vậy".

"Con của Lý Mẫn tại phủ đệ bị người giết, ngươi có biết hay không?" Bùi Minh Thúy đột nhiên thay đổi đề tài.

"Thành Đông Đô có người không biết sao chứ?"Lý Huyền Bá tò mò hỏi.

Bùi Minh Thúy hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Lý Huyền Bá, "Ta làm việc nghịch thiên, bất quá ngươi cũng có rất nhiều nguy cơ lớn, không biết ngươi có biết hay không?"

Lý Huyền Bá cau mày, "Nguy cơ gì chứ?"

"Tuy nhiên đến bây giờ, vẫn chưa tra ra được hung thủ giết chết con của Lý Trụ Quốc, nhưng lúc con của Lý Trụ Quốc mãnh mẽ cưỡng đoạt dân nữ, rất nhiều người cũng nhìn thấy Sài Thiệu ở đó" Bùi Minh Thúy nhẹ giọng nói: "Sài Thiệu là người khoái tranh đấu, Thế Dân cũng không kém, lấy tính tình của hai người, nhìn thấy việc bất bình quá nửa là quản rồi. Càng huống chi bọn họ đối với con của Lý Trụ Quốc vốn đã không thuận mắt, thật ra rất nhiều người hoài nghi kẻ giết chết Lý công tử có thể là hai người bọn họ".

"Nhưng bọn họ sẽ không không có chừng mực như thế" Lý Huyên Phách nói: "Nghe nói giết chết con của Lý Trụ Quốc là một cao thủ, một mâu giết chết Lý công tử, võ công thâm sâu không lường được. Sài Thiệu cùng Thế Dân võ công cũng không kém, nhưng cũng không cao thâm như vậy".

"Căn cứ theo hạ nhân mục kích lúc trước, ám sát Lý công tử xảy ra ba lần" Bùi Minh Thúy chậm rãi nói : "Lần ám sát đầu tiên có ba người, thêm một người phóng hỏa thì ít nhất phải có bốn người. Bốn người này đều có kế hoạch chu mật, một kích không trúng, liền có thể bình yên rút lui, đối với địa hình của Đông Đô lại tương đối quen thuộc, Lý công tử mới cưỡng đoạt dân nữ xong, ngay đêm đó lại có người ám sát, có thể thấy bốn người này tại Đông Đô đã lâu".

Lý Huyền Bá sắc mặt không đổi, "Cho nên cô cho rẳng bốn người này trong đó có Củi Thiệu cùng Thế Dân?"

Bùi Minh Thúy thở dài nói: "Ta cho rằng thế nào cũng không quan trọng, nếu ta cũng cho rằng như vậy, ngươi nghĩ Lý Trụ Quốc cùng Lý Hồn không nghĩ tới sao?"

Lý Huyền Bá trầm mặc không nói gì .

"Lần ám sát thứ hai, người ám sát là đơn độc một người" Bùi Minh thúy lại tiếp tục nói: "Người này võ công không cao, nhưng lại may mắn chạy thoát được. Lần ám sát thứ ba cũng là một người, nhưng lại là tuyệt đỉnh cao thủ, hắn thậm chí không có đi vào đại trạch của Lý gia, đã chém hết hai gã gộ vệ, chỉ một thương xuất ra, liền đâm chết Lý công tử. Điều này Sài Thiệu hay Lý Thế Dân đều làm không được, nhưng có một người có thể làm được".

"Cô nói là ta?" Hai hàng lông mày Lý Huyền Bá rung lên.

Bùi Minh Thúy gật đầu, "Ngươi đương nhiên có khả năng làm được, ta chỉ muốn nói cho ngươi, sự tình ta có thể nghĩ đến người khác cũng có thể nghĩ đến, ngươi đừng tưởng rằng sự tình Lý công tử đến bây giờ là sóng êm gió lặng, thật ra Lý Trụ Quốc đã sớm hoài nghi các ngươi, chính là chưa tìm được chứng cứ mà thôi, ngươi cẩn thận, hắn không hỏi không có nghĩa là thôi, coi chừng xuống tay với các ngươi đó".

Lý Huyền Bá thản nhiên nói: "Hắn mặc dù quyền cao chức trọng, ta cũng không sợ hắn. Nếu hắn dám ra tay với ta, ta chỉ sợ hắn sẽ phải hối hận".

Bùi Minh Thúy cười khổ, "Tốt, lời ta nói cũng đã hết, ngươi hành sự cẩn thận là tốt rồi, ta nếu rảnh rỗi sẽ liên lạc công tượng cho ngươi".

"Vậy làm phiền rồi, Minh Thúy không cần tiễn" Lý Huyền Bá đứng dậy cáo từ, bước ra đại sảnh, nhưng là nhíu mày lại, âm thầm lắc đầu.

Bùi Minh Thúy tiễn hắn không xa, rồi quay về đại sảnh ngồi xuống, cũng ho nhẹ vài tiếng, thần sắc tràn đầy tịch mịch, thì thào lẩm bẩm: "Ta thật cùng với người trong thiên hạ là kẻ địch sao? Nhưng Thánh Thượng đối đãi với ta như thế, ta nào có thể nhẫn tâm để cho hắn không gượng dậy nổi? Hơn nữa nhắc nhở của di nương khi lâm chung, ta luôn ghi nhớ trong lòng, không bao giờ dám quên, nhưng một người thì có thể làm được gì? Ngô Đương Khoa tam hoàng, trên là Ngũ đế, dưới là Thương Chu, sử sách vạn thế không đề cập… Ngươi nói ra những lời này, chẳng lẽcuối cùng bất quả chỉ là một ảo tưởng thôi sao?